Dù gì cũng là một con cáo già trong giới thương nghiệp, Lâm Vĩnh Kỳ rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Đầu óc hắn xoay chuyển, nhìn Lâm Hàm rồi lại nhìn sang Mục Diệc Thần còn đương sững người kia, trong đầu nảy sinh một diệu kế.
Lăng Xuyên và Triệu Mặc hai tên kia đã về chung một phe, còn được lòng Lâm Hàm như vậy. Đã thế, bây giờ hắn và Mục Diệc Thần còn ở đây đấu đá lẫn nhau, há chẳng phải hai tay đem Lâm Hàm dưng cho hai tên kia rồi sao?.
Dù sao thì hai tay dù mạnh cũng không thể địch lại bốn. Cho nên, điều cấp bách bây giờ là hắn cũng phải tìm cho mình một đồng minh. Chỉ có cùng hợp lực, bọn hắn mới có cơ hội thắng.
Càng nghĩ càng thấy thõa đáng, Lâm Vĩnh Kỳ âm thầm gác lại ghen tuông trong lòng. Huống hồ, hắn và Mục Diệc Thần còn là bạn thân nhiều năm như vậy, một khi chung thuyền sẽ có thể phối hợp thật ăn ý với nhau.
Lâm Vĩnh Kỳ hai tay đút túi quần, từng bước một ép sát hai người Lâm Hàm và Mục Diệc Thần.
Nhận ra cử động nhỏ của hắn, Mục Diệc Thần ngay lập tức đề cao cảnh giác, đem Lâm Hàm kéo vào lòng mình.
"Chúng ta kết đồng minh đi!". Lâm Vĩnh Kỳ không đầu không đuôi nói ra một câu này khiến Mục Diệc Thần lâm vào tự hỏi. Cũng không biết hắn muốn nói về vần đề đồng minh nào.
"Tình thế bây giờ, em ấy đã có tình cảm rất tốt với hai tên Lăng Xuyên và Triệu Mặc. Cho nên, nếu hiện tại chúng ta còn tiếp tục đấu đá lẫn nhau, há chẳng phải được hời cho hai tên kia rồi sao?.
Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, thay vì chia sẽ em ấy với hai tên kia, không bằng với người anh em là cậu còn hơn.
Bây giờ hai chúng ta cùng chung chiến tuyến, cùng nhau cướp em ấy về! Thế nào, có hứng thú hợp tác không?!".
Lâm Vĩnh Kỳ giỏi nhất là thuyết phục người khác, chưa bắt đầu đã thả xuống một miếng mồi béo bỡ như vậy rồi, Mục Diệc Thần nghe xong, muốn từ chối cũng khó.
Hắn biết rõ với tình thế trước mắt, hắn đã sắp vuột mất cậu rồi. Ấn kí tạm thời cũng đang bắt đầu phai nhạt dần, đợi đến khi nó hoàn toàn biến mất, ràng buộc bị cắt đứt, vậy thì hắn sẽ vĩnh viễn đánh mất cậu.
Không, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
"Được". Mục Diệc Thần sau khi đã suy nghĩ thấu đáo liền đưa ra quyến định rất quyết đoán.
Lâm Vĩnh Kỳ thấy thế cũng cười đến thực nhu hòa, tiến tới vỗ vai hắn, đồng thời cũng đem tay vòng qua eo Lâm Hàm.
Khi Lâm Hàm gọi tên Lăng Xuyên và Triệu Mặc ban nãy, nó chính là một lời cảnh báo, báo động bọn họ sắp vuột mất cơ hội. Cho nên, đây đã là cách tốt nhất rồi. Cả hai cùng liên thủ, hắn không tin không giữ chân được cậu.
D.ụ.c hỏa đốt người, Lâm Hàm sớm đã xụi lơ nằm trong lòng Mục Diệc Thần. Hai mắt mông lung, mơ hồ đọng nước khiến cậu trông vừa đáng thương vừa đáng yêu. Đôi môi đỏ mọng khẽ mím, mũi nhỏ ửng hồng.
Mục Diệc Thần biết cậu sắp chịu không nổi nữa rồi, hắn nhanh chóng đem cậu đặt trở lại trên nắp bồn cầu. Quân áo trên người Lâm Hàm vốn đã bị cậu tự mình lột sạch, cho nên hiện tại chỉ còn một mảnh da thịt non mềm trắng mịn đương run rẫy trong không khí.
Mục Diệc Thần đem hai chân cậu nâng lên, để tiểu h.u.y.ệ.t phấn hồng kia phơi bày ra một cách rõ ràng nhất. C.ô.n t.h.ị.t bên dưới phồng lên c.ứ.n.g nhắc, giống như sắp sửa đem đ.ũ.n.g quần hắn xé toạt chui ra.
Lâm Vĩnh Kỳ cũng đồng dạng không khác hắn là bao, hắn thân trên để trần, phô bày ra thân thể không quá cường tráng nhưng rắn chắc tinh tế.
Cả hai đều đem phân thân của chính mình rút ra, tuốt lộng vài cái. C.ô.n t.h.ị.t nổi đầy gân xanh tím giật giật mấy cái, tựa như đang rất hưng phấn.
Lâm Hàm chờ đợi đến không thể kiên nhẫn nổi nữa. Bên trong trống rỗng, ngứa ngáy pha lẫn đau rát khiến cậu khó chịu không thôi. Không tự chủ được mà đem hai ngón tay vào thăm dò, thanh âm đâm rút phối với d.â.m thủy chảy ra ào ạt khiến nơi đó phát ra âm thanh vừa xấu hổ vừa kích t.ì.n.h.
Vốn dĩ c.ô.n t.h.ị.t đã trướng bạo đến phát đau, vừa nhìn thấy cảnh này, cả hai nam nhân đều tức thì muốn bùng nổ. Đơn giản vì nó quá ướt át, quá nóng bỏng, trực tiếp đánh thẳng vào đại não, khiến thân dưới giống như sắp nổ tung.
Mục Diệc Thần vốn dĩ là người không có nhiều kiên nhẫn, hắn đem ngón tay cậu rút ra, thay thế vào bằng q.u.y đầu thô to của chính mình. Quệt lấy một ít d.â.m d.ị.c.h làm chất bôi trơi, đem thân g.ậ.y phủ lên một màu bóng mỡ.
Hắn ma sát ngoài h.u.y.ệ.t khẩu hai vòng đã không kìm chế được mà trực tiếp đ.â.m thẳng vào trong.
"Ha ahhh..". Lâm Hàm chấn kinh hô một tiếng, vùi đầu vào khủy tay nức nở. Dị vật bất ngờ xâm chiếm, khoái cảm đột ngột ập tới khiến cậu không kịp chuẩn bị, thân thể truyền đến một trận sung sướng cùng tê dại.
Mục Diệc Thần cũng không khác gì cậu, bất ngờ bị bao bọc bởi nơi ấm áp thít chặt ấy, hắn thoải mái đến nổi hừ nhẹ một tiếng. Hai tay nắm lấy eo cậu, tham lam không ngừng đòi lấy.
C.ô.n t.h.ị.t thúc vào ngày một sâu, tốc độ luật động ngày một nhanh hơn, Lâm Hàm tưởng chừng bản thân sắp bị xuyên thủng đến nơi. Hai tay cậu quơ quào tìm chỗ bám víu, lại bất ngờ vớ được cánh tay của Lâm Vĩnh Kỳ.
# Hnay toi có tiết buổi tối nên đăng hơi trễ xíu nhé =0=.