Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

Chương 2: Lạc



Đối diện với ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nữ hướng dẫn viên nói:

"Chúc.. mọi người.. chơi.. thật vui.." giọng nói mơ hồ lúc nam lúc nữ, tựa như cô ta đang cố tiêu hóa các bộ phận của tên lưu manh mang dây xích vàng.

Nữ hướng dẫn viên tiếp tục bước đi trong tư thế xiêu vẹo kì quái, nhưng lúc này đây, không còn ai dám đứng ra cản đường cô ta nữa.

Tiếp đó âm thanh "Ding dong" bỗng vang lên, theo sau là một giọng nam khàn khàn: "Tôi ghét nhất là những người tiêu tiền bậy bạ."

Đồng thời trên vách tường xuất hiện một cái đồng hồ đếm ngược thật lớn -- 00: 59: 59.

Đây là cái tình huống gì đây? Hầu hết mọi người có mặt ở hiện trường đều xanh mặt nhìn nhau, bọn họ vừa mới bị một màn kia dọa cho kinh sợ, hiện tại còn phải đối diện với loại trò chơi khó hiểu như vậy, nhịn không được liền xôn xao bàn tán:

"Trò chơi quái quỷ gì đây? Thật đáng sợ.."

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tìm đồ vật? Vật gì mới được chứ?"

"Trừng phạt.. không phải là bị giống khi nãy chứ.."

Thấy tình huống như thế, nam nhân mang tây trang phát ra một tiếng ho nhẹ, thành công hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.

"Tôi sẽ tóm lại một chút" anh ta cất cao giọng nói, "Nơi này được gọi là Thế giới Hàng Lâm, mỗi người khi tiến vào đây đều ngẫu nhiên tham gia trò chơi, mà đây đều là các trò chơi chết người, điều duy nhất chúng ta phải làm chính là sống sót. Người phụ nữ hướng dẫn khi nãy có lẽ là NPC tuyên bố nhiệm vụ, mà âm thanh cuối cùng chúng ta nghe thấy cũng chính là nhắc nhở của phó bản."

"Tốt nhất không nên công kích NPC, còn lý do thì.. mọi người đều đã thấy rồi đấy." anh ta vừa nói vừa chỉ theo hướng mà nữ nhân viên biến mất.

"Chúng ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này." Người đàn ông trung niên hói đầu vội hỏi.

Nam nhân mang tây trang đẩy đẩy mắt kính: "Không biết, Thế giới Hàng Lâm có lẽ tuyển người một cách ngẫu nhiên, mặc kệ người đó là ai, là người ở nơi nào, đều có khả năng bị chọn trúng. Khi nãy NPC kia bảo chúng ta là người may mắn, nhưng chúng ta nên tự gọi mình là -- kẻ xui xẻo thì đúng hơn."

"Còn cách để rời khỏi đây.." một người khác mở miệng.

"Nghe nói chỉ cần trở thành người chơi cao cấp liền có khả năng tìm được lối thoát, nhưng không một ai biết liệu những người đó có thực sự rời đi không hay là đã chết rồi."

"Làm sao mà anh biết được những điều này?" trong đám người kia có người đặt ra câu hỏi.

"Xin tự giới thiệu chút, tên tôi là Lâm Nghiêm, là một người chơi lâu năm, nhìn sơ qua thì tôi có lẽ là người có kinh nghiệm phong phú nhất. Nếu mọi người chịu phối hợp, tôi có thể giúp đỡ mọi người trong phạm vi nhất định, thậm chí dẫn mọi người qua cửa thuận lợi." Lâm Nghiêm nhìn xung quanh rồi nói.

Thái độ của anh ta trầm ổn, ngữ khí ôn hòa, vừa thân thiện lại đáng tin cậy.

"Lâm ca, em sẵn sàng theo anh lăn lộn." tên lưu manh có hình xăm trên tay lập tức biểu lộ thái độ.

"Tôi cũng thế."

"Trăm sự nhờ anh đấy Lâm ca."

"Lâm ca có yêu cầu gì cứ trực tiếp phân phó là được."

Mọi người sôi nổi phụ họa theo.

Có lẽ do vô cùng hài lòng với tình huống này, Lâm Nghiêm nhìn bọn họ gật đầu rồi mỉm cười: "Mọi người phải đoàn kết thì mới có thể an toàn qua cửa."

Sau đó anh ta nhìn về phía Tiêu Lam, nở nụ cười đầy ôn hòa: "Cậu vừa nãy nhận được nhiệm vụ ẩn phải không? Không biết có thể lấy phần thưởng ra cho bọn tôi xem thử được không, có lẽ sẽ giúp tìm ra được manh mối."

Ánh mắt mọi người liền tập trung hết lên người Tiêu Lam.

Ở trước mặt mọi người, nếu Tiêu Lam không muốn gây thù chuốc oán, thì không thể không đưa đồ vật mình đạt được ra.

Tiêu Lam nhẹ nhàng đánh giá qua Lâm Nghiêm một chút, nhờ công việc làm công kiếm sống qua ngày mà cậu gặp qua được không ít loại người khác nhau, cũng có thể coi là có mắt nhìn người. Người này tuy rằng mới nhìn qua trông có vẻ lịch sự, nhưng thực ra lại là loại đạo đức giả, chuyên giả heo ăn thịt hổ.

Nghĩ đến việc anh ta để cho người khác đưa giấy, sau đó đợi đến lúc có người chết rồi mới mới tiết lộ danh tính của mình để thu phục lòng người -- quả là mùi trà xanh thiên nhiên quen thuộc.

Dù sao thì kỹ năng cũng chẳng lấy ra được, Tiêu Lam quyết định che giấu kỹ năng của mình.

Còn về phần phong thư, cậu còn không nhìn ra cái gì, chỉ có mỗi cái tên làm manh mối, nên ném cho tên người chơi lâu năm này nhìn một chút cũng không có hại gì.

"Chỉ có một cái phong thư, nó nói bởi vì tôi so với ai đó còn nghèo hơn, nên vui vẻ phát cho tôi một nhiệm vụ chi nhánh." Tiêu Lam bình tĩnh nói, thuận tay đem phong thư đưa cho Lâm Nghiêm.

Lâm Nghiêm vươn tay đón lấy, lại phát hiện không lấy được.

Anh ta cau mày đọc phần mô tả vật phẩm, sau đó thu hồi lại sắc mặt nói: "Thì ra là một vật phẩm bị khóa, vận khí của cậu đúng là không tốt, làm nhiệm vụ ẩn mà chỉ đạt được một vật phẩm bình thường."

"Xem ra tác dụng duy nhất của phong thư này là nhắc nhở thân phận của Boss, chúng ta có thể bắt đầu với cái tên Trương Đông này. Đáng tiếc phong thư này ngoài tên ra thì không còn thêm manh mối nào nữa."

Tiêu Lam khẽ nhướng mày, anh ta không nhìn thấy chữ viết trên đó?

Hay là không để tâm đến thông tin vô nghĩa như "Lạc"?

Lâm Nghiêm tiếp tục cười nói: "Không còn thứ gì khác sao? Nhiệm vụ ẩn hẳn là sẽ không đơn giản như vậy chứ?"

Nhưng đôi mắt dưới cặp kính đó không hề có nửa điểm cười, thậm chí còn mang theo vẻ đánh giá và dò xét nhìn chằm chằm vào Tiêu Lam.

"Hết rồi, trong phần mô tả nhiệm vụ có nói sẽ nhận được một lễ vật của Trương Đông, chỉ là không ngờ lễ vật này lại keo kiệt đến vậy." Tiêu Lam mặt không đổi sắc nói, thuận tiện xòe tay ra, chứng minh trên người mình không còn vật gì nữa.

Kinh nghiệm diễn xuất táo tợn trước công ty đòi nợ được tích lũy nhiều năm khiến cho Tiêu Lam diễn càng ngày càng quen, càng lúc càng lên tay.

Lâm Nghiêm lại đánh giá qua Tiêu Lam một lát, xác nhận trên người cậu quả thật không còn bất cứ vật gì mới tạm thời từ bỏ.

"Nếu hiện tại chỉ biết được mỗi tên, tôi khuyên mọi người nên tách ra và tìm manh mối dựa trên cái tên Trương Đông, sau đó chúng ta tập hợp ở chỗ này sớm mười phút để tập hợp tin tức."

Mọi người gật đầu rồi bắt đầu tản ra.

Tiêu Lam vừa đi vừa nghĩ đến nhắc nhở của trò chơi "Tôi ghét nhất là những người tiêu tiền bậy bạ."

Người xưng "Tôi" này có lẽ chính là Trương Đông, hơn nữa theo lời nhắc nhở của nhiệm vụ ẩn khi nãy thì hắn đại khái là một tên đã nghèo lại còn keo. Ngại quá, tuy rằng bản thân mình cũng..

Trương Đông có xác suất rất lớn là nhân viên siêu thị, hơn nữa tiền lương còn rất thấp. Liên tưởng đến việc hắn có thể tiếp xúc với phong thư trong siêu - thị - hàng - ế, vậy phạm vi công việc của hắn nhất định liên quan đến nhà kho. Tiêu Lam quyết định đến nhà kho tìm manh mối trước.

Trên đường, Tiêu Lam phát hiện hàng hóa của siêu thị này có chút quỷ dị.

Không chỉ trông cũ nát mà còn có một số chi tiết không được thuận mắt cho lắm. Ngoài ra còn có một số đồ hộp đóng gói bị vặn vẹo, trông rất khó chịu.

Ví dụ như thịt tươi ướp lạnh, màu sắc và tính chất hoàn toàn không mới, thậm chí trên lớp da của một miếng thịt còn có hình xăm trên đó. Không phải là dấu kiểm nghiệm, mà là hình xăm thật sự. Không ai rảnh rỗi đến mức đến lò mổ heo xăm hình lên thịt, vậy cái kia rốt cuộc là..

Hơn nữa các nhãn hiệu này đều là loại chưa từng nghe qua, còn không có bảng giá nên không thể trực tiếp xác định giá cả của bọn chúng. Chỉ sợ về sau việc lựa chọn hàng hóa cũng không dễ dàng.

Dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, bỗng có một ánh mắt âm lãnh xuất hiện trong một kệ chứa đồ trong bóng tối.

Tiêu Lam như cảm giác được, quay đầu nhìn lại nhưng không phát hiện được điều gì. Cậu ngồi xổm xuống nhìn một cách cẩn thận, cuối cùng cũng phát hiện được dấu bàn tay ngay cái kệ phủ đầy bụi.

Một thứ gì đó đã đứng ở ngay đây, có lẽ từ lúc bắt đầu đã lặng lẽ dõi theo cậu từ trong bóng tối.

Tiêu Lam cau mày, trực tiếp tránh xa kệ phạm vi kệ hàng. Cậu không muốn biết đó là cái gì, cậu chỉ cần thật mạnh mẽ, sống càng lâu càng tốt.

Cậu cuối cùng cũng tìm thấy nhà kho, nhưng không ngờ cửa lại bị khóa chặt.

Lúc này vẫn còn cỡ 40 phút. Vì không biết phá ổ khóa có bị trừng phạt hay không nên Tiêu Lam quyết định đến văn phòng để tìm chìa khóa.

Quản lý chìa khóa trong siêu thị thường dựa theo quy tắc "Ai là trưởng phòng, người đó chịu trách nhiệm" cho nên đến văn phòng hơn phân nửa sẽ có thu hoạch. Nhân tiện điều tra tư liệu về nhân viên một chút, xem Trương Đông là người thế nào.

"Chào cậu." giọng nói của Lâm Nghiêm đột nhiên vang lên từ phá sau, vẫn là một bộ dáng mỉm cười ôn hòa, như một người anh đáng tin cậy.

"Lâm ca? Có chuyện gì không?" Tiêu Lâm quay đầu lại, giả vờ mỉm cười.

"Ha ha." Nghiêm Lâm mỉm cười, nói một cách chân thành: "Là một người chơi lâu năm, tôi chỉ muốn cho cậu một gợi ý. Khi bắt đầu lựa hàng hóa, cậu có thể bắt đầu bằng khu đặc biệt, đây là cách an toàn nhất. Dù sao cậu cũng là người tôi yêu thích nhất trong số những người mới đến."

[ Đừng nên tin tưởng hắn ta, chủ nhân của tôi.]

Dòng chữ xuất hiện sau lưng Lâm Nghiêm, hấp dẫn ánh mắt của Tiêu Lam.

Nét chữ thanh lịch, đường nét rõ ràng, và đặc biệt là trong giống hệt chữ trên phong thư.

Lâm Nghiêm nhận ra ánh mắt của Tiêu Lam, nghi ngờ quay đầu về phía sau -– không có thứ gì. Anh ta nhăn mặt, ánh mắt liếc qua khu vực sau lưng, vẫn không có gì.

Nhìn thấy hành động của Lâm Nghiêm, Tiêu Lam thu hồi tầm mắt, tỏ vẻ biết ơn: "Cám ơn Lâm ca, đến lúc đó tôi sẽ suy xét."

Chỉ là suy xét, còn làm hay không thì không cần thiết.

Trong mắt cựu nhân viên siêu thị đồng thời cũng là một tên nghèo, khu giá đặc biệt là nơi tràn đầy cạm bẫy, thường xuyên lẫn với giá gốc.

Đề nghị này của Lâm Nghiêm dường như còn có mục đích khác.

Lâm Nghiêm vỗ vỗ vai Tiêu Lam như đang cổ vũ: "Cố lên, dùng vận khí của cậu, nhất định có thể sống sót qua cửa."

Tiêu Lam tận tâm tận lực cùng anh ta diễn cảnh thân thiết giữa người mới đầy tiềm năng với tiền bối thâm niên, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Nghiêm đi xa.

Sau khi xác nhận xung quanh không còn ai, Tiêu Lam lấy phong thư ra, nhẹ hỏi: "Người vừa viết là anh sao?"

Chữ viết ban đầu trên phong thư biến mất, thay vào đó một dòng chữ mới chậm rãi xuất hiện:

[ Là tôi, tôi có thể cảm nhận được các chuyển động gần ngài. Tên hồi nãy đang lên kế hoạch tìm ai đó để thử điều kiện tử vong.]

Tiêu Lam cũng không hoảng hốt: "Cám ơn anh đã nhắc nhở."

[ Có thể phục vụ cho ngài là vinh hạnh của tôi]

"Anh là ai?" Tiêu Lam tò mò hỏi.

[ Tên tôi là Lạc, bị phong ấn trong phong thư này. Mà hiện tại ngài lại là người sở hữu phong thư, nên ngài chính là chủ nhân của tôi]

Không ngờ trong phong thư siêu – thị - hàng - ế này lại có người sống, Tiêu Lam cảm thấy thật may mắn vì lúc đó cậu đã không ném phong thư xuống bồn cầu, nếu không thì quả thật khó mà giải thich.

Nhưng cậu vẫn có chút không tiếp nhận được: "Cái này.."

[ Sự tồn tại của tôi là để phục vụ vho ngài nên nếu như ngài cảm thấy không cần tôi, sự tồn tại của tôi là vô nghĩa, vậy thì ngài có thể đem tôi vứt đi.]

Cái quần gì.. Tôi nói chứ thế giới Hàng Lâm của mấy người đều không có nhân quyền như vậy à, dù thứ này không được giống con người cho lắm..

Dù cuộc đời đã trải qua biết bao nhiêu phong ba bão tố, gặp qua biết bao loại mặt tối của xã hội, nhưng kẻ nghèo hèn Tiêu Lam này chưa bao giờ gặp qua cái trường hợp như thế này: "Cuộc đời rất đẹp, tính mạng rất đáng quý. Anh bình tĩnh chút."

[ Ngài là lý do tồn tại duy nhất của tôi.]

Tiêu Lam cảm thấy có chút hold không nổi.

Cái tình huống trước mắt chính là như thế này, hoặc là tiếp nhận một 'người' không rõ lai lịch, hoặc là phải tiễn 'nó' về nơi suối vàng. Tốt xấu gì cũng là một sinh vật có trí khôn, Tiêu Lam tỏ vẻ (╯‵□′) ╯︵┻━┻.. làm sao mà cậu xuống tay được.

Nhưng cậu cũng không muốn một thứ không giải thích được như vậy đi theo mình..

Tiêu Lam thoáng phục hồi tâm trạng: "Anh.. có thể giới thiệu thêm một chút về mình không?"

Dòng chữ dừng lại một lát, rồi lại chậm rãi xuất hiện.

[ Xin lỗi, vấn đề này tôi không có cách nào trả lời được. Trí nhớ của tôi không được hoàn chỉnh lắm.]

[ Ngài chính là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của tôi. Dù sẽ tan biến ngay khi bị ngài vứt bỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc và vinh hạnh vì đã được phục vụ cho ngài.]

Tiêu lam: "..."

Cậu cảm động rồi, đã bị bán mà còn nói thế, hỏi cậu làm sao mà xuống tay được đây.

Tiêu Lam thở dài: "Được rồi, từ nay về sau chúng ta là bạn đồng hành với nhau rồi. Nhưng đừng gọi tôi là chủ nhân, cảm giác như bản thân có sở thích đặc biệt vậy."

[ Cám ơn sự nhân từ của ngài, tiên sinh. Tôi sẽ mãi mãi giữ trọn lòng trung thành với ngài.]

Tiêu Lam gãi đầu, cũng không vui mừng khi nhận được sự trợ giúp từ một sự tồn tại bí ẩn.

Mục đích mà Lạc xuất hiện cạnh Tiêu Lam không rõ ràng, lý do cũng chỉ là lời một phía từ anh ta. Mối liên kết giữa hai người cũng chỉ có một phong thư mà thôi, hơn nữa Tiêu Lam cũng không biết gì về thế giới của Lạc, cậu không nghĩ chỉ vì một liên kết mỏng manh như vậy sẽ trói buộc được một người hầu trung thành.

Tiêu Lam luôn biết rằng, sẽ không có chiếc bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống.

Nhưng, ít nhất cho đến bây giờ, Lạc chưa từng lộ ra vẻ ác ý. Mà thật ra nếu Tiêu Lam chết, thì Lạc với vai trò là đạo cụ chắc cũng không thoát khỏi số phận.

Huống chi tại thế giới kì quái như thế này, có đồng đội cũng xem như không tệ.

"Vậy thì, có thể ra ngoài gặp nhau không, cộng sự tương lai?"

Giọng của Tiêu Lam hạ xuống, bên trên phong thư cũng không xuất hiện chữ viết.

Tuy nhiên, một bóng đen từ từ bay lên từ lớp sơn kín, không có chút sức nặng nào. Tiêu Lam đưa tay ra, bóng đen hơi cong người về phía cậu, như thể đang cúi chào, lại nhẹ nhàng duỗi ra ôm lấy lòng bàn tay cậu, đồng dạng không lộ ra chút cảm xúc nào.

Tựa hồ hoàn toàn là một cái bóng.

Nhìn vào cái bóng trước mặt, Tiêu Lam mỉm cười chào hỏi:

"Chào anh, Lạc."

[Chào ngài, tiên sinh.]

Bóng đen viết lên không trung.

Lúc này khoảng cách tới lần lựa chọn hàng hóa lần thứ nhất còn 25 phút.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Lam: Anh có thể hát bài Little Star không?

Lạc:.. không

Tiêu Lam: Vậy anh có thể nấu ăn không?

Lạc:.. không

Tiêu Lam: Chậc.. Vậy cho anh theo có lợi ích gì!

Lạc: Một bóng đen sexy có thể phục vụ ngài 24/24?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv