Bé con đói bụng, cọ cọ vào người Lâm Hàm liên tục, miệng thì oa oa khóc, hai cái tay quơ quào khắp nơi. Vì bảo bảo cựa quậy, khiến vải áo ma sát lấy hai bên n.h.ũ hoa, ngay lập tức liền khiến nó trở nên mẫn cảm.
Lúc này, trước n.g.ự.c một mảnh ướt đẫm, Lâm Hàm mới ý thức được một chuyện rất quan trọng. Không chỉ phải chăm tiểu bánh bao này, mà còn phải uy nó b.ú sữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Hàm phút chốc liền cảm thấy một trận xấu hổ. Cậu đưa mắt nhìn nhìn bốn Alpha vẫn đang nhìn chằm chằm bảo bảo và mình, do dự không thôi.
"Đúng rồi. Chắc hẳn là bảo bảo đói rồi! Hàm Hàm, em mau cho con b.ú sữa đi!". Mục Diệc Thần lúc này đầu tự dưng nhảy số, bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ tay một cái. Ánh mắt trông mông đầy hưng phấn nhìn Lâm Hàm.
Lâm Hàm nghe tới đây liền trực tiếp đen mặt, đúng là miệng quạ, nhắc cái gì liền tới cái đó, càng sợ thì tới càng nhanh.
Nhưng mà nhìn bé con khóc như vậy, Lâm Hàm cũng không đành lòng chút nào. Cậu ngồi dậy, đem tiểu bánh bao bế trên tay, sau đó chậm rãi vén vạt áo, để lộ đầu n.h.ũ phấn hồng.
Từ lúc mang thai, n.g.ự.c Lâm Hàm đã to ra một vòng. Hiện tại vừa mới sinh xong, hai bầu sữa no căng, cho nên càng khiến kích thước nó to ra hơn một chút.
Mùi sữa thơm ngọt dịu nhẹ, bé con liền theo bản năng mà ngậm vào, miệng nhỏ không ngừng ra sức mút. Chỉ là, sữa có chút căng, bé con lại mút quá sức, cho nên một phần liền bị trào ra ngoài.
Lâm Vĩnh Kỳ nhanh chóng đem khăn tay ra lau cho cả hai, chỉ là ánh mắt có chút tối sầm xuống.1
Cục bông nhỏ uống đến no căng, sau đó liền tự động ngủ thiếp đi. Chỉ là có lẽ sữa mẹ quá ngon ngọt, cho nên ngay cả khi đã ngủ cũng luyến tiếc không chịu nhả đầu n.h.ũ của Lâm Hàm ra.1
Đợi bảo bảo ngủ thật say, Lâm Hàm mới chậm rãi đem đầu n.h.ũ kéo tuột ra ngoài. Lần đầu cho con b.ú, cảm giác quả thực có chút kì lạ. Tê tê ngứa ngứa, nhột nhạt.
Hai hạt đậu đỏ trước ng.ực cậu đều đã bị bé con mút đến ra một màu đỏ thẫm. Bóng loáng tinh tế, ở trên đỉnh còn đương rỉ ra một ít sữa màu trắng đục.
Cẩn thận đem bé con đặt vào trong nôi, Lâm Hàm lúc này mới tìm khăn giấy lau sữa đã chảy tràn ra ngoài. Bộ đồ màu lam nhạt của bệnh viện, hai vòng tròn trước n.g.ự.c cậu đều đã thấm ra một mảnh ướt đẫm.
Lâm Hàm loay hoay tìm khăn giấy, vốn định vào nhà vệ sinh tắm qua một lần, nếu không ngứa ngáy rinh rích thế này cậu không chịu được.
Chỉ là, khăn giấy còn chưa tìm được, đầu n.h.ũ thì vẫn đang rỉ sữa. Thế nhưng cánh tay cậu lại đột ngột bị bắt lấy. Lâm Vĩnh Kỳ không nói hai lời liền đem cậu đè xuống giường, bản thân thì nhanh như chớp vùi đầu vào n.g.ự.c cậu, ngậm lấy n.h.ũ hoa.1
"Anh..anh làm gì vậy?!". Lâm Hàm có chút hoảng, vội đẩy đầu của hắn ra, nhưng mà sức lực hắn quá lớn, cậu cố thế nào cũng xê dịch không nổi.
"Để sữa chảy thế này thực uổng phí. Bé con cũng đã uống no rồi, vậy thì chi bằng để bọn anh uống thay cho!". Mục Diệc Thần vô sỉ lên tiếng, môi nhếch lên một độ cung đầy d.â.m tà, sau đó cũng vùi đầu vào bên còn lại mà ra sức mút.1
"Cái...không..ưmm". Lực hút của người lớn, quả thực so với trẻ con mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Lâm Hàm có thể rõ ràng cảm nhận được, hai bầu sữa căng trướng ở n.g.ự.c mình đang dùng tốc độ nhanh nhất mà bị rút kiệt.
Đầu n.h.ũ nhạy cảm run lên, tay hai người bọn họ còn không ngừng xoa xoa xung quanh bầu n.g.ự.c, kích thích sữa chảy ra ngày một nhiều. Thỉnh thoảng chơi xấu còn dùng răng cọ cọ, khiến Lâm Hàm một trận run rẫy.
Sau khi xác định đã cạn sữa, không còn giọt nào có thể rỉ ra ngoài được nữa, cả hai người bọn họ mới luyến tiếc buông ra.
"Thật ngon!". Mục Diệc Thần l.i.ế.m l.i.ế.m mép, tà mị cười một tiếng.1
Chỉ là, Lâm Hàm vừa mời sinh xong, đã mệt mỏi không gượng dậy nổi, thân thể lại không thuận tiện, cho nên bọn họ đành tiết chế mà không làm tới bước cuối cùng.
...
Mấy ngày sau đó, Lâm Hàm được xuất viện về nhà. Mấy Alpha bọn họ liền đã thuê ngay một bảo mẫu chuyên nghiệp về để chăm sóc tiểu bánh bao. Cho nên Lâm Hàm ngoài việc nghỉ ngơi, cho con b.ú thì cũng chẳng cần phải làm gì.
Sau khi sinh con xong, thân thể vốn đã nuôi đến béo ra một vòng của Lâm Hàm lại dần dần trở lại dáng vẻ ban đầu. Quả thực nhìn sơ qua, chẳng ai có thể ngờ được, cậu đã có một đứa con trai.
Dạo gần đây, da dẻ cậu đột nhiên căng mịn trắng sáng hẳn ra. Tuy sau khi sinh, Lâm Hàm không thấy cơ thể có cái gì khác thường. Nhưng mà ở trong mắt bốn Alpha nhà cậu, Lâm Hàm chính là một miếng bánh ngọt cực kì hấp dẫn đang không ngừng lãng vãng ở trước mặt bọn họ.
Nhưng mà trước đó bác sĩ đã nói, sau khi sinh xong, ít nhất trong vòng hai tháng, bọn họ không được làm chuyện thân mật. Cho nên, đúc kết lại một câu: "Chỉ có thể nhìn, không thể ăn!!!".1
Tuy ai oán thì ai oán, than thở thì than thở, không cam lòng thì không cam lòng. Nhưng vì lo nghĩ cho thân thể của Lâm Hàm, cho nên bọn họ liền khắc khổ thu lại tâm tư, ngoan ngoãn tiếp tục 'ăn chay'.1
Tiểu bánh bao càng lớn càng giống Lâm Hàm, từ đôi mắt, cái mũi cái miệng đều nhỏ nhắn đáng yêu cực kì. Bởi thế cho nên, không cần biết đứa bé là con của ai, bốn người bọn họ đều yêu thương nhóc hết mực.
Chỉ có một điều chính là, yêu thương thì yêu thương, nhưng mà bọn họ vẫn thường xuyên tranh giành sữa mẹ với tiểu bánh bao.
Có lần bọn họ mút hết sữa, bé con khóc đòi ăn, nhưng mút mãi chẳng thấy giọt sữa nào chảy ra. Thế là bé con khóc mãi không nín, Lâm Hàm một bên dỗ con một bên trừng mắt cảnh cáo mấy ông chồng to xác nhưng cực kì ấu trĩ nhà mình.1
Mãi đến khi bảo mẫu pha sữa mang đến, bé con ban đầu còn không chịu uống, chỉ là quá đói nên mới miễn cưỡng mút. Căn nhà mới được yên bình.