Tối ngày công bố điểm hôm đó, Sở Ân chưa từng xuất hiện trên bất kì một mặt trận xã giao nào.
Nhưng, khắp nơi khắp chốn đều là tên cô.
Cô tắt điện thoại cả đêm, hôm sau vừa khởi động thì lập tức bị đủ loại cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc bóp nghẹt.
Ngoài tin của giáo viên và bạn bè còn có mấy cuộc gọi đến từ thành phố B.
Hai, ba số điện thoại lạ luân phiên gọi cho cô, có vẻ đang cạnh tranh cướp người.
Theo phép lịch sự, cô gọi lại cho tất cả các số điện thoại. Quả nhiên là giáo viên tuyển sinh của mấy trường đại học nào đó.
Giáo viên bên kia thân thiết, nhiệt tình giới thiệu chi tiết về các chuyên ngành chính của trường, hận không thể dẫn cô đến xem ngay bây giờ. Sau vài cuộc điện thoại, Sở Ân đã nói đến mức khản cổ.
Kế đó cô mới có thời gian xem tin nhắn của mọi người.
Hàn Sơ Oánh: [Aaaaaaaaaa thủ khoa!!]
[Đúng là nữ thần của mị có khác hu hu hu hu hu tớ khóc rồi, tớ tự hào quá đi mất]
[Tớ được 673 điểm!!! Chúng ta có thể học cùng một trường đại học hu hu hu]
Khương Nghiên: [Tớ nghe tin mà khóc luôn đó trời ạ, Ân Ân hu hu Oái Văn có cậu thật đúng là không dễ dàng]
[Tớ được 651 điểm, chúng ta hẳn có thể ở cùng một thành phố hu hu hu]
Sở Ân mỉm cười hồi âm từng tin, lướt xuống chút nữa, là Tống Triệu Lâm.
Không ngờ thứ này lại gửi đến mấy chục tin nhắn:
[Em sợ người khác thét gào quá vang dội chị sẽ không nghe thấy em chúc mừng. Em sợ tin nhắn chúc mừng quá nhiều chị sẽ không nhận được lời hỏi thăm của em. Vậy nên em chọn spam tạo cảm giác tồn tại, muôn nghìn lời nói gói gọn thành một câu——]
[Papa Sở Ân! Nếu có giàu sang thì đừng quên con trai của người!]
[Tim] [Hoa hồng] [Tim]
Sở Ân phì cười thành tiếng, sau đó gửi tin nhắn cho cậu: [Thi tốt không?]
Đối phương lập tức trả lời:
[Trời ơi! Đất ơi! Tin của ai đây?!]
[Đây không phải là tin wechat của thủ khoa tỉnh sao?!?!?]
[Tôi thật sự có thể nhận được tin nhắn như vậy ư! A a a, cho dù tôi thấp kém mà cũng có thể ư!]
Sở Ân: [Nói tiếng người cho bố mày.]
Tống Triệu Lâm: [501 điểm.]
Sở Ân cong môi cười một lúc lâu, trong lòng rất vui vẻ.
Đối với Tống Triệu Lâm, hơn 500 điểm đã được coi là vượt qua trình độ phát huy. Là một người cha già bận tâm lo nghĩ, cô nhớ hết kết quả những lần kiểm tra mô phỏng của Tống Triệu Lâm, lần đầu tiên thi thử cậu được 440 điểm, mà độ khó của đề thi lần này cũng không hề thấp.
Quả nhiên ông trời yêu thương tên ngốc này, vậy cô cũng yên tâm rồi.
Sở Ân gửi một cái emoji hiền từ xoa đầu qua: [Giỏi lắm.]
Mấy phút sau, diễn đàn Oái Văn bỗng xuất hiện một bài đăng mới.
[Tôi nhận được khen ngợi của thủ khoa tỉnh nè!!! Còn ai không! Còn ai không!]
Chủ tus đăng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với mã tên wechat nhưng vẫn giữ nguyên ảnh đại diện.
Mặc dù bây giờ bên ngoài chưa đưa tin, nhưng tin tức thủ khoa tỉnh khối 12 lần này đã lan truyền khắp trường, từ lãnh đạo nhà trường đến dì quản lí kí túc xá, cả trường đều phấn khởi, sôi nổi cùng vinh dự.
#1: A a a a mắt tui đỏ đến mức rỉ máu rồi.
#2: Tui cũng muốn nhận khen ngợi của chị tui!!!!
#3: TTL phải không?! Cậu lộ thân phận rồi! Tôi sẽ mách cậu ấy!
Tống Triệu Lâm đắc ý lướt bài đăng, cảm thấy cuộc đời mình đã đạt đến đỉnh cao.
Cậu thi vượt mốc 500, anh trai không những không đánh còn cho cậu một bao lì xì bự.
Mà chị Ân của cậu được 700 điểm, là thủ khoa toàn tỉnh! Đỉnh nhất!
—— Cậu rất vui!
Cùng lúc đó, Nhất Trung bên kia cũng đang nghe ngóng các loại tin tức. Kết quả vừa ra một đêm, hiện tại cơ bản tất cả mọi người đều chỉ thảo luận trong nội bộ trường, ngăn cách một lớp vải.
Thường Tĩnh Canh vẫn luôn rình điểm của Sở Ân, kết quả cô kề cà mãi không lộ diện, tám mươi phần trăm là thi không tốt.
Cậu ta liên tục nói đủ chuyện với đại thần 699 điểm—— dù sao tương lai có khi đều ở chung một thành phố, học trường đại học cùng đẳng cấp, việc giữ mối quan hệ bây giờ rất có ích cho tương lai.
[Anh Triệu, lần này anh phát huy quá đỉnh! Em đã làm bài thi toán, cảm thấy mình không thể đạt được điểm tối đa.]
Đại thần bên kia rất khiêm tốn: [Quá khen rồi, tôi chỉ may mắn thôi.]
Thường Tĩnh Canh tâng bốc nói: [Anh Triệu cứ khiêm tốn quá! Anh vừa đến đã trở thành ánh sáng của Nhất Trung bọn em, quả thực khiến cả trường—— à không, cả thành phố vẻ vang!]
[Khi nào ghi danh đại thần nhớ cân nhắc tới đại học Q của bọn em nha *cười xấu xa*]
Đối phương im lặng một lúc mới đáp: [Tôi sẽ cân nhắc. Nhưng câu trước của cậu tôi không nhận nổi.]
[Thủ khoa tỉnh là người bên cạnh trường các cậu, ban nãy giáo viên tuyển sinh của đại học Q nói tôi vậy.]
Thường Tĩnh Canh lập tức sửng sốt.
Cậu ta ngượng ngùng nói: [Chuyện này, không phải thủ khoa tên Sở Ân chứ...]
[Đúng rồi, là cậu ấy đó]
[Hơn nữa gi&aacuaacute;o viên đại học Q còn khóc lóc kể lể với tôi, nói bọn họ bị người ta thẳng thừng từ chối]
—— Thường Tĩnh Canh vẫn luôn tự hào về trường mình, giáo viên tuyển sinh vội vàng mời người ta, nhưng người ta chẳng thèm nghĩ ngợi đã từ chối!
Mặt cậu ta bỗng nóng bừng.
Thường Tĩnh Canh theo thói quen ấn mở QQ, muốn xem coi tin tức có chính xác hay không. Kết quả đúng lúc nhóm chat trao đổi toán học toàn thành phố gửi đến vài tin nhắn, cậu ta bèn ấn vào xem.
[Tin tức cực cực tốt!! Nhất định phải chia sẻ cho mọi người!]
[Điểm số cuối cùng của nữ thần Sở Ân trường tôi cao hơn bạn Thường khoác lác những hai điểm!]
[Tổng—— 701 điểm, thủ khoa tỉnh!]
Tin nhắn Thường Tĩnh Canh nói ngày hôm qua được Hàn Sơ Oánh ném y nguyên vào mặt.
[Vãi thật, chị Sở đỉnh ghê! Aaaa tôi muốn đi treo biểu ngữ, vừa chạy vừa hét——]
[Chị Sở Ân! Ánh sáng hi vọng của em! Em mãi yêu chị hu hu hu]
[Ha ha ha ha ha mặt người nào đó có đau không?] [Đâu chỉ đau mặt?]
...
[Từ đầu đến cuối bạn nam này chẳng có lấy nổi một lần thắng Sở Ân, nếu là tôi tôi cũng không còn mặt mũi]
Mấy phút sau, thành viên nhóm chat -1.
[Ha ha ha ha ha! Thường Tĩnh Canh nhục out nhóm luôn rồi!]
[Cuối cùng cũng cút! Tôi dừa lắm!]
-
Buổi tối, nhà họ Lục.
Ông cụ Lục đang ngồi bên bàn ăn.
Ban đầu hai ông cháu cùng sống trong biệt thự, nhưng bây giờ Lục Chẩn sống ngoài căn hộ riêng của mình, trong nhà cũng quạnh quẽ đi đôi chút. Ông cụ Lục hừ thầm trong lòng—— Nói là vì gần công ty, tiện làm việc, thật ra còn không phải là vì nhà họ Sở không thể sống ở đây được nữa hay sao?!
Sống bên ngoài để tiện tìm con gái người ta—— thứ không có tiền đồ!
Trong lòng ông cụ Lục đầy cay cú không muốn ai biết, quay đầu hỏi quản gia: "Điểm thi đại học công bố rồi hả?"
Quản gia vừa lúc cầm tờ báo buổi tối mới in hôm nay đến: "Vâng thưa ngài."
Ông cụ Lục cầm lấy tờ báo, vừa mở vừa cười khẩy: "Cả ngày nay không có tin tức, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt..."
Ông còn chưa nói hết, bất chợt trông thấy một tấm hình cực lớn in trên đầu đề trang nhất của tờ báo, dòng chữ bên cạnh cực kì bắt mắt——
#Sở Ân 701 điểm - thủ khoa ban xã hội toàn tỉnh—— là hoa khôi học đường kiêm học sinh giỏi toàn diện! Truyền kì trong lòng các bạn học!#
Ông cụ Lục: "..."
Ông xem lướt qua, lập tức nhìn thấy thành tích đẹp đẽ đến cùng cực của Sở Ân.
Toán học, điểm tối đa!
Tiếng Anh, điểm tối đa!
Văn 133 điểm, xã hội 268 điểm.
Tống 701 điểm, thí sinh duy nhất cả tỉnh có số điểm trên 700!
Ông cụ Lục nhìn báo rất lâu, sau đó mới gấp lại, ra vẻ điềm nhiên hỏi: "Chú Lưu, cháu gái ngoại của chú thi được nhiêu điểm?"
Quản gia cúi đầu: "Con bé thi khá tốt, trên điểm sàn trường trọng điểm khoảng 40 điểm."
Ông cụ Lục nào có biết điểm sàn là bao nhiêu, ông chưa có được đáp án muốn nghe, không vui nói: "Là bao nhiêu điểm?"
Quản gia trung thực đáp: "623 điểm ạ."
Ông cụ Lục bỗng nhiên vui lên.
"Vẫn kém xa." Ông nói.
Cô bé Sở Ân kia vậy mà lại cao hơn gần tám mươi điểm!
-
Trong một tòa dân cư ở trung tâm thành phố.
Người môi giới bất động sản nơm nớp lo sợ đưa người đến xem phòng.
Căn hộ của cô ta không phải là khu chung cư cao cấp, chỉ là một khu nhà cũ bình thường, giá cả cũng tương đối rẻ, người đến xem phòng là một cô gái trẻ khoảng 17, 18 tuổi, thuê nhà tầm giá này cũng không có gì lạ.
—— Nhưng điều kiện tiên quyết là không có chuyện có một chiếc Maybach phiên bản giới hạn đưa cô đến.
Bây giờ chiếc xế hộp sang trọng đã đi xa, cô ta mới lấy tay phẩy phẩy gió, trong lòng hết sức buồn bực.
Có tiền như vậy? Còn thuê phòng ở??
Sở thích của người giàu à??
Sở Ân lên xe, bị một luồng khí lạnh thổi tới, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chẩn đã có bằng lái xe, dạo này đều tự lái, vị trí của Sở Ân cũng biến thành ghế phụ.
"Vậy nên suy xét đi, thuê phòng của anh." Lục Chẩn giơ tay lau mồ hôi trên thái dương cho cô.
Sở Ân chỉ thuê không đến hai tháng, rất khó tìm nhà, thị trường bình thường toàn cho thuê từ sáu tháng đến một năm. Trước kia anh trai dẫn cô đi xem, người môi giới vừa nghe cô chỉ thuê hai tháng đều từ chối cho thuê.
Ngay căn nhà vừa xem ban nãy, tuy rằng có thể thuê ngắn hạn, nhưng nhà đã cũ, giá cả còn cao. Nhìn tổng thể tỉ lệ chất lượng rất thấp, còn không bằng ở khách sạn. Chẳng qua ở khách sạn hai tháng lại là chuyện khác.
Sở Ân ngẫm nghĩ một lát, cũng chỉ Lục Chẩn tình nguyện để cô được lời, thuê mỗi hai tháng.
Cô hết cách, hỏi: "Tiền thuê thì sao?"
Lục Chẩn: "Giúp anh đóng thuế tài sản là được."
"...Vậy chẳng phải giống như tôi được cậu bao dưỡng à? Có tin tôi đánh chết cậu không?"
Lục Chẩn vừa lái xe vừa cười: "Vậy em cứ trả theo giá thị trường đi."
Nhà là gian đối diện căn hộ của anh, sau khi biết Sở Ân muốn thuê nhà hai tháng, Lục Chẩn đã mua lại căn đối diện. Mặc dù phòng của anh cũng rộng, nhưng thế này có lẽ Sở Ân sẽ dễ đón nhận hơn một chút.
Đến lúc đó anh có thể chi trả toàn bộ tiền điện nước, cô gái nhỏ sẽ không còn gánh nặng quá lớn.
Sở Ân suy xét một lúc lâu, cuối cùng ngả người vào lưng ghế dựa: "Được thôi, cảm ơn thiếu gia đã chứa chấp."
Đáy mắt Lục Chẩn dâng lên niềm vui: "Không cần khách khí."
Xe chạy về phía trước, anh hỏi: "Vậy giờ đi dọn nhà hửm?"
"Không vội" Sở Ân xua tay: "Trạm tiếp theo, đến quán cà phê cạnh trường học."
Lục Chẩn làm tài xế rất tự nhiên, chỉ nhướng mày hỏi: "Hẹn ai à?"
Sở Ân gật đầu, thái độ cực kì vô tư thẳng thắn: "Ừ, anh Ngụy Hạc Minh."
Lục Chẩn nghiêng đầu nhìn cô.
"Nhìn tôi làm gì" Sở Ân lườm lại anh không chút chột dạ: "—— Có việc đứng đắn, anh ấy được giáo viên đại học Q yêu cầu đích danh, nói phải trực tiếp thuyết phục tôi xem xét chuyên ngành xã hội của trường anh ấy lần cuối."
Suy cho cùng là cũng trường tự nhiên mà, ở những chuyên ngành xã hội, có người nào biết người đấy, thêm một nhân tài là thêm một phần hi vọng.
Lục Chẩn dời mắt: "Được."
Anh lái xe đưa người nọ đến nơi.
Sở Ân tháo đai an toàn xuống xe, đanh định bảo Lục Chẩn đi làm, kết quả lại trông thấy người này tắt máy, cầm chìa khóa theo xuống.
Sở Ân: "?"
Mặt Lục Chẩn thản nhiên: "Sợ em động lòng."
Sở Ân: "..."
Quỷ ấu trĩ.
Ngụy Hạc Minh ngồi trong quán cà phê, tâm trạng cực kì kích động.
Anh ta đã một năm chưa gặp Sở Ân, nhưng trong lòng chưa bao giờ quên cô.
Ngụy Hạc Minh học giỏi, trắng trẻo, ở trường đại học Q có rất nhiều cô gái lấy lòng anh ta, nhưng anh ta từ chối tất cả.
Bây giờ đã có điểm thi đại học, quả nhiên đàn em không để anh ta thất vọng, thậm chí còn đạt thủ khoa tỉnh, điều này khiến Ngụy Hạc Minh càng kích động. Cuộc gặp gỡ lần này, giúp đại học Q tuyển sinh chỉ là mục đích nhỏ, chủ yếu là anh ta muốn hỏi xem bọn họ có khả năng phát triển hay không.
Cửa quán cà phê mở ra, tiếng chuông gió vang lên, Ngụy Hạc Minh ngước mắt mong đợi.
Sở Ân giống hệt như trong ấn tượng của anh ta, trẳng trẻo đẹp đẽ, tự tin trang nhã.
Lúc cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia nhìn sang, trái tim Ngụy Hạc Minh lại nhảy lên.
—— Sau đó, anh ta trông thấy thiếu niên theo phía sau Sở Ân.
Cao lớn, lạnh lùng, kiêu ngạo.
Ngụy Hạc Minh lập tức có dự cảm không tốt.
"Đàn anh, đã lâu không gặp." Sở Ân mỉm cười chào hỏi, kéo ghế đối diện anh ta ra, ngồi xuống.
Bộ dạng Lục Chẩn thoải mái, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô.
Sở Ân hơi lúng túng chỉ chỉ anh: "Đây là... bạn em, đi cùng em, thật ngại quá."
Lục Chẩn nghe cô giới thiệu, khóe môi khẽ mím chặt.
Ngụy Hạc Minh vội xua tay, hoà nhã nói: "Không sao, em không cần xin lỗi."
Bởi có sự tham gia của vị thần giết người Lục Chẩn nên trong quá trình trao đổi không hề có một chút không khí mê hoặc nào, Ngụy Hạc Minh luôn có cảm giác bị người khác theo dõi.
Đầu tiên anh ta giới thiệu về điều kiện tự nhiên, vị trí địa lí, việc làm, học lên và các phương diện khác của trường đại học Q cho Sở Ân, sau đó thay mặt nhà trường, chân thành mời Sở Ân cân nhắc lại một chút.
Sở Ân cũng cảm ơn thành ý của đối phương, bày tỏ nhất định mình sẽ suy nghĩ thật kĩ.
Nói xong việc chính, kế tiếp có thể tán gẫu.
Ngụy Hạc Minh phớt lờ người bên cạnh, đang định lấy dũng khí hỏi tình trạng hiện nay của Sở Ân thì Lục Chẩn bỗng nói: "Nói xong rồi hả?"
Ngụy Hạc Minh: "Hả? À, ừm..."
Sở Ân hung ác đạp anh một cái dưới gầm bàn.
Lục Chẩn bị đau nhưng sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí còn nắm tay cô dưới gầm bàn.
"Nếu nói xong rồi thì chúng tôi còn có việc, không thể ở lại lâu hơn."
Sở Ân nở nụ cười giả tạo, lúc này rất muốn tìm nơi không người đánh anh một trận, bèn cười xòa nói: "Vậy bọn em không làm lãng phí thời gian anh nghỉ ngơi nữa, khi nào rảnh chúng ta chuyện trò tiếp."
Ngụy Hạc Minh nhìn hai người đứng dậy, vẻ mặt do dự.
Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết có lần sau không...
Rốt cuộc anh ta cũng lấy dũng khí gọi cô lại: "Em!"
Hai người dừng ở cửa, Lục Chẩn quay đầu trước.
Trong khoảnh khắc đó, đường nét sườn mặt anh lạnh lẽo hệt như điêu khắc, ánh mắt hững hờ nhìn sang, ẩn chứa một lời cảnh cáo mơ hồ.
Ngụy Hạc Minh nói một mạch với Sở Ân: "Anh vẫn thích em!"
Sở Ân không ngờ anh ta sẽ thẳng thắn như vậy, nhất thời sửng sốt.
Lục Chẩn chợt vươn tay bắt lấy tay cô, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, ý tứ rất rõ ràng.
Ngụy Hạc Minh chán nản gục đầu xuống.
Sở Ân nói xin lỗi: "Đàn anh, anh sẽ gặp được người tốt hơn, tạm biệt."
Nhưng bọn họ đều biết, tạm biệt là sẽ không bao giờ gặp lại.
Hai người đi rồi, Ngụy Hạc Minh mất mát ngồi ở chỗ cũ.
Tiết trời tháng sáu rất khó lường, mới vừa rồi còn nắng chói chang, bây giờ lại đổ mưa. Tí tách tí tách, hệt như tâm trạng anh ta lúc này.
Lục Chẩn mượn ô của chủ quán cà phê, ôm Sở Ân tản bộ dưới mưa.
Cuối cùng cũng coi như bù đắp cho sự đau lòng năm đó.
"Lục Chẩn" Sở Ân bất lực: "Sao cậu ấu trĩ thế!"
Lục Chẩn không trả lời thẳng, chỉ hỏi: "Chắc chắn không đến đại học Q chứ?"
Sở Ân buồn phiền "Không đi!"
Lục Chẩn: "Vậy đi đâu?"
Sở Ân nhăn nhó: "Đại học B, học quản lý."
Cô có thể tha hồ chọn bất kì trường học danh tiếng trên toàn quốc, Sở Ân tất nhiên sẽ học những gì cô muốn, hơn nữa còn là tốt nhất cả nước.
Lục Chẩn thầm thở phào: "Được."
Vậy anh cũng có thể bắt đầu chuẩn bị.
Sở Ân lườm anh: "Đợi đến khi tốt nghiệp tôi cũng sẽ làm quản lý, cậu cẩn thận bị tôi áp đảo trong giới kinh doanh đấy."
Dù sao, cô cũng nắm giữ kịch bản thuận buồm xuôi gió——
Lục Chẩn cong môi: "Anh chờ em."
Anh ôm cô đi dạo một lúc, đến hẻm nhỏ không người, cùng cô đối mặt dưới ô, thấp giọng hỏi: "Em vừa nói với anh ta, anh là bạn của em?"
Sở Ân ngửa mặt lên: "Ừa."
Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô, kỳ thực anh không thể làm gì được.
Anh nhét cán ô vào tay cô, sau đó cúi đầu ôm người nọ vào ngực, giọng rất trầm: "Vậy bao giờ ở bên anh?"
Sở Ân cố tình chọc giận anh: "Trưởng thành rồi nói."
Cô khó chịu sự ấu trĩ của tên đàn ông chó.
Lục Chẩn ôm người nọ, cắn cổ cô, để lại dấu ấn của mình, trong lòng mới dễ chịu hơn đôi chút.
"Lục Chẩn!" Sở Ân che cổ: "Tôi không phải người thật, nhưng cậu là chó thật!!"
"Ừm" Lục Chẩn hôn lên mu bàn tay cô: "Còn mười ngày nữa, mừng sinh nhật mười tám cho em."
Sở Ân nện anh một cái: "Ai thèm."
Lục Chẩn: "Giống như kiếp trước."
Mi mắt Sở Ân chớp chớp.
Bẵng đi một hồi lâu mới quay mặt đi: "Hừ."
...
Sinh nhật mười tám tuổi kiếp trước khiến Sở Ân cả đời khó quên.
Cho đến bây giờ cô vẫn chưa từng nghĩ, những kí ức quý giá được cô lặng lẽ giấu kín lại có thể được cảm nhận thêm lần nữa.
Mà lần này, tâm thái của cô và Lục Chẩn đều hoàn toàn khác khi đó.
Vào ngày sinh nhật, không biết bạn bè lấy tin từ đâu mà gửi đến rất nhiều tin nhắn chúc mừng.
Anh trai mời cô đi ăn tối, sau đó, lại bị từ chối.
Sở Ân rất xấu hổ: "Em đã hứa trước rồi..."
Đã hứa với ai, quả thực không cần hỏi.
Tim Sở Thật rỉ máu, nhưng không thể làm gì khác hơn ngoài việc bình thản che đậy nỗi xót xa trong lòng để Sở Ân được chơi vui vẻ.
Chạng vạng, Lục Chẩn lái xe đến đón cô.
Lần này đổi thành một chiếc việt dã, gầm cao, không gian rộng rãi.
Sở Ân trèo lên ghế phụ, Lục Chẩn đưa cô một ly trà sữa: "Chúc mừng sinh nhật."
Sở Ân khẽ cười: "Cảm ơn."
Trên xe chất đầy đồ ăn, dưới chân cô có một túi đồ ăn vặt, cô cầm lên lật qua lật lại, tất cả đều là những thứ cô thích.
—— Cốm bắp có lượng calo cao, snack bugles vị thịt nướng, xương đòn, cổ, cánh vịt thường mua, thạch vị táo, bánh quy Nhật nổi trên mạng, chocolate truffle không dễ mua mà cô thích tràn ngập một túi.
Mà đây chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, ghế sau cũng chất đầy đồ ăn, khoa trương hơn còn có một tủ đông nhỏ, mở ra xem, bên trong có bánh dẻo lạnh, kem ly cô thích cùng các loại đồ uống.
Ồ, đồ ăn khiến con người ta hạnh phúc.
Việt dã chạy về phía vùng núi ngoại ô thành phố, đuổi theo ánh tà dương đang dần buông xuống.
Trong xe mở nhạc đồng quê ung dung thư thái, phảng phất như ca khúc bọn họ từng nghe trong mấy năm ở nước ngoài.
Lục Chẩn lái xe rất ổn định, suốt dọc đường Sở Ân đều thoải mái ăn uống.
Vì cắn người miệng mềm[1] nên cô sẽ nhân lúc đèn đỏ đút cho tài xế một miếng.
[1] Cắn người miệng mềm: trích trong câu "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm", ý nói đã nhận lợi lộc gì của người ta thì phải lịch sự, đối xử tốt với người ta.
Màn đêm từ từ buông xuống.
Xe việt dã lái vào đường núi, đi từng chút lên trên. Trên đường lúc này căn bản không có người, nhưng Lục Chẩn vẫn lái xe rất cẩn thận.
Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi.
Trên đỉnh ngọn núi như năm ấy.
Sau khi xuống xe, Sở Ân hít không khí trên cao một hơi, quan sát cảnh đêm của toàn bộ thành phố, ánh đèn lấp lánh, y hệt năm đó.
Lục Chẩn bước đến, ôm lấy cô từ phía sau: "Ăn no chưa?"
Sở Ân gật đầu.
Lục Chẩn dắt tay cô: "Đến chỗ ngồi VIP thôi."
Sở Ân không rõ nguyên do, mãi đến khi bị anh kéo giẫm lên mui xe.
Xe việt dã đỗ bên vách núi, Lục Chẩn dắt cô ngồi lên nóc xe. Bấy giờ Sở Ân mới hiểu tại sao anh lại lái chiếc xe này, ngồi nóc xe đúng là rất vững.
Nơi đây cách xa ồn ào huyên náo, bầu trời sao rõ ràng hơn nhiều so với trong nội thành. Sở Ân ngẩng đầu lên ngắm một lúc.
Lục Chẩn ôm hờ cô, nghiêm túc nói bên tai: "Trưởng thành vui vẻ."
Giọng nói trùng khớp với rất nhiều năm trước.
Sở Ân chợt nhớ lại trái tim rung động năm đó.
Cô ngước mắt nhìn Lục Chẩn, Lục Chẩn cũng đưa mắt xuống nhìn cô. Bốn bề vắng lặng, bầu không khí có chút ám muội khó tả.
"Quà cho em." Lục Chẩn hôn lên mắt cô.
Sở Ân chớp mắt, hồi phục từ trong cảm xúc.
Lục Chẩn giơ tay ôm đầu gối cô, bế người nọ lên đùi, ngồi đối mặt với anh.
Tư thế này quá xấu hổ, Sở Ân sợ ngã khỏi xe, chỉ có thể khẽ kháng nghị: "Tôi không cần——"
Lục Chẩn đè cô lại: "Đừng nhúc nhích trước đã."
Sau đó giơ tay lên, hơi buông lỏng nắm tay, một sợi dây chuyền bạc rơi xuống.
Dây chuyền đu đưa mấy lần, sau đó dừng lại, Sở Ân mới nhìn ra là gì——
Ấy vậy mà lại là ba chiếc chìa khóa mini được đánh bóng tinh xảo.
Làm bằng bạch kim, trên đuôi mỗi chìa đều khảm một viên kim cương, đường cắt cực kì xinh đẹp.
Lục Chẩn cười trầm thấp: "Em tặng anh, ba chiếc chìa khóa cuộc đời."
Lễ giáng sinh năm ấy, anh chơi xấu lấy bánh quy của cô, kết quả bị Sở Ân đổi thành ba chiếc chìa khóa.
Cô nói, nó có nghĩa là: chấp nhận, thay đổi, rời đi. Vốn là bịa chuyện, song lại ngoài ý muốn trở thành một lời tiên tri.
Sau đó Lục Chẩn đã từng chấp nhận, từng thay đổi, cũng từng rời đi.
Cuối cùng vẫn quay về bên cô.
Đó là định mệnh.
Mi mắt Sở Ân run run, bỗng cảm giác được dụng tâm trĩu nặng của anh.
Lục Chẩn tháo khuy cài của chiếc vòng bạc ra, duỗi tay, đeo lên cổ cho cô.
Ba chiếc chìa khóa rơi xuống xương quai xanh, lành lạnh. Sở Ân đưa tay sờ, trái tim chầm chậm mềm nhũn.
Lục Chẩn thừa dịp cô ngước mắt hôn lên.
Sự đụng chạm dịu dàng, tựa như ánh trăng đêm nay.
Đây là lần đầu tiên hôn sâu khi ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Lục Chẩn vòng tay ôm lưng cô, dán vào từng chút từng chút.
Thật lâu sau anh mới lui lại, chống lên trán cô. Con ngươi Sở Ân mơ màng, nhẹ giọng nói: "Tôi chưa bù quà sinh nhật cho cậu."
Đồng tử Lục Chẩn đen kịt, giọng nói hơi khàn khàn: "...Bây giờ có thể bù."
Tim Sở Ân đập nhanh hơn một chút.
Lục Chẩn lại dán đến, lướt qua kẽ răng cô.
Sở Ân cũng từ từ khép mắt lại.
...Cách thành phố vài chục km.
Tại đây, nơi đỉnh núi yên tĩnh không người, đỉnh đầu là bầu trời sao hệt như năm đó.
Chàng trai và cô gái mười tám tuổi hôn nhau trên nóc xe việt dã.
Sở Ân hơi nghiêm túc.
Cô biết Lục Chẩn muốn quà gì.
Sau một lúc, Lục Chẩn cảm nhận được cô đang thử đáp lại.
Chỉ một chút cũng khiến con người ta phát điên.
Lục Chẩn mạnh mẽ giữ gáy cô, hôn sâu hơn, nuốt nước bọt của cô. Sở Ân vô thức nắm lấy quần áo anh.
Rất lâu sau, Sở Ân mới không chống đỡ được nữa, hơi né ra, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn, khóe mắt ửng đỏ.
Lục Chẩn sán đến: "Tiếp tục."
Sở Ân điều chỉnh tư thế ngồi, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.
Dưới mông cô đang đè ép thứ gì đó.
Không dám cử động.
"Không hôn." Cô chống vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Lục Chẩn hít sâu một hơi, ngón tay đặt trên lưng cô, khẽ vuốt dọc theo sống lưng.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, anh cúi đầu nhìn cô.
Cô gái nhỏ đang cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, không giương nanh múa vuốt giống ngày thường, tựa như một con mèo được vuốt lông. Từ đuôi mắt ửng đỏ, chóp mũi xinh xắn đến bờ môi đỏ mọng bị anh hôn, không một thứ gì là không đẹp đẽ.
Lục Chẩn ngắm rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ bên nhau được rồi chứ?"
Sở Ân muốn chôn mặt xuống: "Ừm."
Đã hôn thành như vậy mà còn nói không bên nhau nữa thì thật quá đáng.
Lục Chẩn cong môi, tâm trạng cực kì, cực kì, cực kì tốt.
Người là của anh, không có gì phải vội vàng. Anh có kiên nhẫn, từng bước từng bước tiến đến.
"Vẫn còn một món quà." Lục Chẩn nói.
Sở Ân cảm thấy mình thực sự đã bị hạ độc, lúc này mới hơi tỉnh lại, thẹn quá hóa giận: "Cậu còn thủ đoạn gì nữa."
Lục Chẩn với lấy thứ gì đó sau lưng, tiếp đó đội lên đầu cô.
Là một chiếc vòng hoa.
"Tặng cho Sở Ân mười tám tuổi."
Sở Ân cẩn thận giơ tay lên sờ, mái tóc dài màu trà rất hợp với vòng hoa.
Sau đó cô mới trợn tròn hai mắt trừng anh: "Mộng mơ thế, cậu cho rằng tôi vẫn là bé gái mười tám tuổi à?"
"Đúng vậy."
Lục Chẩn mỉm cười chỉnh lại "vương miện" anh tặng.
"Sẽ luôn là, cô gái nhỏ của anh."
*****
Tác giả có điều muốn nói: Cuối cùng chó Lục cũng có danh phận rồi! Mama khóc.
Chương kế lên đại học, có thể yêu đương trong trường ha ha ha.