Kết quả thi học kì được công bố vào ngày trở lại trường.
Bây giờ lớp 12 đã ra trường, trường học thoáng trở nên trống trải hơn nhiều. Trước đó, ngay hôm kết thúc kì thi đại học, Ngụy Hạc Minh còn chạy từ Nhất Trung qua tìm Sở Ân, kiên định tỏ vẻ mình sẽ chờ cô ở thành phố B.
Tống Triệu Lâm đứng xem cũng bị anh ta làm cảm động, nhưng Sở Ân vẫn khách sáo xa cách.
Tuy trước kia có rất nhiều người cho rằng bọn họ hẹn hò, nhưng sau một khoảng thời gian dài đến nay, Ngụy Hạc Minh và Sở Ân gần như chưa từng có chung một khung hình, trạng thái Sở Ân cũng không có vẻ gì là yêu đương, vậy nên tin đồn dần dần tự sụp đổ.
Chị Ân của bọn họ có khả năng sẽ không thích ai! Phỏng chừng ngày trước cũng chưa từng động tâm với bất kì người nào!
Cũng tốt, chị cứ học tiếp đi, cái tag thủ khoa đại học không phải là mơ!
Thi cuối kì, hoạt động "giành giật hạng hai" của Oái Văn vẫn diễn ra kịch liệt.
Sau một năm, người đứng hạng nhất Oái Văn khối 11 đã trở thành "vĩnh cửu", do đó ai có thể đứng hạng hai cũng đã cực đỉnh rồi.
Sở Ân vẫn tiếp tục chiếm giữ hạng nhất, thành tích toán cuối kì của Khương Nghiên tiến bộ hơn chút, tăng một bậc trong bảng xếp hạng.
Tống Triệu Lâm: "Em cũng tăng lên một hạng."
Sở Ân: "?"
Tống Triệu Lâm: "Tại bạn Vương Hiểu Yến chuyển đi, cuối cùng em đã có tiến bộ."
Sở Ân: "..." Cũng đúng.
Tiếng xấu của Sở Thu Thu đã vang rộng khắp Oái Văn, đặc biệt là sau khi biết rõ những chuyện cô ta làm với Sở Ân, Tống Triệu Lâm làm phiền cô kinh khủng, không có việc gì là lại nhắc đến Vương Hiểu Yến.
Sau khi công bố thành tích, Hàn Sơ Oánh cũng chạy tới.
"A a a thế mà tớ lại xếp thứ hai môn toán!" Hàn Sơ Oánh phấn khởi nói: "Tớ và Ân Ân kề nhau! Cảm ơn Lục Chẩn!"
Dựa vào trình độ mà nói thì lẽ ra hai tên đứng đầu môn toán là Sở Ân và Lục Chẩn, nhưng bởi Lục đại thiếu gia không tham gia cuộc thi, nên Hàn Sơ Oánh mới được xếp ngang hàng với Sở Ân như ý nguyện.
Nhưng mà Lục Chẩn quả thật rất bận. Sở Ân nhớ kiếp trước Lục Chẩn không tiếp quản sản nghiệp nhà họ Lục sớm như vậy, cả thời trung học anh đều luôn ở trường.
Chẳng lẽ sau khi dòng thời gian chảy trước thời hạn, tuyến sự nghiệp của Lục Chẩn cũng diễn ra sớm hơn dự định? Sở Ân ngẫm nghĩ, cô luôn cảm thấy sự thay đổi này của Lục Chẩn không thoát khỏi liên quan với ông chú biến thái kia.
Nhưng trước mắt, Lục Chẩn chưa hề có dấu hiệu hắc hóa cho dù lần trước đã sắp lột mất chiếc vỏ bọc của cô, thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên bình thường.
Nếu kiếp này Lục Chẩn đàng hoàng không hóa chó, vậy cô chúc Lục Chẩn có thể bảo vệ gia sản thật tốt, chớ để bị tên già biến thái Lục Lân Uyên cuỗm đi.
Hàn Sơ Oánh ở lại lớp 5 một lúc, trước khi đi chợt nhớ ra gì đó, quay lại hỏi Sở Ân: "Đúng rồi Ân Ân, cậu có tới trại hè kia không?"
Vào kì nghỉ hè trước năm cuối cấp hằng năm đều có trại hè chuẩn bị cho lớp 12. Khác với trại đông bọn họ tham gia trước kia, trại hè không để thi đấu, mà giúp cho trại viên không lãng phí mùa hè ở nhà. Trong quá trình ở trại hè có thể phát triển các trạng thái và thói quen học tập tốt, sau đó chuẩn bị đầy đủ hành trang bước vào lớp 12.
Trại hè kéo dài suốt ba tháng hè. Hình thức học tập khép kín, trang bị giáo viên cốt cán hạng nhất, quy định bảng giờ giấc học tập khoa học, hợp lý, chưa kể còn có thể trao đổi học tập cùng các học bá khác... mọi thứ đều ổn áp, chỉ có một khuyết điểm duy nhất.
Đắt cắt cổ!
Bởi diễn ra trong khoảng thời gian dài, bao ăn bao ngủ, các phương diện điều kiện đều cực kì tốt nên học phí lên đến mấy chục nghìn USD. Tuy Sở Ân rất muốn có một hoàn cảnh học tập như vậy trong kì nghỉ, nhưng quả thực lúc này cô không đủ khả năng chi trả.
Cô cũng không định thưa chuyện anh trai, bây giờ Sở Thật gánh vác cả nhà họ Sở đã khó khăn lắm rồi.
Vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là từ bỏ. Nhưng không sao, dù gì cô đã sớm hỏi thử, nghỉ hè vẫn có thể ở lại kí túc xá Oái Văn, chỉ có điều dì lao công sẽ vắng mặt, công tác vệ sinh phải tự làm, căng tin cũng đóng cửa, cơm nước phải tự giải quyết.
Cô thấy ok.
Hàn Sơ Oánh rất tiếc nuối, nếu được tham gia trại hè cùng Sở Ân, bọn họ có thể ở chung kí túc xá một lần nữa! Hơn nữa lần này còn là hơn bốn mươi ngày! Tình cảm nhất định sẽ tăng nhanh như diều gặp gió!
Hàn Sơ Oánh nuối tiếc rời đi, nhưng không lâu sau, cô lại kích động chạy vào.
"Vừa có tin tức, học sinh đạt giải nhì cấp tỉnh trở lên có thể giành được một slot vào thẳng trại! Ân Ân, cậu có thể tham gia miễn phí!"
Sở Ân hơi giật mình: "Có chuyện tốt như vậy sao?"
...
"Thiếu gia, đã bàn giao rồi ạ."
Lục Chẩn nhìn danh sách tham gia trại trên tay, ánh mắt rơi lên hai chữ Sở Ân, dừng lại vài giây, tiếp đó gật đầu: "Ừ, biết rồi."
Trợ lí Chu đã ở cạnh đại thiếu gia vài tháng, hiện tại đã hoàn toàn trở thành tay chân của Lục Chẩn. Tuy lúc #273;ầu, khi được ông cụ Lục phái đến bên cạnh thiếu gia, anh ta cũng có thành kiến với Lục Chẩn vì tuổi tác, nhưng đến bây giờ, cả Lục Thị còn ai dám xem thường vị thiếu gia trẻ tuổi này chứ?
Trợ lí Chu cảm giác mình đã kiếm được chỗ dựa vững chắc.
Lần này thiếu gia đầu tư vào trại hè, anh ta được phân phó bí mật giải quyết, tiền vốn cũng là tài khoản riêng của Lục Chẩn. Trợ lí Chu cho rằng Lục đại thiếu gia đã tạo dựng được tín nhiệm ban đầu với anh ta, bèn xử lí chuyện vô cùng bí mật ổn thỏa.
Lục Chẩn bỏ vốn vào trại hè, cấp riêng vài slot miễn phí, một trong số những trại viên lại là bạn học của anh. Dù sao trợ lí Chu cũng là người cấp cao đã đắm chìm trong giới kinh doanh nhiều năm, sao anh ta có thể không nhìn ra chút ý tứ này?
Anh ta thử hỏi: "Thiếu gia, trại hè này phải kéo dài đến tận đầu năm học, vẫn quản lý khép kín, chuyện này... không phải đưa người vào..."
Lục Chẩn bỗng nhẹ nhàng ngước mắt.
Con ngươi đen như quạ dán vào anh ta, hệt như một loài thú ăn đêm nào đó. Trợ lí Chu nháy mắt nín thinh, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta gần như vô thức nhận ra, có một số người sinh ra đã là kẻ bề trên ngay cả khi là một tấm chiếu mới. Bọn họ có thể cho người khác một chút tín nhiệm vừa phải, nhưng sẽ không cho phép bạn vượt quá quy tắc nửa phân.
Trợ lí Chu vội vàng lui về sau một bước, khom lưng nói: "Thành thật xin lỗi thiếu gia, là tôi lắm mồm."
Lục Chẩn rời tầm mắt, thu lại khí chất trên người, cũng không tiếp tục làm khó anh ta. Bây giờ là giai đoạn chiêu binh mãi mã[1], năng lực làm việc của trợ lí Chu không kém, có thể sử dụng.
[1] Chiêu binh mãi mã: chiêu mộ binh lính, mua ngựa chiến để chuẩn bị chiến tranh, có thể hiểu là tập hợp lực lượng.
Anh cất danh sách vào ngăn kéo, khóa lại, hời hợt nói: "Quản lý khép kín thời gian dài mới tốt."
Trợ lí Chu không ngờ anh sẽ giải thích thật, sợ hãi hỏi: "Dạ?"
Lục Chẩn rủ mắt, nhẹ nhàng xoay bút.
"Vì an toàn."
Cùng lúc đó.
Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc Lục Lân Uyên, trợ lí riêng đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay: "Lúc một giờ có một cuộc hội nghị, lão gia và thiếu gia đều sẽ tham gia. Năm giờ chiều có bữa tối với ngài Cố..."
Lục Lân Uyên nghe xong, gật đầu, hỏi: "Gần đây A Chẩn đều ở công ty không đến trường à?"
Trợ lí riêng: "Vâng, thiếu gia cũng không tham gia thi cuối kì ạ."
Lục Lân Uyên mỉm cười: "Cô bé kia thì sao? Vẫn ở kí túc xá trường học hả?" Cũng đến lúc gặp gỡ rồi.
Nét mặt trợ lí riêng hơi khó xử: "Vâng, nhưng Sở tiểu thư sắp lên đường tham gia trại hè, quản lý khép kín đến tận khai giảng..."
Lục Lân Uyên nhướng mày: "Thế à."
Vậy thì hẹn gặp lại vào khai giảng, dù sao bọn họ cũng sẽ gặp nhau~
"Đi thôi, đến phòng họp."
"Xem hôm nay cháu trai yêu quý chuẩn bị cho tôi niềm vui bất ngờ gì nào."
Một ngày trước khi lên đường tới trại hè, Sở Ân mới nhận ra mình đã bỏ lỡ chuyện gì.
Phần thưởng nhiệm vụ đứng top 1 trong bài kiểm tra mô phỏng và kì thi cuối kì của cô vẫn chưa được gửi đến!!
Sở Ân vội vã tức giận gọi hệ thống: "Hệ thống học tập, cậu lăn ra đây!"
Hệ thống học tập: "Ting."
Sở Ân: "Gần đây cậu lơ là quá đấy."
Hệ thống học tập: "Do dạo này năng lượng thế giới biến động dữ dội, hệ thống phải thường xuyên cập nhật các thông số dữ liệu, đo lường đánh giá lại chứ không phải hệ thống cố tình lơ là đâu nhé~ Yên tâm, hệ thống nhất định sẽ đồng hành với kí chủ đến cùng~"
Sở Ân hoàn toàn không quan tâm đến thông báo chân tình của hệ thống, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào mấy câu ở giữa: "...Biến động dữ dội?? Lúc nào?"
Hệ thống học tập: "Đã được một đoạn thời gian."
Sở Ân: "Sao cậu không nói cho tôi?!"
Hệ thống học tập: "Kí chủ đâu có hỏi đâu."
Sở Ân: Cô nghi cái hệ thống rác rưởi này cố ý và cô có bằng chứng.
Thời điểm xảy ra biến động lần đầu tiên, cô không hề nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống. Sở Ân có lý do để nghi ngờ rằng vẫn còn những lời nhắc nhở khác đã bị cô bỏ lỡ trong lúc thiếu tập trung.
Năng lượng thế giới biến động dữ dội? Đã xảy ra chuyện gì bất thường?
Nếu phát triển ổn định dựa theo cốt truyện nguyên tác thì bước ngoặt lớn đã nảy sinh là gì?
Sở Ân ngồi xếp bằng ở đầu giường, suy tư rất lâu.
Có thể tạo ra sự thay đổi lớn cho cốt truyện chắc chắn không phải vai phụ bia đỡ đạn bình thường, mà liên quan chủ yếu đến cốt truyện chỉ có nhân vật chính và nhân vật phản diện. Nhân vật chính... bản thân cô không xảy ra chuyện gì dị thường, vậy Lục Chẩn...?
Lục Chẩn đoán được bàn tay vàng của cô cũng tính là bước ngoặt lớn sao?
Có điều trước đó tên đàn ông chó đã láng máng nhận ra, sau khi biết cũng không tra cứu, thái độ như thể bắt thóp được cô nhưng không nói toạc, nhìn qua có vẻ sẽ không gây ra biến động lớn cho nội dung cốt truyện.
Vậy lẽ nào là nhân vật phản diện...?
Sở Ân nhớ đến Lục Lân Uyên, trong lòng dâng lên một trận ớn lạnh, đột nhiên cảm thấy rất có thể.
Nói cho cùng, tên già biến thái này là nhân vật dị thường nhất mà cô từng gặp. Mặt ngoài như trời quang trăng sáng, sau lưng lại hủy hoại tinh thần phụ nữ. Kiếp trước cô hoàn toàn không biết thiết lập nhân vật thật sự của Lục Lân Uyên, về sau có chuyện gì quá đáng hơn hay không, cô cũng không đoán trước được.
Hệ thống học tập rề rà cả buổi mới cộng phần thưởng nhiệm vụ cho cô.
"Ting—— nhiệm vụ [top 1 bài kiểm tra mô phỏng], [top 1 cuộc thi cuối kì] hoàn thành xuất sắc, giành được quyền hạn [sửa đổi câu đơn] và một thẻ kích hoạt."
Sở Ân: "Hoàn thành hai nhiệm vụ mà cậu cho tôi có một cái quyền hạn?? Và cả cái thẻ kích hoạt kia là gì?"
Hệ thống học tập: "Vì trình độ của kí chủ không ngừng nâng cao nên phần thưởng nhiệm vụ thi cuối kì được nhập vào phần thưởng nhiệm vụ kiểm tra mô phỏng. Thẻ kích hoạt là thẻ giúp kí chủ kích hoạt thẻ đạo cụ đã bị mất hiệu lực~"
Ý là, không có thẻ mới cho cô, cô có thể kiếm đồ bỏ đi về dùng lại.
Sở Ân: "..."
Bủn xỉn đến mức khiến cả nhà tôi bị sốc [Like]
"Vậy tôi có thẻ đạo cụ nào bị mất hiệu lực?"
"Báo cáo kí chỉ, chỉ có mỗi thẻ cụm từ thôi~"
Sở Ân: "..." Ngon, đến cả lựa chọn cũng không có.
"Vậy thì kích hoạt thẻ này đi."
Sở Ân khoanh tay thở dài, tiếp đó nói hệ thống mở khóa kịch bản.
Mạch suy nghĩ vừa rồi bị gián đoạn một lúc, song cô vẫn ôm mối nghi ngờ rất lớn với Lục Lân Uyên.
【Hôm nay là cuộc họp hội đồng quản trị của Lục Thị.】
Sở Ân hơi thẳng lưng, nhìn tiếp xuống.
【...Bởi Lục Chẩn can dự vào tập đoàn, quyền lực của Lục Lân Uyên bị thu hẹp lại gần nửa. Hôm nay là dịp quan trọng để ban giám đốc quyết định giao dự án khu khai thác Minh Nguyên cho Lục Chẩn hay Lục Lân Uyên, bọn họ cần đưa ra lựa chọn cuối cùng, và quyết định này liên quan đến cơ cấu quyền lực tương lai của tập đoàn Lục Thị...】
【...Lục Lân Uyên quyết tâm giành được khu khai thác Minh Nguyên...】
Tới rồi.
Sở Ân cắn móng tay: Xem ra Lục Lân Uyên thật sự có mưu đồ với gia sản nhà họ Lục. Kiếp trước Lục Chẩn rất tín nhiệm gã, coi gã là cha anh như người thân trong gia đình... cũng có chút thê thảm.
Sở Ân chợt nhận ra, dường như kiếp trước mình đã bỏ qua quá nhiều chi tiết nhỏ. Với thực lực của Lục Chẩn hẳn là rất khó chống lại Lục Lân Uyên, mà ngoại trừ qua lại bên ngoài thì không dám đảm bảo rằng liệu Lục Lân Uyên có ngấm ngầm vận dụng thế lực xám hay không.
Tên đàn ông chó có ổn không... Ngôn Tình Hay
Sở Ân trầm ngâm, xem tiếp hai đoạn nữa.
【Lục Lân Uyên dặn dò trợ lí riêng: "Lấy danh nghĩa của tôi tặng cho Sở Ân một bó hoa. Chọn bó nào dễ thương chút."
Trợ lí riêng: "Vâng thưa sếp."】
Sở Ân:??? Cút xéo!!
Tại sao Lục Lân Uyên lại có hứng thú với cô? Gã có thể nhận được gì từ bản thân cô?
Sở Ân đột nhiên nhớ tới hai lần tiếp xúc ngắn ngủi với Lục Lân Uyên ở kiếp trước, gã cũng biểu hiện vô cùng quan tâm ấm áp, bởi vậy mà trước đây Sở Ân có ấn tượng rất tốt với Lục Lân Uyên.
...Mục đích Lục Lân Uyên tiếp cận cô kiếp trước... giống kiếp này sao?
Sở Ân ôm cánh tay xoa xoa, trong lòng cảm giác rất khó chịu. Cô cầm bút ánh sáng, đặt lên kịch bản, quyết định thay đổi tình tiết một xíu.
Dù sao cũng không thể để tên già biến thái này sống quá thoải mái.
【Lục Lân Uyên quyết tâm giành được khu khai thác Minh Nguyên】?
Sở Ân ngẫm nghĩ, đoạn gạch xoẹt "quyết tâm giành được" đi, sửa thành "chủ động từ bỏ".
Hừ hừ.
Cô đúng là bồ tát sống, còn tiện tay giúp tên đàn ông chó nữa.
....
Lục Chẩn nhìn gương, cài cúc áo sơ mi lên đầu tiên, sau đó thắt một chiếc cà vạt màu đen sẫm.
Thiếu niên mười bảy tuổi mặc bộ âu phục thủ công được đặt làm riêng, dáng người rắn rỏi thon dài, lập tức cởi bỏ lớp vỏ ngây ngô, lộ ra khí chất thâm sâu, lạnh lùng.
Tuy đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ nhưng hôm nay vẫn sẽ là một trận đánh ác liệt.
Thế lực kinh doanh mười mấy năm của Lục Lân Uyên rất phức tạp rắc rối, bây giờ vẫn có hơn nửa người trong ban giám đốc ủng hộ Lục Lân Uyên, hôm nay Lục Chẩn nhất định phải giành được sự ủng hộ và tán thành của bọn họ.
Trợ lí Chu đi đến: "Thiếu gia, tới giờ rồi."
Lục Chẩn ngước mắt, mi mắt phác họa thành một đường sắc bén: "...Đi thôi."
Bên ngoài phòng họp, chú cháu gặp gỡ.
Lục Lân Uyên đã nở nụ cười từ xa, bước đến gần còn mỉm cười ôm Lục Chẩn.
"A Chẩn, đã lâu không gặp."
Vết thương trên mặt gã đã lành, được phủ bằng một lớp phấn lót, ngay cả vết sẹo cũng không nhìn ra, lại trở về với cách ăn mặc tinh tế tỉ mỉ khi xưa.
Lục Chẩn cũng cười: "Chú út vất vả rồi."
Lục Lân Uyên chớp chớp mắt: "Cháu cũng thế. Chú nghe bọn họ kể về tình trạng bình thường cháu làm việc, chú rất đau lòng."
Lục Chẩn cẩn thận nở nụ cười: "Nên mà chú."
Chú cháu chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không trông ra một chút đối chọi gay gắt.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, cuộc hội nghị hôm nay chắc chắn sẽ cực kì gian nan...
...nhỉ.
Sau một tiếng ngắn ngủi, hội nghị kết thúc sớm.
Lục Chẩn nhướng mày, ánh mắt dò xét, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.
Mà Lục Lân Uyên phía đối diện vẫn đang tươi cười, sắc mặt có phần cứng ngắc. Trợ lí riêng đằng sau gã cũng hoàn toàn quên mất chuyên môn nghề nghiệp, đứng chết lặng.
Trước kia bọn họ chuẩn bị nhiều như vậy? Hôm nay sếp Lục lại đột nhiên từ bỏ mà không báo trước??
Ông cụ Lục hãy còn khen ngợi: "Lân Uyên đúng là người chí khí lớn, không ngờ cậu lại đức độ, chủ động từ bỏ dự án lớn này như vậy!"
"Đúng thế!"
"Quả là phong thái tốt!"
"Cậu chủ được gánh trọng trách quan trọng nhé!"
Hôm nay Lục Lân Uyên không ở lại chén chú chén anh với các thành viên ban giám đốc như mọi khi, khí sắc xanh mét, rời đi sớm.
Sau cuộc họp, Lục Chẩn một mình bước về phía khung cửa kính phía trước, lặng lẽ quan sát cả thành phố.
Những thứ muốn tranh đoạt chuẩn bị bấy lâu nay đã nằm trong tay, lòng Lục Chẩn lại không hề kích động.
Anh đang nhớ một người.
Sau một hồi lâu, Lục Chẩn cúi đầu, khẽ cười.
Cảm ơn em đã cho anh dũng khí.
Cuộc sống trại hè của Sở Ân rất bình yên phong phú, nhưng cô cũng không quên để ý tới tình hình kịch bản trong thời gian thực.
Lục Chẩn quả nhiên đoạt được dự án khu khai thác, Lục Lân Uyên tình nguyện từ bỏ trước mặt tất cả các giám đốc và ông cụ Lục, vì vậy không có cơ hội lật mình.
Sở Ân: Ha ha ha, cảm giác bị đời nó quật như nào?
Còn muốn tặng hoa cho tôi? Tôi nhổ vào——
Sở Ân đóng kịch bản lại, định tiếp tục học bài, nhưng đột nhiên thoáng thấy một địa chỉ trên kịch bản.
...Nhà xưởng?
Sở Ân không biết tại sao đoạn tình tiết này lại xuất hiện trên kịch bản—— 【Lục Lân Uyên làm mất dự án khu khai thác, sai lầm trầm trọng trong chiến lược kinh doanh. Để giải tỏa tâm trạng, gã lái xe đến nhà xưởng bỏ hoang nơi ngoại thành...】
Sở Ân cau mày—— Kiểu giải tỏa gì vậy? Đi rèn sắt hả?
Cô lật sang trang, đọc tiếp hai dòng, đồng tử bỗng co rụt lại.
Cái nhà xưởng này——?!?!
Cả người Sở Ân sởn tóc gáy——
Cô vốn nghĩ Lục Lân Uyên ngược đãi tinh thần phụ nữ đã là đủ biến thái, nhưng bây giờ xem ra—— còn nhiều hơn thế!
Đây là một cơ sở kinh doanh bất hợp pháp mở riêng cho mấy tên quyền quý biến thái, Sở Ân nghi ngờ đây chính là một trong những thủ đoạn để gã lôi kéo danh gia vọng tộc. Trong cơ sở tiêu khiển ở căn phòng dưới lòng đất này, nhục mạ có, ngược đãi có, thậm chí...
Lòng Sở Ân dấy lên từng cơn buồn nôn kinh sợ.
Nếu Lục Lân Uyên đen tối như vậy, kiếp trước làm sao có thể chắp tay tặng nhà họ Lục cho Lục Chẩn?!
Gã đã làm gì??
Sở Ân đọc kịch bản, Lục Lân Uyên bước vào, chọn một cô gái đi cùng gã. Nội dung không miêu tả các chi tiết nhỏ khác, nhưng có hai câu——
【Sợi roi trong tay Lục Lân Uyên bọc thép, một phát đánh cũng có thể khiến người ta rách da rách thịt.】
【Gã dịu dàng nở nụ cười, xoa đầu cô gái, sau đó quất roi về phía thiếu nữ trước mặt.】
Sở Ân cáu mém quăng sách—— Aaaaa!!
Bây giờ tên chó rác rưởi này có quỳ xuống xin lỗi cũng vô dụng!
Nếu quỳ xuống chuộc tội có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?
Nếu cảnh sát không hữu dụng, vậy cần thằng cha Sở Ân mày làm gì nữa?
Sở Ân cười lạnh.
Lần trước quật nhẹ quá.
Lần này cô quyết định cho ĐẦU BÚA! GIẢ! THÀNH! ĐINH!
Đì chết ông——!!
Cô mặt mày vô cảm gọi hệ thống: "Thẻ cụm từ kia dùng sao?"
Hệ thống học tập: "Thẻ cụm từ, nghĩa như tên, có thể vứt bỏ một cụm từ. Chẳng hạn như: "xx mà xx", "xx đến xx", hoặc cụm động từ-tân ngữ, chủ-vị đều được!"
Sở Ân liếc qua kịch bản trước mặt: Tuyệt.
"Sử dụng thẻ cụm từ." Cô ra lệnh.
Tiếp đó cô cầm bút ánh sáng, gạch xoẹt "thiếu nữ trước mặt" đi.
Sửa thành——
"Họa mi của nhà".
Ôi chao—— một sự lĩnh hội đau đớn xiết bao:)
Mời ông cảm nhận bằng cả trái tim.
...
Ngay đêm đó.
Tiếng còi cứu thương vang vọng khắp không gian thành thị.
Lục Lân Uyên được đưa thẳng vào cấp cứu.
Theo lời đồn, nửa thân dưới của người đàn ông nằm trên băng-ca khi đó toàn là máu, đáng sợ cực kì!
...
Tại một quán ăn nhỏ ở bên kia thành phố, một người đàn ông đẩy cửa bước vào, chuông gió lanh lảnh vang lên.
Tống Diên Xuyên ngồi ở hàng áp chót, quay lưng lại với chàng trai bàn cuối cùng.
"Tới rồi à?" Giọng nói thiếu niên đằng sau lành lạnh.
Tống Diên Xuyên: "Ừ."
Anh ta yên lặng hồi lâu mới "fuck" một tiếng, mặt hơi sụp đổ.
"Mẹ kiếp thiếu gia, cậu là con trai trời chọn à?"
Chuyện của Lục Lân Uyên đúng là không thể tưởng tượng được. Đến cả ông trời cũng giúp đỡ Lục Chẩn, hay lắm.
Lục Chẩn nâng cốc, uống một ngụm cà phê: "Không phải."
Bây giờ Tống Diên Xuyên thực sự vui mừng vì mình đã chọn Lục Chẩn.
"Được rồi, hiện tại cậu đã đoạt được khu khai thác, đoán chừng Lục... ai kia không chết cũng tàn, thiếu gia, cảm ơn cậu đã hợp tác với tôi" Tống Diên Xuyên nói: "Cậu thật sự giống như được thần phù trợ."
Mi mắt Lục Chẩn khẽ run lên.
...Không có thần nào giúp anh.
Nếu như trên cõi này có thần linh... vậy thần linh của anh chính là một thiếu nữ.
Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại, Tống Diên Xuyên bèn hỏi: "Làm gì vậy?"
Lục Chẩn đặt cốc cà phê xuống, đột nhiên mỉm cười.
"Đang nghĩ về thần."
Giờ phút này bỗng dưng... rất nhớ, rất nhớ cô.