Lý Nhược Hy sớm đi mua được băng gâu và thuốc sát trùng cho anh, cô nhẹ nhàng giúp anh xử lý vết thương.
Mộ Dung Hãn không dám nói câu nào vì anh biết cô ấy đang giận mình, dòng người vẫn qua lại tấp nập nhưng trước mắt của anh thì chỉ có duy nhất một người, đó chính là Lý Nhược Hy.
- Xong rồi, anh ngồi im đi cho tôi nhờ.
Lý Nhược Hy lên tiếng cảnh báo anh nhưng anh không giận dỗi bởi vì anh biết cô ấy chỉ đang quan tâm đến mình mà thôi.
Lý Nhược Hy không cần biết vì sao anh bị thương nhưng vết thương có vẻ nặng, chỉ sợ lại để lại sẹo mà thôi, hơn nữa đây lại ở cánh tay nên có thể ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh. Chiều nay anh ấy đã rời khỏi đây rồi mà vẫn không yên vị được nữa, đáng lẽ ra cô không nên cho anh ấy đến đây mới phải.
Mộ Dung Hãn không chịu được bầu không khí này nên mới chủ động nói:
- Lý Nhược Hy, tôi không sao mà, chẳng phải lúc đóng phim thì tôi cũng hay bị thương hay sao?
Lý Nhược Hy vẫn rất giận anh nên cứ mặc anh ngồi im còn cô thì chỉ tập trung bán hàng mà thôi.
Trở về nhà, cô và anh vẫn vậy, chẳng nói với nhau một câu nào. Mộ Dung Hãn luôn luôn là người mở đầu câu chuyện nhưng Lý Nhược Hy lại là người kết thúc câu chuyện ngay sau đó.
- Lý Nhược Hy, trưa nay ăn gì đây?
Lý Nhược Hy không nói gì nên khiến anh ấy phải đợi hơn một phút sau thì cô mới trả lời:
- Anh thích ăn gì? Ăn giản dị thôi, tôi không thể tiếp đãi anh những món ngon như ở trên phố đâu.
Mộ Dung Hãn thấy cô ấy trả lời nhiệt tình như vậy thì cũng vui lên không ít. Anh còn giúp cô rửa rau sau đó quan sát cô thịt gà. Vì anh không biết thịt chỉ biết ăn nên chỉ làm chân ** li cho cô mà thôi.
Lý Nhược Hy đã suy nghĩ rất nhiều, cô đã buông bỏ rất nhiều trên thành phố để về quê, bây giờ lại quyết định trở lại thì bà ngoại của cô sẽ rất cô đơn. Vì thế cô sẽ cố gắng kiếm tiền để đón bà lên thành phố sớm hơn.
- Mộ Dung Hãn, nếu như tôi gia nhập công ty thì sẽ được cái gì?
Mộ Dung Hãn cũng không ngần ngại mà nêu ra những phúc lợi mà cô ấy sẽ nhận được.
- Tôi sẽ cấp nhà, cấp xe và tất cả các dịch vụ cần thiết cho cô, hơn nữa tôi cũng sẽ trả lương cho cô với một khoản tiền khổng lồ.
Lý Nhược Hy suy nghĩ, quả thực chúng là những ưu đãi mà ai cũng muốn nhận, tuy nhiên bây giờ thì cô lại nhận ra một vấn đề khác, tại sao lại là anh ta cho, vì không rõ nên cô hỏi lại:
- Vậy anh là chủ tịch công ty đó hay sao mà lại cho tôi được những thứ đó?
Mộ Dung Hãn cười nhếch như đang tự đại, rồi sau đó trả lời cô với một phong thái vô cùng tự tin:
- Tất nhiên rồi, tôi là chủ của công ty, có điều chức vụ cao nhất của công ty là tổng giám đốc chứ không phải chủ tịch.
Lý Nhược Hy đang nhổ lông gà cũng phải ngừng tay lại, cô nhìn lên về phía anh với con mắt ngưỡng mộ rồi nói:
- Thật ư? Tôi không tin.
Mộ Dung Hãn lại không nghĩ rằng cô ấy lại phũ phàng như vậy, anh đã nói như vậy rồi mà cô ấy vẫn không tin tưởng là sao?
Anh đành hạ mình xuống rồi giải thích:
- An Mỗ thật sự là của tôi, nếu như không phải thì sao tôi lại tự tin như vậy chứ?
Lý Nhược Hy lắc đầu, thôi thì dù sao cô vẫn phải tự nhìn thấy bằng chính mắt của mình thì mới chịu.
- Được rồi, tôi tin anh. Tôi đồng ý gia nhập An Mỗ.
Bữa trưa đã đến, Mộ Dung Hãn giúp Lý Nhược Hy dọn cơm, bọn họ lại ngồi xuống rồi dùng bữa cùng nhau.
Bà ngoại nhìn thấy Mộ Dung Hãn bị thương thì liền hỏi:
- Cháu bị thương à?
Mộ Dung Hãn cười thật tươi rồi trả lời lịch sự:
- Vâng ạ, cháu bị cây rào xước một tí thôi ạ.
Bà nghe thấy vậy thì không nói gì nữa rồi tiếp tục ăn.
Bỗng nhiên Lý Nhược Hy liền nói với bà:
- Chiều nay thì anh ấy sẽ về thành phố bà ạ.
Mộ Dung Hãn không nói gì bởi vì anh vẫn còn lưu luyến nơi này rất nhiều. Nhưng bà ngoại thì lại là người hiểu chuyện lại yêu thương con cháu nên chỉ dặn dò hai người:
- Ừm, vậy nếu hai đứa lên thành phố rồi thì phải biết chăm sóc bản thân. Có gì thỉnh thoảng về thăm ta như thế này là được.
Đáng lẽ bữa trưa này phải là một bữa trưa ngon miệng nhưng dường như lại giống với một cuộc chia ly vậy.
Mộ Dung Hãn vì muốn chấn an bà nên nói:
- Vâng, khi nào xong việc trên đó cháu lại về thăm bà.
Lý Nhược Hy chỉ im lặng, cô rất nhớ nơi đây, lại rất muốn mang bà đi cùng nhưng hoàn cảnh hiện tại lại không cho phép nên cô chỉ đành để bà một mình mà thôi.
***
Khi Mộ Dung Hãn cùng với Lý Nhược Hy dọn dẹp và rửa bát thì bà ngoại cô lại lên cơn đau đầu, bà đã già yếu nên đi đứng lại khó khăn. Vì thế cơn choáng đã khiến bà ngã xuống, tiếng cốc chén ở bàn uống nước cũng rơi xuống đất loảng xoảng theo.
Lý Nhược Hy và Mộ Dung Hãn nhanh chóng rửa tay rồi chạy vào nhà xem sao. Khi họ đến thì bà đã ngã xuống rồi bất tỉnh.
Nửa tiếng sau, Mộ Dung Hãn đã cóng bà đến trạm ý tế gần nhất để khám sơ qua.
- Bà ơi, bà nhìn cháu đi, bà có sao không?
Lý Nhược Hy mất bình tĩnh, cô ấy khóc rất nhiều, tay chân cũng run rẩy không ngừng vì lo lắng cho bà của mình.
Khi Mộ Dung Hãn nhìn thấy bà càng ngày càng không ổn thì lập tức gọi cứu thương để di chuyển đến thành phố.