Lục Chẩn nhìn chằm chằm viên kẹo, tay cũng quên rút lại, ngây người vài giây.
"Cho... tôi à?"
Anh vừa trải qua một khoảng giày vò đau đớn, giọng lúc này vừa trầm vừa khàn, nghe có vẻ yếu ớt... còn phảng phất một chút không thể tin nổi.
Sở Ân bỗng sinh ra cảm giác xấu hổ—— suy cho cùng cũng chỉ là một viên kẹo bạc hà rẻ mạt kém chất lượng, cô còn không biết tiện tay lấy ở đâu, có lẽ vị thiếu gia quen sống trong nhung lụa kiếp này chưa bao giờ nhận được thứ như vậy.
....Xí.
Sở Ân lại giơ tay lên, định cướp kẹo về: "Không cần thì thôi."
Lục Chẩn rốt cuộc cũng có phản ứng, trước khi cô cầm về lập tức khép tay lại, nắm chặt viên kẹo rồi đưa nắm tay ra sau lưng.
"Cho tôi thì là của tôi." Thiếu niên nói.
Đôi mắt đào hoa đen láy của Sở Ân nhìn chằm chằm anh, cảm thấy Lục Chẩn hệt như một đứa trẻ ấu trĩ sáng nắng chiều mưa.
...Được rồi, dù sao kiếp này tên chó vẫn còn nhỏ, vẫn chưa chó. Người trưởng thành như cô không chấp nhặt anh.
Thứ làm cô để ý hơn chính là những lời mà Lục Chẩn vẫn chưa nói hết ban nãy.
"Vậy? Cậu muốn nói gì" Sở Ân ngước lên nhìn người trước mắt, hỏi: "...Thực ra gì cơ?"
Chung sống ngần ấy năm, Sở Ân hiểu anh rất rõ. Cô nhận thức rõ ràng, chuyện vừa rồi Lục Chẩn muốn nói không hề bình thường.
Không giống bộ dạng lúc anh tỏ tình, trong đôi mắt tối đen như mực cũng không có sự kì vọng, động lòng, hay bất kì cái gì khác... thứ tình cảm thuộc về người thiếu niên, ngược lại... khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Kiếp trước Lục Chẩn đã từng nhìn cô như vậy, rất rất nhiều lần.
Muốn nói lại thôi, tựa như che giấu rất nhiều tâm sự, song lại không mở miệng nói cô nghe. Cả cuộc đời ngắn ngủi của Sở Ân không thể đọc hiểu được ánh mắt đau thương của Lục Chẩn, sau này cũng chẳng muốn quan tâm.
Nhưng bây giờ, Lục Chẩn 17 tuổi cũng lộ ra ánh mắt như vậy.
Ham muốn tìm tòi nghiên cứu trong cô lại bột phát.
Cho nên? Rốt cuộc anh muốn nói cái gì??
Cằm Lục Chẩn thoáng siết chặt, tiếp đó khẽ cụp mi xuống: "Xin lỗi."
Sở Ân hơi thất vọng, hừ lạnh: "Cậu có biết nói nửa chừng sẽ bị người ta đánh chết không hả."
Dù sao tính cách thật đã bị bại lộ từ lâu, cô không cần phải diễn nữa. Sở Ân mắng ngay mặt Lục Chẩn, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái đã lâu không gặp.
Có lẽ xu thế M của Lục Chẩn được khắc trong gen, nghe xong tự nhiên còn cong môi cười: "Vậy đánh chết tôi đi."
Sở Ân khó chịu nhìn anh, lạnh nhạt nghiêng đầu đi: "Tôi muốn thi đại học, không muốn bóc lịch."
Lục Chẩn mỉm cười.
Thấy cô không có ý định lấy lại đồ, Lục Chẩn mới rút tay đặt sau lưng về, cẩn thận bỏ kẹo bạc hà vào túi quần.
Hệt như đang cẩn thận cất trái tim thấp thỏm lo âu của mình.
Tuy cả thảy kiếp này chưa chắc chắn, cũng không biết có thể thay đổi kết cục hay trở lại con đường mà ban đầu bọn họ vốn đi hay không.
Nhưng... cô cho anh một viên kẹo, anh bỗng có dũng khí mới.
"Vậy thì cố gắng học tập" Lục Chẩn rủ mắt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Sở Ân, cậu thi đại học Q à."
Anh hỏi rất nửa vời, Sở Ân không nhận ra nỗi thầm kín ẩn tàng trong lời của anh, vô thức nói: "Đại học Q? Tại sao tôi phải vào trường khoa học và kỹ thuật."
...Cô không có để ý Ngụy Hạc Minh.
Lòng Lục Chẩn nóng lên, điềm nhiên hỏi tiếp: "Xuất ngoại thì sao? Đã xem xét chưa?"
Sở Ân kinh ngạc nhìn anh, thầm nghĩ sao Lục Chẩn lại quan tâm đến sự nghiệp học hành của mình: "...Tạm thời chưa."
Mi mắt Lục Chẩn khẽ động, đáy lòng dấy lên niềm vui sướng.
Sở Ân ngước mắt, do dự vài giây mới nói: "Lục Chẩn, cậu cũng cẩn thận vào."
Giới tài phiệt cao cấp giàu sang sâu như biển, mặc dù có nhiều chuyện cô vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, nhưng rõ ràng tên chú biến thái của Lục Chẩn không phải dạng đèn cạn dầu. Tất nhiên Lục Chẩn rất chó, nhưng cô càng không muốn thấy loại buồn nôn như Lục Lân Uyên sở hữu tất cả.
Lục Chẩn hơi ngẩn ra, sau đó cười tươi hơn.
"Được."
Trái tim vốn lớn lên trên người cậu.
Vậy thì lớn thêm tí nữa đi.
...
Lúc Cố Thu Trạch đi tìm Sở Thật gần như không mất chút công sức nào.
Bởi Sở Thật đang đứng ở chỗ ồn ào nhất trong đám người, liếc mắt là thấy.
Bây giờ vốn là khoảng thời gian nghỉ ngơi, ban nãy không nhiều người, mà lúc này, rất nhiều người tụ tập xung quanh các gian nhỏ trên trung tâm quảng trường, vây quanh hai người phụ nữ.
Một người là Sở Thu Thu quần áo xộc xệch, người còn lại là một quý bà nom hung hãn nhưng ăn mặc giàu có xa xỉ.
Có lẽ vị phu nhân nhà giàu kia đã tiếp đón Sở Thu Thu một lần, lúc này chống nạnh tức giận trừng mắt nhìn phía trước. Sở Thật kéo Sở Thu Thu ra sau, đứng chắn trước mặt vị phu nhân.
Nhưng điều này hiển nhiên không thể làm lửa giận của đối phương lắng xuống, bà ta chỉ vào Sở Thật chửi rủa: "Sao nhà họ Sở chúng mày sinh ra thứ đê tiện vô liêm sỉ như vậy?! Vừa phá sản đã đi dụ dỗ chồng ng#432;ời khác, còn chưa đến tuổi trưởng thành nhỉ? Quân trơ trẽn!"
Từng câu từng chữ rõ ràng, tất cả quần chúng vây xem lập tức xôn xao.
Đệt! Vợ đánh ghen nhân tình?!
Sở Thu Thu?!! Kích thích thế sao???
Mặt Sở Thật rất khó coi. Từ nhỏ đến lớn anh cũng là thiếu gia được nâng được hứng, đây là lần đầu tiên bị người ta chỉ mũi mắng chửi.
Hơn nữa, Sở Thu Thu dẫu gì vẫn là em gái anh, đã đụng phải thì không thể mặc kệ.
Sở Thu Thu hoảng sợ, cảm thấy ánh mắt của đám học sinh xung quanh hệt như kim đâm.
Cô ta thù hằn nghĩ—— làm sao mụ già này lại có thể đến thẳng trường học làm ầm làm ĩ, nhất định là rắp tâm tới hại cô ta! Vốn dĩ sau khi nhà họ Sở phá sản, đám chị em ngày trước đã có phần hắt hủi nên hôm nay cô ta cố ý mang dây chuyền túi xách mới được tặng đến trường tính thể hiện một chút—— kết quả vì mụ già ác độc này mà hoàn toàn thất bại!
Nếu không phải tại mấy đứa con trai khác đều phớt lờ cô ta thì cô ta có thể bất đắc dĩ qua lại với ông chú trung niên sao?!
Hơn nữa cô ta và ngài Lý rõ ràng chẳng làm gì, chẳng qua chỉ ăn cơm được vài bữa, dạo phố được mấy lần mà thôi! Vả lại cũng không phải cô ta chủ động! Vợ không trông được chồng lại chạy tới trách mắng cô ta?!
Trong lòng Sở Thu Thu chỉ muốn chửi chết quách bà Lý đi cho xong, trên mặt lại bày ra vẻ mềm yếu, trốn sau lưng Sở Thật: "Bác gái, bác tìm nhầm người rồi thì phải?"
Thái độ và lời nói của cô ta hoàn toàn khiến bà Lý phía đối diện nổi giận—— phụ nữ thù nhất là loại bồ nhí nai tơ yếu đuối, câu "bác gái" của cô ta càng thẳng tay đâm trúng điểm tức giận của bà ta.
Bà ta tiến lên một bước, nhanh như chớp chộp lấy sợi dây chuyền bạc trên cổ Sở Thu Thu: "Đây là mẫu bà đây chọn! Nhãn hiệu xxx! Giá năm vạn bảy!"
Sở Thật giữ cánh tay bà ta lại: "Bác bình tĩnh lại trước đi."
Bà Lý đẩy anh ra: "Sừng đầy đầu rồi mà cậu còn bình tĩnh được hả?!
Bà ta tiếp tục kéo chiếc túi da trên tay Sở Thu Thu: "Túi xách da rắn Givenchy! Tưởng lão mua cho mày hả? Tao khinh! Đó là đồ trộm trong tủ tao!—— Nhìn kỹ đi! Chỗ này trên túi có một vết xước, cho dù bà đây có vứt cũng không thể để con phò như mày được hời!"
Từng chữ, từng câu, chứng cứ rành rành.
Sắc mặt Sở Thật đã khó coi đến mức không thể tả, anh thật sự không ngờ Sở Thu Thu lại hám lợi đến mức này.
Sở Thu Thu liên tục điên cuồng lắc đầu phủ nhận, bà Lý bắt đầu dứt khoát kéo xé quần áo cô ta: "Áo sơ mi này cũng là lão mua hả? Tao khinh! Hôm nay bà đây sẽ để mày phải trần truồng mà chạy!"
Sở Thu Thu hoàn toàn hoảng sợ, cuối cùng bất chấp mặt mũi, vội vã hét: "Anh trai! Cứu em với! Anh!"
Sở Thật từ từ nhắm mắt, tiếp đó dùng sức kéo bà Lý điên cuồng ra, lạnh lùng nói với Sở Thu Thu: "Trả lại đồ của người ta đi."
Sở Thu Thu vẫn muốn phản bác: "Em không có! Em..."
Sở Thật khẽ quát: "Câm miệng!"
Sở Thu Thu sợ bắn, đành bất đắc dĩ trả lại sợi dây chuyền và túi xách.
Sở Thật quay sang bà Lý: "Còn lại nó sẽ đem trả lần lượt, nhà họ Sở không có ý bao che, nếu nó không thể trả lại thì tùy bác xử lý."
Sở Thu Thu không tin nổi: "Anh trai?!"
Lửa giận của bà Lý rốt cuộc cũng nguôi ngoai, ánh mắt nhìn về phía Sở Thật có thêm hai phần tán thưởng. Sau hai giây ngẫm nghĩ, cuối cùng cảm thấy không tiện làm mất lòng thiếu niên này, bèn bán cho anh chút mặt mũi—— đoạn nhìn Sở Thu Thu "hừ" một tiếng rồi xoay người nghênh ngang rời đi.
Chính cung bãi giá về phủ, quần chúng hóng drama cũng lập tức tản ra, điên cuồng phát drama trong nhóm chat QQ, wechat, diễn đàn.
Sở Thu Thu đột nhiên ôm lấy cánh tay Sở Thật: "Anh, anh không quan tâm em à? Em và ngài Lý thật sự không có gì cả! Ông ta tặng em vài thứ, em đã tiện tay dùng mất rồi, bây giờ em không trả nổi..."
Sở Thật lạnh lùng liếc cô ta, sau đó gạt tay cô ta xuống: "Em đã không còn giá trị gì với nhà họ Sở nữa, hôm nay không để em bị đánh trước mặt mọi người chính là lần cuối cùng anh quan tâm đến em, về sau em tự liệu mà giải quyết ổn thoả."
"Dù sao em vốn dĩ cũng chẳng phải em gái anh."
Sở Thu Thu như bị sét đánh.
Sở Thật nói xong liền đi về phía Cố Thu Trạch đang chờ đằng xa, hai người sóng vai rời đi, không ai ngó ngàng đến cô ta.
Sở Thu Thu đứng một mình tại chỗ, nghe tiếng vui cười mơ hồ vang lên bên tai, sau đó xa dần.
"Đi đi đi, Sở Ân về quầy hàng lớp 5 rồi!"
"Vậy chúng ta qua đó thôi! Coi có thể chọn bài không!"
"Có thể, tôi xông tới đây!"
"Ấy ấy chờ tôi với!!"
Tâm trạng Sở Thu Thu sụp đổ—— tại sao?!
Tại sao anh trai chỉ nhận đứa em gái là Sở Ân, người mọi người tung hô cũng là Sở Ân?! Tại sao cô ta lại bị người khác khinh thường chỉ vì muốn một cái túi xách?!
Tại sao sau khi nhà phá sản, cuộc sống của cô ta trở nên nát bét, nhưng Sở Ân lại không mảy may bị ảnh hưởng?!
Sở Ân mà các người tung hô mới thật sự là người nhà quê! Các người quên rồi sao?!
Sở Thu Thu siết chặt mớ quần áo xộc xệch của mình, khuôn mặt dần vặn vẹo dữ tợn—— nếu bọn họ quên, vậy cô ta sẽ giúp bọn họ nhớ lại!
Sở Thu Thu vừa sửa sang quần áo, vừa đi tới góc tối không người. Có một số điện thoại cô ta đã lâu không gọi nhưng vẫn luôn tồn tại trong máy, giờ phút này, lại có đất dụng võ thêm lần nữa!
Sau khi nối máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nịnh nọt quen thuộc: "Đại tiểu thư Sở!"
Tin tức nhà họ Sở phá sản vẫn chưa truyền đến vùng nông thôn hẻo lánh, ở trước mặt thứ quỷ nghèo này, Sở Thu Thu cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác ngày xưa. Cô ta cười lạnh, nói vài câu với loa.
Đầu bên kia dường như hơi do dự, Sở Thu Thu nói: "Vé xe đi về tôi chi! Sau khi được chuyện sẽ thưởng cho các người!"
Đối phương tức khắc vui vẻ trở lại: "Không thành vấn đề thưa đại tiểu thư!"
Sở Ân không hề hay biết vở tuồng xảy ra lúc trưa, buổi chiều cô về thẳng quầy hàng, tiếp tục làm chức vụ của mình.
Sau cả một buổi sáng truyền bá, bây giờ toàn trường đều biết quầy bar nhỏ của lớp 11-5 có thể chọn bài hát, hơn nữa còn là nữ thần của trường ôm đàn hát cho nghe!. Kiếm Hiệp Hay
Vì vậy ngay khi bắt đầu buổi diễn buổi chiều, trước căn phòng nhỏ lớp 5 đã chật ních người.
Mấy "người phục vụ" bận tối mặt tối mày, những thùng nước có ga rỗng nằm la liệt trên sàn.
Hàn Sơ Oánh sớm chiếm được một vị trí thuận lợi, ngồi cách vị trí ghế cao của Sở Ân gần nhất, đồng thời giúp đỡ xã giao: "Một bài có thể nhiều người cùng đặt! Bài nào có số lượng đặt nhiều nhất thì hát bài đó nhé!!"
Sở Ân kinh ngạc: "Đặt cùng một bài nhiều lần như vậy không phải là lừa tiền à?"
Hàn Sơ Oánh lắc đầu nháy mắt ra hiệu, đoạn tới gần khẽ rủ rỉ: "Hình thức livestream bây giờ đều thế cả, cậu đừng thấy không đúng, khán giả tình nguyện lắm!"
Quả nhiên bọn học sinh bên ngoài đều rất hào hứng, mồm năm miệng mười thảo luận góp vốn vào bài hát nào. Trong phòng livestream bên cạnh cũng liên tục có khán giả đang chọn chọn chọn.
Hàn Sơ Oánh vui mừng nhìn thành quả, cô vừa lén theo dõi, Khương Nghiên đã sắp không ghi kịp sổ rồi.
Mấy phút sau, bài hát được đặt nhiều nhất xuất hiện, Sở Ân cầm sang nhìn qua——
Ca khúc ngọt ngào tâm hồn thiếu nữ nổi tiếng 《Em nhớ anh》
Sở Ân: "..."
Các người khẳng định muốn nghe cái này à...!!!
"Là em nhớ anh đúng không đúng không đúng không đúng không?"
"Tôi đặt ba lần đấy, làm ơn!"
"Tôi cũng muốn nghe bài này a a a a a tôi muốn chị gái ngọt ngào!"
Chọn phải bài hát không quen, không biết hát là chuyện bình thường, nhưng bài hát 《Em nhớ anh》 này không tồn tại vấn đề không biết hát—— dù sao ngâm nga theo hai lần là có thể học được, song vấn đề ở chỗ, phong cách bài hát này thực sự không hợp Sở Ân.
Buổi sáng, Sở Ân đã hát hai bài nhạc chậm tiếng Trung, hai bài tiếng Anh, thậm chí còn có một bài rock nhẹ.
Duy chỉ có loại bài hát tâm hồn thiếu nữ là chưa chạm qua.
Hàn Sơ Oánh lập tức hối hận vì mình đã gây chuyện, nhẹ nhàng hỏi Sở Ân: "Không thì đổi bài cũng được, top 2 là một bài rock..."
Sở Ân xua tay.
《Em nhớ anh》 có số lần đặt siêu khủng, thu tiền người ta rồi thì không thể treo đầu dê bán thịt chó.
Không phải chỉ là một bài hát ngọt ngào thôi sao. Ngọt... thì ngọt.
Sở Ân hắng giọng, sau đó quẹt ngón tay một cái, liếc nhanh qua hợp âm, mượn động tác này chuẩn bị tâm lý.
Khán giả tức khắc im bặt, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Sở Ân.
Sở Ân liếm môi, nén cảm giác xấu hổ xuống, tiếp đó hơi nắn họng mở miệng: "Em muốn——"
Ngón tay lướt xuống, nhịp điệu guitar thanh thoát vang lên.
Hòa vào chất giọng trong trẻo của thiếu nữ: "—— gửi đến anh đôi dòng, em thật sự rất rất nhớ anh. Em muốn gọi cho anh ngay lập tức, em thực sự rất rất nhớ anh..."
[*] Nghe bài hát tại:
Bình thường khi cô hát nhạc trữ tình, giọng hát rất có cảm xúc, ngạo mạn lại mê người. Nhưng lúc này, khi hát một bài hát ngọt ngào, nhịp điệu tự nhiên trong giọng hát cất lên, lộ ra một loại đáng yêu trước kia chưa từng có.
Ngón tay trắng nõn của Sở Ân gảy đàn, cằm thoáng nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, đầu khẽ đung đưa. Càng hát càng thoải mái, âm thanh ngọt ngào gãi lỗ tai người.
Hàn Sơ Oánh che miệng, giơ điện thoại của Tống Triệu Lâm, tay quay video hơi run rẩy.
"Cứu với a a a a đáng yêu quá, ngọt ngào quá, đường vượt chỉ tiêu rồi a a a a——"
Nếu cô có thể biến thành emoji, có lẽ bây giờ đang là bộ dạng lay động đến mơ hồ.
Không riêng gì cô, bọn học sinh có mặt tại hiện trường, còn cả khán giả trong phòng livestream, tất cả mọi người đều sắp thăng thiên.
Đến khi Sở Ân dứt tiếng cuối cùng, đám người lập tức vỡ òa trong tiếng hoan hô mãnh liệt.
"Tôi có ba bích, để tôi, để tôi!!"
"Chị gái vừa đẹp vừa ngọt vừa học giỏi vừa đầu gấu, chị chính là lí tưởng thế gian a a a"
"Mau mau mau, khúc tiếp theo là gì? Rock?! Đến luôn đi!!!"
"?" Sở Ân đưa tay kiểu Nhĩ Khang: "Đợi một chút——"
Mấy phút sau, Hàn Sơ Oánh cười tít mắt đưa danh sách bài hát lên.
《Ngọt ngào》,《Em siêu ngọt》,《Học tiếng mèo kêu》,《Là rung động đó》...
Sở Ân: "..."
Giết tôi đi.
...
Hội hè kết thúc, tất cả các lớp nộp hoá đơn, lớp 11-5 vinh dự được chọn là lớp có doanh thu cao nhất hội hè.
Cả lớp đều cho rằng đó là chuyện không cần bàn cãi.
Dù sao đến cả lớp bọn Hách Điêu ban đầu dẫn trước, cuối cùng đội coser đều chạy hết sang quầy bar lớp 5 nghe hát, trong đó cũng có Hách Điêu, cậu ta hò hét rất to trong đám đông.
Kể ra hai người hot nhất trong hội hè lần này khéo thay lại là hai chị em, chỉ có điều nguyên nhân nổi tiếng thì hoàn toàn thuộc hai thái cực.
Mãi về sau, Sở Ân mới nghe Tống Triệu Lâm nhắc đến chuyện này, bấy giờ mới hay tại sao ngày đó các anh lại rời đi ngay.
"..." Sở Ân im lặng ngẫm nghĩ: "Sở Thu Thu không thể thành công, chắc không phải do khóa với Hiên Viên nhỉ."
...Đúng là ưa nhìn thất bại.
Cuối cùng toàn bộ doanh thu hội hè được chuyển về lớp. Lúc chia tiền, lớp 5 cố ý bàn bạc, bởi phần sân khấu hoàn toàn do Sở Ân gánh, một ngày hát mấy chục bài cũng mệt bở hơi tai, vậy nên phần lớn thu nhập từ việc đặt bài đều tính vào Sở Ân.
Tất cả mọi người đều không phản đối.
Sở Ân phản bác không có hiệu quả, đành trích một khoản tiền ra mời cả lớp uống trà sữa.
Tống Triệu Lâm một mình nốc hai cốc, vô cùng đắc ý.
Mấy nghìn còn lại cô gửi vào thẻ. Tiền tiết kiệm tăng thêm đôi chút cũng khiến người ta có cảm giác kiên định.
Tháng sáu lặng lẽ đến, tuy học sinh lớp 11 vẫn cách kì thi đại học một khoảng xa, nhưng lớp phụ đạo học sinh giỏi của Oái Văn có nhiệm vụ đặc biệt—— bọn họ sẽ dùng bài thi tuyển sinh đại học để kiểm tra mô phỏng.
Sở Ân cực kì hào hứng. Mặc dù kiếp trước cũng từng thi đại học, song bản thân khi đó không giống bây giờ. Trước khi bước vào lớp 12 có thể diễn luyện dao thật súng thật một lần, Sở Ân vô cùng chờ mong.
Tiền kiếm được từ hội hè vừa hay có thể trích ra mua bài tập sách bổ trợ mới, cả tuần nay cô mua rất nhiều đề thật và bài thi mô phỏng. Vì chưa ôn qua kiến thức lớp 12 nên Sở Ân chọn áp dụng cách tắt nhất—— vừa làm đề vừa bổ sung kiến thức.
Ngụy Hạc Minh đã được tuyển thẳng nên không cần thi đại học, sau khi nghe bọn họ định mô phỏng kì thi đại học bèn nhiệt tình nói có thể dạy toán giúp Sở Ân.
Tuy rất cảm động nhưng Sở Ân vẫn từ chối.
Vào một buổi chiều nóng nực, chuông tan học vừa reo, các bạn học túm năm tụm ba rời đi.
Sở Ân không nhúc nhích, tiếp tục ngồi trong phòng học tập.
Tống Triệu Lâm kéo cặp đứng dậy, hỏi cô: "Chị Ân, chị có muốn đi ăn kem không?"
Sở Ân: "Không."
Tống Triệu Lâm không làm phiền cô, quăng cặp lên lưng rồi hoạt bát rời đi.
Gần đây anh Chẩn đã không quản ngày đêm hoàn thành xong một dự án lớn, đỉnh đến mức anh cậu cũng khen, thế mà hôm nay lại đến ngay trường mà không thèm nghỉ ngơi! Tống Triệu Lâm nghĩ chắc chắn là anh nhớ mấy anh em, khó lắm mới bắt được, lần này nhất định phải cùng nhau đi ăn một bữa!
"Vậy em đi trước nhá!"
"Đi đi."
Sở Ân không để ý đến chuyện bên ngoài, bình thản làm bài. Nhưng không lâu sau thì có người xông vào phá vỡ sự yên lặng.
"Sở Ân!" Bạn học thở hồng hộc nói: "Cổng trường có, có người tìm cậu!"
Sở Ân chỉ nhướng mày.
Tìm tôi? Ai?
Nhìn điệu bộ muốn nói lại thôi của bạn học, có vẻ không phải chuyện tốt đẹp gì.
...
Cổng trường, sau giờ học, người đến người đi.
Hai người trung niên mặc trang phục công nhân nhập cư đứng ngoài cổng, một nam một nữ, càng nói càng to.
"Tôi đến tìm Sở Ân! Sở Ân! Ở trường này đúng không?!"
Bác bảo vệ đi tới can ngăn: "Anh chị nhỏ giọng thôi, bây giờ phụ huynh đều tới đón con."
"Tại sao phải nhỏ? Tôi tìm con gái nhà mình mà còn phải lén lút hả?!"
"Con gái! Con gái ơi! Ôi Ân Ân của tôi đâu——"
Sở Thu Thu trốn trong đám người bên ngoài, nhìn hai người nở nụ cười hả hê.
Cô ta đã nghĩ ra một biện pháp thật tuyệt vời! Mời cha mẹ nuôi của Sở Ân ở nông thôn lên, giúp bọn học sinh cao quý của Oái Văn được mở mang kiến thức về bộ dạng rách rưới, khuôn mặt đen đúa, bộ dạng nhân dân lao động nghèo khổ bần cùng.
Giúp mọi người thấy, xuất thân của nữ thần mà bọn họ tung hô nghèo hèn và thấp kém đến chừng nào!
Sở Thu Thu đã mất mặt trước mặt toàn trường như vậy, cô chị gái rẻ tiền của cô ta cũng đừng hòng sống thoải mái!
"Đệt, đây là cha mẹ Sở Ân á?"
"Không đúng, nhà bọn họ không phải nhà giàu sao, dù phá sản cũng không đến mức thế này..."
"Tôi nhớ rồi, không phải lúc trước Sở Ân được nhận từ nông thôn về à, vậy đây là..."
Tới khi Sở Ân ra đến cổng, đôi vợ chồng già họ Vương đã bắt đầu diễn trò.
"Sở Ân lòng lang dạ sói! Vừa về nhà giàu cái đã phớt lờ cha mẹ, nuôi nấng mười mấy năm lại thành ra như vậy?"
"Các bạn học phân xử, nếu không có chúng tôi, có lẽ nó đã chết đói trong ruộng từ lâu rồi!"
"Gì cơ? Học sinh giỏi ở đây á?—— Ối dồi ôi, ngày trước nó có bao giờ học bài, suốt ngày đánh nhau! Lăn lộn với mấy con lưu manh!"
"Hơn nữa còn ỷ vào sắc đẹp mà làm bậy với rất nhiều thằng! Khiến hai già chúng tôi không ngóc đầu lên được..."
Sở Ân từ từ nhắm mắt lại.
Từ lúc sống lại đến giờ cô chưa từng gặp lại bọn họ, hai người này hẳn đã cầm không ít tiền của nhà họ Sở, tiêu cho đứa con trai ngu ngốc quý giá của mình. Sở Ân không cần nghĩ cũng biết ai gọi hai bọn họ đến, thỉnh thoảng cô thật sự khâm phục trí tưởng tượng của Sở Thu Thu.
Cô gọi hệ thống: "Gà, mở khóa kịch bản."
Gần đây hệ thống học tập rất yên tĩnh, không biết là hết pin hay thế nào.
Hệ thống tự động "Ting" một tiếng, kịch bản mở ra trước mặt Sở Ân.
【Tuy là lần đầu lên thành phố hơi eo hẹp, song vì lấy tiền, hai người nhà họ Vương ra sức bịa đặt, nói Sở Ân càng thậm tệ, Sở Thu Thu càng hài lòng.】
Sở Ân:...Đúng là ăn no rửng mỡ. Có tác dụng gì vậy?
"Ôi! Sở Ân! Có phải Sở Ân không? Các bạn nhìn xem! Thấy cha mẹ mình thì cứ như không thấy, không thèm quan tâm! Có phải con ruồng bỏ cha mẹ? Cho rằng cha mẹ làm mất mặt con hay không?"
Rất nhiều học sinh đứng xung quanh, nghe vậy, tất cả đều nhìn sang.
Sở Thu Thu cười cực kì khoái chí—— chị cũng cảm nhận thử cảm giác bị mọi người nhìn thấu đi!
Sở Ân thấy không ít người đang mong đợi cô giải thích, dù sao hai người này kẻ xướng người họa, nói nghe như thật, miêu tả Sở Ân vô cùng kinh khủng. Nhưng đối với những người như thế, Sở Ân tuyệt nhiên không muốn nhiều lời.
Cô cầm bút ánh sáng, trực tiếp đổi "bịa đặt" thành "tự hủy".
Chậc chậc.
Nếu như đổi thành bản thân kiếp trước, có lẽ lúc này đứng trước mặt mọi người sẽ vì tự ti mà muốn độn thổ cho xong.
Nhưng cô sớm đã không còn là cô gái kia nữa, loại thủ đoạn rác rưởi này không đả kích được cô.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, mẹ Vương dứt khoát ngồi bệt xuống đất gào khóc: "Trời ơi! Đất ơi! Mọi người nhìn xem! Hai già chúng tôi từ xa tìm đến trường học các bạn còn không phải là vì..."
Sở Ân chờ câu sau của bà ta, bên cạnh đột nhiên có một trận gió thổi qua.
Sau đó được ai đó đội một chiếc mũ bóng chày lên đầu, cản lại toàn bộ tầm nhìn và ánh mắt.
Lục Chẩn ấn vành mũ xuống thấp, tiếp đó quay sang phải, đi về phía hai người kia.
Anh đến muộn, nghe được hai ba câu.
Bây giờ đang dự định ném thẳng bọn họ vào thùng rác.
Đúng lúc này, người phụ nữ nhà quê ngồi dưới đất nói: "—— còn không phải là vì tiền à!"
Lục Chẩn khựng lại.
Người xung quanh cũng ngẩn người.
—— Mẹ nó, không phải là tình thân sao??
Sắc mặt mẹ Vương hơi kỳ quái, song miệng lại không khống chế được mà nói ra chân tướng.
"Ai còn nhớ cái con bé thất lạc này chứ! Nếu không phải vì tiền thì chúng tôi chạy đường xa đến đây làm gì? Rảnh à?"
Cha Vương bên cạnh cũng phụ hoạ: "Đúng!! Nếu không phải tiểu thư Sở Thu Thu nói sẽ chi trả vé xe, còn có thưởng thì chúng tôi cũng không thèm tới!"
Đám người lập tức rộ lên—— Sở Thu Thu?! Vậy mà cô ta lại đặc biệt tìm người đến bôi nhọ Sở Ân?!
Lục Chẩn nhíu mày, cần thận quan sát biểu cảm bọn họ, trong con ngươi đen kịt dần hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Không kiểm soát được bản thân...?
Vậy... bị ai kiểm soát?
Mẹ Vương hoàn toàn không dừng được: "Năm đó nhà họ Sở tìm thấy nó, ôi, chúng tôi sướng chết đi được, hàng thất lạc rốt cuộc cũng đi, nhà họ Sở còn có thể cho tiền chúng tôi!"
"Lần này tới thuận tiện kiếm một khoản! Đến lúc đó có thể xây phòng cưới cho con trai!"
"Đúng! Đúng!"
Đám học sinh Oái Văn rất đơn thuần, đây là lần đầu tiên thấy loại người xấu xa chanh chua này. Vừa nghĩ đến đãi ngộ của Sở Ân ở đó và lời bịa đặt ban đầu của bọn họ, đám học sinh lập tức mắng chửi.
Tống Triệu Lâm vọt lên phía trước: "Mấy người ngu à! Hay là cố tình chạy đến khiến người ta ghê tởm?!"
Mẹ Vương: "Chúng tôi cứ đến đấy, sao nào?!"
Tình cảnh trực tiếp nâng cấp thành một trận mắng chửi, hàng chục cái miệng trách móc hai người cùng một lúc, gần như nhấn chìm bọn họ trong nước bọt.
Sở Ân nhìn thoáng qua bóng lưng Lục Chẩn, sau đó hạ thấp vành mũ xuống.
Cô lặn vào đám người, rời khỏi cổng trường huyên náo, lẳng lặng nép vào chân tường của tòa nhà bên cạnh đi về lớp học.
Không lâu sau, sau lưng cô lại vang lên tiếng bước chân.
Sở Ân đoán được là ai, vừa tháo mũ vừa quay người: "Cảm ơn, còn——"
Hãy còn chưa dứt câu, một hơi thở ấm áp chợt phả vào mặt, Lục Chẩn nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng ấn vào tường.
Sở Ân bị ép dựa vào tường.
"Cậu làm cái gì vậy?!"
Hô hấp Lục Chẩn hơi hỗn loạn.
Anh lờ mờ đoán được vài thứ, trong đầu lúc này cũng có chút rối loạn.
Anh vốn cho rằng Sở Ân có một loại năng lực nào đó có thể ảnh hưởng đến những sự vật xung quanh anh, ví như bóng rổ, ví như cửa kính...
Nhưng hôm nay, anh bỗng móc nối thêm được nhiều chi tiết nhỏ.
Trên sân thượng cực kì lâu trước đây, anh bị ép nói ra chữ "cút". Ở bữa tiệc rượu một lần nào đó, Trần Hiên Viên gào thét không thể kiềm chế. Trong trại Đông, phong cách Cố Thu Trạch đột nhiên thay đổi.
Lời nói... hành vi của người khác...
...Cậu cũng có thể kiểm soát ư?
Tim Lục Chẩn đập dữ dội, máu toàn thân nóng hầm hập.
...Quyền kiểm soát thế giới này, nằm trong tay cậu sao?
Một đầu mối bí ẩn được kéo căng, anh đột ngột có cảm giác.
Sống hai kiếp, đến lúc này mới lảo đảo lần mò ra được đường nét của "số mệnh".
Lục Chẩn thở hổn hển, cụp mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.
Nếu thứ logic đã được định trước trong số mệnh con người phù hợp với tôi và cậu kia chính là loại nhân quả này.
Vậy hóa ra vẫn trói buộc như cũ, dưới quy tắc không ranh giới, cậu mới là kẽ hở duy nhất... để tôi nghỉ ngơi.