Tôi và Cố Trầm Chi ở bên nhau.
Bạn bè của tôi đều "ỏ ~" một tiếng, chúc mừng tôi đã thành công cuỗm được trai đẹp về nhà.
Trên diễn đàn bắt đầu có so sánh này kia, nhưng tôi cũng không để ý lắm.
Sau khi Sở Vưu Lãng biết chuyện, anh ta nói muốn gặp tôi.
Nhưng Sở Vưu Lãng không nhìn tôi, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời đêm.
Thời gian cứ thế trôi qua, lâu đến mức tôi tưởng anh ta không có gì để nói cả.
Sở Vưu Lãng đột nhiên mở miệng. Giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng mang theo tiếc nuối trong lòng.
"Lương Du Du, hình như bây giờ anh mới hiểu được tâm trạng trước đó của em."
"Hả?"
Anh ta che mặt lại.
"Thật ra trước đây anh luôn nghĩ rằng em đang kiếm cớ, đó không phải là lý do thật sự. Lý do phải là em đã yêu người khác, hoặc là cố ý giận anh..."
Sở Vưu Lãng thở dài: "Cho nên anh nhiều lúc làm cho em buồn."
"Xin lỗi em, Lương Du Du."
Tôi nhún vai: “Không sao đâu, Sở Vưu Lãng, tôi biết anh không cố tình.”
Rõ ràng là tôi đã dùng giọng nhẹ nhàng để nói lại chuyện này.
Nhưng tâm trạng Sở Vưu Lãng cứ như nặng nề tâm sự. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
"Nếu… nếu bạn trai hiện tại của em, Cố Trầm Chi, cũng làm ra chuyện này, em có thể bình tĩnh tha thứ cho anh ta không?"
Tôi nghiêm túc nghĩ một hồi rồi nhìn Sở Vưu Lãng.
"Anh ấy sẽ không.”
Sở Vưu Lãng sững người, rồi lấy lòng bàn tay che mặt, che đi mọi biểu cảm của mình.
Sau vài giây im lặng, anh ta mệt mỏi thì thầm: "Vậy à... xin lỗi em."
23.
Vào đầu tháng nọ, Viên Niệm đã gửi cho tôi một tờ giấy, nói là ngàn dặm đường kia đã đi hết rồi.
Khi tôi đến gặp Viên Niệm, cậu ta đưa lưng về phía tôi rồi nhẹ nhàng tụng kinh.
Mặt trời chiếu vào ô cửa sổ, tôi chậm rãi đi tới cửa, bóng tôi phủ lên tấm đệm bên cạnh cậu ta.
Tấm lưng thẳng tắp của cậu ta run lên một chút, sau đó tiếng niệm kinh ngừng lại.
"Viên Niệm, cậu trở về núi sao?"
"Ừm."
Tôi cào nhẹ khung cửa, trong lòng có chút không nỡ, nhưng cũng biết đây là con đường mà Viên Niệm chọn.
Viên Niệm đột nhiên buông tay cầm tràng hạt, dùng đầu ngón tay chạm vào tấm đệm bên cạnh mình.
Ở nơi đó là cái bóng của tôi.
Tôi vui vẻ vẫy tay: “Này, Viên Niệm, cậu vừa chạm vào đầu tôi đấy, còn chỗ đang cử động kia là cái tay tôi.”
Viên Niệm cong khóe môi "Ừ, tôi thấy rồi."
Cậu ta cúi đầu nghiêm túc nhìn những cái bóng kia, đầu ngón tay ấn trên đệm. Nhưng khi chuẩn bị chạm vào bóng tôi thì cậu ta đột nhiên dừng lại.
Tôi nghi ngờ cúi đầu lại xem, cái bóng của tôi lại che lấp tay cậu ta.
Viên Niệm lắc đầu, lặng lẽ rút tay trở về rồi quay người qua chỗ khác.
Cậu ta nhỏ hơn tôi vài tuổi, nhưng có cảm giác là đã thành thục trưởng thành rồi.
“Lương thí chủ.” Cậu ta nhìn tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy rằng thứ cậu ta đang nhìn không phải là tôi, mà là thế tục phàm trần, là những thăng trầm của cậu ta.
Tôi bỏ đi ý định trêu đùa rồi bình tĩnh lắng nghe. Nhưng Viên Niệm lại không nói gì.
Đôi mắt trong veo của Viên Niệm phản chiếu hình bóng của tôi.
Sau đó, Viên Niệm nhắm mắt lại và thoải mái mỉm cười:
"Lương thí chủ, không cần đến tiễn tôi nữa. Nhân gian đưa tiễn, tiễn quá lâu, người không đi được."