"Ý tôi không phải vậy!"
Khuôn mặt và bờ môi Sở Ân đỏ rực, cô đưa tay lau đi một chút nước mắt sinh lí nơi khóe mắt, sau đó nện vào ngực Lục Chẩn.
Ý của cô là, nếu như muốn bắt đầu lại lần nữa thì bọn họ cần có mối quan hệ bình đẳng.
Chứ không phải ý muốn hôn!!
"Tôi đánh chết cậu!" Cô vận dụng hết tay và chân mình.
Lục Chẩn mỉm cười đón được nắm đấm của cô, khóe mắt và chân mày đều lộ ra vẻ vui mừng.
Cấm dục nhiều năm, một khi mở cửa thành, chỉ hận không thể nuốt người nọ vào bụng, anh đã kiềm chế hết sức.
Sở Ân đấm thùm thụp rồi đè Lục Chẩn xuống ghế sofa, Lục Chẩn ôm eo cô, đợi đến khi Sở Ân trút giận xong mới đưa tay kéo người nọ lại.
"Em lén uống rượu." Lục Chẩn nói.
Sở Ân tức giận trợn mắt nhìn anh: "Uống tí thì làm sao!"
Lục Chẩn ghé sát vào, khẽ chạm vào cánh môi cô: "Rất ngọt."
Khuôn mặt Sở Ân lại nóng lên.
Cô vùi đầu xuống: "A a a a tôi khuyên cậu nên làm người——"
Lát nữa cô cũng không tiện ra khỏi phòng riêng!!!
Lục Chẩn nở nụ cười.
Sân nhỏ tĩnh mịch không người, bầu trời đêm và ánh đèn, người nọ trong lồng ngực.
Cảm giác hạnh phúc như có như không.
Một hồi lâu sau, anh đưa tay sờ tóc Sở Ân: "Bây giờ còn có thêm một chuyện quan trọng."
Sở Ân vẫn vùi đầu, giọng rầu rĩ: "Chuyện gì?"
Lục Chẩn thấp giọng nói: "Để em qua sinh nhật mười tám tuổi..."
Chờ đến khi em cuối cùng đã trưởng thành.
Sáng hôm sau Sở Thật mới ăn cơm cùng Sở Ân, anh vô cùng bất mãn với hành vi nẫng tay trên của Lục Chẩn.
Cố Thu Trạch có việc không tới, Sở Ân rất nhẹ nhõm. Kiếp trước không có duyên phận, kiếp này cũng không cần ép buộc liên quan, huống hồ trông Cố Thu Trạch cũng không có hứng thú.
Hiện tại với tư cách là phụ huynh hờ của Sở Ân, Sở Thật tự giác quan tâm đến thành tích của em gái: "Thấy thế nào? Nhiều câu không biết không?"
Sở Ân cắn một miếng bánh bao kim sa, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, nói: "Tầm bốn, năm câu em không chắc."
Sở Thật thân thiết hỏi: "Môn nào?"
Sở Ân nuốt bánh bao: "Tất cả."
Sở Thật: "..."
Tuy biết em gái học rất giỏi, là trình độ có thể cạnh tranh cho vị trí thủ khoa đại học, song lúc này, anh vẫn bị giáng cho một đòn trí mạng.
Ước tính tổng thể kì thi đại học của Sở Ân vẫn cực kì lạc quan, ngoài câu hỏi toán học, tỉ lệ sai sót ba môn còn lại hẳn đều nằm trong phạm vi bình thường của cô.
Sở Thật cảm khái một lúc, trong lòng có chút khó chịu.
Nhà họ Sở chưa cho cô thứ gì, thậm chí còn mang đến cho cô rất nhiều tổn thương. Một mình Sở Ân lớn lên ở nông thôn, nhưng lại lớn lên rất ưu tú.
Sở Ân vừa nhìn vẻ mặt là biết anh nghĩ gì, vì thế bèn thay đổi đề tài: "Bây giờ trong nhà thế nào rồi ạ?"
Mặc dù cô hoàn toàn không quan tâm đến cha mẹ và cô em gái fake của mình, nhưng anh trai không thể tách khỏi bọn họ, phải gánh vác cả gia đình với tư cách là con cả.
Vẻ mặt Sở Thật như thường, gắp thức ăn cho cô: "Công ty anh hoạt động rất tốt. Biệt thự và xe trong nhà đã thế chấp, cha mẹ chạy vạy quan hệ khắp nơi, Sở Thu Thu chuyển tới ở bên ngoài nhà Trần Hiên Viên."
Sở Ân nhướng mày, cô quên mất vụ này.
Hóa ra tình yêu giữa Sở Thu Thu và Trần Hiên Viên vẫn còn tiếp diễn, thật cảm động!
Sở Thật nhíu mày: "Nhà họ Trần sẽ không cưới con bé, có điều... đã không liên quan gì đến anh nữa."
Sở Ân gật đầu: "Đó vốn cũng không phải nghĩa vụ của anh."
Ăn được phân nửa, Sở Thật mới bày ra vẻ rối rắm: "Ân Ân, vậy... em và Lục Chẩn, hiện tại là quan hệ gì?"
Sở Ân suýt sặc, ho khan hai tiếng: "Tạm thời vẫn chưa có quan hệ."
Nhưng cô không biết liệu sau này sẽ có hay không.
Sở Thật hơi rối rắm.
Anh cũng biết mình có thành kiến với Lục Chẩn. Công bằng mà nói, về mặt năng lực, cùng làm quản lý, anh biết thành quả Lục Chẩn làm ra thật sự có thể đánh phủ đầu mình. Toàn bộ bối cảnh gia thế, phần cứng bề ngoài của Lục Chẩn đều là cấu hình hàng đầu.
Nhưng một người như vậy, người quay xung quanh tuyệt đối sẽ không thiếu, chưa kể anh còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, quyền cao chức trọng, liên quan đến những quan hệ lợi ích phức tạp. Giới đỉnh cấp nhà giàu sâu như biển, Lục Chẩn có thể từ bỏ những thứ đó vì em gái sao?
Sở Ân có thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Cô ăn gần như đã no, đặt đũa xuống, "Anh à."
Sở Thật ngước mắt lên nhìn cô: "Hả?"
Sở Ân vỗ vỗ tay anh: "Lần trước Lục Chẩn đã suýt mất mạng."
Sở Thật ngẩn người.
Trong lần hỏa hoạn bị thương nặng kia, mặc kệ là ông trời mở mắt hay kì tích y học, tuy rằng anh đã khỏi hẳn, nhưng quả thực cũng chịu khổ rất nhiều, đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan.
Sở Thật bỗng ý thức được, nếu Lục Chẩn đã có thể bỏ mạng vì cô thì còn có gì anh không thể từ bỏ nữa.
Sở Thật sững người hồi lâu mới mỉm cười chua xót: "Anh hiểu rồi."
Một số ràng buộc đã không còn là thứ anh có thể can dự vào.
Sở Thật thở dài, quyết định từ nay sẽ không kiên quyết gọi Cố Thu Trạch ra nữa.
Giấc mơ đó, cái kết kì thực đã được thay đổi từ lâu.
...
Cơm nước xong xuôi, Sở Thật dẫn cô đến đại lý bất động sản xem thử. Một thời gian nữa Sở Ân phải dọn ra khỏi ký túc xá của trường, nhưng tháng 9 cô lại lên đại học, vì vậy cô cần sắp xếp một chỗ ở trong hai, ba tháng này.
Cô xem một vòng, đại khái xác định được mấy chỗ, sau đó Sở Ân trở về trường học.
Trên điện thoại hiện ra rất nhiều tin nhắn mới, cô vừa bấm vào, lập tức phát hiện mình đã được mời vào một group chat.
Tên group là: [Đại gia đình yêu Lâm, bảo vệ Lâm]
...Phong cách rõ ràng như vậy, yêu Lâm, bảo vệ Lâm.
Sở Ân nghĩ một hồi, cũng đúng.
Lâm Lâm - chan vốn là người được mọi người cưng chiều, mặc dù... phương thức mọi người cưng cậu đều khá quái dị. Chẳng hạn như anh trai thích đánh cậu, chẳng hạn như Hàn Sơ Oánh thích đả kích cậu.
Sở Ân lướt lên trên, quả nhiên những người được Tống Triệu Lâm mời vào nhóm này đều là bạn tốt nhất của cậu.
kall: [Mặc dù thi đại học đã kết thúc, nhưng tình bạn sẽ không bị tan vỡ!]
kall: [Cầu mong tình bạn của chúng ta sẽ tồn tại mãi mãi! *cụng ly* *cụng ly*]
Đàm Tử: [Thành thật xin lỗi, tôi đã không trông chừng tốt, để cậu ta ra đây làm mất thể diện]
Sở Ân ấn vào xem thành viên group. Tổng cộng có vài người. Con gái có Khương Nghiên, Hàn Sơ Oánh, con trai có Đàm Khoa và người cô không biết.
Lục Chẩn cũng ở đây.
Hai hình đại diện của bọn họ tình cờ nằm cạnh nhau, ndcy và rndd, thống nhất một cách khó hiểu.
Lúc này Tống Triệu Lâm vẫn đang sôi nổi trong nhóm chat.
[Tiệc chia tay hai ngày nữa! Mọi người nhất định phải đến đấy! Bởi vì như vậy tôi sẽ có cảm giác an toàn.]
[Câm mõm chó.jpg]
[Khó lắm mới được giải phóng một lần! Mọi người nhất định phải không say không về!!]
Hằng năm đều có tiệc chia tay cuối cấp, khi đó các thầy cô cũng sẽ được mời đến, cùng nhau ôn lại chặng đường ba năm cấp ba. Bởi thời điểm này đã có nhiều học sinh trưởng thành nên sẽ có những người uống rượu trong bữa tiệc chia tay này.
Kiếp trước, Sở Ân nhớ mình không tham gia sự kiện này. Cô không có bạn bè ở trường, cũng không hiếm lạ những dịp kích thích cảm xúc như vậy. Nhưng kiếp này thì khác, các giáo viên rất tốt với cô, bạn bè, bạn cùng lớp cũng có rất nhiều người luyến tiếc, Sở Ân vẫn sẽ tham gia.
ndcy: [Được]
Cô vừa gửi tin nhắn, chẳng mấy chốc mục 'chưa đọc' đã có thêm một tin nhắn.
Thoát ra xem, là Lục Chẩn.
rndd: [Người chưa đến tuổi trưởng thành]
Sở Ân đột nhiên nhớ tới dáng vẻ anh ghé sát vào tai cô nói từng câu từng chữ: "Người chưa đến tuổi trưởng thành, không được phép uống rượu" tối hôm qua, mặt lập tức hơi nóng lên.
[Biết rồi, biết rồi]
...
Nhóm nhỏ hoạt động sôi nổi hai ngày rồi hơi im ắng một khoảng thời gian.
Sau đó, Tống Triệu Lâm bỗng chia sẻ một liên kết đến.
[Tôi đến đây, đến đây! Tôi đến với tình yêu sâu sắc dành cho tất cả mọi người đây!]
[—— Đáp án đề thi đại học của tỉnh mình! Môn nào cũng có nhá!]
Tin tức vừa ra, nhóm chat lập tức bùng nổ.
[A a a a a a Tống Triệu Lâm, mày đi chết đi!!!]
[Đồ ác độc!!]
[Không muốn biết có được không!]
Lúc Sở Ân ấn mở, tim cô cũng nảy lên một cái.
...Đúng không.
Dù đã qua mấy ngày nhưng đề thi đại học vẫn còn in sâu trong tâm trí. Lúc này căn bản đã có thể đối chiếu ra điểm số cơ bản.
Hệ thống sẽ xuất hiện khi liên quan đến việc học: "Kí chủ, cô có thể xem xét."
Sở Ân hiếm khi rối rắm, cô ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở đáp án toán ra.
Cô chỉ tra câu hỏi không chắc chắn kia.
Đúng hay sai cô cũng nhận.
Sở Ân híp mắt, một tay che nửa màn hình điện thoại, lướt từng chút xuống, vừa vặn dừng lại trên đồ thị đường parabol quen thuộc.
Trái tim cô đập thình thịch, cắn môi, sau đó nhìn vào màn hình.
Câu trả lời cuối cùng cho câu hỏi.
Sở Ân: "!"
Hệ thống học tập: "Ôi chao~"
Sở Ân suýt nữa hét lên.
CÔ! ĐÚNG!! RỒI!!!
A a a a a a a——
Cô sửa đúng rồi!!!
Những câu hỏi khác đã không còn quan trọng!
Cảm giác trong khoảnh khắc đó tựa như ôm được cả thế giới, tuy chỉ mới xác định điểm của câu hỏi này, song cô cảm thấy bản thân mình đã tiến gần hơn một bước lớn tới mục tiêu cuối cùng!
Tâm trạng vui sướng này kéo dài nhiều ngày, cho đến hôm đi ăn cơm chia tay, Sở Ân vẫn còn vui vẻ.
Lục Chẩn chờ cô dưới ký túc xá.
Mặc dù lớp 12 đã tốt nghiệp nhưng học kì của học sinh lớp 10 và lớp 11 vẫn tiếp diễn. Từ lúc Lục Chẩn bước vào trường học đã có rất nhiều người vây xem, sau cùng thấy anh đi về phía khu ký túc xá, tức khắc bày ra vẻ hiểu ý.
—— Là thật, là thật!!!
Nhá nhem tối.
Khi Sở Ân ra khỏi ký túc xá, Lục Chẩn vừa khéo ngước lên.
Cô đi tới, ngẩng mặt hỏi: "Cậu tham gia à?"
Lục Chẩn lắc đầu: "Đưa em đến rồi anh về công ty họp."
Sở Ân nhún vai: "Sếp Lục bận thật đấy."
Lục Chẩn nở nụ cười: "Hết bận đến đón em."
Sở Ân xua tay: "Không cần đâu."
Lục Chẩn đưa cô lên xe. Anh không nói, thực ra anh rất thích đưa đón Sở Ân.
Xe chạy đến địa điểm đã hẹn. Tiệc chia tay cả khóa đều diễn ra trong hai ngày này, mỗi lớp đặt một quán ăn, karaoke cũng ở cùng một khu, thường xuyên có thể tình cờ gặp mặt.
Lục Chẩn đưa cô đến nơi, lúc Sở Ân sắp xuống xe bèn kéo tay cô lại: "Đừng uống rượu."
Nếu anh đến trễ sẽ không có ai chăm sóc cô. Lục Chẩn không muốn để người khác làm giúp.
"Ài, không uống, không uống, không uống."
Cô không phải trẻ con, cô vẫn biết mình có thể uống bao nhiêu. Cho dù uống cũng kiểm soát trong phạm vi chịu đựng của mình. Hơn nữa tuổi tác trong tư tưởng của cô đã trưởng thành từ lâu, tâm tình không dễ bị kích động như vậy.
...Sự tự tin này vẫn luôn được duy trì cho đến khi cô thấy cô chủ nhiệm và cô Vương rơi nước mắt.
Trong phòng riêng, hai vị giáo viên vừa được đám con trai mời mấy chén rượu, cảm xúc bắt đầu dâng trào, nói được một lúc thì rơi nước mắt.
Sống mũi Sở Ân hơi cay cay.
Thi đại học đúng là không hề dễ dàng.
Cho dù thành tích của cô đủ tốt, nhưng sự áp lực và phấn đấu cả năm nay của tất cả mọi người đều giống nhau. Áp lực của giáo viên cũng rất nặng nề, vừa phải đưa ra chỉ thị, vừa phải quan tâm cảm xúc học sinh, bây giờ cuối cùng cũng kết thúc thì lại không nỡ.
"Hôm nay là lần cuối cùng cả lớp chúng ta ở bên nhau. Sau này, các em sẽ đến những thành phố khác nhau, những ngôi trường khác nhau, quen biết những con người khác nhau và có những cuộc sống khác nhau. Nhưng cô mong rằng các em sẽ nhớ và quý trọng lẫn nhau, những người bạn ba năm cấp ba này sẽ trở thành những người bạn cả đời của các em..."
Nói được một lúc, một số cô gái cũng khóc theo.
Sở Ân dụi dụi mắt, sau đó nghe thấy một tiếng khóc cực lớn bên cạnh mình.
Cô quay sang, trông thấy Tống Triệu Lâm đang rơi nước mắt ào ào.
"Chị Ân" Tống Triệu Lâm khóc lóc đưa nguyên một cốc bia đến: "Đến, uống."
Sở Ân cầm lấy, uống.
Thế này thì còn từ chối làm sao? Đây chính là thanh xuân.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, các giáo viên đỏ mắt ra về trong tiếc nuối tiễn biệt của đám học sinh, bầu trông khí có chút chùng xuống.
Tống Triệu Lâm bỗng đứng dậy, lôi một két bia từ sau phòng ra: "Dẩy lên các anh em! Nhân lúc điểm thi đại học vẫn chưa công bố hãy bay lắc lần cuối nào!!"
Đám con trai sôi nổi hưởng ứng, nhanh chóng chia đi nửa thùng rượu.
Chẳng mấy chốc, từ bầu không khí ly biệt thương cảm đã chuyển sang sự trâu bò khoác lác năm đó, cả căn phòng trở nên ồn ào.
Sở Ân đặt chai rượu xuống.
Cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, đầu hơi nặng, nhưng không thành vấn đề.
Rượu làm con người ta dũng cảm hơn, Triệu Dục Hùng uống mấy chai, nhìn Sở Ân, lấy hết can đảm muốn tới tỏ tình.
Tuy rằng không có khả năng, nhưng dù sao đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt, nếu không nói, sau này sẽ không có cơ hội.
Cậu ta vừa nắm chặt tay, định đi tới trước mặt Sở Ân thì đột nhiên có một bóng người chen vào phía trước.
"Sở Ân!" Phó Minh Huyên lớn tiếng, chống nạnh.
Sở Ân chậm chạp ngẩng đầu lên, híp mắt: "Làm sao?"
Thoạt nhìn Phó Minh Huyên cũng không tỉnh táo lắm, tay cô ta chỉ chếch về phía Tống Triệu Lâm: "Tôi thi đại học rất tốt!"
Sở Ân vỗ tay, cười chân thành: "Giỏi quá."
Tống Triệu Lâm bỗng cảm thấy biểu cảm lúc này của cô không giống với thường ngày, nhìn bên tay cô, không ngờ lại có ba cái chai rỗng!
Cậu lập tức tỉnh táo—— Cái định mệnh, anh Chẩn biết sẽ đì chết mình mất!. truyện ngôn tình
Tống Triệu Lâm cẩn thận quan sát nét mặt Sở Ân, thấy thần trí cô hẳn đã tỉnh táo lại, lặng lẽ cầu mong cô có thể luôn giữ được trạng thái này!
Phó Minh Huyên trông có vẻ đã mất lý trí, chợt cười ha hả: "Ha ha ha! Cậu chảnh cái gì mà chảnh! Nói không chừng đến lúc đó chúng ta sẽ vào chung một trường đại học đấy!"
Sở Ân gật đầu, đàng hoàng nói: "Vậy tốt quá."
"Chắc chắn cậu không nghĩ như vậy!" Phó Minh Huyên bỗng lớn tiếng chất vấn: "Nói một đằng làm một nẻo! Có phải cậu say rồi không!"
Sở Ân: "Cậu mới giống say hơn ấy."
Phó Minh Huyên trừng mắt nhìn cô một lúc, sau lại lớn miệng nói: "Tôi không say—— Sở Ân, không phải Lục Chẩn thích cậu sao? Sao không thấy Lục Chẩn tới tìm cậu?"
Con người trong cơn say sẽ nói ra những suy nghĩ chân thực nhất trong lòng, Phó Minh Huyên quan tâm chuyện này nhất.
Đầu Sở Ân rất nặng, hơi muốn ngã sang một bên. Mạch suy nghĩ của cô vô cùng rõ ràng, nhưng hành động lại có chút chậm chạp.
"Mắc mớ gì đến Lục Chẩn?" Cô chậm rãi đáp, sau đó cả người hơi lắc lư.
Triệu Dục Hùng và Tống Triệu Lâm đều thấy bất thường, đi đến định đỡ cô.
Ngay lúc Sở Ân sắp ngã, đầu cô bỗng đụng phải thứ gì đó cứng rắn. Cả phòng chợt im lặng.
Có người dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên gò má cô, sau đó xoa xoa cằm cô, ngước lên nhìn xung quanh: "Tôi đưa người đi."
Có lẽ Lục Chẩn vừa từ công ty đến, anh mặc áo sơ mi thẳng tắp, thắt một cái cà vạt đen, khí chất ưu tú từ đầu đến chân.
Cả lớp 5 sững sờ nhìn anh. Mặc dù láng máng biết rõ, nhưng đích thân chính chủ đóng dấu vẫn cực kì kích con mẹ nó thích!
Phó Minh Huyên vô cùng ghen tị: "Tại sao đưa cậu ta mà không đưa tớ?!"
Tống Triệu Lâm co rúm trong xó từ khi Lục Chẩn đến, nghe thấy những lời này không khỏi trầm mặc: "..."
Bà cô ơi, chờ đến khi cô ta tỉnh rượu, đoán chừng sẽ không còn mặt mũi làm người nữa.
Lúc này Sở Ân mới ngẩng mặt lên nhìn người phía sau mình, gật gù: "Ơ, đồng chí Tiểu Lục."
Nói chuyện vẫn phát âm rõ ràng, người không quen sẽ không nhìn ra cô đã say.
Lục Chẩn kéo cô dậy, Sở Ân hơi lắc lư, bỗng nắm lấy anh: "Lục Chẩn, cậu đến góp vui hả? Vậy nhảy một bản cho tôi coi tí đi."
Giọng nói vừa dứt, cả phòng im thít.
Mọi người nhìn bộ dạng ưu tú của Lục đại thiếu gia từ trên xuống dưới, sâu sắc cảm thấy học thần của bọn họ quá bạo.
Mà Lục Chẩn ôm hờ cô, xoay người, thầm ghé vào tai cô nói: "Về nhảy cho em."
Người xung quanh đều choáng váng.
Fuck???
Hiện giờ có trend giết thừa lúc chó không chú ý ư????
Chuyện gì đang xảy ra vậy?? Tôi đang nhắm rượu bằng cơm tró sao??
...
Sở Ân đã say.
Biểu cảm cô nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú, cô khoanh tay ngồi ở ghế sau, suy nghĩ vấn đề.
"Chết tiệt." Cô nghiêm túc nói.
Lúc Lục Chẩn ngồi vào, trông thấy bộ dạng này, không nhịn cười được.
Khi say, cô không khóc cũng không ầm ĩ mà ngược lại rất nghiêm túc.
Lục Chẩn hỏi: "Còn về được kí túc xá không?"
Sở Ân đàng hoàng ngẫm nghĩ hai phút: "Qua giờ giới nghiêm rồi."
Lục Chẩn không nhịn được cười: "Vậy thuê phòng cho em nhé?"
Sở Ân vô thức kháng cự lại: "Không được."
Cuối cùng Lục Chẩn bảo tài xế lái xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố của mình.
Xuống xe, tài xế chủ động đi đến mở cửa, định giúp anh dìu Sở Ân.
Nhưng cậu ta vừa đưa tay ra đã bị Lục Chẩn cản lại.
"Không cần, tôi sẽ làm."
Lục Chẩn xuống xe, ôm hờ Sở Ân tiến vào chung cư. Suốt quá trình lên tầng, vào nhà cô đều rất yên tĩnh, rất biết điều.
Cho đến tận khi vào phòng, cô mới đột nhiên nhẹ giọng nói: "Lục Chẩn, cậu biết biến ra hoa không?"
Lục Chẩn vừa đi bật đèn và điều hòa, tiếp đó bước đến dắt tay cô, giọng như thể dỗ trẻ con: "Anh không biết."
"Tôi làm được cơ, ha ha ha." Sở Ân nói.
Lục Chẩn khẽ nhíu mày, sau đó chỉ thấy cô chẳng làm gì mà những cánh hoa lại bắt đầu xào xạc rơi xuống từ trên trần nhà.
Toàn bộ cảnh tượng vừa ảo vừa mơ mộng.
"Mưa hoa rơi rồi!" Sở Ân chỉ lên trần nhà.
Cảnh này, hệt như một trận "mưa" khác trước kia.
Lục Chẩn nở nụ cười.
Anh ngồi xuống ghế sofa, sau đó bế cô ngồi lên chân mình.
Sở Ân chưa kịp giãy dụa đã nghe thấy anh hỏi: "Mưa dao găm cũng rơi thế này sao?"
Sở Ân chớp chớp mắt, chậm chạp hiểu ra anh đang ám chỉ cái gì. Vì vậy bèn chột dạ che kín mặt.
Cặp mắt hoa đào xinh đẹp ướt át vẫn lộ ra ngoài, lông mi run rẩy.
"Em đã đồng ý là không uống rượu, cuối cùng uống nhiều như vậy." Lục Chẩn nói tiếp.
Lần này Sở Ân bịt kín mắt.
"Có phải nên chịu phạt hay không?" Lục Chẩn hỏi.
Sở Ân nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Được thôi."
Lục Chẩn nhìn cô hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng kéo tay cô ra, cúi người hôn cô.
Logic của Sở Ân cực kì rõ ràng.
Cô vội vã lùi về sau, vô cùng lý trí đưa ra kiến nghị: "Cái này đã làm rồi, không thể lặp lại các cách phạt."
Khóe môi Lục Chẩn cong lên không nén được nụ cười.
Muốn chết.
...Thật là đáng yêu muốn chết.
Anh đỡ gáy cô, tiếp đó dịu dàng sán tới.
"Lần trước không đủ."