*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Bởi vì động tác xoa bụng, áo sơ mi màu lam bị cậu làm cho nhăn nheo, lộ ra một cái bụng trắng nõn cùng rốn nhỏ nhắn đáng yêu. Chính cậu không hề có cảm giác, ôm bụng than thở cuộc đời mình.
Mặc dù cậu đã trở thành một con người, nhưng nhìn bộ dáng tùy thời có thể bay lên trời này của mình, đứa nhỏ ba tuổi cũng sẽ không coi cậu là người bình thường, có khi còn rất nhanh sẽ bị người đưa đến phòng thí nghiệm nghiện cứu mổ xẻ.
Đáng sợ QAQ!
Trình Thân bên cạnh cửa thủy tinh vừa mới xào xong một đĩa thức ăn, sau khi đóng khay đặt ở một bên, đang định xào đĩa thứ hai, đột nhiên nghe thấy một tiếng bụng kêu. Anh ngẩn người, theo bản năng sờ sờ bụng mình.
Không đúng, anh cũng không thấy đói bụng lắm, tiếng kêu hình như không phải từ chỗ này truyền đến.
Có thể là nghe lầm thôi.
Trình Thân cầm lấy cái nồi, chuẩn bị đi rửa sạch một chút rồi xào thêm một đĩa thức ăn, sau đó: “Rộc——”
Động tác của anh dừng lại, không phải ảo giác, quả thật có người kêu lên.
Khinh Cừu đã bị dọa thảm, cậu bịt bụng, cuộn tròn ở góc trần nhà, cầu nguyện người đàn ông trong phòng bếp sẽ không phát hiện ra mình.
“Là Nhạc Nhạc tới à?” Trình Thân buông nồi đi ra, Nhạc Nhạc là cháu gái nhỏ của anh, anh suy đoán có lẽ là cha mẹ lại đem Nhạc Nhạc tới đây, thế nhưng không nói với anh, Nhạc Nhạc còn cố ý chơi trốn tìm nữa.
Nhưng tìm một vòng trong phòng, bóng người cũng không tìm thấy. Khi anh trở lại phòng ăn, tiếng kêu của bụng lại đến.
Lần này anh nghe được rõ ràng, tiếng này là từ đâu ra.
Trình Thân vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nam sinh ở góc nghiêng về phía trước.
Khinh Cừu: “......” Thôi xong!
Trình Thân: “......” Spider Man?
Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng, mấu chốt là Khinh Cừu muốn trốn nhưng không thoát, nghĩ xuống dưới lại không xuống được.
“Ăn trộm?” Trình Thân thăm dò hỏi.
Trộm bây giờ có công nghệ cao như vậy, có thể dính vào trần nhà? Mới phát minh ra công nghệ mới à, hoặc làm thế nào?
“Tôi, tôi không phải ăn trộm!” Khinh Cừu phồng hai má lên.
Trình Thân xoa xoa huyệt thái dương, nói thật, anh nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Những lời tiếp theo của Khinh Cừu càng khiến anh nghi ngờ. Khinh Cừu nói mình là một quả bóng bay hydro thành tinh, xuống không được, xin Trình Thân kéo sợi dây buộc trên thắt lưng cậu, kéo cậu xuống, còn nói mình rất nhẹ.
Trình Thân không nói nên lời, luôn cảm thấy Khinh Cừu đang trêu chọc mình. Dây nhỏ như vậy, có thể đem một thiếu niên *180 cân kéo xuống?
(*là nhiêu chỉ em với (???)
Nhưng anh vẫn đi qua và thử, dây rủ xuống nhìn qua rất tinh tế, hơi quen mắt. Không nhớ được mình đã nhìn thấy nó khi nào, Trình Thân dứt khoát không nghĩ nữa.
Anh không ôm hy vọng gì kéo mạnh một cái, Khinh Cừu vậy mà thật sự nhẹ nhàng rơi xuống, trực tiếp nện vào trong ngực Trình Thân, được Trình Thân ôm vào lòng.