Hai người bọn họ đang đứng ở lối vào hành lang khối 11, mùa hè, tất cả các cửa lớp đều mở, bất cứ lúc nào cũng có thể có người chạy ra trông thấy bọn họ.
...Ôm nhau.
Thế này còn ra cái thể thống gì——!!
Sở Ân vội vàng chui ra khỏi lồng ngực anh, sau đó kéo tay Lục Chẩn, dẫn người nọ vào góc tường.
Lục Chẩn trở tay dắt cô.
Sở Ân vung một cái, nhưng không vung ra được.
Cô cũng ý thức được giọng điệu của mình ban nãy có chút... quá yếu đuối, khuôn mặt lúc này có phần hơi nóng.
Lục Chẩn vuốt nhẹ lòng bàn tay cô, sau đó mỉm cười cúi đầu: "Tìm anh à?"
Chạy tới gấp gáp như vậy.
Sở Ân giơ tay sờ chóp mũi. Nhưng rồi lập tức nhớ ra chuyện mình muốn nói, cảm giác hưng phấn lấn át cả sự xấu hổ.
Cô ngẩng mặt lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp sáng long lanh, ngữ khí không nén được kiêu ngạo: "Tôi muốn làm một việc hệ trọng."
Lục Chẩn cong môi, thật sự rất thích dáng vẻ ấy của cô.
Anh rủ mắt xuống, giọng nói vô thức trở nên cưng chiều: "Chuyện hệ trọng gì?"
Sở Ân chớp chớp mắt, hạ thấp giọng: "Thay đổi thế giới này—— Lục Chẩn, cậu biết không, chúng ta vẫn còn ở bên trong."
Tuy Lục Chẩn đã không còn bị ràng buộc bởi các quy tắc của thế giới, nhưng họ vẫn đang sống với tư cách là những nhân vật trong cuốn sách.
Lục Chẩn hơi ngẩn người, hiểu "bên trong" cô nói là trong cuốn sách.
Chân mày và khóe mắt Sở Ân tỏa ra sự đắc ý nhàn nhạt: "Thi đại học xong sẽ có đáp án, hơn nữa sau này tôi sẽ có thể..."
Lời còn chưa nói hết, cô lại mím môi nhịn xuống—— chuyện bật hack như "tự tạo kết cục" cô vẫn chưa thể nói. Dù sao chỉ cần Lục Chẩn ở bên, cô sẽ luôn có người để thể hiện.
Sở Ân không nói hết, nhưng Lục Chẩn đã nghe ra được rất nhiều thông tin.
Anh cũng từng suy nghĩ, "siêu năng lực" của Sở Ân có thể được tùy ý sử dụng mà không bị hạn chế hay cần phải bỏ ra một giá trị nhất định để đổi lấy. Bây giờ từ đôi câu vài lời của cô, anh đại khái có thể đoán được là vế thứ hai.
Hơn nữa có liên quan tới học tập.
Chẳng trách kiếp này lại thích học tập như vậy. Lục Chẩn không nhịn được cười.
"Thật lợi hại." Anh đưa tay nhéo nhẹ vành tai cô.
"Tóm lại cậu cũng biết tôi có "siêu năng lực"" Sở Ân khoanh tay, vẻ mặt đắc ý: "Sau này thế giới đều do tôi định đoạt, tốt nhất là cậu nên ôm chặt đùi tôi vào, như vậy nói không chừng khi nào tôi bật hack còn có thể hảo tâm chiếu cố cậu một chút."
Tự kiêu phải hơn cả trời.
Lục Chẩn không nhịn được vươn tay ôm cô, đồng thời nở nụ cười: "Vậy anh đi theo em."
Sở Ân đắc thắng hừ một tiếng, sau đó đánh anh ra: "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân."
Lòng cô lúc này đang hừng hực nhiệt huyết học tập, ba tuần tới, cô nhất định sẽ bắt bản thân cắm đầu cắm cổ vào học.
Có lẽ Lục Chẩn có thể đoán được điểm thi đại học đóng vai trò cực kì quan trọng đối với 'lo nghĩ' của cô, vậy nên trong khoảng thời gian kế tiếp, anh thật sự không dám làm phiền cô.
Hôm nay là lần cuối cùng tham lam.
Anh ôm cô gái nhỏ sẽ thay đổi thế giới trong vòng tay, khẽ hôn lên vành tai cô, nói: "Đừng làm việc quá sức."
Lục Chẩn không xuất ngoại, anh đã lên kế hoạch xong xuôi. Cuối cùng Sở Ân đăng kí vào trường đại học nào, anh sẽ đến trường đó, hoặc là học thạc sĩ quản trị kinh doanh bên cạnh trường cô. Dù sao bối cảnh học tập và kinh nghiệm quản lý của anh trong kiếp này đều đã đủ.
Mặc kệ Sở Ân có kết thúc được bi kịch hay không, sau này anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, đây là kết quả anh đã cầu xin suốt hai kiếp.
Sở Ân rụt cổ, né tránh nụ hôn lên chóp tai của anh.
Không có áp lực, không có kim cương, chưa kể đây là chuyện hệ trọng liên quan đến định hướng cuộc đời sau này của cô.
"Anh sẽ không đến làm phiền em" Lục Chẩn nhìn cô với đồng tử rất đen: "Nhưng em có thể tìm anh bất cứ khi nào em cần."
Sở Ân hừ một tiếng: "Chả có việc gì cần cậu."
"...Nếu có" Lục Chẩn cười nói: "Anh sẽ xuất hiện trong vòng năm phút."
Sở Ân nhìn anh, sau đó dời mắt đi.
Anh là siêu nhân à.
"Thần tiên" như cô cũng không dám gáy như thế. Xííííí!!!!!
...
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, trên hành lang chợt vút qua một bóng người cùng tay cùng chân, hốt hoảng chạy trốn.
Đây là cô bé ngày đó không cẩn thận bắt gặp hiện trường yêu đương của đàn anh đàn chị, cô bé không biết mình có vận may gì mà HÔM NAY! LẠI ĐƯỢC! GẶP NỮA!
Không giống lần trước, lần này đàn chị không còn đánh đàn anh!
Không biết đàn anh nói cái gì, đàn chị quay mặt đi, vẻ mặt khinh thường.
Chẳng qua là! Chẳng qua là!
Cô bé trông thấy—— tuy trên mặt đàn chị không có biểu cảm, nhưng tay lại nắm lấy góc áo của đàn anh, khẽ kéo nhẹ.
Mẹ ơi cứu con a a a a a a——
Tsundere ngọt ngào gì đây! Cô sắp ngất trong sự ngọt ngào này rồi!
Cp là thật! Tất cả đều là thật!!
Lục Chẩn nói được làm được, khoảng thời gian cuối cùng này, anh thật sự không tiếp tục đến trường học.
Thực ra sếp Lục cũng rất bận, hiện tại anh đã tiếp quản một nửa nhà họ Lục, việc hằng ngày cần anh quyết định đều đếm không xuể.
Nhưng cũng vừa hay mượn khoảng thời gian này xử lý xong công vụ trước thời hạn.
Như vậy... sau khi kết thúc kì thi đại học có thể chừa lại đủ thời gian cho Sở Ân.
Mà ngày hôm đó, sau khi nói xong, Sở Ân thực sự tỏ ra rất liều mạng.
Sau đợt mô phỏng lần ba, một số người đã bắt đầu bước vào giai đoạn mệt mỏi. Những bài thi ngày này qua ngày khác, những câu hỏi làm mãi mãi không bao giờ hết, thậm chí nhiều người còn bắt đầu hi vọng kì thi đại học mau đến, dù sao cũng là một nhát dao, chết sớm siêu sinh sớm.
Nhưng Sở Ân tựa như một cái đồng hồ, vững vàng ngồi nơi đó, thỉnh thoảng gõ vào tai bọn họ.
—— Học thần vẫn chưa dừng lại, bọn họ đã bắt đầu lơ là?
Hơn nữa, Sở Ân dường như còn liều mạng hơn trước!
Vì trọ ở trường nên mỗi ngày cô đều đến lớp sớm nhất. Nghe người khác nói, Sở Ân còn thức dậy sớm hơn. Sáu giờ đã cầm sách ra sân thể dục, vừa học vừa chạy chậm, bảy giờ đến lớp, bắt đầu một ngày ôn tập.
Sau ba tiết tự học buổi tối cũng cũng không rời đi. Học liên tục đến mười giờ, về kí túc xá lại làm lại những câu hỏi ban ngày làm sai, cuộc sống học tập ngày đó coi như mới kết thúc.
Các bạn học khác trông thấy, máu cũng từng chút nóng lên.
Vẫn chưa đến lúc xả hơi—— đoạn đường cuối cùng, cắn răng bước qua, bản thân của tương lai sẽ cảm ơn sự kiên trì trong giờ phút này.
Thế là trước kì thi đại học, bầu không khí của toàn bộ lớp 5 trở nên tốt lành hơn bao giờ hết. Mỗi buổi tự học buổi sáng và buổi tối đều yên lặng học tập, ngay cả Tống Triệu Lâm cũng có nề nếp học tập.
Cô chủ nhiệm vui mừng khôn xiết, biết rõ ảnh hưởng lôi kéo của Sở Ân mạnh mẽ cỡ nào trong việc này.
Bước vào tháng sáu, chỉ còn một tuần cuối cùng.
Như thường lệ, Sở Ân cầm câu hỏi làm sai đến hỏi giáo viên.
Thực ra đến lúc này không còn câu hỏi nào cô không biết nữa, sở dĩ cô vẫn đi hỏi là muốn tiếp thu kinh nghiệm của thầy cô và không ngừng điều chỉnh tư duy của mình để có thể nhanh chóng đưa ra giải pháp tối ưu trong phòng thi.
Hơn nữa do chỉ thị của lãnh đạo nhà trường, chỉ cần cục cưng thủ khoa tới hỏi thì tất cả giáo viên trong văn phòng về cơ bản đều sẽ đến và cùng nhau nghiên cứu. Sở Ân có thể học được rất nhiều thứ từ việc trao đổi với bọn họ.
Hôm nay, sau hỏi xong các vấn đề như thường lệ, cô Vương tiên phong bắt đầu hỏi cô về cảm nhận.
"Sao rồi? Không áp lực quá chứ?"
"Đêm ngủ ngon không, không mất ăn mất ngủ chứ?"
"Hãy thư giãn, tuyệt đối đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng đặt mục tiêu quá cao cho bản thân!"
Sở Ân mỉm cười trả lời từng việc.
Tuy cô học rất hăng nhưng tâm trạng vẫn ổn.
Không gì có thể làm cô lo lắng, cũng không có gì có thể kích thích cô.
Ra khỏi văn phòng, Sở Ân đi lấy nước trước khi về tầng lớp 12. Đi ngang qua phòng học lớp 11, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
—— "Chị ơi! Tiến lên!!!"
Sở Ân vừa quay lại, trông thấy Hách Điêu đang đứng ở cửa lớp, phất đồng phục coi như cờ, hét lên một cách cực kì lả lơi: "Chị đỉnh nhất!"
Cậu ta vừa lên tiếng, cửa sau mấy lớp 11 có người thò đầu ra, vừa huýt sáo vừa hoan hô.
"Đàn chị tiến lên lên lên!"
"Cố lên nha a a a!"
"Thi đại học tất thắng!!"
Sở Ân ngây người đứng ở lối vào hành lang một giây rồi nở nụ cười.
Hơi thở thanh xuân phả vào mặt.
Ban nãy cô còn cho rằng bản thân sẽ không dễ bị kích thích bởi bất cứ thứ gì, nhưng lúc này, nhìn những gương mặt tươi trẻ reo hò trong hành lang đầu tiên, cô lại cảm thấy máu trong người nóng lên, như thể cô thực sự là thí sinh 17 tuổi sắp bước vào chiến trường quan trọng của cuộc đời.
Sở Ân vung nắm đấm: "Xông lên!"
Trong hành lang lại vang lên tiếng "gào khóc" liên tiếp, đến cả chủ nhiệm khoa cũng đi ra.
Đám học sinh lớp 11 hô hào một hồi tản đi, Sở Ân cũng mỉm cười rời khỏi.
Cảm giác của cô bây giờ, đại khái là sự hưng phấn khi làm được mười bộ đề không ngừng nghỉ.
Cô nhất định phải làm được trong kì thi tuyển sinh đại học.
...
Chẳng bao lâu, địa điểm thi và chỗ ngồi phòng thi đã được niêm yết.
Địa điểm thi tập thể học sinh Oái Văn được phân đến trường trung học thực nghiệm trong thành phố, rải rác ở các tầng và phòng học khác nhau.
Tống Triệu Lâm vội vã cuống cuồng tìm nơi thi của mình, sau đó rống to: "Vãi! Có người quen!"
Thế mà cậu lại chung phòng với Hàn Sơ Oánh?! Nhất định là duyên phận đặc biệt!!
Mặc dù một người ở đầu này, một người ở đầu kia, nhưng trong lòng cậu cảm thấy vô cùng an toàn!
Sở Ân nhìn bộ dạng phấn khởi của cậu, không nhịn được nhắc nhở: "Lâm Lâm, thi xong nhớ so đáp án với Tiểu Oánh."
Tống Triệu Lâm chớp chớp mắt, cảm thấy khó hiểu.
Sở Ân hiền từ xoa đầu cậu: "Bởi vì cậu ấy sẽ cho cậu biết đáp án chính xác."
Tống Triệu Lâm nghĩ đến cảnh tượng đó, dần dần lộ ra vẻ mặt rưng rưng muốn khóc.
Sở Ân cũng đi xem địa điểm thi của mình, tầng ba, ngồi cạnh cửa sổ, rất tốt.
Sau khi đã biết thứ tự chỗ ngồi của mình, cô cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa.
Phiếu dự thi, thẻ căn cước, bì trong suốt, cuối cùng là những lưu ý và các kiến thức trọng điểm đã được tinh giản.
Hiện tại, toàn bộ kiến thức khoa học xã hội đã tạo thành một khung sườn rõ ràng và chặt chẽ trong đầu cô, tài liệu thực tế làm văn được tích lũy nguyên một quyển, kiến thức chung về văn học và viết chính tả căn bản sẽ không mắc lỗi, toán và tiếng Anh vẫn càng ưu việt như xưa.
Sau hai năm kiên trì không ngừng nỗ lực, Sở Ân rốt cuộc cũng có thể có được sự tự tin này.
Nhiệm vụ cuối cùng, cô đã sẵn sàng rồi.
Hai ngày trước kì thi, một số học sinh không đến trường.
Khương Nghiên trao đổi đề với Sở Ân xong, chợt nhớ tới hỏi cô: "Ân Ân, buổi tối cậu ở đâu?"
Sở Ân nhướng mày: "Kí túc xá."
Khương Nghiên trợn to hai mắt: "Cậu không đặt khách sạn sao?"
Mặc dù trường học cách trung học thực nghiệm không quá xa nhưng cũng không phải là gần! Nếu muốn đến địa điểm thi trước một tiếng thì ít nhất Sở Ân phải dậy từ sáu giờ. Lỡ như có tắc đường trên đường, thời gian sẽ bị chậm trễ!
Hơn nữa buổi trưa cũng không có chỗ nghỉ ngơi.
Khương Nghiên có chút buồn bực, sớm biết vậy cô đã hỏi trước, hay là đặt thêm một phòng. Khách sạn xung quanh địa điểm thi hiếm như vậy, bây giờ chắc chắn đặt không kịp!
"Ân Ân, cậu đến phòng tớ đi" Khương Nghiên nói: "Mẹ tớ cũng muốn đi cùng, nếu cậu không ngại thì chúng ta ngủ chung một giường."
Sở Ân cười cười: "Không sao, cậu ở là được rồi."
Thi đại học là chuyện lớn như vậy, sao cô có thể vô ý vô tứ làm lãng phí thời gian của người ta.
Kiếp trước Sở Ân thi đại học cũng không đặt khách sạn, kiếp này không nhớ ra vụ này, có điều chẳng có gì to tát. Buổi trưa cô tìm tạm một nhà hàng ngồi chút là được.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô liền nhận được điện thoại của Sở Thật.
"Tiểu Ân, anh vừa xem một vòng, khách sạn gần trung học thực nghiệm full hết rồi, cơ mà em đừng có lo, anh sẽ đến khách sạn gần nhất, xem xem có được một phòng với giá cao hơn hay không."
Những gia đình khác đều là cha mẹ sắp xếp, mà Sở Thật không thi đại học, không biết chuyện phải đặt phòng, Cố Thu Trạch gửi tin nhắn nhắc nhở anh mới nghĩ tới. Kết quả ra ngoài quay một vòng thì đúng là đã quá muộn.
Sở Ân: "Không cần đâu anh, em——"
Nhưng Sở Thật đã cúp điện thoại đi về phía khách sạn.
Sở Thật đang định nhấc chân bước vào đại sảnh khách sạn, ven đường đột nhiên có người gọi anh.
Ngoảnh lại, bên cạnh chiếc Maybach màu đen, Lục Chẩn đang dựa vào cửa xe, ngước mắt lên: "Khách sạn này đầy rồi."
Sở Ân cau mày: "Giám đốc Lục cũng phải đặt sao?"
Anh nghe nói gần đây Lục Chẩn rất bận rộn, thực hiện rất nhiều dự án, chẳng lẽ vẫn muốn tham gia thi đại học?
Lục Chẩn lắc đầu, lấy một tấm thẻ phòng màu đen ánh kim từ túi quần ra, đưa qua.
Sở Thật: "..."
Anh trầm mặc.
"Đệt" Sở Thật nói: "Này tên họ Lục, cậu đang sỉ nhục tôi đấy hả?!"
Đưa anh một tấm thẻ phòng? Có ý gì?!
Lục Chẩn: "..."
Lục Chẩn cũng trầm mặc vài giây mới hỏi: "Anh vợ, anh là đồ ngốc à?"
Sở Thật theo bản năng muốn chửi, nhưng đột nhiên nhận ra có gì sai sai trong cách xưng hô của anh.
"Này là chuẩn bị cho Ân Ân hả? Không đúng, mẹ kiếp, ai là anh vợ của cậu?!"
Lục Chẩn lười đôi co với anh, phất tay, bảo trợ lí đưa thẻ phòng cho Sở Thật.
Sở Thật lập tức cảm thấy khó chịu. Khách sạn này nằm ngay đối diện trung học thực nghiệm, là nơi có vị trí tốt, gần địa điểm thi nhất, thậm chí số phòng Lục Chẩn đặt còn là phòng tốt nhất trong khách sạn.
Người làm anh như anh không cho được em gái, Lục Chẩn có thể cho.
Sở Thật hơi cay cú: "Giám đốc Lục đúng là giàu nứt đố đổ vách, có thể làm người ta nhường căn phòng này lại."
Lục Chẩn đã xoay người mở cửa xe, nghe thấy câu này chỉ cười nhẹ.
"Không phải, tôi đã đặt trước ba tuần rồi."
Căn phòng này đã bị bỏ trống suốt hai mươi ngày vì Sở Ân.
...
Mười phút sau, Sở Thật gọi điện thoại cho Sở Ân.
Ban nãy anh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại, dù cho có trả thêm gấp ba lần cũng không thể khiến người ta nhường phòng. Anh không thể làm gì khác hơn ngoài việc bóp mũi tiếp nhận thẻ phòng của tên họ Lục, dẫu sao cũng không thể làm chậm trễ việc thi đại học của em gái.
"Phòng khách sạn ở ngay đối diện trung học thực nghiệm, anh đã xem qua, cách âm rất được, buổi trưa và buổi tối có thể nghỉ ngơi tốt" Sở Thật dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "—— Là Lục Chẩn đặt."
Sở Ân hơi sững sờ.
Sở Thật nói: "Tuy tên Lục Chẩn này chẳng ra sao, nhưng được cái cũng coi như có lòng..."
Sở Ân ngẫm nghĩ, hỏi anh: "Anh, Lục Chẩn đã nói gì ạ?"
Sở Thật: "Hả? À, nó nói, nó nói em cứ ở lại thoải mái, nó làm vậy là để 'ôm đùi'"
Sở Ân chớp mi mắt, sau đó lặng lẽ bật cười.
"Ôm cái gì đùi? Ân Ân, có phải nó có ý đồ gì với em hay không?"
"Không có" Sở Ân cười đáp: "Cậu ta nói không sai."
Đã có phòng, cô cũng không cần ngoan cố ở kí túc xá nữa, dù sao tất cả mọi thứ trước mắt đều để phục vụ cho kì thi đại học.
Trước kì thi một ngày, Sở Ân từ chối yêu cầu đưa đi thi của anh trai, thu dọn xong đồ đạc rồi đeo cặp sách đến khách sạn.
Anh trai đã đưa trước thẻ phòng cho cô, Sở Ân vào thang máy, phòng của cô ở cuối tầng cao nhất. Cuối dãy chỉ có hai phòng, cô kiểm tra biển số cửa, sau đó bước vào phòng bên phải.
Đây hẳn là phòng lớn nhất trong khách sạn, là một căn hộ mini. Trong phòng bày một cái bàn học đủ lớn, đối diện giường là cửa sổ lồi. Sở Ân nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại bên bàn học.
Bên trên đặt một tờ giấy.
[Bất kì chuyện gì, bất cứ thứ gì em cần]—— phía sau là một chuỗi số điện thoại.
Kiểu chữ cô cực kì quen thuộc.
Nét phẩy mác mạnh mẽ, tổng thể lại có co có duỗi, rất đẹp, là chữ của Lục Chẩn.
Sở Ân khẽ cười.
Cô để cặp sách xuống, đặt mảnh giấy này vào dưới túi đựng bút.
Sau đó lấy ghi chép ra, bắt đầu tiến hành ôn tập theo kế hoạch của mình.
...
Sáng hôm sau, bên ngoài địa điểm thi, biển người đông nghịt.
Phụ huynh, học sinh, bảo vệ, cảnh sát giao thông, người người nhốn nháo, tạo thành một bầu không khí căng thẳng khó tả.
Sở Ân vô cùng vui mừng vì bản thân không cho ai ở bên cạnh hoặc đưa đi thi, bây giờ cô ở một mình ngược lại càng dễ bình tĩnh hơn.
Cô tình cờ gặp Tống Triệu Lâm ngoài địa điểm thi, trông cậu căng thẳng đến mức sắp tè ra quần.
"Chị Ân hu hu hu hu hu——" Cậu vừa thấy Sở Ân liền nhào đến.
Tuy mục tiêu của cậu rất thấp, nhưng bây giờ vẫn cực kì căng thẳng.
Có điều Tống Triệu Lâm biết thành tích của Sở Ân quan trọng hơn cậu rất nhiều, vì vậy cho dù cắp mông cũng không dám lan tỏa tâm trạng căng thẳng cho cô.
"Xông lên! Chị Ân! Thủ khoa tỉnh năm nay chính là chị!"
Phòng thi của hai người đều ở tầng ba, nhưng một người phía trái, một người phía phải.
Sở Ân nhìn vẻ mặt như muốn chết bi tráng của Tống Triệu Lâm, đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên cô chuyển trường, khi vừa trở thành bạn cùng bàn với cậu.
Loáng cái đã qua lâu như vậy.
"Lâm Lâm" Sở Ân bỗng gọi cậu lại, sau đó cầm cục tẩy trong bì đưa cho cậu.
"Tôi phù hộ cậu, đừng sợ."
Tống Triệu Lâm suýt cảm động phát khóc.
Cậu nắm chặt cục tẩy của Sở Ân, tự tin tăng vọt: "Vâng!!"
...
Bên ngoài phòng thi, các thí sinh xếp hàng xác minh danh tính, kiểm tra an toàn.
Vào phòng, ngồi xuống.
Bóc niêm phong, phát bài.
9 giờ, kiểm tra ngữ văn chính thức bắt đầu.
Sở Ân hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh kiên định.
—— Bắt đầu thôi.
Ròng rã hai tiếng rưỡi, trong phòng thi tràn ngập âm thanh loạt soạt.
Sở Ân đắm mình vào bài thi, dần dần không còn nghe thấy âm thanh khác. Đi một mạch qua ải trảm tướng[1], đấu tranh đến phần làm văn. Vừa đọc đề bài, trong đầu lập tức xếp ra bảy tám loại tài liệu thực tế có thể sử dụng.
[1] Qua ải trảm tướng: vào vòng trong; vượt qua khó khăn để tiến lên.
Sau khi trôi chảy viết văn xong, Sở Ân nhẹ nhàng đặt bút xuống.
Còn 15 phút, vừa khéo.
Mọi người xung quanh vẫn đang cắm cúi múa bút, mà Sở Ân đã lật về mặt đầu tiên, cẩn thận kiểm tra lại từ đầu đến cuối, bao gồm cả phiếu bài thi của mình đã tô đúng hay chưa.
Khi tiếng chuông vang lên, tâm trạng Sở Ân cực kì tốt.
Môn văn quá ổn tạo ra một khởi đầu tốt đẹp.
Buổi trưa, lợi thế của việc có chỗ ở gần được hiện rõ. Cả một con phố chật cứng, phụ huynh thí sinh ở khắp mọi nơi đều hối hả đến phát cáu.
Sở Ân lách qua đám người bước vào khách sạn mát mẻ, lúc trở về phòng, cơm trưa cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Cô đưa mắt nhìn xuống, trên bàn toàn là những món cô thích.
...Người kia ôm đùi tận tụy thật đấy. Chương mới nhất tại || TRUМtrцy eЛ. v n ||
Nhưng không thể không nói, trình độ dịch vụ này đã trực tiếp giúp cô tiết kiệm được một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi.
Sau khi Sở Ân cơm nước xong, cô xem lại hai trang công thức, sau đó đặt đồng hồ báo thức đi ngủ. Buổi chiều tràn đầy năng lượng đi thi toán.
Đây là môn quan trọng nhất trong bốn môn học.
Nếu cô muốn trở thành thủ khoa tỉnh thì môn toán là môn có khả năng kéo điểm nhất trong ban xã hội. Thi toán tốt, chí ít đã nắm được một nửa. Thi toán kém, vị trí thủ khoa cũng coi như bay hơi.
Phòng thi buổi chiều rõ ràng nghiêm túc hơn buổi sáng. Đối với phần lớn học sinh ban xã hội, toán học là một môn học đáng sợ.
Khi bài thi được phát đến tay, ngay cả tim Sở Ân cũng đập nhanh hơn một chút.
Cô ổn định tâm trạng, sau đó thả mình vào đề thi, làm một mạch xuống dưới.
Mức độ cạnh tranh chung quy vẫn thể hiện ở đó, 95% đề thi với cô hệt như bổ dưa, chỉ có một câu tự luận khó cuối cùng khiến cô bị kẹt lại.
Sở Ân bảo đảm tỉ lệ chính xác câu hỏi này trong cả tỉnh sẽ không vượt quá 1%, là loại câu hỏi có thể bị chửi lên hot search. Cho dù có là người đã quen nhìn thấy những tựa đề quái gở hiếm gặp thì cô cũng cảm thấy khía cạnh vô cùng xảo trá.
Sau khi làm xong cả đề, cô vẫn còn khoảng mười phút để kiểm tra.
Sở Ân kiểm tra trước sau một lần, chắc rằng những phần khác đều chính xác rồi dành ra năm phút để suy ngẫm một mình câu hỏi này.
Đáp án của cô rốt cuộc đúng hay sai?
Cô rối rắm cực cực lâu, thử đi thử lại nhiều lần, hai bên thái dương thấm đẫm mồ hôi.
Ba mươi giây cuối trước khi chuông vang, cuối cùng Sở Ân đã sửa lại đáp án.
Lúc cô sửa xong, tiếng chuông vang lên, kiểm tra toán kết thúc.
Sở Ân hoảng sợ không có lí do.
Thông thường, các giáo viên đều không khuyến khích việc sửa đáp án lúc sát giờ, bởi trực giác đầu tiên của con người thường chính xác.
Phiếu bài thi trước mặt bị lấy đi, tim Sở Ân nhảy lên một cách nặng nề.
Thực sự vào phòng thi đại học mới biết hoàn toàn không thể điềm tĩnh được. Đặc biệt là đối với những người giành giật điểm tối đa như bọn họ, chỉ chênh lệch một câu cũng rất có khả năng lỡ mất cơ hội thủ khoa.
Sắc mặt Sở Ân rất khó coi.
Ra khỏi phòng thi, Tống Triệu Lâm trông thấy cô từ xa, tưởng cô thi không tốt, vừa định lao vào an ủi thì bị Hàn Sơ Oánh lôi về.
"Cậu túm tôi làm cái gì!"
"Không được qua đó! Không thấy Ân Ân chỉ muốn yên tĩnh sao?!"
Sở Ân không để ý đến bọn họ, cúi đầu đi về khách sạn.
Người khác cho là cô thi không tốt, nhưng kì thực việc mất vài điểm đó không ảnh hưởng đến việc cô thi đậu trường đại học tốt nhất.
Nhưng Sở Ân muốn nhiều hơn thế, bọn họ không biết tầm quan trọng đằng sau điểm số của cô.
Nếu như... toán học không phát huy tốt...
Không giành được thủ khoa, mất đi quyền hạn tự tạo kết cục, thế giới vẫn là thế giới kia...
Thi đại học chỉ có một lần, bọn họ còn có thể chờ đợi một cơ hội như vậy không?
Về phòng, bữa tối đã được chuẩn bị xong, có thêm một chén canh mận chua osmanthus[2] cô thích.
[2] Canh mận chua osmanthus: là món ăn vặt ngon miệng, vừa có vị chua chua ngọt ngọt của nước ô mai vừa có vị ngọt của hoa quế, là đồ uống không thể thiếu trong mùa hè.
Sở Ân rủ mắt nhìn một lát, sau đó đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên bàn học, cầm tờ giấy kia lên.
...Nếu tôi không làm được thì sao?
Ôm đùi chẳng để làm gì.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại.
Cô gửi một mẩu tin nhắn qua,
[Nếu tôi trượt thì làm sao bây giờ.]
Gửi xong, cô ngồi xuống ghế, ôm hai tay, cuộn mình lại.
Mang theo sự lo lắng bất an và một trái tim đợi chờ được an ủi mà đến bản thân cô cũng không nhận ra.
Cách nhau một bức tường, trong hành lang khách sạn, Lục Chẩn dựa vào cửa phòng cô, đưa mắt xuống đọc dòng tin nhắn trên điện thoại.
Anh xoay người, nhìn cửa phòng trước mắt, các đốt ngón tay đã đặt vào, song cuối cùng vẫn không gõ cửa.
Mấy phút sau, màn hình điện thoại Sở Ân sáng lên.
Cô cầm lên xem——
[Em không cần phải tự mình gánh vác cả thế giới.]
Sở Ân chớp chớp mắt.
Không biết vì sao, nỗi bất an trong lòng bỗng nhiên lắng xuống.
Trên thế giới này có một người biết bạn đang nghĩ gì.
Đồng thời nói với bạn, bạn không cần phải tự mình gánh vác.
Sở Ân mím môi, ý thức được tâm trạng sa sút nơi đáy lòng đang nhanh chóng tản đi.
Cảm giác thèm ăn cũng hồi phục, cô bưng chén canh mận chua trên bàn lên nhấp một ngụm.
Lục Chẩn gửi đến một tin nhắn thứ hai.
Cô ngậm một ngụm canh mận chua, ừng ực nuốt xuống, sau đó đọc nội dung tin nhắn——
[Em đã là bé cưng giỏi nhất rồi.]
Sở Ân ngẩn người.
Nước ô mai tràn vào dạ dày, vị chua chua ngọt ngọt vẫn đọng lại trên đầu lưỡi.
Bẵng đi một hồi lâu, Sở Ân mới rủ mắt xuống, đầu ngón tay khẽ khẩy khẩy mặt bàn.
...Chết tiệt.
Ngọt quá.