Mẫn Hạo Dương hỏi xong cả hai người liền rơi vào trầm mặc.
Một tiếng còi ô tô đột ngột phá tan bầu không khí lúng túng, Trương Thừa hoàn hồn lại, xua tay với tài xế taxi.
Sau khi lái xe rời đi, Trương Thừa ho khan một tiếng ngửa đầu nhìn ánh đèn leo lét lúc sáng lúc tối, không biết có nên đáp ứng đề nghị của Mẫn Hạo Dương hay không.
Hắn không khỏi hồi tưởng lại trải nghiệm điều giáo không vui 3 năm về trước.
Khi đó FASCIA của Từ An vẫn chưa mở, hai người là hẹn nhau qua mạng. Trước khi gặp mặt, Mẫn Hạo Dương đã nói với Trương Thành là cậu là người mới nhưng Trương Thừa không quan tâm lắm. Hắn cảm thấy có lẽ đối phương đang khiêm tốn mà thôi.
Hắn cho rằng những kẻ chơi trò này nếu thực sự không có kinh nghiệm chút nào thì làm sao có thể không biết xấu hổ, ra mặt tìm nô lệ để điều giáo.
Không ngờ rằng Mẫn Hạo Dương lại thực sự là kẻ không biết xấu hổ!
Đó là lần chịu điều giáo thất bại nhất của Trương Thừa trong suốt nhiều năm qua. Cả người Mẫn Hạo Dương căn bản không hề có hào quang của S, thậm chí cậu còn không biết bắt đầu trò chơi như thế nào. Trương Thừa đành miễn cưỡng cởi hết ra rồi quỳ xuống trước mặt Mẫn Hạo Dương. Mẫn Hạo Dương rón rén kẹp chiếc kẹp ngực lên cho hắn. Cậu thấy hắn bởi vì kích thích mà nhe răng há miệng liền đau lòng đầy mặt mà ngồi xổm xuống thay hắn thổi thổi, đồng thời liên tục nói xin lỗi.
Trương Thừa ăn đau, hạ thân vừa cứng ngóc đầu dậy đã bị câu "Xin lỗi" này đè trở lại. Lại nhìn Mẫn Hạo Dương cuống cuồng hoảng sợ, hắn thở dài một tiếng đề nghị đổi cách khác.
Mẫn Hạo Dương vui vẻ đồng ý, đón lấy một sợi dây dài, trói quanh người Trương Thừa nhưng 1 tiếng trôi qua vẫn không thể thắt thành một hình dạng nào cả. Nút thắt xiêu xiêu vẹo vẹo khiến Trương Thừa cả trong lẫn ngoài đều khó chịu, nhưng nhìn bộ dạng thận trọng tỉ mỉ của Mẫn Hạo Dương, hắn liền không đành lòng nói gì. Không thể làm gì khác hắn đành phải nói rằng mình tương đối thích cảm giác đau đớn, đề nghị Mẫn Hạo Dương chọn loại dụng cụ như roi ngắn hoặc cây vợt bằng da, sẽ dễ kiểm soát hơn.
Mẫn Hạo Dương thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cây roi lỏng lẻo. Trương Thừa đã không còn hy vọng vào việc cậu sẽ đưa ra chỉ thị gì, tự giác xoay người quỳ xuống, dang rộng hai chân, hạ thắt lưng, mông hướng về trước.
Ai ngờ Mẫn Hạo Dương lại không thể khống chế được lực và hướng của cây roi, ngay lần quất thứ hai đã quất trúng vào hai hòn trứng vừa mềm vừa mỏng manh của Trương Thừa. Trương Thừa hét lên một tiếng thảm thiết, lăn một vòng liền nhảy dựng lên. Dục vọng không hề xuất hiện, lại ăn đau, lần này hắn không nhịn được cơn tức giận nữa, với tay lấy cây thước quất Mẫn Hạo Dương một cái, mặc quần áo lên liền rời đi.
Sau khi trở về nhà Trương Thừa lập tức chặn Mẫn Hạo Dương. Hắn cũng chưa từng liên lạc lại với Mẫn Hạo Dương, cũng không thấy Mẫn Hạo Dương có động tĩnh gì trên mạng nữa.
Cho đến ngày hôm nay gặp Mẫn Hạo Dương ở FASCIA.
Trương Thừa không biết tại sao hôm nay hắn lại không kìm được lòng mà đứng lên bảo vệ Mẫn Hạo Dương, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cậu ngực hắn liền có chút loạn.
Mẫn Hạo Dương mím môi, thấy Trương Thừa nửa ngày trời vẫn không có câu trả lời cho mình, cậu liền lấy hết dũng khí nói: "Tôi sẽ không làm anh bị thương thêm lần nữa đâu, thật đấy. Sợi dây thực sự là không học nổi, nhưng tôi có mua còng tay da! Đúng vậy! Có thể trói bằng còng."
Suy nghĩ một chút, cậu tiếp tục nói: "Tôi còn có rất nhiều dụng cụ bằng da, cơ bản... Chúng đều là đồ mới, anh, anh chắc chắn sẽ thích..."
Cơ bản đều là đồ mới.
Trương Thừa nghe xong mấy chữ này, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng yên lặng than thở.
Nó có nghĩa hoàn toàn là đồ mới, thương hiệu mới.
Trương Thừa còn đang do dự, Mẫn Hạo Dương cắn răng chẳng biết đã nhớ ra cái gì, cậu đột nhiên tiến lại gần Trương Thừa, giả bộ nhíu mày nghiêm túc nói: "Tiểu cẩu, tôi lệnh cho anh đêm nay theo tôi về."
Trương Thừa sửng sốt. Không thể không nói, có lẽ bản năng M của hắn đã bị chấn động từ trong cốt tủy, hoặc có thể là do hắn đã quá lâu không bị điều giáo cho nên người có kỹ năng như vậy, dùng cách này cũng có thể khiến hạ thân hắn căng chặt.
Hắn định thần lại, nuốt nước miếng một cái, cố gắng bỏ qua cảm giác nơi hạ thân, làm ra biểu tình ghét bỏ nói: "Cậu học ở video nào vậy, bắt chước không giống chút nào..."
Mẫn Hạo Dương tin là thật, mất mát cúi thấp đầu xuống. Trương Thừa nhìn thoáng qua chóp mũi hơi giật giật của Mẫn Hạo Dương, ngực đột nhiên có chút ngứa ngáy, trong chốc lát không biết mình có phải bị quỷ ám không, trêu đùa nói: "Ngưng, đừng khóc được không? Haizz, quên đi, dù sao đêm nay tôi cũng không muốn về nhà cho nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội."
Mừng rỡ trong mắt Mẫn Hạo Dương lại nhen nhóm, cậu vội vàng gật đầu, lại giống như sợ Trương Thừa đổi ý liền lấy điện thoại ra lớn tiếng nói: "Được, tôi gọi xe!"