Dường như bị đả kích tinh thần quá lớn, Lý Bân đã không còn sức để chống chịu được nữa. Ý niệm tự sát chỉ vừa mới nổi lên đã nhanh chóng chiếm cứ lấy toàn bộ trí óc. Trong đầu cũng liên tiếp hiện lên những hình ảnh mơ hồ nhưng luôn khiến hắn hướng tới kia.
Hắn nhìn thấy bản thân của mười mấy năm về trước, nhìn thấy cả nhà ba người đang quây quần bên nhau ăn bữa cơm. Nhìn thấy cả nhà du lịch cùng nhau, nhìn thấy tất cả những viễn cảnh hạnh phúc nhất cuộc đời mà hắn đã từng trải qua.
Hoài niệm qua đi, hắn ao ước mãnh liệt được trở về như trước kia. Đồng dạng, trước mắt là hai bóng dáng quen thuộc đang vẫy tay với hắn, hắn nghe thấy họ đang gọi hắn, họ đang rất nhớ hắn.
Ngay khi ý muốn tự sát đã lấn át hết thảy tâm trí, giọng nói quen thuộc của Lâm Hàm lại vang lên văng vẳng bên tai.
"Không được ngửi! Đây là độc dược huyễn hoặc ra ảo giác!".
Thanh âm kia tựa như một liều thuốc mạnh, khiến hắn rốt cục từ trong mê mang ý thứ được, cho dù quá khứ có tái diễn rõ ràng ở trước mắt thì cũng đã là quá khứ. Ba mẹ hắn đã ra đi vĩnh viễn, không thể nào quay trở lại.
Họ đã hy sinh cả sinh mệnh để đổi cho hắn một cơ hội sống sót, chắc chắn sẽ không bao giờ mong muốn hắn giống như hiện tại.
Tất cả nổi đau, tuyệt vọng trước mắt, hết thảy đều đã qua rồi, hắn hiện tại phải sống, sống thật tốt vì chính mình và sống thay cả phần của ba mẹ. Để bọn họ dù có ở nơi nào đó bên kia thế giới trông thấy hắn, cũng sẽ nở trên môi một nụ cười mãn nguyện.
Lý Bân rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo, hắn ý thức được đây chỉ là một giấc mộng hoang đường, chỉ là nó chân thực hơn bất kỳ một giấc mộng nào mà thôi.
Ngay khi đầu óc hắn tỉnh táo, buông xuống ý niệm tự sát, con ngươi cũng thanh triệt trở lại. Lúc này, quang cảnh trước mắt cũng đang ầm ầm sụp đổ, tất cả đều trở nên hư ảo, sau đó chỉ còn lại một mảnh tối đen như mực.
- -----------------------------------
"Tại sao đều là cùng một bào thai sinh ra, một người vừa ngoan ngoãn, thông minh hiểu chuyện, khiến người ta yêu thích như thế. Người còn lại chỉ biết phá phách chơi bời lêu lỏng, ngu dốt đến mức khiến người ta chán ghét như vậy chứ!". Một nữ nhân thân vận trang phục nữ hầu, mặt mày nhăn nhó đang tán gẫu với một cô hầu gái khác.
"Suỵt, nói nhỏ tiếng một chút, nếu không nhị thiếu gia mà nghe thấy thì cô chết chắc. Đây là chuyện của chủ, không nên đem ra nghị luận như thế, không lại mang họa vào thân!". Cô hầu gái vội chặn miệng cô bạn thân lại, nhìn quanh bốn phía sau đó mới nhỏ giọng thì thầm.
"Hừ, sợ cái gì chứ. Nhìn cách mà lão gia phu nhân đối xử với nhị thiếu gia còn không rõ hay sao, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm một chút thì có là gì. Dù sao cơ ngơi này, sau này hết thảy đều sẽ thuộc về đại thiếu gia, còn tai tinh kia thì sớm một chút cút đi mới tốt!". Cô hầu gái kia không cho là đúng, khịt mũi hừ lạnh, trong giọng nói không che giấu nổi khinh miệt.
"Đại thiếu gia che chở yêu thương nhị thiếu gia như thế, cho dù là tai tinh đi chăng nữa cũng không tới lượt chúng ta bàn luận đâu. Thôi, không nói nữa, lo mà làm việc đi, không quản gia lại mắng cho bây giờ!".
Sau khi bóng dáng hai người đã khuất dần, phía sau cầu thang, một bóng dáng nho nhỏ mới chui ra, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy căm hận.
Cậu nhóc này không ai khác chính là Đình Quân, nhị thiếu gia của nhà họ Đình.
Từ khi có ý thức, hắn đã cảm nhận được mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu có với một thân phận tôn quý, nhưng tất cả mọi người đều đối xử với hắn rất lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét.
Không chỉ người hầu trong nhà, mà ngay đến cả ba mẹ đều với hắn làm như không thấy. Thế nhưng, ai nấy đều đối xử với anh trai song sinh của hắn giống như trân bảo, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Người anh này của hắn, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng hơn người, lại còn thông minh hiểu chuyện. Thành tích luôn luôn đứng nhất, mặc kệ làm cái gì cũng đều trở thành điểm sáng chói nhất, khiến người ta hướng đến, lại càng khiến người ta chướng mắt.
Giống như lời bọn họ nói, vì cái gì là song bào thai, anh trai lại có được hết thảy mọi thứ, còn hắn thì cái gì cũng không có?. Nếu không phải bởi vì gương mặt, thân thể, giọng nói đều giống nhau như vậy, hắn quả thực nghi ngờ mình là con riêng.
Vì cái gì giống nhau đến vậy, mà lại đối xử với nhau cách xa một trời một vực. Người thì được mọi người vây quanh ca tụng tán dương, người thì bị cô lập, giẫm đạp ở dưới bùn lầy. Vì sao lại như vậy, hắn quả thực muốn biết lý do, và cũng không ngừng tìm kiếm lời giải cho câu hỏi này.
Hắn quả thực ganh tỵ với người anh này, cũng thực ngưỡng mộ anh ta. Anh ta càng rực rỡ lóa mắt, thì người ta lại càng thấy rõ ràng được u tối, chật vật của hắn, đem hắn ra so sánh với anh ta, để xem hắn như một trò cười.
Hắn và anh ta giống như một người là thiên thần trên trời cao, một người là ác quỷ dưới địa ngục. Hắn mãi mãi cũng không với tới người này, càng không có bất luận điểm gì nổi bật để đem ra so sánh.
Nhưng khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với hắn, thì anh ấy lại tựa như ánh sáng giữa trời đêm, đưa tay ra cứu vớt lấy hắn. Anh ấy sẽ cho hắn kẹo bánh, nhường hắn tất cả đồ chơi, cũng sẽ chăm sóc hắn tận tình chu đáo.
Nhưng mà, anh ấy càng đối tốt với hắn, hắn lại càng thấy bản thân mình thấp hèn đến chừng nào. Càng như thế, hắn chỉ càng muốn hủy hoại người này, khiến anh ấy không còn sáng như ánh mặt trời, bị mây đen bao trùm, bị bóng tối nuốt trọn giống như hắn.