Lượt tiếp theo là của Hứa Thiên, kết quả cũng không khác so với Tịch Thuần là bao, cũng đều bị quân y khiêng đi ra ngoài.
Còn số các Omega còn lại, tuy là không tới nổi phải bị khiêng đi. Nhưng thương tích là điều không thể tránh khỏi. Tгu?ệ? cop ?ừ ?гa?g ﹎ T R U ? T R U Y Ệ N.VN ﹎
Số lượng được thông qua ít đến đáng thương. Trong một lớp ba mươi người, ấy vậy mà hai mươi chín người đi vào rồi. Thế nhưng chỉ có sáu người là tạm được thông qua.
Mục Diệc Thần sắc mặt trầm xuống. Nhìn đi, đây là kết quả của việc lười biếng, chỉ biết đổ lỗi cho thân phận và hoàn cảnh đưa đẩy.
Người cuối cùng là Mẫn Huyền, áp lực có vẻ rất lớn. Tuy nhiên, nhớ tới hình ảnh của Lâm Hàm vừa rồi, cậu ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Lúc đi ngang qua Lâm Hàm, cậu ta một lần nữa nhìn cậu thật sâu một cái. Lâm Hàm thấy thế cũng cho cậu ta một ánh mắt khích lệ, sau đó đổi lại là nột nụ cười tươi hơn cả gió xuân của Mẫn Huyền.
Mẫn Huyền trên thực chất vẫn luôn rất cố gắng, dị năng và thể năng cũng khá tốt. Tuy ban đầu vừa mới tiếp xúc với trọng lực khác lạ, cậu có hơi chật vật một chút. Nhưng suy cho cùng vẫn được thuận lợi thông qua.
Sau khi bước ra từ phòng trọng lực, Mẫn Huyền tuy bị chút trầy xước nhưng tinh thần phấn chấn hẳn ra. Cậu hớn hở chạy về phía Lâm Hàm đang đứng, chen vào đứng ngay bên cạnh cậu.
Lâm Hàm cảm thấy góc áo bị người giật nhẹ, quay đầu liền đối mặt với cặp mắt sáng long lanh của Mẫn Huyền.
"Cám..cám ơn cậu vì đã giúp tôi, đã thế còn...còn khích lệ tôi nữa. Nhờ có cậu, tôi...tôi mới có đủ can đảm, can đảm...để thông qua huấn luyện...lần này".
Mẫn Huyền từ nhỏ đã mắc phải chứng ngại giao tiếp với mọi người xung quanh. Vì thế, mỗi lần tiếp xúc với người lạ, cậu đều lựa chọn cách im lặng và tránh né. Chính vì vậy mà cậu không hề có bạn bè, cũng chẳng được ai quý mến cả.
Thế nhưng, lần này, bằng một động lực nào đó, Mẫn Huyền lại có thể ở trước mặt Lâm Hàm thổ lộ cảm xúc thật sự trong lòng mình.
Nói ra một câu dài như vậy, thật sự là làm khó cậu, nó thậm chí bằng tổng số lời nói cậu sẽ nói trong nửa năm.
Thật sự có chút không quen, câu nói còn lắp bắp ngắt quãng như thế.
Nhưng, khi nói ra được, nội tâm cảm thấy nhẹ nhõm và có một chút gì đó hạnh phúc khác lạ. Người này, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã muốn thân cận hơn, tiếp xúc với người nọ, muốn...làm bạn cùng người nọ.
Đối diện với ánh mắt mong chờ cùng lời nói lắp bắp pha lẫn chút run rẫy của Mẫn Huyền. Lâm Hàm quả thực không tránh khỏi bất ngờ. Suy cho cùng, cậu có làm được cái gì nhiều đâu, sao lại đến đây cảm ơn chứ?!.
"Không cần cảm ơn tôi đâu. Cậu được thông qua là do cậu có thực lực, tôi cũng không giúp được cái gì!". Lâm Hàm nhìn Mẫn Huyền xua tay, giọng nói không lạnh lùng xa cách nhưng cũng không thân thiết.
Bọn dù sao cũng chỉ mới quen biết, không cần quá thân cận làm gì.
"Không...không đâu. Thật..thật ra, tôi...tôi mắc chứng...ngại giao tiếp. Tôi..rất nhát gan yếu đuối, nếu...nếu ban nãy cậu không thế chỗ tôi...đứng ở đầu hàng. Chỉ sợ...chỉ sợ huấn luyện còn chưa bắt đầu...tôi, tôi đã ngất trước rồi!".
Mẫn Huyền hai mắt rưng rưng, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Lâm Hàm, tựa như nhìn ân nhân cứu mạng của mình vậy.
Lâm Hàm cảm thấy hơi khó xử, người này cho cậu cảm giác cậu ấy không xấu, lời nói ra cũng rất chân thành. Chỉ là, hành động có hơi...quá khích.
"Tôi...trước giờ...chưa từng có bạn bè, nhưng...không hiểu sao, khi gặp cậu...tôi, tôi cảm thấy...rất muốn kết...kết bạn với cậu. Xin...xin hãy...làm bạn với tôi!". Mẫn Huyền đột nhiên dồn hết sức lực nói to một câu này, tuy nhiên lại không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Hàm.
Hai mang tai đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt, hai tay nắm lấy tay Lâm Hàm càng siết chặt hơn. Tựa như chỉ cần Lâm Hàm mở miệng nói một câu 'không thể', cậu ta sẽ liền sẽ khóc ngất.
"Ừ ừm...được..được rồi!". Lâm Hàm có chút mất tự nhiên từ từ rụt tay lại, không hiểu sao lời nói ra lại học theo thói của Mẫn Huyền mà nói lắp theo.
"Thật...thật sao?! Vậy...từ giờ, chúng ta đã là bạn...rồi phải không. Vậy là từ...hôm nay...tôi, tôi có bạn rồi ư?!". Mẫn Huyền hai mắt ngập nước lập tức sáng bừng lên.
Con ngươi to tròn long lanh mở to nhìn chằm chằm Lâm Hàm. Thiết nghĩ nếu không phải ngại ở đây nhiều người, có lẽ cậu ta đã vui vẻ đến nhảy cẩng lên rồi.
Nhìn cậu ta vui vẻ như vậy, Lâm Hàm cũng cảm nhận được một chút niềm vui. Chỉ là kết bạn thôi mà cũng có thể vui đến như vậy à?.
Trước giờ, cậu vẫn luôn gặp phải những loại người gian trá. Mang mỹ danh tốt đẹp là bạn bè, nhưng thực chất chỉ là một cái cớ để họ lợi dụng người khác.
Nhưng người tên Mẫn Huyền này lại là một ngoại lệ. Hơi thở thanh thuần trong sáng cùng đôi mắt thanh triệt kia cho thấy, cậu ta là một người đáng để kết bạn.
Xưa nay mắt nhìn người của cậu đều rất tốt, cho nên Lâm Hàm tự tin lần này mình sẽ không nhìn lầm người.