Hạ Dương cố gắng dùng hết sức bình sinh để đôi mắt không nhắm lại. Nhưng vào khoảnh khắc này đây âm thanh của Tần Doanh như có ma lực điều khiển tâm trí người khác. Chỉ cần liếc mắt nhìn cái đồng hồ quả quýt kia một lần thôi cậu liền không thể biết được gì nữa cả.
Đôi mắt Hạ Dương nhắm lại.
Tần Doanh vẫn thong dong ra lệnh: “Rất tốt, được rồi bây giờ tôi đếm đến năm thì mở mắt ra.”
“5… 4… 3… 2…1.”
Ngay giây phút mở mắt ra ấy, Hạ Dương đã không còn là cậu nữa. Lúc này đây cậu như một con rối tùy ý để Tần Doanh điều khiển.
Anh cười lớn một tiếng, một bàn tay giơ cao lên, búng ngón tay kêu một cái “tách”, sau đó bình thản đưa chiếc đồng hồ quả quýt cho trợ lý đem cất.
Tần Doanh khoan thai đi đến cạnh Hạ Dương, nhìn cậu vô thần ngồi đó, ánh mắt không có tiêu cự, vô hồn như đã chết.
Trợ lý bên cạnh thấy vậy liền hỏi: “Ngài định biến cậu ấy thành một người như thế nào?”
“Hừm… để tôi nghĩ xem… kiểu người gì sẽ khiến Tiểu Ân chán ghét?”Anh sờ sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu, lát sau hai mắt bỗng sáng rực lên, anh nhìn Hạ Dương như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng hay ho.
Từ lúc Tần Doanh trọng sinh đến giờ, anh cũng đã lén cho người theo dõi Hạ Dương, thông qua những tài liệu gửi về thì tính cách Hạ Dương của kiếp này thay đổi hoàn toàn so với kiếp trước, chẳng những không chán ghét Tề Bạch Ân mà còn giúp đỡ, chở che, bảo vệ hắn. Thậm chí hiện tại cả hai người còn phát sinh tình cảm với nhau, đó là một sự yêu thích - chuyện mà kiếp trước không bao giờ xảy ra.
Tần Doanh biết Tề Bạch Ân rất thích Hạ Dương của hiện tại. Nhưng theo như anh quan sát thì Hạ Dương không phải trọng sinh, vì nếu cậu trọng sinh thì với những ký ức kiếp trước và gia thế hoàng kim kiếp này, việc đầu tiên cậu làm chắc chắn sẽ là diệt trừ hết ba người bọn anh, bởi kiếp trước lý do cậu chết và gia tộc họ Hạ lụi bại là do anh, Du Trình và Tề Minh liên hợp lại hãm hại.
Tuy không hiểu sao Hạ Dương không trọng sinh mà lại thay đổi 180 độ thế này, nhưng việc ưu tiên hàng đầu hiện tại là khiến cho Tề Bạch Ân chán ghét cậu.
Anh nói với trợ lý bên cạnh: “Tiểu Ân thích Hạ Dương của hiện tại, vậy Hạ Dương của trước đây thì sao?”
Trợ lý không đổi sắc mặt, đứng một bên cung kính đáp: “Thưa ngài, một người độc ác như Hạ Dương trước đây thì chắc chắn không có ai thích.”
Tần Doanh nghe xong liền vui vẻ, anh càng chắc hơn về quyết định của mình: “Nhưng vẫn phải làm khác đi một chút.” Do đó anh kề sát mặt mình vào mặt Hạ Dương, mắt đối mắt khẽ ra ám thị.
“Cậu tên là Người Hầu, cậu cực kỳ chán ghét một người tên là Tề Bạch Ân, tuy bần hèn nhưng bản tính cậu xấu xa và thích bắt nạt người khác. Cậu là một tên ăn xin do tôi nhặt về, tuyệt đối phục tùng và trung thành với tôi. Đối với người khác cậu chán ghét nhưng lại thích làm nũng với tôi. Hơn nữa…” Tần Doanh đảo mắt một cái, tăng độ ám thị lên: “Người Hầu yêu Tần Doanh, rất yêu, sẵn sàng vì Tần Doanh mà hy sinh tính mạng. Người Hầu hận Tề Bạch Ân, hận đến mức không thể giết chết hắn ta.”
Trợ lý vốn là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nghe những lời của Tần Doanh thì gã cũng không còn bình tĩnh được nữa. Gã lén lút đưa mắt nhìn sang Hạ Dương tỏ vẻ đồng tình.
Kiếp này đắc tội với ông chủ, coi như cậu ta xui xẻo tám đời.
Bởi từ một cậu ấm gia tộc quyền quý lại trở thành kẻ hầu người hạ, bị sỉ nhục, bị tước đoạt mất thân phận, đắng cay nhất là bị ép phải yêu người mình hận và hận người mình yêu.
Từ giờ sẽ không còn Hạ Dương nữa mà chỉ có một Người Hầu mà thôi.
******
Bên Bát Quái Đảng lúc này cũng đang nháo nhào lên vì để lạc mất Tề Bạch Ân và Hạ Dương.
Mạc Tồn Văn đã chạy một vòng Disneyland để kiếm cả hai, nhưng vẫn không thấy.
Hứa Tình Miên lo lắng đến sắp khóc, cô lấy điện thoại ra gọi đến sắp cháy máy nhưng vẫn không thấy ai bắt máy.
Tiểu Nhất: “Chết tiệt, đại ca đi đâu mất rồi?”
Tiểu Tứ: “Lễ hội tuy đông nhưng lúc nãy cả đám đi chung, sao có thể nói lạc là lạc được cơ chứ?”
Đang lúc mọi người bối rối hoang mang thì Tề Bạch Ân từ đằng xa đi lại. Dáng vẻ hắn âm trầm như muốn hủy diệt tất cả, cả người đằng đằng sát khí.
Mạc Tồn Văn lập tức chạy lại gần hỏi han: “Hạ Dương đâu, hai cậu không phải đi chung với nhau sao?”
“Cậu ấy bị bắt cóc.”
“Cái gì?” Cả đám sửng sốt không dám tin vào tai mình.
Tiểu Nhất hoảng loạn chạy lại lay người Tề Bạch Ân: “Sao đại ca lại bị bắt cóc, cậu mau nói rõ cho tôi. Chẳng phải hai người đi cùng nhau sao?”
Tề Bạch Ân không quan tâm đến Tiểu Nhất, hắn đi đến cạnh Mạc Tồn Văn: “Tôi biết bây giờ các cậu đang có nhiều nghi vấn. Nhưng việc quan trọng nhất hiện tại là đưa Hạ Dương trở về, tôi có kế hoạch cần thực hiện nhưng phải nhờ các cậu giúp một tay. Về tình hình cụ thể cũng như kẻ bắt cóc là ai thì trong lúc triển khai kế hoạch tôi sẽ nói cho mọi người.”
Nếu là trước đây thì Tề Bạch Ân cao ngạo sẽ chẳng bao giờ hạ mình đi nhờ sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng hiện tại hắn muốn cứu người thương càng nhanh càng tốt, dù cho phải vứt bỏ cái tôi đi chăng nữa.