Hạ Duy thật sự tìm một thầy dạy thư pháp cho mình, bắt đầu học thư pháp lại một lần nữa. Thời gian đihọc không nhiều lắm, mỗi tuần một lần, nhưng so với lúc đi học thì chăm chỉ hơn nhiều. Lúc tan tầm trở về nhà cô chụp một bức ảnh rồi vui vẻ gửi đến nhóm bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ngày đầu tiên tập viết theo mẫu chữ [ hình ảnh ] thầy giáo nóivửa vẽ theo chữ này xong rồi thì chuyển sang mẫu này... Nhưng tớ cũng phải nhận là do tớ trông mèo vẽ hổ [ che mặt ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Tại sao cậu lại bắt đầu luyện thư pháp?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ tu hành
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: rảnh rỗi QUÁ nhỉ [ cười cry]
không gầy mười cân không đổi tên: [ hình ảnh ] các bạn học, tớ đã mua được vé máy bay rồi, cuối tuần sẽ về!
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Cmn, cậu còn về trước tớ!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cậu còn muốn ngẩn người ở cái hạng mục đó bao lâu nữa hả?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: có lẽ sẽ nhanh thôi_з" ∠)_ chờ tớ trở về rồi mới đi ăn cơm đấy!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:... Cho nên cuối cùng thì cậu chỉ nhớ thương mỗi việc đi ăn cơm thôi hả.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: Siêu Gầy về có cần tớ đi đón không?
không gầy mười cân không đổi tên: không cần, ba mẹ tớ đến đón rồi.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chú dì ở chỗ nào?
không gầy mười cân không đổi tên: bố mẹ tớ có chỗ ở mà, cậu không cần lo lắng đâu.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Oa...
Hạ Duy có cảm giác mình cưu chiếm thước sào (1) rồi, cô vốn muốn nói chuyện riêng với Siêu Gầy, thìGiang Chi Châu lại nhắn tin cho cô: "Có đưa chó đi dạo không?"
(1) Nghĩa là chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc chiếm địa điểm hoặc nơi ở.
Hạ Duy nhìn tin nhắn của anh một lúc, trả lời: "đã đưa đi rồi."
Giang Chi Châu: hôm nay đi sớm vậy?
Hạ Duy: vì nghĩ đến chuyện trở về nhà còn phải luyện chữ nên tan tầm sớm.
Giang Chi Châu cũng có biết việc Hạ Duy bắt đầu học thư pháp, anh cũng tò mò tại sao bỗng nhiên côlại nghĩ đến chuyện học thư pháp, Hạ Duy cũng chỉ nói đơn giản là do thích nên đi học thôi.
Giang Chi Châu: cuối tuần có một chương trình ca nhạc, anh lấy được hai vé, vị trí cũng không tệ lắm, em có muốn đi không?
Hạ Duy: em không chắc chắn được, vì cuối tuần Siêu Gầy đã trở lại rồi, có thể chúng em sẽ gặp nhau.
Giang Chi Châu: vậy à, vậy đến lúc đó nói sau.
Hạ Duy: vâng
Giang Chi Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại, lơ đãng chau mày, từ sau khi gặp mặt cha mẹ của anh, anh có cảm giác Hạ Duy có vẻ trốn tránh anh, không biết là do vô tình hay cố ý, tuy hai người vẫn gặp mặt mỗi ngày, ăn cơm trưa cùng với nhau nhưng cảm giác có hơi không giống với lúc trước. Là do anhquá nhạy cảm, hay là Hạ Duy thật sự đang lảng tránh anh đây?
Sau khi nói chuyện điện thoại với mẹ, anh cũng muốn tìm dịp tâm sự với Hạ Duy nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp, hơn nữa anh cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu và nói như thế nào.
Hạ Duy cầm di động, cũng ngồi ở trên ghế sa lon ngơ ngác. cô biết rõ nếu có vấn đề thì không nên trốn tránh, mà là tích cực giải quyết mới là cách tốt nhất, nhưng Giang gia có bối cảnh quá hiển hách, làm cho cô có cảm giác không thở được. Điều kiện gia đình của hai người quá khác nhau, cô đã sớm biết rõ, trên thực tế nếu như không phải Siêu Gầy là bạch phú mỹ(2) nên cô có hiểu biết một chút, thì chưa chắc cô đã hiểu hết về bối cảnh của Giang Chi Châu.
(2)người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt
Trước kia chỉ là yêu đương đơn thuần với anh, cô còn có thể không nghĩ tới những chuyện như thế này, nhưng hôm ấy trong bữa cơm, những vấn đề này đều bị phơi bày rõ ràng trước mặt cô. cô và Giang Chi Châu đều rất chân thành đối với phần tình cảm này, vậy tất nhiên sẽ đi đến một bước là kết hôn, tuy hiện đang lo lắng là có hơi quá sớm, nhưng cho dù bây giờ không lo thì tương lai cũng vẫn phải lo.
không thể trốn được.
"Ôi chao." cô bé lọ lem có dũng khí gả cho bạch mã hoàng tử chắc là bởi vì bản thân cô đã là con gái bá tước. Còn cô thì sao? cô còn cần một khoảng thời gian nữa để ổn định tâm lý của mình, có lẽ... Đợi đến lúc cô luyện thật tốt thư pháp thì cô sẽ tự tin hơn một chút nhỉ?
Hai người đều có tâm sự nhưng cũng không ai nói ra trước, dường như là muốn cho đối phương, cũng là cho mình thêm thời gian để suy nghĩ. Chớp mắt đã đến ngày Siêu Gầy về nước.
Trước ngày cậu ấy về, Hạ Duy lại đặc biệt quét dọn phòng ở một lần nữa, bởi vì Siêu Gầy nói cha mẹ của cậu ấy sẽ đi đón nên Hạ Duy vẫn giữ nguyên kế hoạch đi làm. Buổi tối khi về nhà, không nhìn thấy Siêu gầy nhưng vali hành lý lại để ở phòng khách.
Chắc là cậu ấy ở cùng với bố mẹ rồi, Hạ Duy liền gọi Giang Chi Châu dắt chó đi dạo.
Lúc Siêu Gầy trở lại, Hạ Duy đang nằm đắp mặt nạ trên salon xem ti vi. Hai người vừa đứng dậy, nhìn nhau hai giây rồi bỗng nhiên hét lên: "A A A A A ——!"
Hạ Duy xé toang mặt nạ trên mặt mình, chạy đến ôm Siêu Gầy, nói: "Siêu Gầy, đã lâu không gặp!"
"Ừ ừ, mau nói cho tớ biết, có phải tớ không gầy đi rồi đúng không!"
"... Ôi, ừ!"
Hai người điên một lúc rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hạ Duy nhìn cái váy dài trên người Siêu Gầy, chớp chớp mắt: "Trở về quê hương mà ăn mặc xinh đẹp như vậy, muốn hấp dẫn ai đó hả?"
Đầu Siêu Gầy vừa ngả vào ghế sa lon, thuận tay ôm lấy cái gối đầu: "nói ra chắc chắn cậu không tin, ngay ngày đầu tiên tớ về nước, ba mẹ tớ đã sắp xếp người cho tớ xem mặt!"
Hạ Duy: "..."
Hai cái người này... còn gấp hơn cả ba mẹ Giang Chi Châu.
"Gâu Gâu!" Trong nhà đột nhiên có thêm một người chị, A Hoàng tò mò chạy đến, ngồi xổm bên chân Hạ Duy đánh giá cô. Siêu Gầy nhìn thấy A Hoàng thì liền hào hứng: "Đây là chú chó lang thang mà cậu nhặt được à? Lúc buổi sáng trở về tớ không thấy nó."
"Ừ, bình thường ban ngày đều để nó ở dưới chỗ Giang tiên sinh tầng dưới, làm bạn với A Quất."
Vừa nói đến Giang tiên sinh, Giang tiên sinh đã gửi cho cô một tin nhắn. Hạ Duy nghe thấy âm báo tin nhắn liền cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Giang Chi Châu: bạn thân của em về rồi à? Vừa rồi anh nghe thấy có người nhảy ở tầng trên, anh còn tưởng là em lại bắt đầu nhảy.
Hạ Duy:......
Hạ duy: cậu ấy trở về rồi, ngày mai giới thiệu cho hai người gặp nhau nhé?
Siêu Gầy đang chơi với A Hoàng, ngẩng đầu liếc về phía Hạ Duy: "đang làm gì thế? Lại đang trò chuyện cùng Giang tiên sinh hả?"
"..." Hạ Duy cười, bỏ di động xuống, "Giang tiên sinh nói nếu như tớ với cậu còn nhảy trên đầu anh ấy, anh ấy sẽ lại báo cáo với ban quản lí."
Siêu Gầy: "..."
"Hôm nay gặp đối tượng xem mắt thế nào?" Hạ Duy ôm A Hoàng đến bên người, hỏi Siêu Gầy.
"Ôi ôi, đừng nói nữa, cũng không biết là ai giới thiệu cho bố mẹ tớ, nghe thấy tớ là tiến sĩ liền bị dọa đến mức nói không được."
"Ha ha ha ha ha ha ha." Hạ Duy cười đến chảy nước mắt, "Ba mẹ cậu chưa nói cho anh ta biết à?"
"không biết bố mẹ tớ nói như thế nào, có thể là không nói cho anh ta biết thật."
"Ha ha." Hạ Duy buồn cười một lúc, nói với Siêu Gầy, "Cậu không biết nữ tiến sĩ ở trong nước bị bôi đen như thế nào đâu? Lúc trước tớ còn đọc được tin nói một cô gái vì tìm được bạn trai mà nói dối mình là sinh viên chưa tốt nghiệp, cuối cùng bị lộ bằng tiến sĩ nên chia tay.”
Siêu Gầy: "..."
cô cầm lấy cốc rót cho mình một chén nước, thuận tay búi tóc lên rồi bắt đầu nói: "Đàn ông trong nước rất tự ti, nhưng lại nói như hay lắm, cứ làm như nữ tiến sĩ để ý đến bọn họ ý. Hôm nay người tớ xem mắt cũng thế, điều kiện trong nhà không tốt bằng nhà tớ, nhưng bản thân còn không có tự tin, lại nói tớ là ngại bần yêu phú, cũng không biết ba mẹ tớ tìm được người này ở đâu nữa."
Hạ Duy sửng sốt một chút, hỏi cô ấy: "Điều kiện gia đình không phù hợp..., có phải rất khó đi đến kết quả cuối cùng không?"
Siêu Gầy vừa nghe đã hiểu cô đang nói đến cái gì, cô ấy uống một hớp nước rồi để cốc nước xuống, điqua để tay lên vai cô: "Vấn đề này muốn trả lời được thì phải phân tích cụ thể từng trường hợp, hơn nữa đàn ông và phụ nữ cũng không giống nhau. Đối với đàn ông thì mặt mũi vốn rất quan trọng, cơ bản không thể chấp nhận người phụ nữ mạnh mẽ hơn với mình, nhưng phụ nữ thì sao không thể chấp nhận người đàn ông mạnh mẽ hơn mình chứ? Hơn nữa cậu còn tốt hơn những người đàn ông kia rất nhiều, cậu nhìn cậu xem, được tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng, nhan sắc được 9 điểm, còn tự mở cửa hàng của mình, sao có thể tự ti như mấy tên đàn ông đó được? Hơn nữa..." Ánh mắt của Siêu Gầy chuyển đến bút lông trong phòng khách, "Cậu còn biết viết thư pháp!"
Hạ Duy: "..."
Siêu Gầy ôm lấy cô, cười cười: "nói thật đi, có phải cậu bắt đầu luyện viết thư pháp vì Giang Chi Châu không?"
Hạ Duy nói: "Cũng không hoàn toàn là như thế, dù sao người nhà anh ấy cũng không yêu cầu tớ phải luyện thư pháp đến cấp mấy."
Siêu Gầy: "..."
"không nói nữa, hôm nay tớ mệt mỏi quá, đi ngủ trước, ngủ ngon nhé!" Siêu Gầy ngáp dài, kéo vali hành lý trở về phòng chính nằm. Hạ Duy tắt Trương Vĩ rồi cũng trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau lịch trình của Siêu Gầy vẫn rất nhiều, thức dậy còn sớm hơn Hạ Duy đi ra ngoài đi làm. cô ấy gõ cửa phòng Hạ Duy, nói với cô: "Hôm nay còn muốn đi dạo thành phố A với bố mẹ tớ, rồi gặp mấy chú dì trong nhà, nên buổi tối mới trở lại đươc."
Hạ Duy vừa mặc quần áo tử tế chuẩn bị rửa mặt, tóc tai lộn xộn mở cửa ra: "đi sớm như vậy à? Tớ còn định nói đợi lát nữa xuống dưới tìm Giang Chi Châu đưa chó đi dạo, thuận tiện giới thiệu hai người mộtchút."
"Đợi ba mẹ tớ đi rồi giới thiệu sau nhé! Tớ đi khách sạn với ba mẹ đây, bye bye."
"Ừ..." Hạ Duy nhìn cô vội vàng đi ra ngoài, ngáp một cái rồi đi vào buồng vệ sinh rửa mặt. Vừa đánh răng xong, cô đã nghe thấy tiếng đập cửa, Hạ Duy tưởng rằng Siêu Gầy quên lấy cái gì, sau khi mở cửa mới phát hiện là Giang Chi Châu đứng ở bên ngoài.
Hạ Duy ngẩn người: "Sao anh đến sớm thế?"
"không phải bạn thân của em về rồi sao, anh làm bữa sáng, mang một ít lên cho hai người."
"À..." Hạ Duy nhìn túi trong tay anh, bên trong quả nhiên là hộp thức ăn, "Siêu Gầy vừa mới đến khách sạn với bố mẹ cậu ấy rồi."
"không sao, em ăn đi, chỉ có điều sớm biết như vậy đã bảo em ăn hết."
Hạ Duy nhíu mày, xem như Siêu Gầy không có lộc ăn rồi. cô đến phòng bếp cầm mấy cái bát đĩa để bữa sáng vào, nghĩ đến chuyện có nên để lại cho Siêu Gầy một chút hay không, "anh ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi." Giang Chi Châu lên tiếng, nhìn thấy trên bàn mấy tờ giấy luyện chữ viết bằng bút lông. Chữ này xem ra là người mới viết, nhưng mà nhìn ra được người viết rất chăm chỉ cẩn thận và đặt hết tâm sức vào, khóe mắt anh khẽ giật, quay đầu nhìn người đang vô cùng yêu thích bưng bữa sáng đi ra: "Sao đột nhiên muốn học thư pháp thế?"
Hạ Duy đặt chén đĩa lên bàn, cho anh một câu trả lời khác với lần trước: "Về sau lúc đi gặp người lớn, nếu người nhà của đối tượng lại hỏi em có năng khiếu gì thì em có thể trả lời là viết thư pháp."
Giang Chi Châu cau mày, kéo cô đến bên cạnh mình: "Em còn muốn gặp người nhà của ai nữa hả?"
Hạ Duy nháy mắt mấy cái: "Việc này em cũng không biết."
"Em..." Giang Chi Châu nhíu lông mày lại, không biết nên nói cái gì, bèn dứt khoát cúi đầu hôn cô. Hạ Duy không ngờ anh lại dùng chiêu này, vừa ngây người một cái, đầu lưỡi của anh đã xông vào.
Cận chiến một lúc rồi Giang Chi Châu mới thả cô ra, hơi thở của anh có vẻ nặng nề, hỏi cô: "Có phải người nhà của anh làm cho em cảm thấy áp lực không?"
Ngực Hạ Duy vẫn còn đang phập phồng thở mạnh, không trả lời. Mắt Giang Chi Châu nhìn cô chăm chú, cảm giác áp bách từ đôi mắt sáng rực khiến cho Hạ Duy phải rời mắt đi.
"Điều kiện gia đình của hai chúng ta có sự khác biệt, đây là sự thật, chúng ta không có cách nào thay đổi được, nhưng anh cũng không ủng hộ bất cứ ý kiến nào cho rằng cần phải có môn đăng hộ đối. anhthừa nhận môn đăng hộ đối có chỗ tốt, va chạm mâu thuẫn giữa hai người có thể sẽ ít hơn, nhưng hôn nhân cũng như kinh doanh, hôn nhân môn đăng hộ đối cũng sẽ có mâu thuẫn, hôn nhân không môn đăng hộ đối, cũng không phải tất cả vấn đề xảy ra đều do không môn đăng hộ đối? Vậy phải làm sao mới tốt đây?"
"... Ha ha." Hạ Duy không để ý liền bị anh làm cho bật cười.