Lúc Tô Hoan Trạch trở lại ký túc xá thì nhìn thấy Tiết Diệc Sâm đang ngồi tính toán sổ sách.
Cậu bấm ngón tay tính toán chi phí sinh hoạt của mình rồi cầm một quyển sổ ghi chép lại số liệu, vừa thấy Tô Hoan Trạch bước vào phòng thì lập tức vẫy tay với cậu ta: "Tiểu Tô Tử, cậu đưa tôi số tài khoản để tôi gửi tiền lại cho cậu với, cả tiền giày và tiền chuyển nhà lần trước nữa, cậu mời đội chuyển nhà một bữa giúp tôi với. À còn có cả tiền thuốc men anh Vương phải bồi thường lần này nữa, cậu tính lại rồi báo cho tôi để tôi chuyển hết cho cậu một lần nhé."
Tô Hoan Trạch đảo mắt, mãi mới nhớ ra số tài khoản cả năm không đụng đến của mình. Cậu ta định viết nó ra rồi đưa cho Tiết Diệc Sâm, dù sao tên tài khoản chat onl của cậu ta cũng là Thất Tội.
"Chuyển sáu ngàn là được." Cậu ta viết xong thì ném qua cho Tiết Diệc Sâm.
"Sao ít vậy được, không phải chốt là đánh cho đủ bốn mươi ngàn hửm?"
"Sau có thể vừa khít vậy được, hơn nữa mụ đàn bà kia còn ầm ĩ báo cảnh sát nên Vương Túc cũng bị bắt. Không đánh nghiêm trọng đến vậy đâu, chỉ vài vết thương ngoài da thôi ấy mà."
Bấy giờ Tiết Diệc Sâm mới nghe nói đến chuyện này, cậu bèn ngạc nhiên mở to mắt hỏi: "Không phải chứ? Anh Vương không sao đâu ha? Đa phần tình huống thế này đều phải bị tạm giam."
"Không ai dám giam người dưới trướng nhà tôi đâu, nhưng vẫn phải bồi thường một ít tiền. Cũng không bao nhiêu cả nên cậu cứ chuyển sáu ngàn thôi là được."
Lúc này Tiết Diệc Sâm mới cầm điện thoại điện thoại lên chuyển 6666 tệ cho Tô Hoan Trạch, sau đó đá lông nheo với cậu: "Phần dư là tiền boa cho cậu đó, moah moah!"
Dứt lời thì tiếp tục vùi đầu tính toán sổ sách, xong xuôi hết mới cầm điện thoại của mình lên. Cậu hí hửng nhìn số tiền tiết kiệm đang có, còn hôn cái chụt vào màn hình di động.
Tô Hoan Trạch nghiêng người qua nhìn thử thì thấy chỉ có hơn năm mươi lăm ngàn, bao gồm bốn mươi ngàn tiền thưởng và tiền thu nhập trong hai tháng, hẳn đây là toàn bộ gia sản của cậu lúc này.
"Này Tiểu Tô Tử, cậu nói xem nên tặng cho con gái thứ gì mới được nhỉ?" Bỗng nhiên Tiết Diệc Sâm nhớ ra gì đó, cậu bèn quay đầu lại hỏi Tô Hoan Trạch.
Tô Hoan Trạch vừa nghe vậy thì nhíu mày ngay tức khắc, sau đó bất mãn hỏi vặn lại: "Ai cho cậu gọi tôi như vậy?"
"Không thì phải gọi kiểu gì đây? Trạch Trạch hở? Nghe có khác gì chậc chậc không chứ, hay Hoan Hoan? Gọi vậy tôi lại nhớ đến Kiều Hoan mất, thế thì Tô Tô ha?"
"Cút đi!"
"Được rồi, vậy sau này tôi gọi cậu là Bệnh Nhân nhé."
"..." Tô Hoan Trạch tức giận lườm Tiết Diệc Sâm, hoàn toàn không định để ý đến cậu nữa. Cậu ta ôm lấy Que Kem rồi nằm trên giường vuốt ve con mèo, một lúc sau mới hỏi, "Cậu muốn tặng quà cho ai?"
"Kiều Hoan."
"Cậu tặng quà cho chị ta làm gì?" Giọng điệu càng trở nên cáu gắt.
"Chị ấy đã tặng tôi rất nhiều quà buổi phát sóng trực tiếp. Dù gì cũng là bạn học với nhau, nếu nhận nhiều tiền của chị ấy như vậy thì cũng thấy ngại lắm, mà đưa lại tiền chưa chắc gì chị ấy đã nhận nên tặng một món quà tương xứng là được rồi không phải sao." Tiết Diệc Sâm vừa trả lời vừa lướt web tra thử nên tặng quà gì cho phái nữ, thấy người ta đề xuất tặng son nên cậu cũng vào trang web mua sắm để xem thử, ngờ đâu lại sụp đổ: "Sao đống son này chia ra lắm màu như vậy chứ? Tôi chưa thấy nó khác nhau chỗ nào hết á?"
Tô Hoan Trạch đang hờn dỗi nên không muốn trả lời chút nào, động tác của cậu ta thô lỗ khiến Que Kem cảm thấy khó chịu vô cùng, vội vàng đẩy tay cậu ta ra rồi phóng đi mất. Ngờ đâu Tiết Diệc Sâm vẫn không chịu bỏ cuộc mà cứ hỏi tới: "Cậu biết hãng dây chuyền nào tầm hai ngàn rưỡi không?"
"Không biết."
Cậu quay phắt lại nhìn tên to con đang nằm trên giường: "Cậu chưa bao giờ tặng quà cho con gái ư?"
"Em gái tôi có tính không?"
"Trước giờ cậu từng yêu đương gì chưa?"
"..."
Cậu nở nụ cười mập mờ như bà thím lắm chuyện rồi xua tay bảo: "Không sao, anh em cả mà nên tôi không cười cậu đâu, tôi cũng chưa từng yêu ai bao giờ." Nói xong thì tiếp tục tra cứu món quà phù hợp, cậu cảm thấy độ khó của việc chọn son quá cao, cậu hoàn toàn không thể phân biệt được màu nào ra màu nào, chỉ thấy cây này đậm hơn cây kia một chút, sao đám con gái hiểu được thứ phức tạp như vậy nhỉ?
Tô Hoan Trạch đang nhìn Tiết Diệc Sâm bằng ánh mắt phẫn uất thì nhận được cuộc gọi từ Vương Túc, cậu ta bắt máy ngay, chợt nghe thấy giọng nói đĩnh đạc kia: "Cậu hai, có cần tôi đuổi đến thôn và dỡ nhà của bọn họ luôn không?"
"Trước kia anh hay xử lý ân oán thế nào?"
"Còn xử lý thế nào được chứ, ai dám chọc vào những người như chúng tôi đều bị giải quyết triệt để, tay chân không thành thật thì băm luôn, bọn phản đồ thì truy giết trên toàn thế giới. Mặc dù lão ta có khốn nạn thật đấy, nhưng dù sao cũng là cha của bạn học cậu, không nên tuyệt tình đến mức như vậy."
"Vậy thôi chuyện đó để tính sau đi." Tô Hoan Trạch cúp máy, quay sang nhìn Tiết Diệc Sâm, lại cảm thấy tức ngực khó thở nên dứt khoát nằm xuống ngủ.
Tiết Diệc Sâm tự mình đặt một món quà cho Kiều Hoan ở trên mạng xong thì dọn dẹp phòng ngủ, vừa đến góc mở nắp hộp cát mèo ra thì bị Que Kem cho một vuốt. Cậu chỉ muốn dọn sạch đống phân mèo thôi mà, thế mà lại bị Que Kem hiểu lầm thành muốn ăn phân của nó, hoặc có khi nó cảm thấy xấu hổ vì cái nơi riêng tư bị người khác ghé thăm nên đã cho Tiết Diệc Sâm ăn tát rồi mà vẫn trừng mắt nhìn cậu suốt.
"Mày đúng là tổ tông mà..." Cậu cảm thán.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, cậu đi vệ sinh cá nhân rồi quay lại giường ngủ.
Khi ý thức của cậu tiến vào hệ thống thì thấy Tiết đến từ tương lai đang đợi mình.
Dạo gần đây Tiết đến từ tương lai đang dưỡng thương nên có rất nhiều thời gian, hầu như cứ cách hai ngày là bọn họ lại gặp nhau một lần, chương trình học cũng ngày một căng thẳng hơn. Tiết đến từ tương lai không hề nương tay vì thấy cậu còn nhỏ, anh ta cứ lo rằng cậu sống trong hoàn cảnh yên bình thì sẽ không có bản lĩnh bảo vệ bản thân, cho nên cường độ huấn luyện có thể so sánh với huấn luyện bộ đội đặc chủng.
Tiết học đầu tiên thì anh ta dạy cậu lái xe, sau đó là cách sử dụng súng ống và kết hợp cả hai thứ. Ngoài ra cậu còn phải học Sanda để rèn luyện độ nhanh nhẹn của cơ thể. Ưu điểm của hệ thống là khi năng lực phản ứng trong không gian mô phỏng của hệ thống tăng lên thì vẫn có thể ảnh hưởng đến chính chủ, cho nên cứ luyện tập trong hệ thống suốt như vậy khiến cơ thể của cậu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mấy ngày gần đây thì Tiết Diệc Sâm được giảng dạy một ít kiến thức về tâm lý học.
"Để trở thành một kẻ buôn bán tình báo, chuyện đầu tiên cậu phải làm là bảo đảm giữ được bí mật chứ không phải đào được thật nhiều bí mật, chỉ cần cậu để thông tin rò rỉ thì sẽ khiến tình báo của mình bị tiết lộ. Những bậc thầy tâm lý học của CIA rất thích giao tiếp với chúng ta, cái bọn xảo quyệt đó lòng dạ người này còn thâm sâu khó lường người kia, miệng thì xưng huynh gọi đệ với cậu nhưng chỉ cần cậu chểnh mảng trong việc thăm dò một cái là sẽ để bọn họ biết hết. Cho nên đám buôn bán tình báo như tôi phải học cách phản tâm lý học trước hết." Tiết đến từ tương lai nói rồi giảng giải ví dụ thực tế cho cậu nghe.
Tiết Diệc Sâm im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu.
"Những tên tội phạm giết người ấy có phải đều có vấn đề tâm lý hay không?" Cậu hỏi.
"Phân tích vấn đề này dưới góc độ tâm lý thì hẳn có thể chia thành ba loại: tội phạm có tổ chức, tội phạm không có tổ chức và loại lai giữa cả hai. Trong loại tội phạm có tổ chức, hầu hết bọn họ đều có vấn đề tâm lý hoặc tâm lý vặn vẹo, bọn họ sẽ tấn công các mục tiêu cụ thể, ví dụ như có người nào đó thích gương mặt non nớt thì sẽ chọn những người như vậy làm mục tiêu gây án của riêng mình. Bọn họ cũng thích sử dụng cùng một công cụ gây án, chẳng hạn như Jack đồ tể lẫy lừng."
"Anh từng tiếp xúc với những kẻ giết người rồi sao?"
"Tiếp xúc với kẻ giết người?" Tiết đến từ tương lai nghe cậu hỏi vậy thì không khỏi nhướng mày, anh ta suy nghĩ rồi nói, "Cậu cảm thấy tôi làm trong cái nghề này, vừa buôn bán vũ khí vừa buôn bán tình báo thì tay có thể không dính chút máu nào ư? Có đôi khi trong một chuyến vận chuyển vũ khí thì sẽ có rất nhiều người chết, trường hợp này bên kia không chết thì người chết sẽ là bọn tôi, đương nhiên bọn tôi chọn để đối phương chết rồi. Cho nên... nhưng người bên cạnh tôi đều có thể là loại người cậu đang nhắc đến, mà cả tôi cũng thế."
Tiết Diệc Sâm vẫn còn ngây ngô lắm nên cứ nghĩ mọi chuyện rất đơn giản. Cậu vừa nghe Tiết đến từ tương lai trả lời như vậy thì nín bặt một lúc, sau đó quyết định lảng tránh vấn đề này và hỏi sang chuyện khác: "Tại sao mỗi lần tôi lái xe thì cứ có cảm giác rất bức bối? Nhất là khi có người chặn xe hoặc chỉa súng vào tôi thì tôi sẽ nóng lòng muốn phản kích, thậm chí còn văng tục?"
Khi cậu ở trong hệ thống thì có nói tục cũng không bị chặn lại, dù sao nơi này cũng chỉ có mỗi Tiết đến từ tương lai nghe được.
"Mỗi người đều có ý thức lãnh địa riêng của mình và sẽ bảo vệ không gian quanh đó theo bản năng, khi cậu ngồi trên tàu điện ngầm thì sẽ thích ngồi trong một góc, thật ra đó là tâm lý đề phòng khi cậu không muốn để người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình. Tương tự như vậy, lúc cậu lái xe thì sẽ mặc định xe cũng là một phần của cơ thể, lúc này phạm vi của không gian riêng tư cũng được mở rộng ra khắp chiếc xe, nếu có ai đó hành xử không bình thường thì cậu sẽ cảm thấy không hài lòng. Những người có xu hướng bạo lực thì phạm vi khu vực riêng tư còn lớn hơn rất nhiều so với người bình thường khác, cậu là một người không có cảm giác an toàn, vì vậy mức độ không tin tưởng người xa lạ của cậu cũng rất nghiêm trọng."
"Cho nên bản thân tôi là một người có ý thức lãnh địa riêng rất mãnh liệt? Tính cách như vậy có phải rất khó để giao tiếp với người khác không."
"Cũng chưa chắc nữa, có một số người rất giỏi giả vờ, chỉ âm thầm mắng chửi trong bụng hoặc bùng nổ khi một mình lái xe thôi. Tuy nhiên nếu không cực đoan đến mức đó thì chuyện này cũng không phải là một vấn đề to tát, cậu có bạn bè gì trong trường không?"
"Cũng có đó, nhưng mà đó là một người rất kỳ quặc, tôi không thể nào hiểu được cậu ấy."
"Nói nghe xem nào?"
"Tôi đã dùng plug-in mà anh cung cấp cho tôi để xem thử, rõ ràng cậu ta ghét tôi nhưng thái độ vẫn luôn rất tốt, còn thường xuyên giúp đỡ tôi. Tôi cũng không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra nữa, cứ cảm thấy kỳ lạ sao ấy..."
"Cậu có thể nói rõ cho tôi nghe, tôi có thể phân tích giúp cậu."
Tiết Diệc Sâm không hề qua loa, kể cho anh ta nghe tất cả những chuyện từ lúc gặp Tô Hoan Trạch đến những chuyện mới xảy ra gần đây, biểu cảm của Tiết đến từ tương lai càng lúc càng quái đãng, cuối cùng anh ta hỏi cậu với vẻ mặt chẳng khác gì đang táo bón: "Lúc cậu ngủ chung phòng với cậu ta thì cậu ta không động tay động chân gì với cậu đó chứ?"
"Hả? Không có đâu, cậu ấy lạnh lùng lắm."
Tiết đến từ tương lai cạn cmn lời rồi, trong lòng thầm nhủ tại sao năm mình mười sáu tuổi lại ngốc đến thế? Tên bạn cùng phòng kia có ý muốn đè cậu ta rõ rành rành như vậy mà cậu ta còn thẳng đến mức không thèm để bụng, còn mãi tự hỏi tại sao người ta lại kỳ lạ nữa.
Bản thân mình lúc trẻ bị thiểu năng trí tuệ à?
Nhưng mà thiểu năng trí tuệ cũng được lắm, nghĩ đến việc bị một cậu trai thích, Tiết đến từ tương lai không khỏi rùng mình. Anh ta chưa từng tiếp xúc với Tô Hoan Trạch mà chỉ biết cậu ta qua lời kể lại của Tiết Diệc Sâm, tất nhiên không hề có tình cảm gì với cậu ta. Nhưng mà anh ta không ngờ mình tạo ra cái hệ thống này, chẳng những không biến bản thân trở thành người tốt mà còn khiến mình bị bẻ cong.
Vì thế anh ta nói: "Không sao, cậu ta chính là cái loại tội phạm có tổ chức điển hình đấy. Hẳn cậu chính là mục tiêu phạm tội của cậu ta nên cậu ta mới nảy sinh hứng thú với cậu, sau này cậu bị cậu ta giết lúc nào cũng chẳng hay, vậy nên cậu phải tránh xa cậu ta ra. Tránh xa biến thái giữ an toàn cho bản thân, hưởng thụ cuộc sống an nhàn lúc về già."
Dứt lời còn giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ cực kỳ hợp lý khiến người khác không tài nào phản bác được.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiết đến từ tương lai: Tự lừa bản thân mình không chút ngượng mồm.
Thật ra lúc tôi viết cũng nghĩ đến việc Tiết đến từ tương lai đã không còn cậu em, tại sao không thể thử hưởng thụ bằng cửa sau nhỉ...
Chuyện ☆ đỏ đã được bật mí ngay tại chương này, có bạn nào phát hiện ra hông? Há há há há