"Tống Triệu Lâm, cậu là đồ vô liêm sỉ!!!"
"Đồ không biết xấu hổ! Không ngờ lại đi gian lận phiếu bầu!!!"
"Chỉ vì một cái danh hoa khôi học đường mà cậu lại làm thế sao! Cậu thèm nó đến thế à!!!"
Buổi tối hôm đó, điện thoại của Tống Triệu Lâm bị bạn bè spam "ting ting ting ting" liên tục.
Mặt cậu ngẩn tò te: Gian lận phiếu bầu? Không phải! Tôi không có làm!!
Bình thường Tống Triệu Lâm có mối quan hệ rất tốt với mọi người, có thể chơi với tất cả học sinh từ cậu ấm cô chiêu đến những người có gia cảnh bình thường, cho nên sau khi tin nhắn được gửi đến điện thoại của cả trường, một đám người nửa thật nửa đùa đến khởi binh vấn tội.
Đồng chí Tống Triệu Lâm - người vinh dự được bầu làm hoa khôi học đường bối rối một lúc lâu.
Bối rối xong, cậu nhìn gương mặt xinh trai của mình trong gương, bỗng khó xử nghĩ:
"Chết thật, vẻ đẹp của mình lại có thể lấn át được chị Ân ư?!"
Cái ý nghĩ này hiện lên còn chưa nổi mấy giây, cậu đã tự tát "bốp" vào mặt mình:
"Hừ, mày xứng đáng bị như vậy!"
Gương mặt kia của chị Ân không phải thứ mày có thể lấn át!!
Vậy rốt cuộc tại sao? Cậu không gian lận phiếu bầu, theo lí mà nói thì cơ chế diễn đàn cũng không cho phép gian lận phiếu, người có quyền bầu phiếu đều là học sinh Oái Văn, mỗi người chỉ có một tài khoản duy nhất.
Lẽ nào có người giúp cậu chống lại ý trời, thay đổi số phận trong phút cuối, cưỡng chế đẩy cậu ngồi vào ngai vàng hoa khôi học đường?? Ai lại yêu mến (gà mái) cậu đến vậy??
Trong tất cả mọi người, Đàm Khoa là người cười như điên nhiều nhất. Với tư cách là tên đầu têu cho Tống Triệu Lâm đăng kí, cậu chàng tuyệt đối không ngờ người anh em của mình lại thật sự được chọn làm hoa khôi học đường, việc này cũng kích con mẹ nó thích vãi.
Đàm Khoa cười hô hố cả buổi tối, chợt nhớ đến một người anh em khác của mình được chọn làm nam vương học đường, lại càng buồn cười hơn. Cậu chàng gửi wechat cho Tống Triệu Lâm: [Lâm Tử, hiện tại mày đã chính thức trở thành một cặp với anh Chẩn nhà chúng ta, bây giờ mày là bạn nhảy của anh Chẩn hahahaha.]
Tống Triệu Lâm lập tức trả lời: [Vậy tao còn sống được qua đêm nay không??? *sợ hãi* *sợ hãi*]
Đàm Khoa: [Người anh em, tao đề nghị mày nên nhanh chóng tự cứu chính mình đi.]
[Không riêng gì anh Chẩn, vốn dĩ Sở Ân có thể được chọn, kết quả lại bị mày ngáng chân, mày không định đi xin lỗi người ta à?]
Tống Triệu Lâm: [Đàm Tử, mày vẫn là người nghĩ chu đáo nhất!! *hôn gió*]
Trước hết, cậu chân thành gửi wechat cho Lục Chẩn: [Anh Chẩn, em thề với trời, em tuyệt đối chưa từng có ý nghĩ quá phận với anh! Em không cố tình trở thành hoa khôi đâu!!]
Gửi xong, một lúc lâu sau vẫn không thấy hồi âm. Tống Triệu Lâm chờ một lúc, lại gửi thêm tin nhắn: [Anh Chẩn à?]
Lần này rốt cuộc cũng có hồi âm: [Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng đã bị đối phương từ chối tiếp nhận.]
Tống Triệu Lâm: QAQ!
Cậu vô cùng đau lòng mở khung chat của Sở Ân ra: [Chị Ân, thật sự em không cố ý đâu, chị vĩnh viễn là hoa khôi học đường đẹp nhất trong lòng em *khóc lớn* *khóc lớn*]
Vốn tưởng Sở Ân cũng sẽ block cậu, nhưng không ngờ thái độ của đối phương lại vô cùng ôn hòa.
Sở Ân: [Lâm Lâm, tự tin lên, cậu xứng đáng mà.]
Tống Triệu Lâm:?? Bỗng nhiên cảm động muốn khóc là sao vậy?
Cậu không ngờ bề ngoài chị Ân lạnh nhạt vô tình, thực chất trong lòng lại ấm áp như thế!
Sở Ân: Chột dạ nhưng không nói.jpg
Sáng hôm sau, Tống Triệu Lâm đi học, hiển nhiên cảm giác được tỉ lệ quay đầu của mình tăng đột biến.
Cậu thiếu niên bình thường tự tin, hoạt bát như ánh mặt trời suýt rụt hết cả dom lại, bước đi ngại ngùng, chân quặp vào trong.
Khó khăn lắm mới đến được phòng học lớp 5, Sở Ân đã ngồi yên vị học bài. Ngày thường Tống Triệu Lâm bước vào lớp, khi ngồi xuống cô sẽ không thèm nhìn, nhưng hôm nay, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Tống Triệu Lâm một cái xưa nay chưa từng có.
Trong cái nhìn của Sở Ân ẩn chứa hàm ý sâu xa muốn cười nhưng không thể cười, chột dạ nhưng phải cố gắng che giấu. Đôi mắt cô phát sáng hơn bình thường, nhìn Tống Triệu Lâm vô thức vén tóc.
Sở Ân còn đưa tay giúp Tống Triệu Lâm kéo ghế ra: "Ngồi đi."
Tống Triệu Lâm thụ sủng nhược kinh[1]—— Lẽ nào đây chính là đãi ngộ của hoa khôi học đường sao?! Hình như, hình như có hơi thoải mái quá thì phải?
[1] Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương cưng chiều mà lo sợ
Sở Ân ngăn cảm giác bứt rứt lương tâm lại, cố gắng ép mình không bật cười.
Quyền hạn sửa đổi câu quy định cô chỉ có thể tìm mục tiêu từ những người đã báo danh, hôm qua cô cũng đắn đo suy nghĩ mãi. Tuy cô có thể khiến Phó Minh Huyên hoặc Sở Thu Thu lên làm hoa khôi học đường, nhưng nếu nhìn tổng thể nội dung cốt truyện tiểu thuyết, một khi hai người này lên làm hoa khôi, dĩ nhiên sẽ càng có thể giờ trò quỷ, như vậy chẳng khác nào cô tự tìm rắc rối cho mình.
Sau khi suy nghĩ mọi cách, Tống Triệu Lâm quả thật là thí sinh thích hợp nhất. Không biết gây chiến, thậm chí còn có năng lực tăng hiệu quả hài kịch cho nội dung cốt truyện, một mũi tên trúng hai đích—— Cô đúng là nghệ thuật gia √
Người đến lớp ngày càng nhiều, chuyện đầu tiên của mỗi người khi tiến vào chính là nhìn về phía Tống Triệu Lâm.
"Fuck, Lâm Tử, mày bờ- rồ (*pro) vãi!"
"Giờ mày hót hòn họt luôn rồi đấy!"
"Tin tức chính thức nói không có số liệu khác thường, vậy có khi hệ thống trục trặc rồi? Mày thực sự sẽ được ghi danh vào sử sách Oái Văn!"
Sở Ân chột dạ rủ mắt xuống, chăm chú học bài, ra vẻ không hề động tâm vì chuyện ngoài lề.
Lúc nam sinh trong lớp nhìn Tống Triệu Lâm, không tránh khỏi việc nhìn sang Sở Ân bên cạnh.
Thiếu nữ cúi đầu, tóc mái mềm mại lưa thưa rơi xuống sát vào đôi lông mày thanh tú. Cô ngồi bên cửa sổ, nửa người nhuốm ánh sáng dịu dàng, xinh đẹp lạ thường.
Các nam sinh lại đỏ mặt.
Nếu như hệ thống không bị trục trặc, hiện tại chắc hẳn cô phải là hoa khôi học đường. Ngay trong đám bọn họ hôm qua đã có không biết bao nhiêu người bầu phiếu cho Sở Ân.
Cho nên khi Phó Minh Huyên bước vào, bọn họ đều cuống quýt nhìn đi chỗ khác, cũng không dám nhìn Phó Minh Huyên, dù sao lúc trước họ cũng đã từng đồng ý bầu phiếu cho cô ta.
Sau khi Phó Minh Huyên vào phòng học, cô ta liếc nhìn Tống Triệu Lâm đầu tiên, thấy cậu bình yên vô sự mới thầm thở phào.
Lúc tan học ngày hôm qua, Sở Ân vẫn đứng đầu bảng bình chọn, cô ta tức không chịu được, bèn tìm mấy chị đại Nhất Trung bên cạnh, muốn bọn họ đi hù dọa hoa khôi học đường một chút để sau này bớt huênh hoang.
Mấy trường học bên cạnh đều biết nữ sinh Oái Văn toàn bạch phú mỹ, vì vậy vốn rất quan tâm đến mấy cuộc thi hoa khôi và nam vương học đường hằng năm. Phó Minh Huyên trả thù lao sộp, đương nhiên bọn họ cũng không từ chối.
Bàn giao việc xong, Phó Minh Huyên bụm mặt lén đi ngay. Ai ngờ đến tối mọi thứ đột nhiên lại đảo ngược, Sở Ân không được làm hoa khôi học đường?!
Mặc dù Phó Minh Huyên rất hài lòng với kết quả này, song cô ta hơi lo lắng sẽ tạo ra chuyện nhầm lẫn xấu hổ.
...Mấy em gái lực sĩ bên Nhất Trung kia chắc không có ngu đến vậy đâu nhỉ.
Cùng lúc đó.
Trong quán Internet đối diện trường học, vài nữ sinh Nhất Trung trang điểm đậm đang truy cập vào trang chủ của trung học Oái Văn.
"Nam vương học đường năm nay của bọn họ vẫn là Lục Chẩn à? Ôi~ Mlem ghê~"
"Nếu người đứng thứ hai tên Cố Thu Trạch kia mà đến trường chúng ta thì cũng đủ để làm nam vương học đường rồi!"
"Lau nước miếng, mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta hôm nay là hoa khôi học đường——"
Con chuột lướt xuống dưới, mấy cái đầu chen chúc trước màn hình: "Tống Triệu Lâm?"
"Không có ảnh chụp thì sao tìm được người đây?"
"Quên đi, cứ đi hỏi thăm một chút là biết ngay ý mà, hoa khôi học đường chắc chắn sẽ rất nổi tiếng——"
Tâm trạng Lục Chẩn không được tốt lắm.
Tuy trông anh vẫn hờ hững lười nhác như thường ngày, nhưng thanh niên Đàm Khoa ngồi cách anh một lối đi nhỏ vẫn có thể cảm nhận được. Theo lí mà nói, xưa nay Lục Chẩn chưa bao giờ có hứng thú với mấy chuyện bình chọn linh tinh kia, vậy đáng ra bây giờ phải không quan tâm mới đúng.
"Anh Chẩn, anh có đi vũ hội không?" Đàm Khoa hỏi.
Lục Chẩn nhíu mày, còn chưa kịp nói thì một bóng người đột nhiên xông vào lớp.
"Anh Chẩn~~ Đàm Tử~~"
Lúc Tống Triệu Lâm đi đến, trên đường gặp phải mấy ánh mắt tán tỉnh của bạn bè, khiến cả người cậu đều gay hóa.
Cho nên khi Tống Triệu Lâm cơ tình[2] tóe ra bốn phía đi vào lớp quốc tế, Lục Chẩn lập tức giơ tay lên che mắt, Đàm Khoa cũng bày ra vẻ mù mắt: "Con mẹ mày, bình thường lại chút đi!"
[2] Cơ tình: "Cơ" là tiếng lóng trên mạng, ở Quảng Đông từ cơ (基) đọc là jī, đồng âm với chữ G trong gay nên được dùng để chỉ gay, cơ tình là tình cảm giữa hai người đồng tính.
Tống Triệu Lâm cợt nhả ngồi xuống: "Tao nhận ra là lên làm hoa khôi học đường thì không có gì là không được hết!"
Lục Chẩn bình thản, Đàm Khoa vui cười hớn hở nói: "Sao thế?"
Tống Triệu Lâm: "Đãi ngộ của tao hôm nay rất chi là—— Bạn cùng bàn kéo ghế cho tao, còn chủ động nói chuyện với tao nữa trời ạ!"
Lục Chẩn bỗng nhướng mày, con ngươi đen kịt không nhìn ra cảm xúc.
Nhưng Đàm Khoa bên cạnh lại rất kinh ngạc: "Thật hay giả vậy? Người ta không tức điên lên nện mày vì cướp mất danh hiệu của người ta à?!"
Tống Triệu Lâm: "Không có đâu! Cậu ấy còn nói với tao: tôi không đáng giá đến vậy đâu hahahahaha."
Đàm Hoa cũng cười: "Đệt hahaha."
Lục Chẩn cũng muốn cười. Tức quá hóa cười.
80% cô học sinh giỏi kia rất vui mừng, căn bản không muốn dính dáng đến anh.
Tống Triệu Lâm nói chuyện một thôi một hồi thì bắt đầu trơ tráo, mặt dày hỏi Lục Chẩn: "Anh Chẩn, chúng ta thật sự không làm một bài ư? Em thấy mọi người đều rất mong chờ đấy."
Đàm Khoa điên cuồng cố nén cười—— đúng là rất chờ mong, nhưng lại sợ chết không dám nói.
Lục Chẩn ngước mắt nhìn cậu, chậm rãi phun ra một chữ: "Cút."
Tống Triệu Lâm: "Vâng——"
Hoa khôi học đường tới lui như một cơn gió, chỉ để lại một bóng hình xinh đẹp.
Lục Chẩn ngồi một lúc rồi đột nhiên đứng dậy. Đàm Khoa bên cạnh ưỡn thẳng lưng lên: "Anh đi đâu vậy?"
"Miễn theo sau." Lục Chẩn xua tay.
Lục Chẩn vừa đi, cuộc trò chuyện trong lớp càng càn rỡ hơn một chút.
"Haiz, thương anh Chẩn của chúng ta ghê~ Anh ấy có thật sự khiêu vũ với Tống Triệu Lâm không nhỉ?"
"Tôi thấy cái kết quả này rất ổn hahaha, tôi không nghĩ ai kia có thể làm hoa khôi học đường được."
"Thực ra tôi cũng cảm thấy như vậy, mặt cậu ta cũng ổn, nhưng còn phụ thuộc vào tổng thể..."
"Đúng vậy, quê mùa quá."
Một số nam sinh bên cạnh nghe xong chỉ cảm thấy một vị chua phả vào mặt.
Gương mặt kia của Sở Ân, vừa nhìn đã không thể nghĩ được gì thì còn nói gì đến tổng thể.
Lục Chẩn ra khỏi phòng học, theo bản năng đi về phía lớp 5, đi được nửa đường mới cảm thấy không thể tin được.
Đi nhìn cái gì chứ.
Lục Chẩn cười nhạo một tiếng.
Thế nhưng anh vẫn không kìm được, tựa như bị ai cào cấu, từ đáy lòng sinh ra nỗi nhớ nhung.
Lục Chẩn đi theo hành lang, chưa kịp rẽ thì bỗng nghe thấy tiếng của Tống Triệu Lâm: "Chị, chị Ân, chị thật sự không đến vũ hội sao?"
Lục Chẩn đột nhiên dừng lại.
Sau hai giây, giọng Sở Ân lạnh nhạt vang lên: "Không đi, vô vị, tôi muốn học bài."
Khóe môi Lục Chẩn bỗng hơi nhếch lên, xem ra cô cũng thế này trước mặt người khác.
"Anh Chẩn cũng đi đấy, cứ coi như chị không muốn xem em khiêu vũ thì chẳng lẽ lại không muốn ngắm trai đẹp sao?!"
Lục Chẩn vô thức nín thở, đợi cô trả lời.
"Không muốn." Giọng nói còn lạnh nhạt hơn cả ban nãy.
Sở Ân thật sự rất lười đến cái vũ hội gì gì kia, nhưng Tống Triệu Lâm cảm thấy danh hiệu này của mình không minh bạch, nhất định phải lôi cô đi trấn giữ.
Cô suy nghĩ một chút rồi an ủi Tống Triệu Lâm: "Cậu tự tin lên, kì thực cậu và Lục Chẩn rất xứng đôi."
Tổng Triệu Lâm bày ra khuôn mặt sợ hãi: "?"
Lục Chẩn cách họ một bức tường: "..."
Sở Ân chân thành nói: "Cảm giác cp (*couple) đều do ship mà ra. Hai người vốn không hợp, nhưng nếu kiên quyết ghép đôi thì cũng có thể sinh ra tuyến tình cảm, huống chi hai người các cậu còn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, đúng không."
Khuôn mặt Tống Triệu Lâm dại ra.
Đây là lần đầu tiên Lục Chẩn nghe cô nói nhiều chữ như vậy.
Giọng cô gái trong trẻo, từng câu từng chữ rõ ràng, Lục Chẩn nghe mà tim suýt ngừng đập.
Sở Ân gieo một hạt giống tình yêu vào nội tâm Tống Triệu Lâm, tiếp đó hài lòng cầm quyển từ đơn rời đi, để lại Tống Triệu Lâm một mình tự tái tạo tam quan.
Lục Chẩn lạnh nhạt quẹo qua góc rẽ, Tống Triệu Lâm nhìn thấy anh, lập tức sợ hết hồn, sau đó vội vã tự thú chứng minh sự trong sạch: "Em không có, anh Chẩn, em thật sự không có như vậy!"
Lục Chẩn không nhìn cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng Sở Ân rời đi, có lẽ cô sẽ phải đi qua cầu thang, sau đó lên sân thượng học sách. Lục Chẩn xoay người đi đến một bên cầu thang khác, đứng trong cầu thang chờ cô.
Tống Triệu Lâm lo lắng nghĩ: Thôi toang, để anh Chẩn nghe được mấy câu nói vừa rồi, chắc hẳn bây giờ anh ấy lại càng chán ghét chị Ân hơn rồi!
Sở Ân đi lấy nước trước, sau đó vừa học thuộc từ đơn, vừa đi về phía sân thượng.
Vừa lên cầu thang, cô đã nhìn thấy Lục Chẩn.
Hệ thống học tập: "Ting, đây nhất định là duyên phận đặc biệt."
Sở Ân vô tình nói: "Cút."
Tên đàn ông chó dựa người vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại, tựa như không hề chú ý tới cô.
Tóc đen thoải mái rủ xuống, từ góc độ này vừa khéo có thể trông thấy nốt ruồi lệ trước mắt, tỉ lệ gò má chuẩn xác, hoàn mĩ hệt như cố tình căn góc.
Nhưng Sở Ân hoàn toàn không bị lay động, nghĩ thầm: Xui vãi, mị rất muốn đổi đường khác.
Nhưng nếu lúc này mà xoay người rời đi, hoặc sửa kịch bản ngay tại chỗ thì quá lộ liễu, vậy nên cô dứt khoát tập trung tinh thần đi qua, định làm như không thấy gì.
Trong một giây định né tránh đó, cô bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ, Lục Chẩn ngẩng đầu lên: "Không chào hỏi lấy một tiếng à?"
Sở Ân: hello??
Chào hỏi gì chứ, chúng ta quen nhau sao??
May mà tôi là người văn minh, bằng không tôi đã gửi lời hỏi thăm đến tông ti họ hàng nhà anh rồi!
Cầu thang không lớn, chỉ có hai người bọn họ, tầm mắt Lục Chẩn rơi lên mặt cô, có thể thấy rõ cô kinh ngạc trong phút chốc rồi tinh tế khẽ nhíu mày.
Vô cùng sinh động.
Sở Ân tuân theo nguyên tắc nhân vật mình tự tay thiết lập, quyết không thể sụp đổ, mấy giây sau bèn khôn khéo nói: "Chào cậu."
Mi mắt Lục Chẩn khẽ run lên.
Trong cầu thang không người, cô gái cầm bình nước, bị ép nói câu chào.
Anh rất ghét kiểu mọt sách này, nhưng mà... ngoan ghê.
Sở Ân không biết tên đàn ông chó đang nghĩ gì.
Nhưng cô đang nghĩ, nếu như cô biểu hiện chưa đủ hiền lành cứng nhắc, vậy tiếp theo chỉ có thể giả ngốc.
Cô lấy giọng đều đều hỏi: "Còn có việc gì không?" Nghĩa bóng là: Đang rất bận, chớ làm phiền.
Cảm xúc nơi đáy lòng của Lục Chẩn đột nhiên bị đập tan, khôi phục lại tinh thần.
...Lại còn phải khiến người ta chán ghét nữa, cô ghét anh đến vậy sao.
Cho dù có cố gắng che giấu, thì mỗi lỗ chân lông khắp cơ thể cô đều đang bài xích anh.
Thiếu niên thay đổi biểu cảm, lùi lại một bước: "Không có gì."
Sở Ân lén quan sát, thấy ánh mắt Lục Chẩn đã phai nhạt đi, cô lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nội dung cốt truyện đã thật sự thay đổi. Từ cái gọi là vừa gặp đã yêu lúc đầu, đến việc Lục Chẩn bắt đầu theo đuổi cô đều không tiếp tục xảy ra nữa.
Nói cho cùng bây giờ Lục Chẩn cũng chỉ là một thiếu niên 17 tuổi, còn chưa có những thay đổi phát triển biến thái sau này. Là người thừa kế tài phiệt đỉnh cấp, đại thiếu gia cao quý đến cực điểm, Lục Chẩn chắc chắn là một con người kiêu căng, vốn dĩ không nên để tâm tới con mọt sách nhỏ mà mình chướng mắt hết lần này đến lần khác.
Sở Ân an tâm hơn đôi chút, ngay sau đó bèn xoay người lên cầu thang, nửa bước cũng không ở lại.
Lục Chẩn nhìn cô rời đi, bóng lưng mảnh khảnh, dáng vẻ quê mùa kia không hề có ý định dừng lại.
Nghe nói con gái thông minh xinh đẹp chính là như vậy, trong lòng chỉ có mục tiêu của mình, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà lay động.
Nếu như có thể... vậy anh hi vọng cô sẽ vĩnh viễn mang dáng vẻ này, với người nào cũng đều như thế.
Đừng dao động với bất kì ai, không nhiệt tình với bất cứ người nào.
-
Cả buổi sáng trôi qua, Tống Triệu Lâm vẫn không thuyết phục được Sở Ân, cô vẫn từ chối tham gia vũ hội.
Đến trưa, Tống Triệu Lâm nói không muốn ăn ở căng tin, muốn ra ngoài ăn. Sở Ân kệ cậu, vừa lúc Khương Nghiên tới hỏi đề, nói bọn họ sẽ cùng đến căng tin ăn cơm.
Tống Triệu Lâm: Quả nhiên đãi ngộ của hoa khôi học đường chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, huhuhu.
Sở Ân và Khương Nghiên đều là người mẫn cán với công việc, cả chặng đường đến căng tin toàn bàn về đề thi.
Nói chuyện một hồi, Khương Nghiên cảm thán đẩy mắt kính: "Tư duy của cậu logic thật, hèn gì thi toán có thể đạt được điểm tối đa, đỉnh quá."
Thực ra logic của Sở Ân rất kém, chỉ là do kiếp trước bị GMAT đì nên mới khá lên được. Ở phương diện logic thì tên chó Lục Chẩn kia hoàn toàn áp đảo cô.
"Nền tảng của cậu cũng rất tốt" Sở Ân cũng vô cùng khâm phục cô ấy: "Hệ thống kiến thức xã hội rất vững chắc."
Sự vững chắc trên đường trở thành học sinh giỏi là như vậy, đặc biệt là môn khoa học xã hội, kiến thức căn bản của bọn họ thậm chí có thể hiểu rõ đến từng cuốn sách, từng bài mục, từng tiết học, điểm ấy khiến Sở Ân cực kì khâm phục.
Kiếp trước, cô chưa từng được giao lưu với học sinh giỏi của Oái Văn, nhưng bây giờ, sau khi nâng cao bản thân, cách giao thiệp với mọi người cũng không còn như trước nữa.
Khương Nghiên lại lắc đầu, càng tiếp xúc với Sở Ân, cô ấy càng có thể cảm thấy được chỗ thua kém của mình. Trình độ kiến thức của Sở Ân và bọn họ rõ ràng không cùng nằm trên một sợi dây, đối với cùng một câu hỏi, mạch suy nghĩ của Sở Ân thoáng hơn cô ấy rất nhiều.
Nhưng Khương Nghiên không đố kị, cô ấy biết thậm chí Sở Ân còn chịu khó cố gắng hơn mình, cảm thấy đây đều là những điều Sở Ân xứng đáng nhận được, càng giúp cô ấy khích lệ bản thân mình hăm hở tiến lên.
Đường đi đến căng tin phải đi qua cổng trường, Khương Nghiên đang nói chuyện, bỗng thoáng thấy mấy nữ sinh rõ ràng không phải học sinh trường Oái Văn đứng ở cổng.
Khương Nghiên kéo tay áo Sở Ân, ra hiệu cô nhìn về bên kia.
Sở Ân liếc mắt qua, lập tức nhận ra đây là học sinh trường trung học bên cạnh, vừa nhìn đã biết học sinh xấu. Những người này thường sẽ đến cổng trường Oái Văn, đôi khi thì ngắm trai đẹp, đôi khi thì gây phiền phức.
"Chúng ta đi thôi, đừng nhìn họ." Sở Ân nói.
Tất nhiên Khương Nghiên đồng ý: "Được."
Lúc Sở Ân đi đến, một trong số đám nữ sinh Nhất Trung bèn vội vàng kéo kéo người bên cạnh: "Đù, nhỏ kia đẹp vãi."
Khi cả đám bạn nhìn sang thì chỉ thấy hai bóng lưng, đứa này đã quê, đứa kia còn quê hơn, rõ ràng là mấy đứa con nhà người ta chết tiệt.
"Đẹp cái rắm đấy?!"
"Không, thật! Con bé bên trái đẹp lắm, khuôn mặt như kiểu mối tình đầu—— nó không phải là hoa khôi học đường đấy chứ?!"
Đám bạn hơi nhíu mày, tiện tay kéo một nam sinh vừa đi ra cổng lại, hỏi: "Bạn học, cho hỏi tí chuyện."
Nam sinh kia cũng rất thức thời: "Cậu nói đi."
Nữ sinh Nhất Trung rất hài lòng: "Hỏi cậu một chút, Tống Triệu Lâm là ai nhở?"
Tống Triệu Lâm: "...Hả?"
Bây giờ tiếng thơm của cậu đã lan xa đến độ có người đến chặn cổng trường rồi sao? Còn là cả đám nữ sinh nữa?!
Tống Triệu Lâm hất tóc, lộ ra một nụ cười đẹp trai phóng khoáng.
"Bạn học, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"
...
Hai mười phút sau.
Quần áo Tống Triệu Lâm xộc xệch, khuôn mặt hoảng hốt bỏ đi.
Mấy nữ sinh giở trò trêu ghẹo cậu một trận trong hẻm, cảm thấy mình lấy tiền làm việc đã làm đến nơi đến chốn.
"Năm nay Oái Văn giỡn à? Hoa khôi học đường là con trai?"
"Nhìn cậu ta cũng tốt tính, sao có thể gây thù chuốc oán với người khác được nhỉ??"
"Cản đường người khác chăng?"
Mấy nữ sinh cười ha hả bước ra khỏi ngõ nhỏ, đang định quay lại đi ăn gì đó thì chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng: "Xin hỏi, các cậu muốn tìm hoa khôi học đường của Oái Văn à?"
Bọn họ nhìn lại, đó là một nữ sinh ăn mặc đẹp đẽ, dáng dấp cũng không tệ, vừa nhìn đã biết là bạch phú mỹ trường Oái Văn.
Chị đại trang điểm đậm dẫn đầu rất kiêu ngạo: "Sao, mày là hoa khôi học đường à?"
Ban nãy Sở Thu Thu vừa vặn đi qua, nghe thấy bọn họ nói "Có người nhờ tôi đến cảnh cáo hoa khôi học đường một chút" thì đại khái cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
"Các cậu tìm nhầm người rồi," Sở Thu Thu che miệng, cẩn thận nở nụ cười: "Hoa khôi học đường vốn là người đứng thứ hai, tên là Sở Ân."
Mấy nữ sinh cũng cảm thấy vị kim chủ kia tiêu tiền không phải để tìm phiền phức cho một thằng đực rựa, trong lúc nhất thời cũng hơi tin tin.
"Người tên Sở Ân kia trông ra sao?"
Sở Thu Thu nói: "Rất đẹp, nhưng rất quê mùa, mặc đồng phục."
"Má, đấy không phải là con bé tao vừa mới thấy sao?!"
"Mày nhớ mặt không?"
"Nhớ chứ, kiểu gương mặt như thế quên sao được!"
"Đủ sống rồi."
Sở Thu Thu nói vài câu tiết lộ tin tức quan trọng, kế đó nhìn bốn phía rời đi. Nghĩ đến việc sẽ có người đi gây phiền toái cho Sở Ân, cô ta thật sự vô cùng vui sướng.
Tuy số phiếu của Sở Ân cao, nhưng cuối cùng cũng không lên làm hoa khôi học đường, số phiếu cao đến đâu cũng vô dụng. Bảng tin ngày hôm qua nói rất đúng, nếu Sở Ân thật sự được chọn, bên ngoài trường sẽ cười Oái Văn vì chọn một con nhà quê lên làm hoa khôi học đường mất.
Huống chi bọn họ còn là gia đình quyền thế, ngoại trừ khuôn mặt, những thứ như ăn nói, thưởng thức và khí chất Sở Ân đều không có, vậy thì sao chị ta xứng đáng làm hoa khôi học đường được?
Tâm trạng Sở Thu Thu rất tốt, sau khi mua trà sữa bên ngoài xong, cô ta quay về trường học như chưa có chuyện gì xảy ra, chợt đụng phải Sở Thật và Cố Thu Trạch.
"Anh trai, anh Thu Trạch." Sở Thu Thu ngọt ngào chào hỏi.
Sở Thật thoáng nhìn ra sau cô ta: "Tại sao em lại đi một mình?" Bình thường Sở Thu Thu đi đâu cũng đi cùng với đám chị em thân thiết.
Sở Thu Thu thầm cả kinh, vừa nãy cô ta trông thấy Tống Triệu Lâm cùng đi với đám kia vào trong hẻm nên mới tách khỏi hội chị em. Nhưng chắc chắn anh trai không thấy cảnh này, cô ta sẽ không chủ động nói cho anh biết có người đang muốn tìm Sở Ân gây phiền phức.
"Hôm nay cậu, các cậu ấy đều không muốn uống trà sữa."
"Ừm" Sở Thật không hỏi nhiều nữa: "Về lớp đi."
Sở Thu Thu nhanh chóng rời đi.
Cố Thu Trạch liếc Sở Thật một cái: "Nhìn kĩ cũng không quá giống nhỉ."
Sở Thật liếc anh: "Không giống cái gì?"
"Em ấy và Sở Ân," Cố Thu Trạch cười cười: "Có sự chênh lệch khá rõ ràng."
Sở Thật khẽ thở dài, cũng không phủ nhận.
Thái độ của nhà họ Sở đối với chuyện này vô cùng mơ hồ, bọn họ không công khai làm sáng tỏ thân phận của Sở Ân và Sở Thu Thu, chỉ nói hai người đều là con gái nhà họ Sở.
Thế nhưng việc này cơ bản ngập tràn sơ hở, cha mẹ Sở không muốn làm tổn thương hai đứa con gái, kết quả hai người lại đều sẽ bị tổn thương. Chí ít theo anh thấy, em gái ruột của anh chẳng có một chút quyến luyến gì với cái nhà này.
Có lẽ Sở Ân cũng không có bất kì lưu luyến gì với gia đình trước đây, chỉ có mình cô bé trơ trọi trên thế giới này, sống không gia đình nhiều năm như vậy, sau đó lại...
Em gái của anh, chỉ anh mới có thể cưng chiều.
Sở Thật lại nhìn Cố Thu Trạch, thở dài: "Không biết cái thứ như cậu thì sau này có đáng hay không."
Cố Thu Trạch: "?"
Sở Thật tiếp tục ghét bỏ nói: "Đến cả nam vương học đường cũng không tranh nổi với Lục Chẩn, cần cậu để làm gì chứ."
Cố Thu Trạch: "? Năm ngoái tôi cũng thua, được chưa."
Sở Thật: "À, nhưng mà Ân Ân cũng không làm hoa khôi học đường, hai người đều đứng thứ hai."
Cố Thu Trạch:...Tôi cảm thấy hình như cậu đang ám chỉ cái gì đó.
Giờ nghỉ trưa kết thúc.
Đến lúc Sở Ân ăn cơm trưa xong xuôi trở về, Tống Triệu Lâm đang ngồi trên ghế suy nghĩ về cuộc đời.
Sau khi trải qua những gì vừa rồi, cậu nghĩ: Có phải gánh nặng của khuôn mặt xinh đẹp này quá nặng với mình rồi hay không.
Sở Ân nhìn cậu: "Cậu sao vậy?"
Tống Triệu Lâm hoảng hốt nhìn Sở Ân: "Chị Ân, bây giờ em đã đẹp tuyệt trần đến mức này rồi sao?"
Sở Ân hỏi: "Đến mức nào?"
Tống Triệu Lâm sờ sờ khuôn mặt mình: "Đến mức bị người ta kéo vào hẻm trêu ghẹo."
"..." Sở Ân bỗng nhiên có chút chột dạ: "Lẽ nào, là do danh hiệu hoa khôi học đường của cậu sao?"
Tống Triệu Lâm nhìn thân thương phận gật đầu: "Vâng."
Sở Ân càng chột dạ.
Lẽ nào tác dụng phụ của hào quang hoa khôi học đường vẫn có thể ảnh hưởng lên người con trai ư??
Điều này cũng ngốc nghếch ghê?? Thật không hổ là thế giới tiểu thuyết.
Sở Ân ho khan hai tiếng, vỗ vỗ vai Tống Triệu Lâm: "Chưa đâu, cậu chưa đẹp đến mức đó đâu." Chỉ là số phận tàn nhẫn quá mà thôi.
Tống Triệu Lâm đáng thương nằm nhoài lên bàn Sở Ân: "Trái tim em lạnh quá."
Sở Ân an ủi cậu: "Đừng như vậy, papa thương con."
Tống Triệu Lâm nhân cơ hội nói: "Vậy papa nỡ lòng từ chối con, không đến vũ hội ư?"
Lương tâm Sở Ân rốt cuộc trỗi dậy: "Được rồi, tôi đi."
Lúc này Tống Triệu Lâm mới vui vẻ trở lại.
Thật ra mấy nữ sinh kia cũng không làm gì quá đáng, cậu chỉ hơi sợ vì lần đầu tiên được nghênh đón một trận chiến kiểu này. Nhưng tại sao vẻ mặt Sở Ân lại tỏ ra áy náy như vậy? Chuyện này có liên quan gì đến cô đâu?
Ôi ôi, cô đúng là một thiên sứ nhỏ lương thiện.
...
Sau khi tan học, Sở Ân ngồi trong lớp làm đề như thường lệ.
"Ting—— Bài kiểm tra chính trị 97 điểm, hoàn thành nhiệm vụ √ nhận được quyền hạn [sửa đổi từ đơn]."
"Kí chủ, cô có muốn mở khóa kịch bản không?"
Sở Ân nhận bút: "Mở khóa."
Kịch bản mở ra, Sở Ân ôm cánh tay xem vài lần, thầm nghĩ quả nhiên.
Tuy nội dung cốt truyện đoạn hoa khôi học đường bị cô bóp méo, nhưng nội dung cốt truyện vẫn cứ lẳng lặng diễn ra.
Không biết bé bitch nào muốn chỉnh cô, cuối cùng lại nhầm lẫn lên người Tống Triệu Lâm. Nhưng dưới ảnh hưởng của chức năng các nhân vật phụ khác, hiện tại nhóm người này đang tìm cô gây phiền phức.
Nếu bây giờ Sở Ân đi ra ngoài thì sẽ bị mấy chị đại kia vây quanh, đưa cô đến một cái hẻm nhỏ rồi tiến hành dạy dỗ.
Kiểu thao tác thiểu năng trí tuệ này kiếp trước Sở Ân cũng không phải chưa từng trải qua, hiện tại bỗng có cảm giác nghẹt thở đã lâu không gặp.
"Kí chủ, cô vẫn có thể chọn rời đi từ cổng sau của trường học mà?"
Sở Ân vừa trả lời vừa thanh thản mở sách bài tập địa ra: "Không vội, trước hết cứ gạt bọn họ đi một lúc đã."
Cô đã báo cho tài xế trong nhà biết tối nay hãy trở lại đón cô. Còn người bên ngoài vì để đánh cô mà chỉ có thể liên tục ngồi rình.
Chờ đến khi Sở Ân rốt cuộc cũng ung dung ra ngoài cổng, đám chị đại đều đã đói lả người.
"Nhanh lên, nhanh lên, cô ta đến kìa!" "Đúng là cô ta sao?" "Là cô ta!"
Sở Ân nhìn bọn họ, sau đó đi thẳng đến cái hẻm nhỏ đối diện. Mặt mấy nữ sinh Nhất Trung nghệt ra, vô thức theo đuôi cô.
Trên đường, Sở Ân mở ghi âm điện thoại ra, hỏi bọn họ: "Buổi trưa nay các cậu đã bắt nạt một người tên là Tống Triệu Lâm của trường chúng tôi đúng không?"
Người dẫn đầu nở nụ cười: "Là cái anh chàng đẹp trai kia á hả?"
Sở Ân: "Không có ý định xin lỗi à?"
Mấy nữ sinh kia khạc kẹo cao su, cảm thấy đầu óc cô có vấn đề: "Chỉ là một thằng đực rựa thôi mà, chị em bọn tao chỉ nói chuyện đùa với cậu ta, cũng không có chuyện gì cả."
Đây chính là thừa nhận.
Sở Ân cầm điện thoại trong túi, nói tiếp: "Đực rựa thì có thể tùy tiện động tay sao? Nếu đổi lại giới tính, các cậu xem bản thân mình có buồn nôn không, chả khác gì bản chất của một tên bỉ ổi quấy rối tình dục."
Chị đại nhổ nước bọt trông rất mất lịch sự: "Mỗi mày có mồm à? Ở đó mà láo toét."
"Con nhóc phá phách này, hôm nay bọn chị sẽ dạy cho cưng cách làm người."
Mấy nữ sinh giang hồ căn bản không đặt Sở Ân vào mắt. Bọn họ nhặt thứ tiện dụng trên mặt đất lên rồi bắt đầu tiến sát lại gần cô.
Sở Ân cũng không sợ, trước mặt cô có kịch bản.
【Mấy nữ sinh lượm gạch dưới đất lên, định xông đến bao vây Sở Ân. Sở Ân cũng không hề lùi bước, với thực lực của mình, cô hoàn toàn có thể trừng trị đám người trước mắt.】
"Kí chủ, trực tiếp ra tay vẫn cứ hơi nguy hiểm, hệ thống kiến nghị cô hãy làm suy yếu lực sát thương vũ khí của bọn họ trước."
Sở Ân: "Ai nói tôi muốn ra tay?"
Mục đích lần này của Sở Ân là khiến những kẻ bạo lực học đường đã quen thoát tội phải chịu xử phạt. Dù sao cả hai kiếp, những người này đều không có chút tiến bộ gì, vẫn tận tụy làm mấy chuyện thấp hèn trong cái thế giới ngốc nghếch này.
Bây giờ đã ghi âm xong, tập hợp chứng cứ, cô chỉ cần thu cái đuôi về là được.
Sở Ân hỏi ngược lại: "Tại sao tôi lại không khiến vũ khí của bọn họ giết ngược lại họ nhỉ?"
Hệ thống học tập: "Giết ngược thế nào?"
"Gà, óc tưởng tượng của cậu vẫn còn hơi kém đấy."
Cô vừa nói, vừa di bút ánh sáng, gạch xoẹt từ [gạch] rồi đổi thành [phân].
Hệ thống học tập: "..."
Quá đáng hết sức, thật sự quá cợt nhả *chắp tay*
Sở Ân: Không chiến mà thắng nó không thơm à.
Mấy nữ sinh cười tà bao vây bốn phía xung quanh, muốn cho cái người không biết trời cao đất dày này biết tay.
Đột nhiên, cô gái xinh đẹp mảnh mai trước mặt kêu lên một tiếng "Ô" đầy ghét bỏ.
"Các cậu làm người ta buồn nôn thật đấy" Cô cau mày nói: "Vậy mà lại đi nghịch phân."
"Mày nói ai nghịch——"
Còn chưa dứt lời, chị đại dẫn đầu bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương.
Cô ta quay đầu lại, thấy trên tay mình lại là một đống shit nóng hổi?!
Khoảng cách quá gần, quá nhiều chi tiết, hình ảnh quá đẹp, lực xung kích quá mạnh.
Cảm giác đói bụng ban nãy cộng thêm cảm giác mắc ói mãnh liệt cùng xông lên cổ họng, chị đại "Ọe" một tiếng rồi trực tiếp nôn mửa.
Đám đàn em không để ý tới cơn buồn nôn, vội vã ném phân đi, nhào đến.
Một người trong số đó túm vào người chị đại: "Chị đại, tỉnh lại đi! Chị không sao chứ! Tỉnh lại đi!"
Chị đại khó khăn lắm mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, thấy bàn tay vừa chạm vào phân của cô đàn em đang chạm lên miệng mình.
Cô ta lại "Ọe——" một tiếng dữ dội hơn, hoàn toàn bất tỉnh.
Sở Ân vỗ tay, nói: "Đúng rồi, hoa khôi học đường thật ra là người đã nói các cậu đến tìm tôi. Lần sau gặp cậu ta thì nhớ tuyệt đối đừng buông tha."
Đám đàn em nhanh chóng khóc lóc: "Vậy cậu rốt cuộc là ai!"
"Tôi á?" Sở Ân chộp lấy cặp, đi về phía lối ra khỏi hẻm: "Tôi là kỵ sĩ bảo vệ hoa khôi học đường."
—— Bảo vệ Tống Triệu Lâm - hoa khôi học đường đẹp nhất trên thế giới! *Hand heart*