Mắt thấy không thể trông chờ vào quân y được nữa, Lâm Hàm một mạch xông vào trong phòng bệnh. Nhìn tình cảnh Mục Diệc Thần sắc mặt trắng bệch nằm suy yếu ở trên giường, trái tim cậu không hiểu thấu quặn thắt từng hồi.
Hình như bất tri bất giác, cậu đã yêu người này rồi. Từ ban đầu là mối quan hệ cưỡng ép chiếm đoạt, sau lại vì tinh tức tố ảnh hưởng mà khuất phục.
Nhưng cho tới thời điểm hiện tại, khi mà ấn kí đã biến mất, trói buột hoàn toàn được tháo gỡ, cậu vẫn luôn vô thức muốn thân cận người này.
Mặc dù có đôi lúc hắn rất bá đạo, lại có lúc ghen tuông đến cực đoan. Nhưng mà chung quy, hắn đối xử với cậu vẫn rất tốt. Mỗi một cử chỉ, mỗi một hành động đều tỉ mỉ, hàm chứa sùng nịch vô bờ bến.
Trước kia, cậu luôn vì hắn đã từng c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c mình, cưỡng ép đánh dấu mình mà luôn đối với hắn hình thành một vách ngăn vô hình. Tuy rằng thân cận da thịt, nhưng trái tim vẫn không hướng về.
Nhưng mà kể từ khi trở về từ Quân bộ, cậu mới ý thức được, tầng vách ngăn đó đã biến mất từ khi nào rồi. Cậu sẽ luôn vô thức nghĩ về hắn, nhớ những món ăn mà hắn tỉ mỉ chọn lựa, nhớ ánh mắt mỗi khi hắn nhìn mình. Nhớ cả những cử chỉ thân mật lại dịu dàng đó của hắn.
Và cho đến thời điểm hiện tại, khi cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn sóng gió, hắn đã trở thành một tồn tại không thể thiếu đối với cậu.
Lâm Hàm ngồi ở bên cạnh giường, chăm chú nhìn gương mặt tuy nhợt nhạt nhưng vẫn tuấn mỹ vô trù đó. Hốc mắt có chút cay cay, cậu nhanh chóng ngước mặt lên, tránh cho nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Khóc không giải quyết được cái gì cả, chỉ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Lâm Hàm sau khi ổn định lại tâm tình, ánh mắt cậu liền là một mảnh kiên định. Hiện tại không thể trông cậy vào máy móc hay thuốc trị bệnh thông thường được nữa.
Không nói mất thời gian tìm kím, cho dù tìm thấy rồi, cũng chưa chắc đã có thể trị được cho Mục Diệc Thần. Trái lại thời gian kéo càng dài, tính mạng hắn sẽ nguy hiểm theo càng lớn.
Biện pháp bây giờ Lâm Hàm có thể nghĩ ra, chính là luyện đan dược. Cậu biết một loại đan dược tên là Hoàn Phục đan, có thể cùng một lúc trị được nội thương lẫn ngoại thương. Chẳng những thế, còn có thể đề cao thực lực.
Nhưng mà hiện tại, nguyên liệu để chế tạo cậu không có. Dưới tình thế này, chỉ có thể lên ngọn núi phía Đông bên kia, may ra sẽ tìm được dược liệu phù hợp.
"Anh nhất định phải bình an cho tới lúc em tìm được dược liệu trở về, nhé!". Lâm Hàm ghé sát vào bên tai hắn nhẹ giọng, sau cùng mới lưu luyến đặt lên đôi môi tái nhợt của hắn một nụ hôn thật khẽ.
Lâm Vĩnh Kỳ cách một lớp cửa kính nhìn vào trong, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trái tim không khỏi quặn thắt.
Bạn tốt hiện tại đã có được trái tim của Lâm Hàm không thể nghi ngờ. Còn bản thân hắn, cũng không biết phải đợi chờ đến năm nào tháng nào.
Nghĩ tời đây, Lâm Vĩnh Kỳ không khỏi ôm lấy lồng ngực cười khổ một tiếng.
...
Biết được Lâm Hàm muốn đến phía Đông tìm thuốc chữa trị cho Mục Diệc Thần, Lâm Vĩnh Kỳ bằng mọi cách đều phải thuyết phục được cậu cho hắn đi theo.
Mặc dù biết cậu thực lực cường đại, nhưng Lâm Vĩnh Kỳ vẫn không thể không lo lắng được. Và cũng dưới tình thế đúng lí hợp tình mà Lâm Vĩnh Kỳ đưa ra, Lâm Hàm cũng không còn cách nào để từ chối.
Rốt cục mấy giờ sau, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cả hai từ biệt ba mẹ Lâm rồi lên đường.
Thời gian gấp rút, Lâm Hàm cũng không tính toán từ đây đi bộ tới tận phía Đông núi bên kia. Trực tiếp liền triệu hồi Sư tử có cánh, cả hai đồng loạt leo lên lưng nó.
Lâm Vĩnh Kỳ cũng không có hỏi đến, vì sao cậu lại có thể khiến Trùng tộc nghe lệnh mình như vậy. Hắn không quan tâm cậu làm cái gì, chỉ cần đó là điều cậu muốn, hắn sẽ toàn lực ủng hộ.
Hắn biết cậu mang trên mình rất nhiều bí mật, nhưng cậu không muốn nói, hắn cũng sẽ tuyệt đối không hỏi. Hắn muốn chờ, chờ đến khi cậu nguyện ý nói ra hết tất cả mà thôi.
Sư tử vỗ vỗ đôi cánh màu đen tuyền của nó, trong phút chốc liền bay lên thật cao. Nhờ có linh lực không ngừng bồi bổ, dù chỉ mới ở bên trong chưa đầy một tuần, thân thể nó đã có những biến chuyển rõ rệt.
Lông trên bờm đều dưỡng đến mượt mà mềm mại, hai đôi cánh có phần to hơn khi trước, lúc đập cánh cũng có lực hơn rất nhiều.
Cho nên, không đến một tiềng đồng hồ, bọn họ đã đáp xuống đỉnh núi phía Đông. Tốc độ này, quả thực so với phi hành khí cũng không thua kém bao nhiêu.
Nhưng mà phi hành khí hiện tại chắc chẳng còn chiếc nào rồi, cho dù có còn đi chăng nữa cũng chẳng ai dám lái.
Chưa tính không có nhiên liệu để vận hành, chỉ riêng Trùng tộc có không ít loài biết bay, nhỡ may gặp tập kích ở trên không, bọn họ so với ở dưới mặt đất càng thảm hại hơn.
Để tránh làm Trùng tộc trú ở trên núi chú ý, Lâm Hàm chân vừa chạm đất đã lập tức thu hồi Sư tử. Một tay kéo lấy tay Lâm Vĩnh Kỳ, vòng vèo tránh né mấy cái cây đỗ rạp chắn đường tiến về phía trước.
Đỉnh núi này không có người sinh sống, địa hình lại cao dốc khó đi. Trùng tộc không phát hiện con người, cho nên tội gì phải cất công trèo lên núi?!.
Cho nên bọn chúng chỉ tàn phá một đoạn ở dưới chân núi, còn về đỉnh núi, xem như còn khá nguyên vẹn.
Lâm Hàm một đường vừa đi vừa tìm kím thảo dược, những loại có thể dùng đều bứt trụi không chừa một cọng. Lâm Vĩnh Kỳ không biết phân biệt đâu là dược liệu đâu là cỏ dại, đi theo cũng không giúp được cái gì.
Cảm thấy bản thân đi theo, trái lại còn làm vướng chân Lâm Hàm. Hắn không cam nguyện như vậy, rốt cục đi xung quanh lượm nhặt trái cây rau quả có thể ăn được, sẵn tiện bắt vài con thú nhỏ.
Sau khi Lâm Hàm thu hái mệt, liền có trái cây cùng thịt thỏ nướng thơm ngào ngạt đưa qua. Cậu khách khách khí khí nói cám ơn một tiếng, sau đó nhận lấy liền ngấu nghiến nhai nuốt.
Mấy tháng qua đều ăn thực phẩm đóng gói đóng hộp, đã lâu rồi Lâm Hàm mới được ăn nguyên liệu thiên nhiên tươi mới như vầy. Tư vị kia, phải gọi là mỹ vị nhân gian.