Thi thể không đầu của Tô Mộc Linh ngã xuống, đôi mắt bị phủ bởi một tầng huyết sắc của Tiêu Chính Vũ rốt cục cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Nhìn thân đao nhuốm máu, tí tách nhỏ giọt rơi xuống đất. Thân thể hắn lung lay sắp đổ, từng bước một đi đến bên những vật dụng mà Lâm Hàm đã từng dùng qua, ở nơi đó lấy xuống hai con cào cào được bện bằng lá trúc.
Bởi vì được bện bằng lá trúc mỏng manh, lại qua thời gian dài như vậy, cho nên nó đã sớm héo khô, dường như sắp không còn nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Hắn cẩn thận nâng niu nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên nó một nụ hôn thực khẽ.
"Tôi chợt nhận ra, cuộc sống không có em thực vô vị. Tôi cố gắng như vậy, cũng chỉ vì mong em có một cuộc sống thoải mái hơn, nhưng giờ thì sao? Em rời xa tôi rồi...mãi mãi!
Nếu đã như vậy, thay vì sống như một cái xác không hồn, chi bằng kết thúc tại đây thôi!
Nếu có thể, hy vọng sau khi chết đi, ở một nơi nào đó, tôi có thể lại gặp em một lần nữa. Một lần thôi...như vậy là đủ rồi!".
Tiêu Chính Vũ sau khi nói hết nổi lòng mình ra, nội tâm nhẹ nhõm hơn hẳn. Giống như là trúc được gánh nặng, cũng giống như buông xuôi, hắn lại một lần nữa vung kiếm, một đao tự kết liễu sinh mệnh chính mình.
Giang sơn thì sao? Địa vị thì sao? Hắn đã từng cố gắng như vậy, nhưng đến khi có được hết thảy trong tay, người hắn yêu rốt cục không còn nữa rồi.
Sống như vậy thì có ý nghĩa gì nữa chứ, ngươi tranh ta đoạt, mưu kế tính toán nhiều như vậy, rốt cục khi chết đi cũng không mang theo được cái gì.
Bây giờ nghĩ lại, một đời của hắn, sống quả thực uổng phí.
_________________________
Hai tháng, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài. Chặng đường bọn họ đã đi qua, những kinh nghiệm thực chiến cùng nhau tích lũy.
Thực lực, dị năng, còn có tinh hạch, tất cả đều thu hoạch ngoài mong đợi. Tình cảm đoàn đội gắn bó, sớm đã vượt trên mức có thể tưởng tượng.
Cả sáu người, giờ đây đều giống như khoác lên mình một dáng vẻ mới, chính chắn hơn, cũng thấu hiểu lẫn nhau hơn.
Còn về phía tình cảm tay ba của Lăng Xuyên, Lâm Hàm và Triệu Mặc, bằng một nguyên lí nào đó mà vẫn duy trì thực ổn định.
Đối với hai kẻ tính cách đối lập nhau như thế mà nói, có thể chung sống yên bình như này, quả thực là kỳ tích. Còn đối với Lâm Hàm mà nói, có chút bất ngờ, cậu cũng không ngờ được bọn họ lại ăn ý một cách kỳ lạ như vậy.
Trong khoảng thời gian này, tình cảm giữa cậu và hai người họ đã bước sang một trang mới. Cậu hiện tại cũng đã mở lòng mình, đón nhận phần tình cảm này.
Hiện tại cả sáu người bọn họ đã đến được đích đến cuối cùng, sau bao nhiêu chông gai cùng hiểm nguy rình rập, bọn họ đến nơi sớm hơn những đội khác những một tuần.
Phi hành khí đúng một tuần nữa mới đến, cho nên sau bao nhiêu khổ cực, bọn họ có một tuần để nghỉ ngơi thư giãn tại rừng rậm nguyên thủy này.
Mang tâm thế chính mình đương tham gia một chuyến dã ngoại ngoài rừng rậm nhiệt đới, cả sáu người cứ như thế nghiễm nhiên tự thưởng cho chính mình một chuyến du lịch nghỉ dưỡng.
Sau một ngày vất vả, căn nhà gỗ hoàn chỉnh cũng đã được dựng lên, chỉ có hai gian phòng, tuy không quá lớn, nhưng lại rất kiên cố.
Sắc trời hiện tại cũng đã chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực hắc lên ngôi nhà, tựa như mạ thêm một màu vàng óng ánh xinh đẹp.
Xung quanh cũng có lác lác vài đội đến được nơi tụ hội, nhưng đa số vẫn là lựa chọn dựng lều trại qua đêm. Chỉ có nhóm Lâm Hàm dư thừa tinh lực nên mới đi xây nhà kiểu này.
Sau khi sắp sếp đồ đạc ổn thõa đâu ra đấy, cả sáu người bọn họ liền tiếp tục vào rừng tìm thức ăn. Quyết định đêm nay sẽ làm một bàn tiệc lớn, chúc mừng bọn họ thuận lợi vượt qua kỳ huấn luyện này.
Rừng rậm hiện giờ đối với bọn họ mà nói quen thuộc như ở nhà, còn thú biến dị bất quá chỉ là mấy con gia súc mà thôi.
Tuy ban đầu đối phó chật vật là vậy, nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, dị năng tăng cấp, kinh nghiệm thực chiến cũng tích lũy ngày càng nhiều. Cho dù có thật gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng có thể hóa nguy thành an.
Đợt huấn luyện này tuy có điểm kỳ lạ, nhưng đúc kết lại, nếu bọn họ có thể vượt qua, tương lai khỏi phải nói có bao nhiêu sáng lạn.
Lâm Hàm sau khi đợt phát tình đầu tiên qua đi, cơ thể xảy ra một số biến đổi nhất định. Tỉ như đường cong cơ thể ngày một triển lộ, gương mặt tinh xảo, ngũ quan cũng góc cạnh rõ ràng hơn, trông thành thục hơn hẳn khi xưa.
Hằng ngày rèn luyện khắc nghiệt như vậy, thế mà cậu lại chẳng đen thêm được tí nào. Trái lại da dẻ ngày càng hồng hào oánh nhuận, theo lời của Lăng Xuyên thì 'trông ngày càng hấp dẫn, quyến rũ hơn'.
Đứng ở giữa một đám nam nhân bị nắng cháy đến đen thui kia, liền trông phá lệ bắt mắt. Thực giống như hạc giữa bầy gà.
Lâm Hàm cũng không quan tâm cho lắm, nhưng mà cơ thể cậu phát triển theo chiều hướng này lại thực tiện nghi cho hai gã nam nhân kia.
Eo nhỏ m.ô.n.g cong, da thịt non mềm, liền không phải thực chọc người nhộn nhạo hay sao? Đã thế, bọn họ đêm nào cũng nằm chung một lều, cho nên hầu như đêm nào cậu cũng bị bốn bàn tay lung tung sờ mó. Trên cơ thể đầy rẫy những dấu hôn, dấu cũ còn chưa kịp mờ, dấu mới đã đến chèn lên.