Lúc này, nụ cười trên mặt Lâm Vĩnh Kỳ có chút sượng lại. Thuật thôi miên của hắn...không có tác dụng? Sao có thể?!!!.
"Có phải em hiểu lầm gì rồi không? Anh thật sự không làm gì hết! Cũng không thể vì em ghét anh mà nghi oan cho anh thế chứ?!".
Lâm Vĩnh Kỳ tuy nội tâm bất ổn nhưng trên mặt rất nhanh đã triển lộ ra vẻ mặt vô hại, còn chủ động giơ hai tay lên thủ thế đầu hàng.
Lâm Hàm trừng mắt nhìn hắn, lúc nãy, cậu rõ ràng cảm nhận được khác thường. Thế nhưng hiện tại lại không có bằng chứng, miệng tên này còn lẽo mép như thế, cậu chắc chắn cãi không lại.
Với cả, bọn họ cũng còn phải đụng mặt nhau dài dài, cho nên hiện tại không phải lúc thích hợp để lật bài ngửa. Thôi thì chuyện này cứ để đó, sau này quan sát kĩ hơn rồi hãy xử lí hắn sau.
Nghĩ như thế, Lâm Hàm mới miễn cưỡng buông cổ áo hắn ra, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên nồng đậm nghi nghờ.
"Tốt nhất là anh nên thành thật một chút, đừng có bày trò gì với tôi. Nếu không, đợi tôi phát hiện được, thì đừng có trách tại sao tôi không nương tay nhé! Còn giờ thì, mời ra khỏi phòng tôi!".
... truyện kiếm hiệp hay
"Cạch"
Lâm Vĩnh Kỳ sau khi đóng cửa lại liền có chút ngẩn người đứng tựa lưng vào tường.
Thân là một Alpha trội như hắn, tất nhiên cũng sẽ có dị năng cho riêng mình. Và, dị năng của hắn có chút đặc biệt, nó thuộc dạng hệ tinh thần. Rất hiếm gặp, cũng rất ít người biết đến tồn tại của loại dị năng nghịch thiên này.
Hắn có một đôi mị đồng, một khi hắn kích phát dị năng, bất kỳ ai nhìn vào nó đều sẽ bị thôi miên và nghe theo mọi mệnh lệnh hắn đưa ra.
Chỉ là, cái 'bất kỳ ai' này hôm nay lại bị cậu em trai thú vị kia hoàn toàn đạp đổ. Và, một lí giải duy nhất chính là, tinh thần lực của cậu phải bằng, hoặc thậm chí hơn hắn mới có thể chống lại sức hút của mị đồng.
"A~, ngày càng thú vị rồi!". Lâm Vĩnh Kỳ hứng thú nhếch mép, đôi con ngươi hẹp dài khép hờ lại. Khuôn mặt tà mị mười phần.
Hắn tự tin rằng, với tinh thần lực của mình, nếu hắn tự xưng thứ hai thì không ai dám nói mình thứ nhất.
Chỉ là, hắn hôm nay đã gặp được 'thứ nhất' ấy rồi. Thế nhưng hắn không cảm thấy bị uy hiếp hay ghen tỵ gì cả, trái lại nhiều hơn là tò mò cùng hứng thú.
Ban nãy hắn chỉ muốn biết một chút, lí do vì sao cậu lại không có thiện cảm, thậm chí là sinh ra ác cảm với hắn mà thôi. Chỉ là, khi mà hắn vừa mới phát động dị năng, cậu liền đã phát hiện ra ngay sau đó.
Điều này khiến hắn không khỏi kinh ngạc, rồi lại tràn ngập hứng thú. Trước công kích tinh thần từ một Alpha trội, một Omega lặn như cậu lại còn có thể tỉnh táo như vậy, điều này thực sự không tầm thường chút nào.
Rốt cục trong người cậu em trai này của hắn ẩn chứa bí mật gì đây? Thật mong chờ để vạch trần cái bí mật ấy a~.
.......................................
Ba Lâm mẹ Lâm như đã hứa, bọn họ tranh thủ về sớm hơn thường ngày để được ăn một bữa cơm đoàn tụ cùng hai cậu con trai cưng.
Trên bàn ăn đều là những món ngon, hầu hết đều là món mà Lâm Vĩnh Kỳ và Lâm Hàm thích ăn. Mẹ Lâm còn liên tiếp gắp thức ăn đầy bát bọn họ. Có thể thấy, ba mẹ Lâm là như thế nào yêu thương con trai.
Ba Lâm ăn cơm được một lúc thì lại nói lãng sang chuyện công ty với Lâm Vĩnh Kỳ. Hắn một khi nhắc đến công việc, nét mặt nghiêm túc hẳn ra. Chăm chú lắng nghe ba Lâm nói, lâu lâu còn bình luận vài câu. Hai bố con nói chuyện đến thực ăn ý.
Còn mẹ Lâm thì vừa hỏi han sức khỏe Lâm Hàm, vừa hỏi cậu ở đó ăn gì uống gì, có bạn mới hay có gì khó khăn hay không.
Cậu vừa ăn cơm vừa vui vẻ tán gẫu cùng bà, chỉ là, quen ăn hương vị đồ ngon mà Mục Diệc Thần mua. Bây giờ ăn cơm lại cảm thấy có chút không vừa miệng lắm.
Lâm Hàm nghĩ đến đây thì thở dài một hơi, quả nhiên, bây giờ nhìn cái gì cậu cũng có thể nhớ tới cái tên kia. Dù chỉ mới sống chung chưa bao lâu, nhưng có lẽ cậu đã quen cuộc sống ỷ lại vào hắn.
Cảm thấy bản thân đang dần bị tên kia chiều hư rồi. Lâm Hàm vội sốc lại tinh thần, tự nhủ với bản thân.
Không được, Lâm Hàm, mày không thể sa ngã như vậy được. Mày là một con người tự lập tự cường, sẽ không phụ thuộc dựa dẫm vào ai hết.
Giống như là để khích lệ chính mình, cậu dồn vào họng một ngụm cơm lớn, sau đó điên cuồng nhai nuốt.
Lâm Vĩnh Kỳ đương nói chuyện với ba Lâm thì liếc mắt nhìn sang. Vừa hay bắt gặp hình ảnh chú sóc nhỏ tham ăn đang cố nhồi nhét thức ăn vào miệng mình. Hai bên má căng phồng lên, gương mặt trông cực kì đáng yêu liền không khỏi bật cười.
"Ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn đấy! Thức ăn còn nhiều mà, anh sẽ không giành của em đâu!". Lâm Vĩnh Kỳ cười rộ lên, vừa cười nói vừa thuận tiện gắp thêm đồ ăn vào bát cậu.
Lâm Hàm nghe ra hắn cười nhạo mình thì hai mắt trợn ngược, định mở miệng phản bác thì đột nhiên lại bị nghẹn thật.
Cậu ho lên khù khụ, mẹ Lâm ngồi một bên cũng cuống lên rót cho cậu cốc nước. Lâm Vĩnh Kỳ ngồi ở ngay kế bên giúp cậu vỗ vỗ lưng.
Chỉ là, cái cách vỗ vừa ấn vừa xoa ấy của hắn khiến cậu cảm thấy không ổn lắm, vừa nhồn nhột lại có chút gì đó ám muội.
Mẹ Lâm vừa mới đưa nước qua, Lâm Hàm định vươn tay nhận lấy thì bị hắn cướp trước.
"Không sao chứ? Anh đã bảo em ăn từ từ thôi rồi mà!". Lâm Vĩnh Kỳ vừa cầm ly nước kề bên miệng cậu, giọng điệu vừa quan tâm lo lắng vừa mang theo khiển trách.
Lâm Hàm tuy không muốn nhưng không còn cách nào khác đành phải hé miệng. Uống vào một ngụm nước, quả nhiên thoải mái hơn rồi.