Sở Thật bước ra từ đằng sau cha mẹ, vẻ mặt cũng nghiêm trọng.
"Ở vũ hội của trường lần trước Thu Thu đã từng như vậy một lần" Sở Thật nói: "Lúc đó con tưởng em ấy hào hứng quá, bây giờ nhìn lại..."
Hình như là tình trạng từng cơn? Chẳng lẽ là một bệnh thần kinh nào đó?
Cha mẹ Sở sợ biến sắc, cẩn thận nuôi dưỡng mười mấy năm, sao đột nhiên lại sinh ra bệnh như thế này?
Cha Sở suy nghĩ vấn đề càng thực tế, vốn cho rằng tính cách của Thu Thu được dạy dỗ tốt, thích hợp với xã giao quyền thế hơn, bây giờ xem ra, nếu như có loại bệnh này...
Sở Thu Thu không ngờ sẽ bị cha mẹ nhìn thấy, vội vàng giải thích: "Không phải, con chỉ đùa giỡn với chị thôi!"
Mọi người nhìn về phía Sở Ân.
Sở Ân bày ra khuôn mặt vô tội, lắc đầu: "Không có, chị có chơi với em đâu."
Sở Thu Thu hận đến nghiến răng. Rõ ràng có vấn đề là Sở Ân! Kết quả bây giờ cha mẹ và anh trai đều cho là cô ta có bệnh.
Cha Sở: "Vốn dĩ mấy ngày nữa có tiệc rượu, nếu Thu Thu có vấn đề..."
Ông đương nhiên đặt lợi ích tập đoàn lên hàng đầu, nếu Sở Thu Thu có loại bệnh này, dẫn cô ta ra ngoài nhất định sẽ làm tổn hại đến thể diện nhà họ Sở.
"Không phải, con không có!" Sở Thu Thu vội vã giải thích: "Ban nãy con chỉ đang rèn luyện cơ thể thôi! Kiểu luyện múa này rất tốt cho cơ thể!"
Ánh mắt cha Sở có phần chần chừ: "Là thế à?"
Sở Thu Thu vội vàng gật đầu, đồng thời cử động tay chân thể hiện bản thân mình rất tốt, rất bình thường.
Vất vả lắm mới lừa được cha mẹ đi, Sở Thu Thu quay đầu nhìn, Sở Ân đã lẩn từ lâu.
Cô ta thả người xuống sofa, không nhịn được nghĩ: Lẽ nào thật sự không liên quan tới Sở Ân?
Không biết chừng là do mình chịu áp lực quá lớn nên sinh ra vấn đề...
Sở Thu Thu run lập cập.
-
Bầu không khí ôn thi cuối kì của Oái Văn càng ngày càng đậm.
Slot "Cúp Hi Vọng" được trao cho ba học sinh đứng đầu môn toán trong cuộc thi học kì, đây đã là một thông lệ lâu đời của Oái Văn. Lớp 5 là lớp ưu tú, thành tích tốt đứng chóp Kim Tự Tháp, ngay cả người kém nhất cũng có thể lăn lộn vào top 200, trong đó còn rất nhiều học sinh giỏi phía trên.
Nếu có cơ hội, mọi người đều muốn tham gia loại thi đấu này, chưa kể cái khác, cho dù không được giải thưởng, nhưng có thể tham gia trại đông hay tập huấn, trình độ cũng sẽ tiến bộ lên rất nhiều.
Có điều năm nay muốn giành được một slot rất khó, bởi vì Sở Ân chuyển đến, hiện tại mọi người đều ngầm thừa nhận cô có thể lấy được một suất.
Thật ra Phó Minh Huyên khá giỏi môn toán, lần trước thi cô ta cũng đạt 104 điểm, nếu như không có số điểm tối đa khó tin của Sở Ân, cô ta vốn dĩ đã không cảm thấy khủng hoảng.
Cô ta cũng muốn tham gia Cúp Hi Vọng, vậy nên mấy ngày nay đều đi học vô cùng nghiêm túc, ra chơi cũng bắt đầu học theo Sở Ân, tới tấp tìm giáo viên hỏi bài.
Gần cuối học kì, đề các môn cực kì nhiều, giấy phát xuống như miễn phí. Tống Triệu Lâm gấp gọn từng đề lại, phân loại sửa sang xong, sau đó đặt trước mặt mình—— không muốn viết một tờ nào.
Để nâng cao thành tích, cậu yêu cầu bản thân nhất định phải viết chút gì đó lên mỗi tờ đề.
—— Vì vậy cậu viết tên lên tất cả các đề.
Quẳng bút xuống, Tống Triệu Lâm đã không còn quen biết gì với ba chữ "Tống Triệu Lâm" nữa, nhưng cậu vẫn không muốn làm đề.
Tống Triệu Lâm ngoảnh đầu liếc mắt nhìn Sở Ân, người ta đã làm xong một tờ toán.
"Chị Ân, chị làm đề không thấy nhàm à?" Tống Triệu Lâm nhân lúc cô đổi đề hỏi.
Mặc dù bây giờ quen thân với Sở Ân, có thể cùng đùa giỡn, nhưng Tống Triệu Lâm vẫn không dám quấy rầy lúc Sở Ân đang học—— Không biết vì sao, khi Sở Ân học sẽ có loại điệu bộ vô tình, khiến người ta cảm thấy chỉ cần làm phiền sẽ bị cô trị bằng chết.
Sở Ân vừa lựa đề vừa trả lời: "Không, rất thú vị."
Tống Triệu Lâm rụt đầu về.
Học sinh giỏi lên tiếng, cậu không xứng để nghe.
Hết giờ học, Khương Nghiêm cầm đề tới, cô ấy muốn ngồi cạnh Sở Ân, nhưng Tống Triệu Lâm bỉ ổi không cho.
Khương Nghiên hết cách, đành ngồi xuống trước mặt Sở Ân, xoay người lại hỏi: "Ân Ân, hai câu cuối của đề này làm như thế nào vậy?"
Sở Ân đổi bút chì, cầm lấy đề: "Để tớ xem xem."
Tuy Tống Triệu Lâm xem không hiểu, nhưng cậu cũng nghểnh đầu nhìn để thể hiện sự nhiệt tình học tập của mình. Song còn chưa thấy rõ, cậu đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu tối đi một chút.
Tống Triệu Lâm quay lại, mới phát hiện đằng sau mình có mấy người vây quanh.
Triệu Dục Hùng sờ đầu: "Sở Ân, tôi cũng muốn nghe, có được không?"
Tống Triệu Lâm: Đều là học sinh đội số ngàn năm mà đến đây ra vẻ học sinh chăm ngoan chi vậy??
Bên cạnh Triệu Dục Hùng là một nam sinh khác, hai bên trái phải Khương Nghiên còn có hai nữ sinh, họ đều đến nghe Sở Ân giảng đề.
Giải thích cho một người cũng là nói, giải thích cho một đám người cũng là nói, Sở Ân không có ý kiến gì.
"Câu hỏi thứ hai có ba trường hợp, một là L1 trùng trục x, hai là L1 vuông góc với trục x, ba là L1 không trùng cũng không vuông với trục x..."
Mạch suy nghĩ của Sở Ân rõ ràng, giọng nói trầm thấp êm dịu, sau khi giảng xong phương pháp câu một, cô xoay bút cái đã có thể đưa ra ý tưởng giải quyết câu hai.
Bọn họ biết Sở Ân học giỏi hơn mình, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng như vậy. Bài Khương Nghiên hỏi là bài khó nhất trong bộ đề ngày hôm nay, ngay cả hiểu bọn họ cũng không hiểu được. Mấy người lập tức bị đả kích.
Ngày nào Tống Triệu Lâm cũng sống trong loại đả kích này nên đã sớm luyện mãi thành quen, thậm chí còn có chút tự hào.
Cậu lắc đầu, bỗng nhìn thấy khuôn mặt Triệu Dục Hùng hơi ửng đỏ.
?? Cậu khó chịu hả bro?
Sao giảng đề lại đỏ mặt thế kia? Giảng có thể khiến cậu say rượu à??
Tống Triệu Lâm bỗng ý thức được, sức hấp dẫn của chị Ân nhà cậu đã bắt đầu toả ra như thường.
Lý Cẩm bên cạnh Triệu Dục Hùng nói: "Mà này, khai giảng đã qua lâu như vậy, có phải chúng ta cũng nên đổi chỗ ngồi rồi không?"
Khương Nghiên lập tức gật đầu phụ họa: "Tôi cũng thấy thế."
Cô cũng rất muốn được ngồi cùng chỗ với Ân Ân!
Mấy người xung quanh dồn dập tán thành: "Không phải tôi nói đâu nhưng Lâm Tử à, cậu ngồi bên cạnh cũng làm chậm trễ việc học của người ta."
Điều này đã khiến Tống Triệu Lâm tức giận, cậu trợn to hai mắt: "Tôi nhổ vào! Tôi có thể điều hòa tâm trạng cho chị Ân, bởi vì tôi là một hạt dẻ cười cute phô mai que!"
Sở Ân không nhịn được bật cười.
Tống Triệu Lâm lập tức nói: "——Thấy chưa!"
Triệu Dục Hùng đỏ mặt liếc nhìn Sở Ân, cô cười rộ lên cũng đẹp ghê. Khi nhìn gần mới biết cô còn có lúm đồng tiền, làn da trắng nõn mềm mại, ngũ quan cực kì xinh đẹp.
Cậu ta chua xót nói với Tống Triệu Lâm: "Lâm Tử, cậu đang lãng phí tài nguyên đấy, cậu để Khương Nghiên và Sở Ân ngồi với nhau, nói không chừng cuối kì lớp ta có thể ẵm hết nhất nhì về."
Khương Nghiên tán thành, gật đầu lia lịa.
Tống Triệu Lâm dứt khoát duỗi tay ấn ót cô ấy xuống: "Tôi mặc kệ! Tôi cũng cần tiến bộ chứ!"
Mấy người còn định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, chuông vào học vang lên, bọn họ đành bất đắc dĩ trở về chỗ ngồi của mình.
Có điều đây đều là lần đầu tiên bọn họ được trò chuyện với Sở Ân, bọn họ đã hài lòng thỏa dạ.
Tống Triệu Lâm bảo vệ thành công vị trí bạn cùng bàn của mình, thiếu đứng đắn chớp mắt với Sở Ân: "Chị Ân, chị sẽ không vứt bỏ em đúng không?"
Sở Ân đã sớm lấy bộ đề tiếp theo ra, nghe vậy bèn vỗ vai cậu: "Cố lên Lâm Lâm, đừng tin tôi, chỉ có thành tích mới không vứt bỏ cậu thôi!"
Tống Triệu Lâm hộc máu: Mẹ kiếp vô tình vãi!!
Cậu thích lắm!!
-
Buổi tối, lúc Sở Ân đi học về, phát hiện có khách tới chơi.
Cố Thu Trạch cười híp mắt chào hỏi cô: "Chào em gái."
Sở Ân lễ phép đáp lại.
"Anh trai em cứ khen bánh quy em làm với anh riết mấy ngày liền" Cố Thu Trạch nhìn cô, nháy mắt: "Vậy nên hôm nay anh mặt dày đến đây, có thể ăn được không?"
Sở Thật bên cạnh ho khan hai tiếng, nhưng chẳng hề nói gì.
...Bởi vì anh cũng muốn ăn!
Sở Ân liếc nhìn Cố Thu Trạch, trong lòng lại nghĩ: hóa ra nháy mắt là việc cần có kĩ thuật.
Tống Triệu Lâm nháy mắt là để phát ra tín hiệu "hãy đánh tôi đi", nhưng Cố Thu Trạch nháy mắt rõ ràng có thể cảm giác được anh đang giải phóng hormone.
Sở Ân nghĩ thầm: lần tới tiến cử bạn cùng bàn tới học hỏi người ta, kẻo mai kia ra đời lại bị đánh.
Sau đó cô mới gật đầu: "Được ạ, vừa khéo nguyên liệu lần trước mua vẫn còn dư."
Cố Thu Trạch cười híp mắt nhìn cô: "Vậy làm phiền rồi."
Sở Thật đạt được nguyện vọng, đứng bên cạnh lặng lẽ vui sướng.
Sở Ân lên tầng cất cặp sách, tiếp đó đi xuống vào bếp. Cố Thu Trạch tiến tới hỏi: "Em có cần giúp gì không?"
Sở Ân xua tay, nói qua loa: "Không cần ạ, đơn giản lắm."
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, ngọn tóc đung đưa nhẹ nhàng sau gáy, vẻ mặt bình tĩnh, xua tay như vậy, không biết tại sao lại có một loại khí chất cực ngầu. Cố Thu Trạch sờ chóp mũi, sau đó lùi về sau.
Anh nhìn Sở Thật đang thích chí, nói: "Nếu tôi đã đề cập, vậy lát nữa tôi phải được ăn nhiều đúng không?"
Sở Thật lập tức trừng anh: "Cậu nghĩ hay lắm!"
Cố Thu Trạch nhướng mày: "Lát nữa tôi tự nói với em gái."
Sở Thật nhìn anh, nghĩ thầm, giờ đã bắt đầu rồi, về sau thật sự trở thành em rể mình thì còn đến mức nào nữa?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại có vẻ Tiểu Ân không có hứng thú với Cố Thu Trạch. Là một người anh trai, anh vừa có chút mừng thầm, lại vừa có chút lo lắng.
Anh cũng không biết rốt cuộc Tiểu Ân thích mẫu con trai gì. Nhưng mà, mặc kệ thích mẫu gì, miễn không phải Lục Chẩn là được.
Một tiếng sau, bánh quy cũng làm xong, Sở Ân gọi, Cố Thu Trạch và Sở Thật vội vàng nối đuôi nhau vào nhà bếp. Vị ngọt ngào ấm áp bao phủ bốn phía, Cố Thu Trạch vừa ăn vừa khen, Sở Thật cũng không chịu yếu thế.
Sở Ân ăn mấy miếng thì ngán, hai anh trai lại ăn như muốn cướp sạch.
Có điều cuối cùng Sở Ân vẫn giữ lại một ít, cô định mang cho Khương Nghiên và Tống Triệu Lâm. Tuy lần trước Tống Triệu Lâm không ăn được là do gieo gió gặt bão, nhưng vì cậu là một hạt dẻ cười cute phô mai que, nên cô vẫn sẽ cho cậu một miếng.
Sáng hôm sau, Sở Ân cầm bánh quy đến trường.
Chờ lúc Khương Nghiên đeo cặp vào lớp, Sở Ân lén lút tới gần bắt chuyện cô ấy.
Khương Nghiên nắm quai đeo cặp: "Sao thế?"
Sở Ân nhét cho cô ấy một gói bánh quy nhỏ: "Đồ ăn thêm."
Khương Nghiên ngửi thấy vị ngọt, trợn to mắt: "Là cậu làm sao?"
Sở Ân nhướng mày nhìn cô ấy, vừa xấu xa vừa xinh đẹp.
Khương Nghiên không nhịn được ôm cô: "Trời ạ Ân Ân, cậu tốt quá, tớ nhất định sẽ ăn hết!"
Nhìn điệu bộ dễ thỏa mãn của cô ấy, tâm tình Sở Ân cũng cực kì tốt, vỗ đầu cô ấy: "Thích thì nói, lần sau tớ làm cái khác cho cậu."
Khương Nghiên thực sự cảm thấy được cưng chiều, vô cùng vui vẻ về chỗ ngồi.
Khi giờ học sắp bắt đầu, Tống Triệu Lâm mới cuống cuồng bước vào lớp.
"Sáng nay em bị anh trai mắng một trận rồi ổng để em đi xe buýt luôn, má nó, may là trên đường gặp anh
Chẩn, chứ không chắc nay em không đến được mất!"
Sở Ân chẹp một tiếng, hội con nhà giàu này, ngồi phương tiện giao thông công cộng cũng có thể khiến họ cảm thấy khó đến chết. Kiếp trước, Sở Ân sống mười mấy năm ở nông thôn, có xe công cộng đã tốt lắm rồi.
Tống Triệu Lâm đang nhìn cam trước điện thoại sửa sang lại đám tóc tán loạn trên đầu mình, đột nhiên, một gói giấy có vị ngọt mơ hồ thả lên bàn.
Sở Ân nói: "Tiếp tế cho cậu."
Tống Triệu Lâm kích động: "Là, là cái đó ạ——"
Sở Ân gật đầu: "Ừ."
Tống Triệu Lâm run rẩy nâng gói giấy lên, đây là! Bánh quy!!
Sở Ân cho cậu xong thì cúi đầu làm bài tiếp, viết được hai nét, cô chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn cậu: "Cậu."
Tống Triệu Lâm đang gỡ giấy, ngẩng đầu: "Dạ?"
"Ăn bí mật thôi" Sở Ân đến gần cậu nói: "Không được phép rêu rao khắp nơi."
...Tránh để tên hack game nào đó nhìn thấy.
Tống Triệu Lâm càng cảm động—— Lẽ nào cái này là dành riêng cho cậu sao!
Nói cho vuông thì cậu chính là người đặc biệt nhất của chị Ân!!
Vì bánh quy mà Tống Triệu Lâm vui sướng cả buổi sáng, bần tiện ăn đến miếng cuối cùng, ngậm trong mồm ra khỏi phòng học, đi sang lớp quốc tế chơi. Cậu nhớ lời không được phép rêu rao mà chị Ân dặn, tuy luyến tiếc nhưng vẫn nhét hết vào mồm.
Vừa quay người lại, trước mặt đụng phải Lục Chẩn.
"Chẩn, anh Chẩn?"
Lục Chẩn nhìn chằm chằm vụn bánh trên khóe miệng cậu.
"Ai cho?"
...
Sở Ân nhìn thiếu niên chắn trước mặt, cố gắng khiến tất cả đều là hư vô.
Dựa vào định luật nào đó, những chuyện không mong muốn xảy ra nhất định sẽ xảy ra.
Ai bảo người này hack game chứ.
Trong hành lang, Lục Chẩn đứng trước mặt cô, cản lại ánh sáng phía sau. Anh hơi cúi đầu, giọng rất trầm: "Tôi cũng muốn."
Tống Triệu Lâm đã có.
Giọng anh trùng khớp vi diệu với kí ức rất lâu trước đây một cách khó hiểu, Sở Ân còn nhớ kiếp trước, Lục Chẩn thuở thiếu thời cũng thỉnh thoảng như vậy. Lúc đó, ngay cả một người vừa được nhận về từ nông thôn như cô còn cảm thấy vô lí, rõ ràng là đại thiếu gia giới tài phiệt đỉnh cấp, gia thế hiển hách, nhưng tại sao lại có thể có giọng điệu thậm chí có chút hèn mọn như vậy.
Sở Ân nhìn anh, lần này cô không giả vờ ngoan ngoãn, cũng không lên tiếng.
Hừ, muốn cái rắm, lẽ nào anh xứng sao.
Lục Chẩn thấy rõ trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô viết ba chữ "Vì cái gì", hoặc rõ ràng hơn là "Dựa vào cái gì."
Dựa vào cái gì ư? Nói như thế nào đây.
Nói đêm Giáng Sinh tôi đã đợi ngoài nhà cậu rất lâu.
Nói lễ Giáng Sinh tôi đã đặt táo vào ngăn bàn cậu.
Nói thật ra ngày đó tôi rất chờ mong bánh quy của cậu, mặc dù tôi cũng thích chìa khóa.
Sau đó Lục Chẩn nhận ra, hình như không thể nói.
Anh không khống chế được những việc làm này, không chừng nói ra sẽ khiến cô sợ hãi.
Lục Chẩn hít một hơi, tiếp đó cười nói: "Không phải chúng ta là bạn bè à."
Sở Ân kinh ngạc.
Không đúng, sự hiểu lầm này hơi lớn thì phải??
Ai là bạn bè của anh, giữa chúng ta có mối thâm thù sâu nặng nhé?
Lục Chẩn thấy rõ sự từ chối trong mắt cô, giận đến mỉm cười. Lần đầu tiên trong đời, đại thiếu gia đến cả làm bạn cũng bị người ta ghét bỏ.
Lại không thể làm gì.
Anh đành nói: "Chẳng phải quà tặng ngày đó vốn là bánh quy sao—— nếu như cậu không đổi thì..."
Chữ đổi này cũng rất vi diệu, tai Sở Ân nhạy cảm giật giật, trong lòng hơi cảnh giác. Dù sao tên chó này cũng không phải Sở Thu Thu, không dễ lừa như vậy.
Cô ngẫm nghĩ, hỏi: "Sao lại muốn làm bạn với tôi?"
Cô của bây giờ và cô của năm 17 tuổi khoa trương tươi đẹp kiếp trước hoàn toàn khác nhau, Lục Chẩn làm bạn với một con mọt sách quê mùa làm gì? Tâm lí trêu mèo à?
Sở Ân quan sát vẻ mặt anh, nghĩ thầm, hễ anh ta có tâm tư gì không nên có, đêm nay cô phải giết anh ta ngay.
Lục Chẩn buông bàn tay hơi siết xuống bên hông, sau đó cong môi: "Bởi vì cậu là một... người rất kì diệu."
Sở Ân:? Thực ra đây là lần đầu nghe nói vậy á.
Lục Chẩn rủ mi mắt xuống, ánh mắt rơi lên mặt cô, đáy lòng hơi nóng lên: "Từ sau khi cậu xuất hiện, đã xảy ra rất nhiều chuyện kì diệu."
Kì diệu, nhưng không thể tự kiểm soát phản ứng hóa học.
Chua xót, nóng bỏng, vài nhịp tim đập, mơ hồ nhưng cảm xúc dần nặng thêm.
Từ sau khi cô xuất hiện.
Những lời này lọt vào tai Sở Ân, không phải kiều diễm mà là kinh động——
Chuyện kì diệu?
Là chỉ lưỡi dao rơi từ trên trời xuống, bị xông chết trong nhà, tốc độ 180, bóng rổ nổ thành hoa—— những chuyện kì diệu này sao?
Nghĩ đến những sáng tạo nghệ thuật của mình, Sở Ân hiếm khi cảm thấy chột dạ. Lục Chẩn phát hiện ra gì rồi?? Không được, trước hết cần ổn định tên chó này lại!
Vì thế Sở Ân gật đầu: "Được rồi, tôi cho cậu. Cậu đợi ở chỗ này một chút."
Chân mày Lục Chẩn nhướng lên, nhất thời không ngờ được. Đợi đến khi Sở Ân xoay người rời đi, anh vẫn ngoan ngoãn đứng đó, chờ cô quay lại.
Sở Ân về phòng học, lấy gói bánh quy nhỏ cuối cùng trong cặp ra, quay lại đưa cho Lục Chẩn.
Vẻ mặt Lục Chẩn hơi kinh ngạc, dừng một chút, sau đó mới cẩn thận nhận lấy gói giấy trong tay cô.
Sở Ân trịnh trọng nói: "Tôi không kì diệu chút nào, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ thích học tập, những việc khác đều không quan tâm."
Chuyện kì diệu gì đó, không hề liên quan đến tôi.
Lục Chẩn cầm một góc gói giấy, ý cười xen chút đau khổ: "Tôi biết."
"Vậy tạm biệt, tôi phải đi học."
Lục Chẩn nhìn cô, khẽ nói: "Ừm."
Bóng lưng thiếu nữ mảnh khảnh, cho dù được bọc trong bộ đồng phục rộng thùng thình, cũng làm người ta không thể dời mắt nổi.
Lục Chẩn nhìn cô rời đi, rất lâu sau bỗng cười ra tiếng.
Năm 17 tuổi, chặn đường người nọ, mặt dày đòi bánh quy của cô gái nhỏ.
Đây là việc mà có lẽ anh có thể ghi nhớ suốt đời.
...
Sau khi về lớp, Sở Ân khoanh tay đắn đo suy nghĩ một lúc lâu.
"Chuyện kì diệu" có phải tên đàn ông chó có ẩn ý gì không? Theo lí mà nói, anh ta tuyệt đối không thể đoán được, nhưng lỡ như tên nam chính hack game này có cảm ứng gì đó anh ta không biết thì sao?
"Gà" Sở Ân gõ hệ thống: "Hệ số an toàn thứ này của các cậu có cao không?"
Tuy cô không muốn bị Lục Chẩn thích, nhưng ngộ nhỡ chuyện bại lộ, biến thành kẻ thù của anh ta, vậy cũng rất khó đối phó.
Hệ thống học tập: "Trả lời kí chủ, cao lắm ạ~"
Sở Ân cũng cảm thấy, với tư duy của người bình thường, chắc chắn không thể đoán được bàn tay vàng của cô.
Sau một lúc suy nghĩ, Sở Ân cảm thấy mình phải dẫn dắt một chút.
Để tên đàn ông chó ý thức được những "chuyện kì diệu" này không có quy luật, đồng thời không liên quan đến bất cứ người nào.
Dù sao cô cũng có thể làm việc từ xa √
Có thể có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, kế tiếp làm Lục Chẩn bối rối, khiến anh ta rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân!
Thế là Sở Ân bắt đầu lục kịch bản, tìm kiếm tình tiết thích hợp.
Cô làm xong hai nhiệm vụ học tập mới tìm được một đoạn tình tiết khá ổn lúc tan học.
Đoạn này là Lục Chẩn và Tống Triệu Lâm:
【Tống Triệu Lâm bị anh trai cắt tài xế, không thể không tiếp tục đi chực xe Lục Chẩn. Cậu gửi tin nhắn cho Lục Chẩn, chờ anh bên ngoài phòng học, không lâu sau, cậu nhìn thấy Lục Chẩn đẩy cửa ra.】
【Cửa mở, Tống Triệu Lâm nở nụ cười nịnh bợ về phía Lục Chẩn: "Đi nào anh Chẩn!"】
Sở Ân trầm ngâm một lát, có ý tưởng.
Tan học, cổng trường học, có quần chúng, hoàn hảo √
Cô di bút ánh sáng, gạch xoẹt chữ "mở" đi rồi sửa thành "vỡ".
Xuất kích đi, sức mạnh phi thường của người đàn ông!
...
Sau khi tan học.
Tống Triệu Lâm ủ rũ cúi đầu nói: "Anh em thật sự muốn giết em."
Sở Ân không chút biến sắc: "Sao thế?"
"Anh ấy không cho xe đến đón em." Tống Triệu Lâm tủi thân: "Bắt em đi 'căng hải' về."
Sở Ân: "Cậu phải đi bộ về á?"
Tống Triệu Lâm: "À không hehe, em sẽ đi chực xe anh Chẩn~"
Mặc dù anh Chẩn không thích có mùi người khác trong không gian kín, nhưng cố chịu một chút thì vẫn có thể chịu được đến khi về nhà.
Sở Ân cười dịu dàng: "Ồ, vậy mau đi đi Lâm Lâm."
Tống Triệu Lâm gửi wechat cho Lục Chẩn, sau đó tung tăng ra khỏi lớp. Không lâu sau, cậu thấy bóng người Lục Chẩn.
Giờ tan học, rất nhiều người nhìn thấy Lục Chẩn, không nhịn được đi chậm lại, muốn đi cùng anh nhiều hơn một lúc.
Lục Chẩn rủ mắt, bước đến trước cửa kính, đưa tay đẩy ra ngoài.
"Rầm loảng xoảng!——"
Một trận ầm vang cực lớn bất thình lình vang lên.
Cửa, vỡ.
"Aaa!" "Có chuyện gì vậy!" Xung quanh lập tức phát ra tiếng thét hoảng sợ——
Lục Chẩn duy trì động tác đẩy cửa, bàn tay vẫn giơ giữa không trung.
Tấm kính trước mặt vỡ ào ào thành một đống.
Bên ngoài tòa nhà, Tống Triệu Lâm thừ người ra.
Sau vụ đánh nổ bóng rổ lần trước, anh Chẩn của cậu lại tiếp tục làm vỡ một cánh cửa.
Bên trong tòa nhà, Lục Chẩn chậm rãi rút tay về, nhìn lòng bàn tay mình một chút.
Hiếm khi cảm thấy chần chừ.
...Chẳng nhẽ, thực sự là sức mạnh của mình à?