Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 25: Man ghê!



Đại hội thể thao trong trường vẫn diễn ra hừng hực khí thế.

Sáng hôm sau, trận chung kết đấu kiếm đã kết thúc, Lục Chẩn quả nhiên dễ dàng giành được quán quân.

Sở Ân không đi xem trận đấu, nhưng Khương Nghiên đi. Đừng nhìn Khương Nghiên học tập chăm chỉ, cô ấy không phải kiểu học sinh giỏi mặc kệ sự đời, thậm chí còn rất thích xem náo nhiệt. Lúc trước, khi diễn đàn có biến, cô ấy luôn quan tâm, lúc ẩn danh cũng nói giúp Sở Ân nhiều chuyện.

Vừa học vừa chơi, Sở Ân thật sự rất thích cô bé này.

Sau khi xem xong thi đấu trở về, Khương Nghiên phấn khởi nói với Sở Ân: "Thật sự rất đẹp trai!"

Sở Ân lắc đầu thở dài.

Các cậu đều bị lớp vỏ bề ngoài kia lừa hết rồi!!

Nhờ sự khởi đầu cực tốt của Lục Chẩn, nhiệt huyết của cả trường đối với đại hội thể thao tăng vọt, mọi nơi đều thảo luận về hạng mục thi đấu và các ứng cử viên. Ngay cả khi tan học, Sở Ân đến văn phòng tìm giáo viên hỏi bài, giáo viên Toán lớp 5 cũng đang tán gẫu với giáo viên Toán lớp quốc tế.

"Nghe nói hôm nay đại thiếu gia lớp thầy giành được quán quân hả?"

"Đúng vậy, chưa tan học đã nhấp nhổm, chuông reo một cái là cả lũ chúng nó ùa đi xem thi đấu!"

Sở Ân lặng lẽ mở sách bài tập của mình ra đặt lên bàn làm việc, cô Vương rôm rả giải thích cho cô, ánh mắt tán thưởng nói: "Đứa trẻ như em đúng là chững chạc, tâm hồn các bạn học khác đều trên mây, chỉ em là vẫn muốn học tập."

Sở Ân nở nụ cười tiêu chuẩn của một học sinh ngoan: "Em nên vậy thưa cô."

Cô Vương vỗ vỗ cánh tay cô, mỉm cười: "Cơ mà, nên thư giãn thì hãy cứ thư giãn! Cô không biết trường học trước đây của em có phải quản lí nghiêm khắc quá không, Oái Văn của chúng ta không đề xướng làm bọn nhỏ bị gò bó, em cũng nên thoải mái tham gia nhiều hoạt động hơn một chút."

Sở Ân dừng lại: "Vâng thưa cô."

"Em biết cái cậu nam vương học đường lớp quốc tế kia chứ? Đẹp trai lắm, đi xem thử đi, thư giãn đầu óc!"

Sở Ân: "..."

Không cần ạ! Làm phiền rồi!!

Xem xong chắc tâm trạng em còn căng hơn!!

...

Sở Ân thật sự phải tham gia hoạt động, hôm nay cô có một trận đấu bida.

Mặc dù cô không cầu nhận được giải thưởng, nhưng nếu đã tham gia, cô nhất định sẽ chơi đàng hoàng.

Thời gian thi đấu của cô trùng với trận bóng rổ lớp 5, tuy bóng rổ diễn ra trước, nhưng Tống Triệu Lâm nói có thể sẽ không kịp đến xem cô thi đấu.

Thật ra Sở Ân thấy không quan trọng, cô cũng không cần khán giả gì đó, đọ xong coi như đã đóng góp được cho lớp.

Tống Triệu Lâm lại bày ra vẻ mặt đau buồn. Lý do đầu tiên là cậu không thể đi xem chị Ân của cậu thi đấu, lý do thứ hai là đối thủ trận bóng rổ hôm nay là lớp quốc tế aaaa——

Vốn nghĩ thế nào cũng phải qua vòng bán kết mới có thể đối đầu với đám anh Chẩn, không ngờ tên Triệu Dục Hùng trời đánh rút thăm tay lại thối như vậy, đấu vòng loại đã đụng phải lớp quốc tế, lần này không anh chết thì tôi chết, một trong hai lớp mạnh nhất sẽ luôn có một lớp không có duyên với trận chung kết.

Lâm Lâm rất đau lòng, Lâm Lâm tan nát cõi lòng.

"Đợi bọn em đọ xong sẽ đến tiếp ứng cho chị" Tống Triệu Lâm nói: "Chị Ân, chị phải chiến đấu đến cùng nhé."

"Tôi sẽ cố gắng hết sức" Sở Ân nói xong, dành một lời động viên hiếm hoi cho Tống Triệu Lâm: "Không gì là không chiến thắng được kẻ địch, người ta cũng không lợi hại đến như vậy. Lâm Lâm-chan, tin tưởng chính mình, cố lên, cố lên bạn tôi!"

Tống Triệu Lâm suýt bật khóc: "—— Chị Ân!"

Vậy mà cô lại tin mình có thể chiến thắng anh Chẩn! Loại tín nhiệm gì đây!

Mẹ nó, cậu cảm động quá!

Ban ngày, bầu không khí học tập trong lớp hiển nhiên không sôi nổi lắm, ai nấy đều rất hăng hái chờ đợi trận bóng rổ hôm nay.

Phó Minh Huyên hơi khó chịu, thời gian thi đấu bida và bóng rổ cứ trùng nhau hết lần này tới lần khác, cô ta cũng muốn đi xem Lục Chẩn chơi bóng! Trong phút chốc, cô ta thật sự muốn bỏ thi bida, lúc đầu cô ta vốn cũng chỉ báo cho vui.

Nhưng vừa nghĩ đến Sở Ân cũng báo danh, cô ta lại cảm thấy mình không thể đi. Sở Ân đã khiêu khích cô ta!

Chuyện trong nhà hôm qua đã giải quyết xong, thể diện nhà họ Lương lớn hơn nhà cô ta, nhà họ Lục vì muốn tình cảm hoà thuận cũng không trách móc nặng nề. Bây giờ ngoại trừ cô ta và Lương Nguyệt Kỳ thì không ai biết rõ sự tình ban đầu, chuyện này cứ thế sống chết mặc bay.

...Hừ, Sở Ân còn chưa biết mình đã may mắn tránh được gì đâu.

Có điều trận thi đấu bida ngày hôm nay, cô ta có thể đàng hoàng mà tát vào mặt cô một cái.

Sở Ân là người đến từ địa phương nhỏ bé, lại là một con mọt sách, đoán chừng trước đây chưa từng được chạm qua bàn bida, ở nông thôn được đánh bóng bàn đã là tốt lắm rồi. Chú bác nhà Phó Minh Huyên đều thích chơi bida, trong nhà bọn họ có một bàn bida cao cấp, chú bác rảnh rỗi sẽ kéo cô ta làm hai phát. Đối phó với loại ghép vào cho đủ như Sở Ân, thừa sức.

Buổi chiều, lớp học vắng tanh, tất cả mọi người đều chạy đi xem bóng rổ.

Phó Minh Huyên đứng dậy, ngoảnh lại liếc Sở Ân, sau đó vênh váo rời phòng. Cô ta định đến xem trận bóng, cổ vũ cho Lục Chẩn một lúc trước rồi tới nhà bida sau.

Sở Ân ngồi trong phòng bình thản làm xong nhiệm vụ, đến giờ mới khởi hành tới sân thi đấu.

"Ting—— Ghi chép xong dàn ý Lịch Sử √ nhận được quyền hạn [sửa đổi một chữ duy nhất]~ Kí chủ tiếp tục cố gắng nhé~"

"Giữ lại trước đi."

Bởi có trận bóng rổ kéo đi sự chú ý, sân thi đấu bida căn bản chẳng được mấy người. Người đăng kí hạng mục này vốn đã rất ít, cả khóa tổng cộng được mười mấy mống, chia làm tám nhóm để tiến hành thi đấu theo nhóm nhỏ, trong một nhóm thi đấu ba ván thắng hai, tổng cộng ba vòng là có thể chọn ra ba người đứng đầu.

Khi Sở Ân tiến vào sân thi đấu, rất nhiều người nhìn sang.

"Đây là Sở Ân lớp 11-5."

"Sao cậu ta lại tới thi đấu bida?"

Phó Minh Huyên đã đến từ lâu, đang trò chuyện với một số người trong sân đấu. Thấy cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình bước vào, cười nhạo nói vài câu với mấy người bên cạnh, sau đó ánh mắt bọn họ nhìn về phía Sở Ân đều trở nên trào phúng.

Ở đây vẫn có một số người thực sự thích bida, hiển nhiên không hòa nhã với người trông như thể tham gia cho vui. Tuy rằng Sở Ân xinh đẹp, học giỏi, nhưng nhìn không giống biết chơi bida, rõ ràng đến chỗ này chỉ để trốn việc.

Hiện trường đã chia nhóm, Phó Minh Huyên vô cùng tiếc nuối vì không được phân vào một nhóm với Sở Ân, trong ánh mắt cô ta lộ ra vẻ tự cầu đa phúc[1], đi đến trước mặt Sở Ân nói: "Bạn học Sở, cậu cố lên nhé, tranh thủ ghi bàn."

[1] Tự cầu đa phúc: tự mình giúp mình còn hơn là nhờ người khác giúp mình.

Sở Ân nhớ đến bộ dạng hồn bay phách lạc hôm qua của cô ta, lại so với sắc mặt ngày hôm nay, thầm thở dài.

Vật hi sinh, mãi mãi nhảy nhót xung quanh.

Phó Minh Huyên dương dương tự đắc rời đi.

Sở Ân đi theo đối thủ đến bàn bida của bọn họ, nữ sinh kia rất vui mừng vì mình ngẫu nhiên có được một đối thủ cực kì cùi bắp, có điều giọng điệu vẫn khá lịch sự: "Vậy chúng ta bắt đầu nhé?"

Sở Ân hơi vặn vai cổ, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng: "Đến đi."

...

Nửa tiếng sau, Phó Minh Huyên bước tới khu công bố kết quả với vẻ mặt đầy đắc ý.

Cô ta đánh bại đối thủ của mình, kế tiếp chỉ cần xuất sắc thêm một vòng nữa là ít nhất sẽ được hạng ba!

Phó Minh Huyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Sở Ân cũng thi đấu xong, đang đi tới.

Ngay khi cô ta định hỏi Sở Ân có ghi bàn không, trọng tài đã mang kết quả đến, công bố bốn tuyển thủ mạnh nhất—— trong đó lại có tên Sở Ân!

Phó Minh Huyên không thể tin được.

Có phải đối thủ của Sở Ân cùi quá không? Số cậu ta cũng đỏ thật đấy??

Lượt rút thăm này, cô ta được xếp vào một nhóm với Sở Ân như mong muốn.

Phó Minh Huyên đang định nói gì đó với Sở Ân, bên ngoài sân thi đấu bida đột nhiên ồn ào náo động, tiếp đó một đám người tràn vào.

Tống Triệu Lâm vừa vào đã gào to gọi Sở Ân, sau khi thấy cô bèn chạy chậm tới: "Đậu má, giờ đã đọ xong rồi ạ?"

Sở Ân: "Không, sắp đến vòng hai—— các cậu thì sao?"

Tống Triệu Lâm bi thương đáp: "Bọn em thua trắng."

Hôm nay hình như anh Chẩn có vẻ không vui, cả quá trình đều mặt lạnh, thái độ chơi bóng rất hung hãn, Tống Triệu Lâm bị chơi đùa như cháu trai. Đàm Khoa to lớn như vậy, đến cả Triệu Dục Hùng lớp 5 cũng không gánh nổi, người khác lại càng không dám đối đầu. Hai người này còn phối hợp rất ăn ý, cuối cùng lớp 5 bị thua mất mười mấy điểm.

"Nhưng bọn em tuy bại mà vinh! Ôi trời, không quan tâm đến bọn em nữa, để em nhìn xem đối thủ của chị là ai—— Fuck, người lớp chúng ta à? Vậy hai người, người nào thắng cũng được—— Không, vẫn là chị thắng đi, chị Ân, em sẽ cổ vũ cho chị!!"

Sở Ân nghe cậu lải nhải đến sống không bằng chết, phải bảo Khương Nghiên vào lôi cậu đi, sau đó xoay người trở về bàn bóng.

Ngoài cửa có thêm vài người lần lượt bước vào, có Sở Thật và Cố Thu Trạch nghe được tin tức cố ý chạy đến, còn có... Lục Chẩn lờ phờ cầm một chiếc áo khoác trên tay.

Mắt Phó Minh Huyên sắc bén, lập tức nhận ra anh, hạ quyết tâm trận này phải biểu hiện thật tốt, áp đảo Sở Ân ngay trước mặt Lục Chẩn.

Người càng ngày càng đông, sân thi đấu bida cuối cùng lại đông nghịt người, nhìn chằm chằm vào hai bàn giữa sân.

Đồng phục trên người Sở Ân rất rộng, khi nhoài người ra bàn rất dễ vô ý quét qua bóng, vì thế trận này cô kéo khóa xuống, cởi áo khoác đồng phục ra buộc quanh eo.

Ánh mắt cả trường đều đổ dồn lên người cô.

Bên trong bộ đồng phục cũ chỉ có một chiếc áo mỏng màu đen, hơi bó, phác họa ra những đường cong mờ ảo nhưng tuyệt đẹp của thiếu nữ. Sở Ân buộc tóc cao đuôi ngựa, gọn gàng vắt sau đầu, lộ ra cần cổ thiên nga thon dài, trắng nõn.

Cô cầm cây cơ lên, bôi lơ bida, kế đó hất cằm về phía Phó Minh Huyên: "Đến đi."

Cách đó không xa, Cố Thu Trạch nhìn thấy một màn này, bỗng mỉm cười: "Tôi vốn tưởng em gái thi chơi, nhưng nhìn động tác này, không giống chút nào."

Tay trái Sở Ân cầm nghiêng cán cơ, tay phải cầm cục lơ, động tác bôi lơ nhịp nhàng, tay trái đồng thời chuyển động cây cơ, đảm bảo toàn bộ đầu cơ được bôi đều, thoạt nhìn vậy mà hệt như dân lão luyện.

Sở Thật cũng hơi ngạc nhiên, anh thật sự không biết Sở Ân có thể chơi bida.

Không ai biết, bida là trò tiêu khiển kiếp trước của Sở Ân. Trong những thứ Lục Chẩn dạy cô, đây là thứ Sở Ân am hiểu nhất, về sau thậm chí còn đỉnh hơn Lục Chẩn.

Lục Chẩn rất thích tìm hiểu sở thích của cô, sau khi nhận ra cô có hứng thú với bida, lập tức cho lắp đặt một chiếc bàn bida chạm khắc thủ công từ gỗ trắc khan hiếm trong nhà. Trong một khoảng thời gian dài, Sở Ân cho rằng nó không cần thiết, nhưng về sau lại phát hiện, tên chó này còn có thể khai phá ra các cách chơi khác của anh ta trên bàn bida. Đệt!!

Sở Ân lắc đầu, khiến mình chuyên tâm vào trận đấu trước mắt. Đương nhiên cây cơ ở trường không sánh được với những cái trước kia cô từng dùng, nhưng may là Oái Văn có tiền, cây cơ trong tay này truyền lực cũng ra hồn phết.

Trận đấu rốt cuộc chính thức bắt đầu, Sở Ân bắt đầu phát bi.

Cô mở ngón tay mảnh khảnh ra, đặt cây cơ lên trên, ngón cái gập lại, ngón trỏ giữ chặt cơ, một động tác cầm rất tiêu chuẩn, đến ngay cả Lục Chẩn ngồi trong góc cũng nhướng mày.

Sở Ân cúi người, nửa thân trên đè sát xuống mặt bàn, trong nháy mắt đó, cơ thể cực thấp, đôi chân dưới thắt lưng cực dài, vải áo kéo căng, phác ra những đường nét khiến người ta đỏ mặt, mọi người trong phòng đều vô thức nín thở.

Thiếu nữ nhắm vào bi đầu tiên trong đống bi, một cú đánh mạnh lao thẳng về phía bi.

"Cạch" một tiếng, đống bi tản ra vô cùng xinh đẹp.

Hiện trường vang lên vài tiếng hít thở không đè xuống được.

"Fuck, cậu ấy cool vãi."

"Sao mới phát bi thôi mà tôi đã động lòng rồi thế này?"

"Không giấu gì cậu, tôi cũng thế..."

Trong góc, Lục Chẩn dời tầm nhìn, nhíu mày, ngửa ra đằng sau.

...Khó chịu.

Lúc này Phó Minh Huyên hơi căng thẳng, cô ta nhìn chằm chằm vào tay Sở Ân, sau khi hai bi liên tục vào lỗ, bi thứ ba không được kiểm soát tốt, lăn nhẹ nhàng.

Khán giả Tống Triệu Lâm vô cùng căng thẳng: "Aaa xong rồi xong rồi xong rồi!"

Khương Nghiên tức đến mức không nhịn được, hung ác đánh cậu một cái: "Cậu im đi!"

Phó Minh Huyên cũng thầm thở phào. Tuy Sở Ân chơi giỏi hơn cô ta nghĩ, nhưng xem ra trình độ cũng không cao hơn bản thân cô ta là bao.

Tiếp đó, hai người có qua có lại. Sau khi Phó Minh Huyên cho hai bi liên tiếp vào lỗ thì đến Sở Ân, sau khi Sở Ân cho một bi vào lỗ thì đến Phó Minh Huyên, cô ta cho một bi vào lỗ xong lại đến Sở Ân.

Nhìn tổng thể, dường như Phó Minh Huyên chiếm ưu thế hơn. Mặc dù trong trận đấu không được phép nói chuyện, nhưng Phó Minh Huyên vẫn không nhịn được lên tiếng quấy rối cô: "Ấy làm sao bây giờ? Tôi yếu ghê, trình độ của tôi thật sự kém quá."

Sở Ân cầm cây cơ, nhìn xuống mặt bàn, gật đầu: "Đúng thật."

Phó Minh Huyên: "..."

Tống Triệu Lâm căng thẳng dán mắt vào bàn bida, nhỏ giọng lải nhải: "Có được không, sao tôi cảm thấy trình độ của hai người ngang ngửa nhau nhỉ? Chị Ân có thể thắng không đây?"

Khương Nghiên bó tay với cậu, hận không thể lấy băng dính bịt mồm cậu lại. Có điều thực ra trong lòng cô ấy cũng không chắc chắn, bản thân dĩ nhiên hi vọng Sở Ân thắng, song thoạt nhìn Phó Minh Huyên cũng rất giỏi...

Cùng lúc đó, Lục Chẩn ngồi trong góc lại nhìn mặt bàn, khẽ cười.

Thông minh.

Bên cạnh bàn bida, Sở Ân lại bôi lơ khắp đỉnh đầu cây cơ lần nữa, trong đôi mắt đào hoa hiện lên từng chút từng chút phấn khởi.

Mặt bàn đã gần như hoàn thành.

Bây giờ, cô sắp bắt đầu rồi.

Ban đầu Phó Minh Huyên còn chưa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.

Nhưng, trong năm phút đồng hồ tiếp theo, cô ta dần dần biết thế nào là sụp đổ.

Phó Minh Huyên đã không thể thực hiện thêm một cú đánh nào nữa.

Sở Ân cho năm bi vào lỗ liên tiếp. Động tác tiêu chuẩn, đường bi rõ ràng mà chuẩn xác. Cô thờ ơ đi vòng quanh sân, trong dáng vẻ ung dung lộ ra sự tao nhã khó nói được thành lời.

Viên bi đen cuối cùng nằm ở vị trí rất oái oăm, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nơi này.

Phó Minh Huyên đã tuyệt vọng, lòng thầm cầu mong cô đánh lệch.

Sắc mặt Sở Ân vẫn như cũ, đặt cơ lên mặt bàn, dừng lại mười giây, sau đó đột nhiên đánh ra.

—— Bi cái bật lại, xoay tròn sượt qua, bi đen rơi thẳng vào lỗ!

Đến lúc này, Sở Ân đã dọn sạch bàn trong một cú đánh, không chừa lại cho đối thủ lấy nửa phần cơ hội.

Toàn trường nhốn nháo sôi nổi.

"Đệt, đỉnh của chóp aaaa!"

"Trời ạ, cậu ấy là thần tiên gì vậy!!!!"

"Tôi yêu rồi tôi yêu rồi tôi yêu rồi——"

Cố Thu Trạch đứng trong đám người, vừa vỗ tay vừa lắc đầu: "Pha bắn lúc nãy tuyệt lắm, đúng là lợi hại."

Tống Triệu Lâm kích động ôm lấy Khương Nghiên, hai người mất hết hình tượng bắt đầu gào khóc: "Sở Ân aaaa!!!"

Trận thứ hai, người thắng của hai nhóm quyết đấu, người thua tranh đoạt hạng ba. Sở Ân đã hoàn toàn tìm được cảm giác, trận này càng dứt khoát lưu loát hơn, nháy mắt hạ gục cả sân, sạch sẽ nhanh chóng giành chiến thắng trong trận đấu.

Hiện trường đã có vô số người đắm chìm, biến thành fans của cô.

Fanboy số một Tống Triệu Lâm và fangirl số một Khương Nghiên chạy đến chúc mừng cô.

"Hạng nhất aaa!!!"

"Quá đỉnh!!"

Sở Ân bị Khương Nghiên lung lay, trên môi không khỏi nở nụ cười. Cảm giác tuổi trẻ và chiến thắng thật tuyệt, tươi sáng sôi động, nhiệt huyết, thích làm gì thì làm.

Từ đầu đến cuối, Lục Chẩn đều nhìn một người. Nhìn cô bình tĩnh phát bi, nhìn khuôn mặt mừng rỡ của cô, trong lòng từng chút được lấp kín, có loại cảm giác khó diễn tả thành lời.

Cô nên như thế này, ưu tú và xinh đẹp, yên tĩnh nhưng nở rộ.

Cô sẽ thuộc về bất kì ai sao...

Sở Thật và Cố Thu Trạch bước đến cạnh Sở Ân, hai anh trai lại ra sức khen ngợi cô.

Cố Thu Trạch hơi chớp mắt: "Khi nào đánh với anh một trận nhé? Kĩ thuật của anh cũng tàm tạm."

Sở Ân mỉm cười: "Vâng."

Phía xa, Lục Chẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, con ngươi đen kịt. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, vẻ mặt lạnh như băng rời khỏi sân thi đấu.

Sở Thật: "Tiếp theo đi xem bọn anh đi."

Sở Ân: "Các anh phải chơi bóng rổ ạ?"

Cố Thu Trạch nở nụ cười: "Lớp 12 chỉ có mỗi hoạt động như thế, làm sao có thể bỏ qua được."

Sở Ân gật đầu: "Vậy các anh đánh với ai thế? Em tới cổ vũ cho các anh."

Sở Thật xoa tay, cười híp mắt đáp: "Chắc là, lớp 11-quốc tế."

Sở Ân "phụt" một tiếng, suýt nữa phun ra ngoài.

Trận bóng rổ là hỗn chiến cả trường, mỗi lớp trong khối sẽ cạnh tranh hạng nhất, sau đó các khóa sẽ cạnh tranh với nhau để giành chức vô địch chung cuộc. Lớp 10 đều là đám nhóc không biết đánh, lớp 11 vốn dĩ có lớp 5 và lớp quốc tế mạnh nhất, nhưng hôm nay lớp 5 đã dừng bước, lớp quốc tế thăng cấp. Lớp Sở Thật là quán quân năm ngoái, năm nay vẫn rất mạnh như xưa.

Vì vậy, xác suất lớn là trong trận chung kết, lớp 11-quốc tế và lớp 12-quốc tế sẽ đối đầu.

Sở Ân:...Em có thể đổi ý không đi được không.

Tên đàn ông chó chơi bóng thật sự rất đẹp trai, cô không muốn xem anh ta ra vẻ đẹp trai cool ngầu.

Sở Thật vỗ vai em gái, nói: "Yên tâm, bọn anh sẽ giành quán quân về cho em xem."

Sở Ân cố gắng tỏ vẻ như mình tin tưởng, nhưng trong mắt vẫn lộ ra từng tia nghi ngờ.

"Thật đấy!" Sở Thật giải thích: "Anh và anh Thu Trạch của em phối hợp thì không gì sánh được, năm ngoái bọn anh là người vô địch."

Đây là sự thật, Cố Thu Trạch gật đầu tán thành.

Sở Ân không nhịn được hơi vui mừng, các anh trai thật sự có thể đánh bại Lục Chẩn sao?

"Hơn nữa tên Lục Chẩn lớp 11-quốc tế kia" Sở Thật xua tay: "Nó cũng tàm tạm, không đủ gây e ngại."

Cố Thu Trạch:...?

Tuy thế nhưng, cậu giả ngầu hơi quá rồi đấy.

Có điều Sở Ân lại khá phối hợp: "Vâng, em cũng thấy vậy."

Sở Thật tức khắc dịu dàng: "Đấu pháp gì đó của nó có rất nhiều lỗ hổng, kì thực không ổn lắm."

"Hóa ra là như vậy! Chẳng trách, xem ra cậu ta cũng không quá gì và này nọ."

"Vậy nên khi đó Ân Ân phải đến xem thi đấu, xem bọn anh áp đảo nó như thế nào."

"Vâng!!"

Cố Thu Trạch: "..."

Cậu giả ngầu làm tôi đau lưng quá.

...Chỉ có thể là người làm anh.

-

Trận bóng rổ đã diễn ra hai ngày, cuối cùng đội thắng cuộc thật sự là lớp 11-quốc tế và lớp 12-quốc tế.

Một trận đại chiến thế kỉ sắp trỗi dậy.

Sở Ân giành giải nhất hạng mục bida, mang về cho lớp năm điểm đầu tiên, sau đó thì hoàn toàn không còn quan tâm đến đại hội thể thao nữa, chìm đắm vào học tập không cách nào thoát ra được.

Mãi đến ngày diễn ra trận chung kết bóng rổ, cô mới được anh trai nhắc nhở, đợi đến khi hết giờ phải đến xem.

Mọi người trong lớp vẫn chạy nhanh như cướp, Khương Nghiên nói đến chiếm chỗ cho cô nên cũng đi trước.

Sở Ân thong dong sắp xếp bài ghi chép xong, tiếp đó cầm bình ra ngoài lấy nước.

Vừa vòng qua ngã rẽ đã oan gia ngõ hẹp gặp ngay Lục Chẩn.

Lục Chẩn khoanh tay, nhìn bộ dáng muốn chạy của cô, cong môi: "Học sinh giỏi."

Sở Ân: "Chuyện gì?"

Lục Chẩn đến gần, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: "Bài hát trong ipod kia, chửi tôi à?"

Sở Ân hơi rụt cổ lại.

...Suýt nữa quên mất vụ này.

Không ngờ tên chó này đã thật sự nhìn thấy, sau đó còn hiểu được.

Đúng!! Chửi anh đấy!!

Thì sao nào?!

Nhưng bề ngoài Sở Ân lại mù mịt khó hiểu: "Bài hát gì cơ?"

Lục Chẩn cúi đầu chăm chú nhìn cô.

Có lúc anh rất muốn mở đầu cô ra xem bên trong là gì. Tại sao lại có thể học giỏi, đánh bida đỉnh đến thế, tại sao lại có thể... thu hút mọi người như vậy.

Lục Chẩn lắc đầu: "Không có gì."

Cho dù là chửi thì anh cũng bằng lòng.

Có lẽ là do anh quá ngu ngốc.

"Sở Ân" Anh nhìn cô: "Cậu thích học giỏi à?"

Học giỏi, giống Cố Thu Trạch kia. Vậy nên cô mới cười với anh ta dịu dàng như vậy.

Sở Ân thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ thay đổi đột ngột của anh, khó hiểu "À" một tiếng.

Lục Chẩn không tự chủ được cong môi.

Ngốc ghê. Thật đáng yêu.

"Vậy cậu đến xem thi đấu đi" Lục Chẩn nói: "Ngay bây giờ, sân bóng rổ."

Xem tôi áp đảo anh ta như thế nào.

Nhìn tôi, tôi giỏi hơn anh ta.

-

Sở Ân mặt đầy rối rắm gõ hệ thống.

"Cậu có cảm thấy tên chó nam chính này cứ là lạ không?"

Hệ thống học tập: "Cái này kí chủ phải tự phán đoán thôi."

Sở Ân vừa chậm rãi đi về phía sân bóng rổ, vừa suy xét.

Nói thật, Lục Chẩn năm 17 tuổi và sau này hoàn toàn khác nhau.

Mà bởi có những năm tháng sau khi trưởng thành, nên đối với Sở Ân 17 tuổi, Lục Chẩn là một thứ gì đó khá mơ hồ. Nhưng dựa vào giác quan trí nhớ, dáng vẻ mà kiếp này Lục Chẩn thể hiện ra rất bất đồng, khiến Sở Ân khó nắm bắt.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tên đàn ông chó vẫn là tên đàn ông chó.

Lòng giết chó không thể xoá nhoà!

Đang nghĩ ngợi thì đã đến sân bóng rổ.

Có người lớp khác chủ động chào hỏi Sở Ân, cô đáp lại, sau đó tìm thấy Khương Nghiên đang vẫy tay chào, bèn bước qua. Anh trai biết Khương Nghiên là bạn cô nên bảo cô ấy ngồi ở khu dự bị cách gần sân bóng.

Sở Ân liếc mắt qua, chợt nhìn thấy Trịnh Du.

...Quên mất tên đàn ông tự tin này cũng học cùng lớp với anh trai.

Sở Thật thấy cô do dự, xoa đầu cô, khẽ nói: "Yên tâm đi, anh đã cảnh cáo rồi, cậu ta không đến tìm em nữa đâu."

Sở Ân thầm thở phào.

Sở Thật và Cố Thu Trạch mặc quần áo chơi bóng đều rất đẹp trai, không ít nữ sinh trong sân ghen tị nhìn cô và Khương Nghiên.

Bọn họ cũng muốn được gần đàn anh như vậy aaaa!!

Lớp 11-quốc tế đối diện, Sở Thu Thu ngồi trong khán đài bình thường, bọn họ đều trông thấy một màn xoa đầu khiến người ta xiêu lòng của Sở Thật.

Có người hỏi: "Thu Thu, anh trai cậu cưng chị cậu như vậy sao?"

Sắc mặt Sở Thu Thu trắng bệch, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Đúng vậy. Anh ấy cũng muốn tôi qua đó, nhưng tôi phải cổ vũ cho lớp chúng ta nên từ chối."

"Vậy à."

Ngay sau đó, Lục Chẩn ra sân.

Quần áo chơi bóng trắng đen, lộ ra cánh tay rắn chắc được bọc bao tay màu đen. Trên đầu thiếu niên đeo băng đô trắng đen, lộ ra vầng thái dương trắng bóc, nốt ruồi lệ đỏ hồng lúc này cực kì rõ ràng.

Anh nhìn lướt qua khu tuyển thủ phía đối diện, trong mắt hiện lên ý cười.

Nữ sinh ở đây đều phát điên.

Điện thoại chụp ảnh tanh tách, trận đấu còn chưa bắt đầu đã tích trữ được mấy trăm tấm ảnh. Diễn đàn đồng loạt mở bài, ghi hình trực tiếp trận đại chiến thế kỉ.

Sở Thật nhìn dáng vẻ phô trương của Lục Chẩn, bất mãn quay đầu lại, thấy khuôn mặt em gái không hề bị lay động, bỗng cảm thấy yên tâm.

"Chờ coi, xem bọn anh xử lí đám nhãi này như thế nào."

Sở Ân nắm tay lại: "Anh, em tin các anh."

Cố Thu Trạch đi đến phối hợp với anh: "Đi, ra sân thôi."

Trịnh Du cùng theo ra sân, gã ngoảnh lại, nhìn về phía Sở Ân với vẻ phức tạp kèm theo chút u buồn, trong ánh mắt thiếu đứng đắn có thêm một tia thâm tình.

Sở Ân: "..." Đừng sán lại bà đây.

Lục Chẩn phía xa nhìn thấy cảnh này, mi âm nhíu lại.

Chẳng bao lâu. trọng tài thổi còi, trận đấu chính thức bắt đầu.

Mặc dù Trịnh Du hay làm mấy trò con bò khiến người ta nổi da gà, nhưng gã có chiều cao rất chuẩn. Bây giờ Lục Chẩn đã sắp 186, Trịnh Du trông thế mà còn to lớn hơn anh một chút, mà anh trai và Cố Thu Trạch cũng rất cao, hàng đội ngũ lớp 12 hệt như một bức tường người.

Lớp 11 phía đối diện thoạt nhìn "nhỏ yếu" đi rất nhiều. Lục Chẩn cao nhất, Đàm Khoa cao khỏe, chiều cao những người còn lại giảm dần.

Sở Ân chân tình thực sự mong chờ được chứng kiến bộ dạng Lục Chẩn bị áp đảo.

Nhưng,

Khi được tận mắt chứng kiến Lục Chẩn đùa bỡn Trịnh Du như cháu trai, dẫn bóng vòng qua gã rồi úp thẳng vào rổ, nữ sinh cả sân gào thét đến mất mạng.

Cô lập tức biết.

Cô ngây thơ rồi.

"Aaaa anh Chẩn aaaa."

"Đẹp vãi aaaa."

"Lớp 12 xông lên!!!!"

"Lớp 11 chắc tất thắng!!"

Lục Chẩn như cắn thuốc, dẫn bóng qua người, chuyền bóng, ném bóng vào rổ, làm liền một mạch không ai dám ngăn chặn.

Hormone dồi dào mạnh mẽ tỏa ra, thiếu niên nhiệt huyết chơi bóng dưới ánh mặt trời, cực kì chói mắt.

Nửa trận tiếp, điểm số đã hoàn toàn được kéo dài, lớp 11 dẫn trước mười mấy điểm. Sở Thật rốt cuộc không dám chểnh mảng nữa, mấy người trao đổi chiến thuật, sau đó không nhịn được bốc phốt.

"Đệt, Lục Chẩn điên rồi sao?"

"Không muốn sống nữa nên đánh ác như thế à??"

"Có người nào trong đám các cậu từng kết thù với nó à?!"

Mấy người im lặng một lúc.

Sau đó cả đám nhìn về phía Trịnh Du.

"Có phải là do lần trước cậu ép tường không..."

Trịnh Du vốn đang uống nước, suýt nữa bị sặc chết: "Tôi không có! Tôi thật sự không cố ý!"

"Được rồi." Cố Thu Trạch vỗ tay: "Giữ tâm trạng ổn định."

Ban nãy lúc Lục Chẩn chặn bóng anh, anh rõ ràng thấy cậu ta mỉm cười. Nụ cười rất khiêu khích, tuyệt đối là cố ý.

Rất có khả năng thằng nhóc này muốn coi thường anh, nhưng anh không thể hoảng loạn được.

"Nửa trận sau hãy thận trọng vững vàng, vẫn còn cơ hội."

Các đội viên ổn định ý chí chiến đấu, chỉnh đốn lại rồi ra sân, nửa trận sau khó khăn gỡ lại điểm số.

Thể lực Lục Chẩn hệt như vô hạn, giữa chừng chỉ ra sân nghỉ một lần, sau đó chơi từ đầu đến cuối, hơn nữa chẳng ai có thể địch lại.

Sở Ân đã mất hi vọng, hóa thành một con cá mặn[2].

[2] Cá mặn: là một từ lóng trên mạng nhằm chỉ những người không có mơ ước, không có hoài bão khát vọng

...Rõ ràng là cô đến xem Lục Chẩn bị áp đảo, sao lại thế kia.

Buộc phải xem bốn mươi phút tập hợp những pha ra vẻ cool ngầu của Lục Chẩn.

...Quan trọng là thật sự quá đẹp trai aaa tức chết mất!!!

Tên đàn ông chó càng phóng thích sức cám dỗ thì cô càng cáu.

Trận đấu chỉ còn một phút cuối cùng.

Lục Chẩn một mình dẫn bóng đến khu vực 3 điểm, đột nhiên nhìn ra ngoài sân.

Anh nâng cằm lên để lộ góc hàm đẹp đẽ, nụ cười trên khóe môi vì mồ hôi mà lóng lánh, khẽ hất tay về phía khán đài.

Chẳng qua là một động tác diễn ra trong một giây, song lại khiến đám nữ sinh trong sân tuôn ra tiếng thét âm lượng cao.

Sở Ân kinh ngạc.

Cô lồng lộn gõ hệ thống: "Vừa rồi tên chó đó nhìn tôi à?!"

Hệ thống học tập: "...Hình như là vậy."

Sở Ân: "Anh ta lại cợt nhả tôi? Anh ta lại có thể cợt nhả tôi!!"

Sở Ân lập tức quyết định lôi kịch bản ra.

【Lục Chẩn vung tay lên, làm động tác ném tiêu chuẩn, quả bóng 3 điểm tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không, vào rồi!】

Sở Ân cười khẩy, loạt xoạt gạch xoẹt "tiến vào" đi, sửa thành chữ "nổ".

Mời anh ra vẻ cool ngầu, phá hoại đi, cặn bã!!

Trong sân, Lục Chẩn vung tay lên, cánh tay nâng đỡ[3], chuẩn xác ném bóng ra.

Hàng ngàn con mắt ở đây nhìn theo khối cầu vẽ ra một đường parabol sắp vào rổ, sau đó——

"Uỳnh!" một tiếng nổ vang rung trời.

Đột nhiên phát nổ thành một màn pháo hoa.

Cả trường im bặt.

Lục Chẩn cũng ngẩn ra.

Oái Văn xây trường được 50 năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện việc người đàn ông có sức mạnh phi thường làm nổ tung bóng rổ.

Nhưng cuối cùng Sở Ân cũng vỗ tay.

"Oaaa!"

"Man ghê!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv