Vốn dĩ đã bị mùi hương k.í.c.h t.ì.n.h từ trên người Lâm Hàm phát ra làm cho thần trí không tỉnh táo, lại chứng kiến thêm một màng nóng bỏng cỡ này, Lý Bân chưa trải sự đời đương nhiên không chịu nổi kích thích.
Nói thật, hắn bây giờ có xúc động muốn đem Lâm Hàm đè ở dưới thân mình, mặc sức mà đem cậu dày vò, phát tiết d.ụ.c v.ọ.n.g.
Lăng Xuyên tuổi đời lớn hơn Lý Bân, những chuyện thế này cũng không phải chưa từng gặp qua, vì thế tuy cũng bị ảnh hưởng nhưng vẫn không có lâm vào điên cuồng như Lý Bân.
Mắt thấy Lý Bân sắp không khống chế được nữa, hai mắt Lăng Xuyên tối xuống, nắm lấy áo hắn kéo ra xa một chút. Nhân lúc Lý Bân vừa tỉnh táo lại, hắn buông ra một câu liền bước nhanh về phía Lâm Hàm.
"Cậu đứng ở đây, không được đến gần!"
Lý Bân ngây ngốc trong giây lát, tuy chưa từng gặp phải loại tình huống này, nhưng không có nghĩa rằng hắn không biết chuyện gì đang diễn ra. Lâm Hàm là đang phát tình, hơn nữa đã sớm mất khống chế, giống như lần phát tình đầu tiên trong đời của Omega vậy.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng Lăng Xuyên đã sớm rời đi. Hắn muốn chạy đến giúp đỡ, nhưng tính tự chủ của hắn quá kém, chỉ sợ không giúp được gì, trái lại còn làm ra chuyện không phải với Lâm Hàm thì càng không ổn.
Lăng Xuyên tiến tới, không nói hai lời liền bế ngang Lâm Hàm lên khỏi mặt đất. Cảm nhận được lồng ngực rắn chắc cùng hương vị hormone nam tính của Alpha, Lâm Hàm ngay lập tức liền lâm vào trầm mê.
Cậu ở trong ngực hắn sờ soạng tới lui, hai ba cái liền cởi được ba cái cúc áo trên cùng, gấp không chờ được mà luồn tay vào trong nắn b.ó.p cơ ngực săn chắc của hắn.
Hai mắt Lâm Hàm chuyển thành đê mê, bị hương vị của người trước mắt làm cho thần hồn điên đảo.
Chiếc l.ư.ỡ.i phấn hồng hoành hành ngang dọc, đem cần cổ cùng xương quai xanh của Lăng Xuyên đầu l.i.ế.m cắn qua hết một lần, lưu lại những dấu hôn đỏ tím cùng một tầng nước bóng loáng oánh nhuận.
Cúi đầu nhìn xuống mỹ nhân đang ở trong ngực mình làm loạn, lại nhìn một đoạn nữa đã đến được hang đá, nhưng đối với hắn của hiện tại lại xa không tưởng.
Bước chân hắn ngày càng nặng nề, mồ hôi cũng chầm chậm rịn ra, hạ thân phía dưới cũng đã sớm dựng đứng, trướng đau vô cùng.
Mỗi một bước đều vô cùng gian nan, ở trước ngực bị l.i.ế.m cắn đến tê dại, bên dưới lại cách hai tầng vải quần bị bên m.ô.n.g của Lâm Hàm ma sát. Lăng Xuyên dù tính tự chủ có cao như thế nào, rốt cục vẫn là không khống chế nổi, hai mắt hắn ngày càng tối sầm.
Đặt Lâm Hàm xuống bên trong động đá, thế nhưng cậu không hề thỏa hiệp, giống như sợ mất đi hương vị trên người nam nhân. Làn da này, xúc cảm thoải mái này, còn có hormone nồng đậm này, tất cả đều đang câu lấy thần trí cậu.
Hai tay cậu câu lấy cổ hắn, đôi môi bị cắn đến ướt át đỏ bừng mơn trớn dọc trên cổ hắn, lần mò đến môi bạc lạnh băng của Lăng Xuyên.
Chiếc l.ư.ỡ.i mềm mại ướt át, mang theo vị ngọt cùng hương thơm nhàn nhạt vươn ra, vói vào trong miệng hắn càn quấy, cuốn lấy l.ư.ỡ.i hắn mà trằn trọc l.i.ế.m h.ú.t.
Lăng Xuyên cũng không chần chừ mà nhiệt tình đáp lại, tay phải giữ lấy gáy cậu, không ngừng tiến công. Chuyển từ bị động thành chủ động, làm nụ hôn ngày càng sâu thêm, quấn đến Lâm Hàm thần trí đều mơ hồ.
Nụ hôn sâu kéo dài chừng năm phút, sau khi dứt ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Dường như còn luyến tiếc, Lâm Hàm còn hướng môi hắn l.i.ế.m l.i.ế.m hai cái, tựa như một con mèo nhỏ khiến d.ụ.c vọng Lăng Xuyên sôi trào.
"Hư..ức.., nóng...nóng quá, phía sau cũng rất ngứa. Muốn được lấp đây...nhanh...cho tôi!".
Lâm Hàm giọng nói nức nở, hơi thở nặng nề, giọng nói đứng quãng. Cậu dùng sức đẩy mạnh Lăng Xuyên, bản thân lại bò dậy ngồi ở trên bụng hắn.
Ở tư thế này, n.a.m c.ă.n t.h.ô t.o của hắn, cách vải quần liền chọc thẳng vào kẽ m.ô.n.g của Lâm Hàm.
Cảm nhận được c.ự v.ậ.t c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g ở dưới m.ô.n.g mình, Lâm Hàm hầu như là nghe theo bản năng, di chuyển lên xuống m.ô.n.g của mình, hướng vật kia mà chậm rãi ma sát.
Lăng Xuyên có chút thất kinh, giật mình nhổm người dậy, nhưng ngay lập tức liền bị Lâm Hàm đè trở lại.
"Lâm Hàm, nhìn cho kĩ, tôi rốt cục là ai!". Lăng Xuyên trầm giọng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt phủ đầy d.ụ.c vọng của Lâm Hàm.
Lâm Hàm nghe được lời này, ánh mắt mơ mơ màng màng rốt cục thanh tỉnh đôi chút. Nhìn xuống người bị mình đè dưới thân, cậu có chút nghi hoặc. Sau đó liền khom người, hôn lên khóe miệng hắn.
"Là...Lăng Xuyên!". Lâm Hàm ngây ngô nhếch miệng cười, hai tay tiếp tục bận rộn, một tay sờ soạng cơ bụng rắn chắc của Lăng Xuyên, một tay cởi cúc áo hắn.
"Vậy, cậu biết rõ mình đang làm gì và muốn cái gì sao?!". Lăng Xuyên tiếp tục hỏi, giọng nói đè nén ẩn nhẫn, giống như sắp chạm đến cực hạn, trực tiếp bùng phát đến nơi.
"Biết a~! Nhanh...cho tôi!".
# Toi đọc cmt, thấy có bạn hỏi truyện này có mấy anh công, thì theo toi dự tính sẽ có bốn. Mục Diệc Thần
Triệu Mặc
Lăng Xuyên
....
Còn có một anh nữa nhưng chưa xuất hiện, nhưng người này ở những chap đầu toi có từng đề cập qua, có ai đoán được không nà∪・ω・∪.