Lăng Xuyên và Triệu Mặc dường như cũng đã mơ hồ hiểu ra gì đó, nhưng lại im lặng không nói. Chỉ sợ suy đoán không chính xác, đem chuyện nói ra lại làm mọi người bất an không yên, trong lúc chiến đấu không thể tập trung thì rất nguy hiểm.
Hiện tại bọn họ đã là chim ở trong lồng, cá ở trong chậu, tùy tiện người ở phía trên bày bố, sắp đặt. Một khi bị đưa xuống đây, việc duy nhất bọn họ có thể làm chính là bảo mệnh thật tốt, chờ đợi hai tháng đi qua, phi hành khí tới nơi liền có thể rời khỏi địa phương nguy hiểm này. Trở về liền có thể điều tra thực hư mọi chuyện.
Còn hiện tại, bọn họ cái gì cũng không thể. Cho dù dị năng có mạnh mẽ đến đâu cũng không giống như phi hành khí, có thể phản lực, phá không mà bay ra ngoài vũ trụ.
Nén xuống bất an và suy đoán trong lòng, ai nấy đều ngầm hiểu mà im lặng, chẳng ai chịu lên tiếng. Lâm Hàm cũng không cho rằng có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi thêm một chút liền tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, theo mỗi khắc thời gian trôi qua, con số trên đồng hồ liên tiếp sụt giảm. Lúc trước không chú ý đến liền thấy không có gì, hiện tại nhìn thấy những số hiệu đại diện cho mạng người kia, da đầu bọn họ không khỏi tê rần.
Đi đến chập tối cũng không có gì xảy ra, nhưng mà hôm nay, gặp phải chuyện như vậy mọi người cũng không còn tinh thần lo cho chuyện ăn uống. Lấy từ ba lô ra dịch dinh dưỡng, không biết mùi vị mà qua loa cho có lệ ăn vào.
"Mọi người làm sao vậy? Trông không có tinh thần gì hết, có phải là không khỏe ở đâu không?!". Lâm Hàm lúc này mới phát hiện dị trạng không đúng, hết nhìn người rồi lại xem xét người kia. Xem tới xem lui cũng không thấy có gì bất ổn liền không khỏi một mặt nghi hoặc.
Lâm Hàm là lần đầu tham gia huấn luyện, không phát hiện ra dị trạng của hành tinh này là điều hiển nhiên. Cũng may là cậu có năng lực, lại có trí phán đoán cực cao nên mới có thể an toàn mà kéo bọn họ ra khỏi hiểm cảnh.
Tinh thần chiến đấu của cậu ấy đang sục sôi, tự tin tràn đầy, cho nên bọn họ càng không thể nói sự thật. Ít nhất là cho tới khi rời khỏi hành tinh này, nếu không khi niềm tin, tín ngưỡng duy nhất đó bị dập tắt, bọn họ chắc cũng sẽ lĩnh mệnh mà chờ chết ở nơi này.
"Có lẽ là trời hôm nay quá nóng, mọi người bị kiệt sức thôi, không sao đâu!". Vũ Chiêu cười gượng, nhanh miệng giải thích một câu, sau đó còn lén lúc kéo kéo vạt áo Lý Bân. Lý Bân cũng rất nhanh nhạy, hiểu ý hắn liền một năm một mười phụ họa theo.
Lâm Hàm dĩ nhiên là không dễ bị lừa như vậy, nhưng nếu bọn họ đã không muốn nói, vậy cậu cũng không muốn phí sức đi hỏi. Đợi bọn họ muốn nói, cậu nghe sau cũng không muộn.
Mọi người quây quần bên đống lửa, chẳng ai nói lời nào. Tiếng củi khô cháy vang lên tách tách lại đặc biệng rõ ràng.
Lúc này, giữa bóng đêm tĩnh mịch, một loại thực vật tương đối nhỏ bé toàn thân đen sẫm đang chậm rãi hấp thu tinh hoa của ánh trăng, từng cái từng cái nở ra những bông hoa màu vàng rực xinh đẹp, chói loại giữa một mảnh tối đen u ám. Mùi hương của hoa thực thơm, theo làn gió mà khuếch trương ra bốn phía, cũng bay về phía nhóm người Lâm Hàm
"Đây là mùi gì vậy? Thực thơm!". Lý Bân không khỏi vểnh mũi lên mà hít hít, không khỏi cảm thán khen một tiếng.
"Đúng vậy, quả thực rất thơm!". Vũ Chiêu cũng ngửi ngửi, hương thơm này quả thực rất cuốn hút.
Đình Quân, Lăng Xuyên, Triệu Mặc dĩ nhiên đều đã ngửi thấy, nhưng cũng không cảm thấy có cái gì bất thường, chỉ cho rằng là một loài hoa nào đó đang nở lúc giữa đêm.
Còn Lâm Hàm, sau khi hít phải mùi này, thần kinh liền không khỏi co lại. Chỉ một chút phản ứng nhỏ của cơ thể cũng đủ làm cậu phán đoán ra vấn đề. Mùi hương này, thế mà lại là độc dược mê hoặc thần kinh. Suy đoán này không khỏi khiến Lâm Hàm cả kinh, hướng mọi người lớn tiếng hô.
"Không được ngửi! Đây là độc dược huyễn hoặc ra ảo giác!".
Nghe được lời này của cậu, hết thảy đã muộn. Mọi người chỉ vừa tiếp thu, hai mắt liền đã nhắm chặt, cả người vô lực ngã xuống đất. Lâm Hàm cũng không ngoại lệ, toàn thân giống như bị rút đi toàn bộ khí lực, dị năng cũng không dùng được. Hai mí mắt nặng như đổ chì chậm rãi khép lại, cho dù hít vào nhiều hay ít đều triệt để bị ảnh hưởng.
Chỉ vừa nhắm mắt lại, trước mắt một mảnh tối đen được nhanh chóng dựng lại, đem quá khứ nhất nhất tái hiện lại những chuyện mà bọn họ đã từng trải qua. Những đau khổ, những tiếc nuối, những thống khổ hận thù, hết thảy cảm xúc tiêu cực đều bị phóng đại lên tới đỉnh điểm.
Mỗi người là một huyễn cảnh ảo giác khác nhau, nhưng nếu bọn họ sa đọa, đắm chìm vào ảo cảnh không thể thoát ra liền sẽ rơi vào trạng thái chết não. Chậm rãi bị những cảm xúc lẫn lộn, ảo ảnh đó ăn mòn sinh lực, rốt cục liền không thể tỉnh lại được nữa.
Nhưng nếu thần kinh đủ cường đại, tinh thần lực mạnh mẽ, óc phán đoán chuẩn xác liền không dễ dàng bị ảo cảnh dẫn dắt, mê hoặc.
Chỉ cần ý thức được hết thảy mọi thứ đều là ảo mộng không chân thực, không đặt vào bên trong bất cứ dao động hay xúc cảm nào, biến bản thân thành người ngoài cuộc thì thứ độc dược này liền không cần giải dược tự khỏi.
Đây xem như là một thử thách lớn đối với bọn họ, mặc dù tuổi đời còn khá nhỏ nhưng ai lại chẳng có bí mật, ai lại chẳng có quá khứ. Mà dưới sự tác dụng của độc dược thần kinh kia, nó chẳng những tái hiện lại mà còn cực lực phóng đại cảm xúc tiêu cực lên hàng trăm hàng ngàn lần.