"Má!"
"Tôi vừa gặp được một người rất đẹp trai!"
"Đm, tuyệt vãi!"
Liễu Oanh bày ra vẻ mặt điên cuồng, sau khi vào kí túc xá đã kinh ngạc tán thán vài câu.
Trong kí túc xá chỉ có ba người, Sở Ân đang sửa soạn cặp sách, xem chừng lại muốn đến thư viện.
Triệu Tư Văn rõ ràng có hứng thú lớn với "trai đẹp" hơn cô, vội vàng ngẩng đầu: "Thật á? Có phải cái người mà các đàn chị nói mấy ngày nay không..."
Nghe nói bên BA[1] có một anh đẹp trai, vẻ ngoài trạc tuổi tân sinh viên khóa này, lại học chung toàn với các nhân vật xã hội thành đạt và các xí nghiệp, rõ ràng lai lịch không nhỏ.
[1] BA: Vị trí chuyên viên phân tích nghiệp vụ (BA: Business analytics) là người chịu trách nhiệm phân tích nhu cầu khách hàng và các đối tác trong hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp để tìm hiểu và đề xuất phương án giải quyết vấn đề phát sinh.
Sinh viên năm nhất bọn họ không có cơ hội, nhưng các đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh đã từng được học cùng bọn họ vài tiết—— sau đó, các đàn chị, đều phát điên.
Mặc dù không dám chụp trộm, song tin tức về chàng trai đẹp đến mức cực kỳ bi thảm đã hoả tốc lan ra khắp toàn trường.
"Có thể lắm, tớ trông thấy ở học viện, tiếc là anh ấy bỏ đi rồi." Liễu Oanh tấm tắc lắc đầu.
Triệu Tư Văn lập tức nửa thật nửa giả cười nói: "Vậy ngày mai tôi cũng muốn tình cờ gặp mặt~"
Sở Ân sửa soạn cặp sách xong, đeo lên lưng rồi đi ra ngoài.
Liễu Oanh vẫn đang trong cơn sốc giá trị nhan sắc, lúc này nhìn thấy bộ dạng không chút gợn sóng của cô, không nén nổi cảm thán: "Đại mĩ nhân của chúng ta không hổ là đại mĩ nhân, tâm lặng như nước, không hề bị rung động trước sắc đẹp."
Sở Ân ho khan một tiếng.
Nhận thì ngại.
Thật sự... ngại vô cùng.
Sở Ân rụt vai, im hơi lặng tiếng rời khỏi kí túc xá.
Cô vừa đi, Triệu Tư Văn hạ giọng nói với Liễu Oanh: "Cậu có cảm thấy gần đây Sở Ân cứ như đang làm chuyện gì sau lưng chúng ta không..."
Liễu Oanh gãi đầu: "Hả? Làm gì? Lén lút học tập à?"
Nhưng Sở Ân hiển nhiên không phải loại học sinh giỏi giấu giấu diếm diếm, cô thường xuyên giảng bài, cho người khác mượn vở ghi cũng rất thoải mái.
Triệu Tư Văn lắc đầu, khó hiểu nở nụ cười: "Không biết."
Nhưng Sở Ân nhất định đang giấu diếm bọn họ, bí mật làm chuyện gì đó.
...
Sở Ân bình thản rời khỏi kí túc xá, quanh quẩn một vòng lớn rồi đi đến dưới một tòa nhà cũ vắng lặng ở góc trường.
Đã có người đứng ở đó.
Cuối thu, thiếu niên cao lớn mặc một chiếc áo khoác đen sẫm, làm nước da càng thêm trắng lạnh. Mái tóc đen của anh dài hơn một chút, phủ lên xương lông mày, sườn mặt tuấn tú lạnh lùng. Đứng dưới tòa nhà cũ, hệt thư một bức ảnh tạp chí.
Đáy lòng Sở Ân không hỏi tán thành những gì bạn cùng phòng vừa nói.
Đúng là... một người rất đẹp trai.
Cô nhìn xung quanh, sau đó mới chạy chậm đến.
Lục Chẩn vuốt tóc cô, tiếp đó đưa cô tài liệu trong tay, cười rộ lên trêu chọc.
"Sở Ân, em đến yêu đương vụng trộm với anh đấy à."
Sở Ân khẽ đạp anh một cước: "Hừ."
Mặc dù tình yêu học đường rất đẹp, nhưng với khuôn mặt cấp họa thủy và cả gia thế thân phận đoán chừng rất nhanh có thể bị đào ra của Lục Chẩn... Sở Ân thật sự sợ mấy loại gió tanh mưa máu trước đây.
Show ân ái gì đó thì quên đi, vụng trộm ngọt ngào một chút là được rồi.
Lục Chẩn kéo tay cô, vuốt ve đầu ngón tay lạnh lẽo: "Anh ở ngay đây, em trộm anh đi."
"Ai muốn trộm anh!"
...Cô còn phải trộm à.
Sở Ân bị kéo đến trước mặt anh, bĩu môi nói: "Anh tưởng em muốn như vậy——"
Cô rút tay ra, chọc má Lục Chẩn: "Em mong anh tự biết mình một chút, được không sếp Lục?"
Đừng ỷ mình đẹp trai mà làm bậy làm bạ.
Lục Chẩn phản ứng một giây, sau đó mới cong môi. Anh duỗi tay, ôm cô vào ngực: "Đây là một lời khen hả?"
Sở Ân không rút tay về, tự nhiên đặt lên vai anh: "Miễn cưỡng xem như là—— trước khi ra ngoài bạn cùng phòng của em vẫn còn khen anh."
Ai mà ngờ được cô lại chạy ra ngoài đưa đẩy với người đàn ông này—— nghĩ thế thôi cô đúng là không phải người mà orz.
[*] orz hoặc ORZ: các bạn cố tưởng tượng nha, nó là icon người cúi đầu, chống tay quỳ xuống đất đó.
Lục Chẩn nở nụ cười, cúi đầu hôn lên chóp mũi bị gió thổi đỏ của cô ngay trong tư thế này.
Nhiệt độ của đôi môi hơi phủ lên làn da cô.
Sở Ân từ từ nhắm mắt, lông mi mảnh dài ma sát lên mặt anh.
Ngoan ngoãn hiếm thấy.
Lục Chẩn dùng áo khoác chắn gió cho cô, cảm nhận được không khí lạnh trên người cô tản đi đôi chút mới thấp giọng nói: "Anh đã gặp vị đàn anh kia của em."
Sở Ân ngước mắt nhìn anh: "Anh Tô á?"
Lục Chẩn ôm chặt người nọ, con ngươi tối sầm lại: "...Ừm, anh ta đang nói với người khác, buổi tối muốn hẹn em đến xem bọn họ chơi bóng."
Sở Ân: "..."
Tên đàn anh này đúng là cặn bã, anh ta giao thiệp với tất cả các đàn em xinh đẹp năm nhất, ở kí túc xá Triệu Tư Văn thường xuyên nhắc đến anh ta.
"Nhưng em chắc chắn không đi mà." Sở Ân cọ cọ đầu.
Lục Chẩn cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu cô: "Ngoan."
Giọng điệu dỗ trẻ con này, Sở Ân hừ một tiếng, véo eo dưới tay.
Lục Chẩn mỉm cười mặc cô véo, sau đó ôm cô xoay một vòng: "Vậy anh hẹn em thì sao?"
Nói trắng ra là, lần này anh đến đây, mục đích chủ yếu là ở bên cạnh cô.
Dĩ nhiên Sở Ân cũng rõ.
Cô khẩy cổ áo Lục Chẩn, tiếp đó nhỏ giọng nói: "Thi trước."
Tuần sau là giữa kì, gần đây cô khá bận.
Lục Chẩn: "Sao đó thì sao?"
"Cuối tuần ra ngoài." Ánh mắt Sở Ân bỗng chốc dịu lại.
Lục Chẩn cười: "Ra ngoài làm gì?"
Làm gì?
Khuôn mặt trắng nõn của Sở Ân hơi ửng đỏ.
"Lục Chẩn, anh thật phiền phức."
Ra ngoài.
Hẹn hò đó.
-
Thư viện bùng nổ mỗi ngày trong một tuần trước giữa kỳ.
Từ sáng sớm, trước khi thư viện mở cửa một tiếng đã bắt đầu có người ngồi chờ, đến khi mở, đội ngũ trước cửa có thể xếp dài tận mấy chục mét.
Sở Ân không hề có áp lực với việc dậy sớm, thậm chí còn rất thích trường học tảng sáng không người, không khí mát mẻ trong lành.
Mấy ngày nay, cô thường xuyên tình cờ gặp Lục Chẩn trong trường, thông thường xung quanh anh đều có người. Chạm mặt, ánh mắt phút chốc đan xen giữa không trung rồi lần lượt rời đi, có loại cảm giác mới mẻ không thể tin nổi.
Có lẽ bản năng loài người bị cuốn hút bởi điều này... cảm giác kích thích không muốn ai biết, chỉ có trong lòng em và anh rõ.
Sở Ân đến căng tin ăn sáng, tiếp đó tới thư viện xếp hàng. Cô đến rất sớm, đứng hàng đầu, sau khi thư viện mở cửa dễ dàng chiếm được chỗ ngồi mình thích bên cửa sổ, tiện thể giữ chỗ giúp Liễu Oanh.
Chẳng bao lâu, Liễu Oanh cũng vội vã luống cuống chạy tới.
"Hôm nay nhanh quá nhỉ?" Sở Ân cầm sách mình để đấy về.
"Ài, lúc ra ngoài bị Triệu tiểu thư gọi lại, bảo tớ giữ một chỗ cho cậu ta."
Sở Ân hơi nhướng mày. Bình thường Triệu Tư Văn không thích đến thư viện, cô ta chủ yếu sẽ cùng đám bạn thân đến Starbucks hoặc cà phê internet học tập.
Song Sở Ân trái lại không quá bận tâm, mặc dù Triệu Tư Văn lắm tâm tư, nhưng một khi Sở Ân bắt đầu học, cô cũng không quan tâm đến người khác, ngồi cùng bàn với ai đều không quan trọng.
Đến khi Triệu Tư Văn lững thững đến muộn, thư viện đã chật kín, Sở Ân vừa khéo ôn bài xong.
"Sở Ân, cậu đúng là nỗ lực ghê~" Triệu Tư Văn vừa ngồi xuống vừa mỉm cười.
Sở Ân không thèm ngẩng đầu, lại bắt đầu ôn tập bài tiết tiếp theo, "Ừ."
Liễu Oanh ngồi đối diện cô ta đã bị bao trùm trong bầu không khí học tập này cả buổi sáng, hai người đều đang dồn hết sức, chẳng buồn đoái hoài đến cô ta. Triệu Tư Văn nhìn xung quanh, cảm giác nguy hiểm trong lòng đột nhiên tăng lên, cũng vội vã bắt đầu ôn tập.
Học đến tận trưa, cơn đói dâng cao, vài người đứng dậy kiếm ăn.
Xuống tầng một, bên này có khu văn phòng, đa phần là dân ngồi máy tính.
Sở Ân liếc mắt liền thấy Lục Chẩn.
Không riêng gì cô, phỏng chừng gái cả tầng đều nhìn anh.
Trước mặt Lục Chẩn đặt một quyển vở, lúc ngồi lưng thẳng tắp, có vẻ là gia giáo tốt. Bộ dạng rủ mắt nghiêm túc làm việc có sức hấp dẫn khiến người ta không dời mắt được.
Liễu Oanh nhỏ giọng chửi thề: "Đệt, chính là anh ấy!"
Triệu Tư Văn càng không dời nổi bước chân.
Ngồi bên Lục Chẩn còn có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, hai người gặp mặt nói chuyện vài câu rồi mỉm cười đứng dậy.
Sở Ân vội vàng nhìn chỗ khác: "Đi thôi, mau đi ăn cơm nào."
Tuy Liễu Oanh có chút không muốn nhưng vẫn theo sau Sở Ân đi ra ngoài mấy bước. Chỉ có Triệu Tư Văn đứng yên tại chỗ.
Đám Lục Chẩn tiến về phía trước.
Vô số người bắt đầu chỉnh sửa tóc tai, tim đập chân run nhìn trai đẹp bước đến gần. Trên người anh có loại khí chất đặc biệt, vừa trưởng thành, vừa trẻ trung không thể xem nhẹ, lớp vỏ bề ngoài thật sự quá đẹp đẽ.
Ánh mắt chàng trai lướt qua bên này.
Sau đó, rơi lên một điểm nào đó.
Sở Ân ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của anh. Sau ba giây, Lục Chẩn vẫn nhìn cô.
Nếu cô đồng ý, Lục Chẩn thực sự muốn chạy đến, nắm tay cô ấy và cùng nhau dạo bước trong trường.
Để tất cả mọi người thấy, cô là ai.
Nhưng Sở Ân lườm anh, ánh mắt siêu dữ tợn.
Lục Chẩn dời mắt, cong khóe môi, xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Liễu Oanh mới thở phào: "Má, ban nãy tới xém tắt thở rồi——"
"Ban nãy anh đẹp trai kia đã mỉm cười đúng không?"
"Đã cười, đã cười, trời đất ơi, giết người bằng khuôn mặt!"
Triệu Tư Văn cũng đỏ mặt, cô ta có thể nhìn ra tài sản của chàng trai này tuyệt đối không chỉ ở trình độ cậu ấm, chiếc đồng hồ trên cổ tay anh đã bảy chữ số rồi!
Trái tim cô ta đập bang bang, ngoảnh đầu lại, phát hiện vẻ mặt Sở Ân rất bình tĩnh.
Triệu Tư Văn hỏi: "Cậu không thấy anh kia rất đẹp trai à?"
"Đẹp." Sở Ân gật đầu.
Triệu Tư Văn lập tức hỏi: "Cậu thích kiểu này không?"
Sở Ân bất ngờ, hơi chớp mắt: "Th... thích."
Triệu Tư Văn::Tôi cũng rất thích, lần sau gặp mặt tôi muốn xin số điện thoại—— chắc anh ấy sẽ cho tôi nhỉ?"
Sở Ân: "..."
Cho cậu cái con khỉ khô.
-
Thi giữa kì kết thúc, không có xếp hạng nhưng điểm mỗi môn đều có cao có thấp.
Những người đạt điểm cao trong mấy môn nhiều tín chỉ thì điểm tích lũy sẽ cao hơn. Đây là bài kiểm tra lớn đầu tiên kể từ khi nhập học, cũng là quá trình mọi người thăm dò lẫn nhau.
Sở Ân giành được hạng nhất hai môn, đều là học phần cao, điều này trực tiếp đặt nền móng cho vị trí học sinh giỏi của cô.
Người âm thầm thích cô trong học viện cũng càng nhiều—— vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, cô gái như vậy ai có thể không yêu chứ trời ơi.
Triệu Tư Văn lại thi không tốt.
Đề thi đại học ở địa phương vốn đơn giản hơn các tỉnh khác, slot trúng tuyển cũng nhiều. Hồi cấp ba, cô ta cũng là học sinh giỏi, nhưng ở cái chỗ tụ tập của những người đứng đầu này tất nhiên không đủ nhìn.
Hơn nữa vì tâm trí đều đặt vào nơi khác—— ví dụ như anh đẹp trai trong thư viện ngày đó.
Thành tích của cô ta kém Liễu Oanh rất nhiều, đứng chót lớp.
Triệu Tư Văn cảm thấy khó mà tin nổi—— ôn tập mấy ngày nay cô ta luôn ngồi cùng bàn với Sở Ân, Sở Ân đọc gì cô ta đọc nấy, Sở Ân ôn đoạn nào cô ta cũng ôn đoạn đấy—— sao có thể chênh lệch nhiều như vậy?
Cô ta nghĩ rất lâu, cảm thấy rất có thể liên quan tới chuyện Sở Ân lén lút làm.
Triệu Tư Văn thử quần áo trong kí túc xá, đoạn cố ý nói: "Ôi, lát nữa tôi muốn đến thư viện, xem hôm nay có tình cờ gặp được nam thần hay không~"
Sở Ân khựng lại, song lập tức vô cảm rời đi.
Mấy phút sau, Triệu Tư Văn vụng trộm đi theo.
...
"Lục Thiếu, đi ăn cơm cùng chúng tôi nhé?"
Kết thúc khóa trình, một người trung niên họ Tiền bước tới vỗ vai Lục Chẩn.
Nhà họ Tiền là người địa phương, làm kinh doanh rất lớn ở vùng này.
Những ông chủ và quản lí này bỏ tiền đến học BA, ngoài vì bằng cấp, bọn họ còn có mục đích lớn là đến mở rộng mối quan hệ phát triển hợp tác. Mà nhà họ Lục tỉnh lân cận tuy không có thế lực chủ yếu ở đây, song danh tiếng đủ lớn.
Nhà họ Lục vốn dĩ có Lục Lân Uyên trạc tuổi bọn họ, nhưng lúc trước xảy ra chuyện lớn, hiện tại người ta vẫn đang ngồi trong tù. Bọn họ cũng biết không thể coi thường thiếu niên trước mặt, anh sẽ trở thành người nắm quyền toàn bộ tập đoàn tài phiệt.
"Hai ngày trước, ông cụ đã điện thoại cho chú tôi, nhờ chú tôi trông nom cậu ở đây" Giám đốc Tiền nói: "Có yêu cầu gì thì cậu cứ lên tiếng, ra bên ngoài đều nhờ cậy bạn bè!"
Lục Chẩn mỉm cười: "Chắc rồi—— chẳng qua hôm nay tôi có việc, hôm khác ăn nhé."
Giám đốc Tiền cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Hẹn ai à?"
Lục Chẩn: "Vâng, bạn gái ở đây ạ."
Giám đốc Tiền lập tức nở nụ cười đầy hiểu biết.
"Thi đậu trường này, bạn gái cậu thật xuất sắc!"
Giám đốc Tiền chọc ghẹo hai câu rồi xoay người cùng những người bạn khác ra ngoài. Đi được hai bước, anh ta đột nhiên nhớ đến gì đó: "Lục Thiếu, hôm nay xe cậu bị giới hạn số xe[2] hả? Đúng lúc bọn tôi đi cùng nhau, cậu lấy xe tôi đi đi."
[2] Giới hạn số xe: là một chính sách được đề xuất để tránh ùn tắc giao thông, đây là một loại luật giao thông, vi phạm sẽ bị phạt.
Lục Chẩn cũng không từ chối: "Vậy cảm ơn ngài."
"Ơn iếc cái gì, không thể làm chậm trễ con gái người ta được~"
Chiếc xe mấy triệu để mặc người khác lái, đây là tín hiệu lấy lòng. Lục Chẩn cầm chìa khóa xe của anh ta, lái xe đến một con đường khác bên ngoài trường học, cúi đầu gửi tin nhắn cho Sở Ân.
Đợi khoảng nửa tiếng, bóng người Sở Ân xuất hiện trên đường.
Cô nhìn thấy chiếc xe sang đang nháy đèn pha, cũng không hỏi vì sao anh đổi xe, vội vã chạy chậm đến.
Toàn bộ quá trình kéo mở cửa và lái xe đi chỉ mất có vài phút.
Lại bị người nào đó dùng điện thoại ghi lại.
Triệu Tư Văn che miệng—— Cô ta biết chiếc xe kia!
Đó là xe của chú Tiền, biển số xe rất đặc biệt, vì vậy cô ta vẫn nhớ!
Sở Ân đây là—— được bao, nuôi?!
Triệu Tư Văn liên hệ với trạng thái lén lút của cô gần đây, còn cả điệu bộ quá cao lãnh không vừa mắt các chàng trai cùng tuổi, trong lòng càng thêm chắc chắn——
Chẳng trách cậu ấm nhỏ lần trước hoàn toàn không thỏa mãn được hứng thú của cô, hóa ra mục tiêu của Sở Ân là ông chủ Tiền, hơn nữa đã ra tay rồi!!
Triệu Tư Văn hưng phấn mang theo tin tức có sức bùng nổ lớn trở về trường học.
...
Sau khi Sở Ân lên xe, đầu tiên là liếc nhìn Lục Chẩn.
Vừa nãy, trước khi rời khỏi ký túc xá, Triệu Tư Văn còn bảo hôm nay muốn đến thư viện gặp anh. Bây giờ người đàn ông này đang ở trước mắt, không hề biết đến làn gió thơm sau lưng mình.
"Sao thế?" Lục Chẩn cười hỏi.
Mấy ngày nay Sở Ân không có thời gian nghĩ, bây giờ nghĩ lại.
—— Vậy rốt cuộc Triệu Tư Văn có xin số điện thoại của anh hay không?
Sở Ân khoanh tay, nghiêng mặt nhìn anh: "Mấy nay anh đến thư viện hả?"
Một tay Lục Chẩn đặt lên vô lăng: "Thỉnh thoảng, làm sao thế?"
Sở Ân ngẫm nghĩ, nếu Triệu Tư Văn thật sự có được số điện thoại thì đã về kí túc xá khoe từ lâu.
Vì vậy cô nuốt lời trở về.
Chỉ có điều một lúc sau, cô lại cảm thấy cũng có thể Triệu Tư Văn không muốn nên không nói ra. Cho dù lí trí hiểu đối phương không hề biết quan hệ giữa cô và Lục Chẩn, nhưng Sở Ân vẫn... khó chịu.
Nhưng cô là một cô gái cool ngầu, không muốn khiến mình trông có vẻ bụng dạ hẹp hòi.
Hôm nay Lục Chẩn chỉ đến đón cô đi ăn, hẹn hò phải chờ đến cuối tuần, anh đã đặt trước vé công viên trò chơi.
Song dường như Sở Ân có tâm sự.
Lục Chẩn chờ một lúc, không thấy cô mở lời. Đợi cô ăn no rồi mới kéo ghế Sở Ân về phía mình.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Sở Ân vừa hơi thất thần, theo bản năng nói: "Điện thoại——"
Lục Chẩn nhíu mày: "Hả?"
Sở Ân cắn vào đầu lưỡi.
Đôi chân thon dài của Lục Chẩn cố định cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Điện thoại gì?"
Sức mạnh nam nữ khác xa nhau, Sở Ân không đẩy được anh ra, buồn bực ném đóa hoa giả dùng để trang trí trên bàn vào anh.
"Anh trêu hoa ghẹo nguyệt." Cô vô lí lên án.
Lục Chẩn nhướng mày: "Anh á?"
Sở Ân nhìn khuôn mặt không biết gì lại đẹp trai quá đáng của anh, dứt khoát đâm lao thì phải theo lao hỏi: "Có ai tìm anh xin số điện thoại không?"
Lục Chẩn thẳng thắn đáp: "Có."
Trong sân trường rất nhiều.
Sở Ân nhếch môi: "Cho à?"
Lục Chẩn chậm chạp chớp mắt.
Sở Ân khoanh tay, bắt đầu cười khẩy: "Anh biết không, bạn cùng phòng của em rất thích anh."
Ngày nào cũng mong được gặp, còn có thể dành mấy chục phút trang điểm lựa quần áo, nghiêm túc hơn cả cô ra ngoài hẹn hò.
Lục Chẩn nhìn chằm chằm cô một lúc, đáy mắt dần dần hiện lên ý cười.
Sở Ân trông thấy, ngọn lửa nhỏ trong lòng bỗng sôi trào, tiếp tục ném hoa giả đi.
Lần này rơi "bộp" vào vai anh.
Nhưng Lục Chẩn vẫn cười.
Vừa cười vừa lập tức đứng dậy, chống mặt bàn và lưng ghế tựa, bao quanh cô.
"Vậy em nói cho cô ta biết" Giọng Lục Chẩn trầm thấp, ẩn chứa một chút ý vị mê hoặc: "Anh là ai."
Sở Ân chợt nhận ra hành vi của mình không tốt, quay đầu: "Anh là nhà họ Lục các anh."
Lục Chẩn mỉm cười cúi đầu.
Cô vô thức ghen tuông khiến anh bắt đầu vui sướng từ đầu dây thần kinh.
Hóa ra không phải chỉ mỗi anh muốn khẳng định chủ quyền.
Lục Chẩn bế cô lên, vỗ về dọc theo sống lưng, nói từng câu từng chữ bên tai cô: "Anh là của em."
Khuôn mặt Sở Ân đột nhiên đỏ bừng.
"Em cũng là của anh." Anh tuyên bố tiếp.
Tai Sở Ân tê râm ran, cô vùi mặt vào bả vai anh: "Lục Chẩn, anh thật ấu trĩ."
Nhưng cô biết, bản thân cô giận dỗi ném hoa ban nãy còn ấu trĩ hơn.
Lục Chẩn nở nụ cười hôn lên vành tai nóng bừng của cô.
Thật lâu sau, Sở Ân mới nói nhỏ: "Vậy không giấu nữa."
Yêu đương thì không nên lẩn trốn dư luận.
Cô tham lam hơn mình nghĩ.
Lục Chẩn cực kì ngoan ngoãn: "Sáng mai anh đến dưới kí túc xá chờ em."
Sở Ân: "...Các bạn cùng phòng của em có thể sẽ bị dọa chết mất."
Lục Chẩn vô cùng cưng chiều: "Vậy em muốn anh làm thế nào?"
Sở Ân rối rắm hồi lâu, cuối cùng ôm lấy cổ anh, vò đã mẻ không sợ rơi.
"Quên đi, đến thì đến."
Bạn trai người khác cũng sẽ làm như vậy, bọn họ cũng không có gì đặc biệt.
Lục Chẩn mỉm cười ôm lấy cô: "Tuân lệnh."
...
Triệu Tư Văn kéo bạn cùng phòng và vài bạn nữ đứng chờ ở cạnh cổng trường học.
"Thật hay giả vậy?"
"Sở Ân chưa đến mức..."
"Tôi vẫn không tin."
Triệu Tư Văn: "Tôi cũng không thể tin được, nhưng các cậu cũng xem ảnh chụp rồi, cậu ấy thật sự ngồi chiếc xe đó."
Mọi người dồn dập bày ra vẻ mặt lúng túng.
Thành thật mà nói, Sở Ân là cô gái cực kì xuất sắc, bọn họ đều vô cùng khâm phục. Hơn nữa người ta không gây sự, không ve vãn, phong cách học tập nghiêm túc, đánh giá trong trường rất tốt.
Cho dù... lỡ như Sở Ân thật sự được bao nuôi, sau này bọn họ cũng chỉ có thể giả vờ không biết.
"Chiếc xe đó thuộc về một ông chủ họ Tiền, cha tôi quen chú ấy, tôi tuyệt đối sẽ không nhận nhầm biển số xe." Triệu Tư Văn nói.
Cô ta đang kể, đợi một lúc lâu, chiếc xe cuối cùng cũng xuất hiện ở góc đường.
"Má, đến rồi!"
"Có sao nói vậy, chiếc xe này thật sự rất đắt..."
Bọn họ núp cạnh cổng lớn, bây giờ là buổi tối, không có ai, xe cũng dừng ở cổng ra vào.
Sở Ân đẩy cửa bước ra.
Triệu Tư Văn đắc ý nhướng mày, nhìn mọi người xấu hổ lúng túng, đặc biệt là Liễu Oanh - người có quan hệ tốt với Sở Ân.
—— Đên khuya, một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên một chiếc xe sang trọng.
Rất khó để khiến người ta không nghĩ nhiều.
Triệu Tư Văn xoay người, tiếp tục "phổ cập kiến thức": "Nói ra chắc các cậu không tin, tuổi chủ nhân chiếc xe kia có thể làm cha tụi mình. Thật không biết Sở Ân chịu đựng thế nào..."
Cách đằng sau bọn họ không xa, cửa xe bên kia cũng mở ra.
Một người đàn ông bước xuống xe.
Liễu Oanh: "..."
Các bạn học: "..."
Triệu Tư Văn vẫn hồn nhiên không hay biết: "Chủ nhân chiếc xe kia có bụng bia, đầu còn hơi hói, trông rất xấu xí..."
Sở Ân vừa đi đến: "..."
Cô quay lại nhìn thoáng qua, Lục Chẩn đang theo sau cô, cũng nghe thấy hết lời miêu tả này.
Anh hơi nhướng mày, nở nụ cười.
Liễu Oanh: "...Hay là cậu đừng nói nữa."
Các bạn học cũng đỏ mặt dời mắt: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Triệu Tư Văn quay đầu: "Tại sao không thể nói——"
Một giây sau, mọi từ còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng.
Dưới đèn đường, thiếu niên cầm tay Sở Ân lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó anh nâng lên, đưa đến bên môi rồi hôn lên đầu ngón tay cô. Thái độ như nhìn bảo bối quý giá, cưng chiều vô cùng.
Sở Ân ngại ngùng, hơi rụt ngón tay lại: "Anh làm gì thế..."
Lục Chẩn rủ con ngươi đen kịt xuống, lóe lên một tia sáng, mỉm cười.
"Show ân ái."
*******
Tác giả có điều muốn nói: —— Chó Lục có thể show đến trình độ chó cũng phải sợ.