Giang Thứ không vui vẻ mấy chọn "không", máy phát hiện nói dối không kêu.
Khâu này cứ thế kết thúc.
Các khách mời đều không chịu được cái nóng trong phòng suối nước nóng trở lại trong phòng khách.
Ánh mắt Ôn Tranh Hàn và Chử Vi vẫn luôn dính chặt trên người Hướng Lăng Vân.
Hướng Lăng Vân bị hai người nhìn chằm chằm cảm thấy như ngồi bàn chông, như có gai ở sau lưng, như nghẹn trong cổ họng.
Nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác sung sướng của người thắng.
Hai người này còn chưa nhận ra vì sao sau khi Thẩm Phất tham gia chương trình vẫn luôn xa cách bọn họ đi, vẫn cho rằng anh ta là người ngoài cuộc nhỉ, thế mà còn cạnh tranh trước mặt anh ta, ý đồ lôi kéo anh ta về phía bọn họ.
Hiện tại chắc ngu người rồi.
Muốn hỏi cảm thụ hiện tại của Hướng Lăng Vân thì chính là cảm giác giả heo ăn thịt hổ, thoải mái.
Hai người này một người là Hoa Phi một người là hoàng hậu, ngao cò tranh nhau cá chết lưới rách, lại không biết Thuần Nguyên là chính anh ta.*
*Ba nhân vật trong phim Hậu cung Chân Hoàn truyện.
Không chỉ là Ôn Tranh Hàn và Chử Vi mà bình luận trực tiếp cũng sa vào cảm giác chấn kinh không thể tưởng tượng.
[Chuyện quái gì vậy?]
[Từ lúc tham gia chương trình tới nay Hướng Lăng Vân và Thẩm Phất có từng giao lưu với nhau sao? Sao anh ta cũng cho rằng Thẩm Phất có hảo cảm với mình?]
Tất cả mọi người đều vẫn nhìn đấy, rõ ràng thái độ của Thẩm Phất đối với bọn họ luôn là tránh mà không kịp.
Muốn diss điểm này còn không biết diss bằng cách nào.
Trước đó từng có người tham gia chương trình hẹn hò, mọi việc đều thuận lợi, cùng lúc tán tỉnh hai người khác phái nhưng trên cơ bản đều sẽ bị chọc thành cái sàng. Trước khi "Thời Hạn Rung Động" phát sóng fan hâm mộ các nhà chỉ lo lắng thần tượng nhà mình cũng sẽ dính vào hoàn cảnh khó khăn như này, nhưng không nghĩ tới có lẽ là vì tất cả mọi người đều là người nổi tiếng, sau khi tham gia chương trình đều có phần câu nệ, ngoại trừ lúc vừa bắt đầu Cố Thanh Sương muốn tiếp xúc mỗi người một chút thì trên cơ bản những người khác đều một lòng một dạ chỉ tiếp xúc một người.
Thẩm Phất thì càng tuyệt, khiến người ta không biết là cô tới tham gia chương trình hẹn hò hay là tới tham gia Gold Coin Liên Liên Khán*.
*Gold Coin Liên Liên Khán 金钱连连看: Một trò chơi giúp người chơi có thể kiếm tiền bằng cách làm nhiệm vụ, cách chơi giống Candy Crush.
Chử Vi và Ôn Tranh Hàn thì cũng thôi đi, một người là tình cũ, một người từng có tương tác với Thẩm Phất.
Thế còn Hướng Lăng Vân?
Là điều gì khiến cho đại minh tinh có loại ảo giác này?
Mặc dù Fan hâm mộ của Chử Vi không thích Thẩm Phất nhưng tâm trạng bây giờ của bọn họ tựa như là bị bắt đi cướp bánh gato, tạm thời câm nín: [Hướng Lăng Vân cũng tự tin quá nhỉ?]
Cố kỵ hai người đều là người cùng ngành, cái từ "phổ tin"* kia bọn họ còn chưa dám nói ra đâu, đương nhiên một phần cũng là vì nhan sắc và chiều cao của Hướng Lăng Vân thật sự hoàn toàn không phổ thông.
*Phổ tin 普信: Ý chỉ người bình thường nhưng lại tự tin một cách thái quá.
Fan hâm mộ của Ôn Tranh Hàn: ["Chỉ có anh Lăng hơi bình thường chút."]
Fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân xấu hổ muốn chết, chỉ có thể miễn cưỡng cứu vãn tôn nghiêm trong bình luận trực tiếp: [Có phải có hiểu lầm gì không?!]
Không phải hiểu lầm thì chính là mánh lới do tổ chương trình cố ý tạo ra.
Tổ chương trình ngu ngốc!
Người xem bình thường nhìn cuộc chiến vốn là của fan hâm mộ hai nhà Ôn Tranh Hàn và Chử Vi bỗng nhiên tăng thêm fan hâm mộ nhà Hướng Lăng Vân cùng đánh nhau đều vô cùng vui vẻ: [Mị thiếu đạo đức mị nói trước, trước khi chương trình bắt đầu là fan hâm mộ nhà nào lặp đi lặp lại nhắc mãi, bất kể là ảnh đế, Chử Vi hay là minh tinh họ Hướng đều không muốn dính líu quan hệ gì với loại bình hoa flop như Thẩm Phất?]
[Ha, hiện tại sao lại thấy là hoàn toàn ngược lại. Thẩm Phất hoàn toàn không muốn để ý đến anh nhà mấy người, ngược lại là anh nhà mấy người hình như đều là tới vì Thẩm Phất?]
Fan hâm mộ ba nhà khó thở muốn chết.
Fan hâm mộ của Chử Vi đã đánh không lại thì gia nhập, bắt đầu ngồi tại chỗ nói hươu nói vượn: [Tới vì Thẩm Phất thì thế nào? Anh nhà tôi chính là người chung tình, cặp uyên ương số khổ bị công ty chia rẽ mấy người còn không cho phép anh nhà tôi muốn nối lại tình xưa á hả?]
Fan hâm mộ của Ôn Tranh Hàn còn muốn giãy dụa: [Cút đi, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!]
Fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân cười lạnh: [Câu hỏi là bạn cảm thấy ai có tình cảm với bạn, lại không phải là bạn có tình cảm với ai, chuyện này chỉ có thể nói rõ là Thẩm Phất đã cho anh nhà tôi tín hiệu lệch lạc, mới chỉ thế này fan hâm mộ của Thẩm Phất đã sướng à? Nhưng anh nhà tôi cho tới giờ cũng chưa biểu hiện gì tỏ ra là có hứng thú với nhà mấy người nhỉ?!]
Fan hâm mộ của Chử Vi: [Em trai, câu này không nên nói nhiều đâu, cẩn thận miệng quạ đen nha.]
Fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân: [...]
Bình luận trở nên loạn xì ngầu, Ôn Tranh Hàn và Chử Vi bên này dứt khoát ngăn tổ chương trình tiếp tục quay, một trái một phải lôi Hướng Lăng Vân lên sân thượng.
Hai người hứng gió lạnh trên sân thượng mấy phút để tỉnh táo lại.
Hướng Lăng Vân không nhịn được ho khan một tiếng: "Có việc?"
Ôn Tranh Hàn quay người lại nhìn chằm chằm anh ta rồi bình tĩnh hỏi: "Hướng Lăng Vân, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không?"
Nhưng Chử Vi không bình tĩnh được, một phát túm lấy Hướng Lăng Vân: "Anh, anh hiểu lầm rồi đi? Sao anh có thể phổ tin như vậy hả?!"
Từ sau khi Chử Vi vò mẻ chẳng sợ sứt thì miệng cậu ta thật cmn không có EQ. Hướng Lăng Vân vốn dĩ định nói chuyện tử tế lại bị cậu ta hạ thấp như vậy, sắc mặt anh ta bỗng trở nên khó coi, giật cái tay đang nắm chặt lấy quần áo của anh ta ra: "Cậu có bệnh?"
Chử Vi: "Anh mới có bệnh chứ? Con mẹ nó anh bị bệnh ảo tưởng!"
Hướng Lăng Vân đi lên đẩy cậu ta một cái một cách lạnh lùng: "Đừng tưởng rằng cậu gọi tôi một tiếng anh thì tôi sẽ không đánh cậu."
Chử Vi lảo đảo một cái lùi lại mấy bước, cậu ta so sánh chiều cao của hai người, cậu ta một mét bảy tám, Hướng Lăng Vân cao hơn cậu ta ít nhất mười centimet, trong lòng Chử Vi lập tức cảm thấy sợ, nhưng vẫn không thể thua về mặt khí thế, đẩy lại anh ta một cái: "Sao sao, ai đánh ai vậy, anh to mồm thật đấy."
"Được rồi." Sắc mặt Ôn Tranh Hàn xanh mét: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Vốn dĩ Hướng Lăng Vân không có ý định nói cho bọn họ, một là Chử Vi giống con chó điên gặp ai cũng cắn, anh ta chỉ là tham gia chương trình kiếm chút tiền cát-sê, căn bản lười dính vào chuyện này. Hai là nhìn hai người này bên ngoài có vô số fan hâm mộ, gọn gàng ngăn nắp, ở trước mặt anh ta lại bị đùa bỡn giống như hai tên ngốc, vẫn là chơi rất vui.
Nhưng bây giờ anh ta bị Chử Vi làm cho tức giận, dứt khoát cũng lười tiếp tục giả vờ, trực tiếp kéo xuống vỏ bọc hoà thuận bên ngoài.
"Hai người muốn nghe lời nói thật? Lời nói thật chính là thời điểm Thẩm Phất làm bạn gái tôi hai người còn đang mặc quần thủng đít đó!"
Quần thủng đít đó...
đó...
Sân thượng có tiếng vọng.
Ôn Tranh Hàn và Chử Vi đều bị câu nói này làm cho kinh ngạc.
Bạn gái?
Bạn gái gì?
Anh ta nói Thẩm Phất đã từng là bạn gái của anh ta?
"Anh mơ đẹp đấy!" Chử Vi cũng không nhịn được nữa, xông lên cho hắn ta một đấm: "Con mẹ nó đêm hôm khuya khoắt anh mơ thấy mộng xuân liền cho là thật luôn à? Hướng Lăng Vân, trước kia tôi chỉ biết anh tự luyến, không nghĩ tới anh còn không biết xấu hổ như vậy, vô duyên vô cớ huỷ trong sạch của Thẩm Phất hả?"
Chử Vi cũng chỉ đánh được một đấm này. Bất kể là thân thủ hay là mức độ nhanh nhẹn thì idol thường xuyên khiêu vũ trên sân khấu không thể sánh bằng diễn viên thường xuyên quay cảnh đánh nhau.
Hướng Lăng Vân quẳng Chử Vi qua vai nện xuống đất.
Trong phút chốc người mặt mũi bầm dập biến thành Chử Vi.
Hướng Lăng Vân chùi máu trên khóe miệng, nếu không phải còn sót lại một tia lý trí thì anh ta thật sự muốn giẫm Chử Vi thêm hai phát.
Ôn Tranh Hàn kéo hai người ra: "Điên rồi? Còn đang ở trong chương tình đấy."
Anh ta nâng Chử Vi đang nằm trên mặt đất dậy rồi giữ chặt cậu ta, sau đó mới quay sang nhìn Hướng Lăng Vân với sắc mặt khó coi: "Chuyện bao giờ?"
Hướng Lăng Vân: "Hai năm trước."
Chử Vi giãy giụa nói: "Lúc Thẩm Phất yêu đương với tôi là ba năm trước, con mẹ nó anh muộn hơn tôi."
Hướng Lăng Vân: "A, thế thì cậu tuyệt quá, vậy thì khi đó cậu không mặc quần thủng đít, cậu đã vào quan tài rồi."
Chử Vi: "..."
Ôn Tranh Hàn chậm rãi hiểu rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, giống như bị hung hăng đập một gậy lên đầu.
Anh ta không nhịn được lùi lại hai bước, ngồi xuống đường ống nước cạnh tường.
Sắc mặt anh ta xám xanh trong gió lạnh.
Từ lúc sinh ra tới bây giờ, sống ba mươi năm, chưa có ngày nào khiến anh ta chấn động lớn như bây giờ.
Một tháng trước trước khi tham gia chương trình, Thẩm Phất biết được anh ta muốn tham gia chương trình này vì Tả Mân, trợ giúp Tả Mân comeback, đưa ra yêu cầu chia tay với anh ta.
Lúc ấy anh ta không để bụng xoay kịch bản trong tay, chỉ cảm thấy cô lại đang cố tình gây sự, trong lòng không kiên nhẫn lắm: "Muốn đi thì đi, chẳng ai giữ em lại."
Lúc ra đi Thẩm Phất còn rưng rưng nước mắt.
Phản ứng đầu tiên lúc anh ta trông thấy Thẩm Phất cũng tới tham gia chương trình này chính là cô lại muốn chạy ra làm ầm ĩ, kết quả không nghĩ tới... hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ nhớ lại thì anh ta cứ cảm thấy lúc cô đóng cửa phòng sách của anh ta lại, vành mắt đỏ rưng rưng đó cũng là giả dối.
Bảo sao trong nhà luôn có thuốc nhỏ mắt.
Ôn Tranh Hàn càng nghĩ càng buồn bực, vừa chấn động vừa tức giận.
Cùng lúc đó còn dâng lên lòng hiếu thắng càng thêm mãnh liệt... làm sao, anh ta không tốt sao? Anh ta công thành danh toại, cuộc đời xuôi gió xuôi nước, từ trước đến nay đều được mọi người nâng lên tận mây xanh, không ai không hâm mộ, cho tới bây giờ Thẩm Phất thật sự chưa từng thật lòng với anh ta?
Ngược lại là Hướng Lăng Vân nhìn chuyện này rất thoáng, còn an ủi anh ta: "Anh Tranh, sao anh bỗng chốc già đi mười tuổi thế, người cũ ấy mà, ai chưa từng có vài người? Cho dù Thẩm Phất đều từng yêu đương với chúng ta thì cũng không có chuyện gì mà, cô ấy mỗi năm đổi một người, không có chân giẫm hai thuyền."
Thẩm Phất xinh đẹp nha, trai xinh gái đẹp tự do một chút thì làm sao.
Chử Vi vốn đang phiền muộn nghe thấy lời này thiếu chút cười ra tiếng: "Ảnh đế khác với chúng ta, Thẩm Phất và chúng ta là thật sự từng yêu đương, với anh ta? Là đang diễn kịch."
Ôn Tranh Hàn: "..."
"Thật hay giả?" Hướng Lăng Vân muốn cười, nhìn biểu cảm như nuốt nhầm ruồi bọ của Ôn Tranh Hàn lại cố gắng ngừng lại.
"Ấy, không cẩn thận nói ra mất rồi." Khuôn mặt Chử Vi đầy áy náy: "Anh Tranh, tôi không nên nói, đúng không?"
Ôn Tranh Hàn: "..."
Sau khi kết thúc chương trình có thể phong sát con hàng này chứ? Tên này thật sự quá bỉ ổi.
Ba người thổi gió lạnh trên sân thượng một lát cũng bình tĩnh lại.
Hiện tại không phải đang quay phim cổ trang, một lời không hợp liền giết cả nhà đối phương.
Bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi, không có khả năng bởi vì phát hiện bạn gái là cùng một người mà thật sự lao vào đánh nhau ở chỗ này.
Mặc dù giây phút này bọn họ đã mắng nhau tám trăm lượt ở trong lòng nhưng vẫn còn muốn mặt mũi.
Vấn đề duy nhất là...
Bọn họ là ba loại hình hoàn toàn khác biệt.
Ôn Tranh Hàn đeo kính gọng vàng hoàn toàn có thể đi diễn một kẻ nhã nhặn bại hoại, thuộc về kiểu ôn hoà nho nhã, Hướng Lăng Vân chính là trai đẹp kiểu mặt mày thâm thuý truyền thống, chân dài môi mỏng, Chử Vi thì là kiểu idol đáng yêu, mái tóc quăn màu nâu dễ dàng khiến cho người ta nhớ tới cún con dính người.
Ba loại hình hoàn toàn khác biệt như này Thẩm Phất đều thích?
Khẩu vị của cô thật đúng là hay thay đổi nhỉ.
Ba người đang quan sát lẫn nhau, Chử Vi đúng lúc đánh vỡ: "Ảnh đế, đừng nghĩ, Thẩm Phất vẫn luôn diễn kịch với anh, nói rõ là căn bản cô ấy không thích kiểu người như anh."
Ôn Tranh Hàn: "..."
Chử Vi tiếp tục cắm dao: "Về sau anh đổi phong cách đi theo con đường của tôi đi, nói không chừng Thẩm Phất sẽ có chút cảm tình thật, nhưng lấy tuổi của anh muốn đi con đường này cũng không kịp nhỉ?"
Ôn Tranh Hàn cười lạnh: "Fan hâm mộ của cậu biết tính cách sau cánh gà của cậu là như này sao? Cứ tiếp tục như vậy lượng fan hâm mộ còn thừa không có mấy của cậu cũng muốn đi hết nhỉ? Còn thuê được phòng trong nội thành không hả? Có cần tôi viết cho cậu tờ chi phiếu không?"
Hướng Lăng Vân nhét tay trong túi quần đứng một bên, không tham dự cuộc tranh cãi của hai người, là bởi vì trong lòng anh ta cảm thấy hai người đều ngu xuẩn.
Chử Vi là người cũ có gì đáng nói, Ôn Tranh Hàn là người bị diễn lại có gì đáng nói.
Lúc Thẩm Phất chia tay với bọn họ có giống lúc chia tay với mình trắng đêm khó ngủ đầy mặt nước mắt sao?
Nghĩ như vậy nhưng Hướng Lăng Vân vẫn không dấu vết liếc mái tóc quăn màu nâu của Chử Vi.
Con gái thích kiểu này thật à?
Nói cái gì mà kiểu cún con, ha ha.
Chỉ là con hàng này, lại còn mối tình đầu của Thẩm Phất? Cậu ta cũng xứng?
Chử Vi không nhịn được săm soi cơ ngực của Hướng Lăng Vân.
Vì sao mỗi ngày cậu ta đều tới phòng tập thể thao, nhưng vẫn không luyện được cơ ngực to như vậy chứ.
Thẩm Phất coi trọng cái gì ở tên này?
Dáng người?
Lúc ba người đang ngấm ngầm dò xét lẫn nhau, cửa sắt trên sân thượng truyền đến thanh âm bị đẩy ra.
Ba người cùng quay đầu lại nhìn.
Thiết bị cần dùng trong khâu này quá nhiều, tổ chương trình cần phải đem những đồ không dùng tới cất lên sân thượng.
Thẩm Phất khuân mấy cái thùng giấy đi lên giúp bọn họ.
Cô vừa đẩy cửa ra liền đối diện ánh mắt của ba tên đàn ông đang đón gió đứng trong bóng đêm.
Thẩm Phất: "..."
Ba người: "..."
Thẩm Phất: "..."
Quấy rầy.
Thẩm Phất yên lặng đặt thùng trước cửa sân thượng.
Đang muốn lùi ra ngoài lại bị người cầm mũ kéo về phía sau.
Giang Thứ đứng ở sau lưng cô, người anh cao, sau khi kéo cô ra liền khẽ vươn tay đóng lại cửa sân thượng.
"Làm gì?" Thẩm Phất sửa sang cổ áo và mũ bị kéo lệch.
"Anh rất không thoải mái." Giang Thứ nói.
Thẩm Phất sững lại.
Hành lang đen nghìn nghịt, Thẩm Phất ngửa đầu, cô không thấy rõ nét mặt của anh.
Nhưng Giang Thứ khó chịu thì sẽ có người xui xẻo.
Một giây sau, Giang Thứ rút bàn tay vẫn luôn nhét trong túi áo khoác ra, cầm theo một cái khoá sắt to cỡ nửa bàn tay.
Thẩm Phất: "..."
Chìa khoá rơi xuống lan can không biết lăn đi đâu, khả năng là rơi xuống khe hở giữa các tầng rồi, phát ra một tiếng vang lanh lảnh trong bóng tối.
Ba tên đàn ông trên sân thượng còn hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi yên tĩnh một hồi, Chử Vi nhịn không được nói: "Hai người cảm thấy vừa rồi cô ấy đang nhìn ai?"
Thẩm Phất chỉ ngừng lại hai giây, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu ta nha.
Hướng Lăng Vân ôm cánh tay suy nghĩ: "Đen xì xì ai nhìn rõ?"
Anh ta hoài nghi là đang nhìn anh ta.
Ôn Tranh Hàn vừa muốn mở miệng Chử Vi đã đáp: "Ha haa, dù sao không phải là anh."
Ôn Tranh Hàn: "..."