Nhóm dịch: Phong Thần Tử
Triệu Mộng Khởi muốn nói đó là do nhà cô ta đã bồi thường tài nguyên cho Ngu Ninh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô thì chẳng thể thốt lên lời đó.
Ngu Ninh lạnh mặt, vẻ mặt quật cường: "Bởi vì tôi đã từng trải qua khoảng thời gian khổ sở như địa ngục đó, bởi vì… chúng ta từng là đồng đội. Bởi vì tôi nhớ lúc mình bị đau dạ dày, Châu San San cô đã đi lấy nước ấm cho tôi, Tống Tinh cô thì sốt ruột đi mua thuốc cho tôi. Tuy rằng đầu óc cô không tốt lắm nên đã mua nhầm thuốc, nhưng sau đó cô đã lo lắng đến mức bật khóc."
Đây là lúc bọn họ vừa tiến vào công ty giải trí Vĩnh Gia, khi đó tất cả bọn họ đều vô tư, không có nhiều dã tâm như bây giờ.
Ngu Ninh siết chặt tay, cắn răng nói: "Tôi nhớ đến đội trưởng đã khao cả nhóm đi nhà hàng, còn mua trà sữa, bánh kem cho chúng ta. Bốn người chúng ta luyện nhảy đến nửa đêm, mệt đến mức nằm nhoài trên sàn tập, không động đậy nổi nhưng vẫn thảo luận về chuyện ra album, mở một buổi hòa nhạc toàn cầu, còn thảo luận đến chuyện nếu nổi tiếng rồi sẽ khoe khoang thế nào."
Triệu Mộng Khởi lại thấy không thể nhìn thẳng vào mắt Ngu Ninh nữa.
Ngu Ninh lạnh lùng nói: "Tất cả mọi chuyện tôi đều nhớ rõ! Nhưng mấy người đã quên hết rồi, là mấy người có lỗi với tôi!"
Tống Tinh nhớ tới chuyện trước kia liền bật khóc.
Trong lòng Châu San San trào dâng một nỗi áy náy khó tả. Thật ra Ngu Ninh chỉ nói những chuyện tốt mà bọn họ đã làm cho cô, nhưng nhiều hơn cả là việc tốt mà Ngu Ninh đã làm với mọi người. Khi bọn họ không học được vũ đạo là Ngu Ninh đã dạy bọn họ từng động tác một. Khi bọn họ hát sai điệu nhạc là Ngu Ninh đã dạy bọn họ từng câu từng chữ.
Ngu Ninh cố nén không khóc: "Tôi nhớ hết. Vì vậy tôi đồng ý dừng chuyện này ở chỗ Trần Ni, đồng ý việc người đại diện của mấy người đề nghị diễn màn chị em tốt, để mấy người còn có thể thoát khỏi những lời đồn nhảm mà ra mắt một cách tốt đẹp."
Bởi vì đứng trên cao nên Ngu Ninh thấy rất rõ sự áy náy trên khuôn mặt của cả ba người bọn họ, chỉ là không biết sự áy náy này có thể duy trì được bao lâu. Sự áy náy này chỉ vừa được kích phát ra từ vụ việc trên mạng, cộng thêm lời nói lúc này của cô thôi.
Ngu Ninh giống như đã nản lòng: "Tôi đã từng bị tổn thương nên càng không muốn trở thành người đi gây tổn thương cho người khác. Sau này có gặp lại chúng ta coi nhau như người xa lạ đi."
Tống Tinh òa khóc nói: "Tiểu Ninh, thật sự xin lỗi cô, là tôi có lỗi với cô..."
Ngu Ninh không nhìn bọn họ nữa mà nhìn chằm chằm Sở Mông. Lúc trước Sở Mông có thể nhanh chóng nổi tiếng cũng là vì lừa Triệu Mộng Khởi, nhận được không ít tài nguyên. Ngu Ninh muốn thẳng tay chặt đứt con đường này của Sở Mông: "Còn cô, chuyện của bốn người chúng tôi thì có liên quan gì đến cô? Làm gì đến lượt cô xen vào?"
Sở Mông mếu máo: "Mình chỉ..."
"Câm ngay." Ngu Ninh cũng không sợ mấy người Triệu Mộng Khởi cảm thấy tính tình mình đã thay đổi. Dù sao khi gặp phải biến cố kia, có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường: "Chẳng lẽ chúng tôi không biết rõ tính cách Trần Ni bằng cô?"
Hai từ "chúng tôi" liền kéo đám người Triệu Mộng Khởi về phía mình: "Cô tưởng rằng không ai biết cô đã giở thủ đoạn gì để gia nhập vào nhóm nhạc này hay sao?"
Qua lời Ngu Ninh, Triệu Mộng Khởi cũng chợt nhớ tới: "Lúc đó là do Trần Ni đề nghị cô thay thế vào vị trí của Ngu Ninh."
Lúc này Châu San San và Tống Tinh cũng không muốn đối diện với chuyện khó chịu khi nãy nên đương nhiên phải tìm một chỗ để trút giận, vừa lúc Ngu Ninh đã cung cấp một cơ hội như vậy cho bọn họ.
Ngu Ninh cất giọng lạnh lùng: "Chúng tôi đều phải chịu khổ, chỉ có duy nhất một mình cô là được hưởng lợi. Tôi nhớ ra cô rồi. Trong tất cả thực tập sinh, cô không phải là người xuất sắc nhất, bề ngoài và vóc dáng chỉ bình thường, ca hát và vũ đạo chỉ ở mức trung bình, kỹ năng diễn xuất cũng tệ, người có thực lực tốt hơn cô không biết có bao nhiêu. Lúc trước khi được chọn vào nhóm nhạc nữ, Châu San San và Tống Tinh đều thực sự xuất sắc mới được lựa chọn, còn cô?"
Lời này cũng không phải không đúng. Công ty thật sự coi trọng đến nhóm nhạc nữ nên đương nhiên sẽ tuyển chọn những người có tài nhất. Mặc dù so ra thì kém hơn Ngu Ninh, nhưng Châu San San và Tống Tinh đều hơn hẳn những người còn lại.
Ngu Ninh lạnh lùng chế giễu: "Cô đừng nói với tôi là mình vô tội? Mọi chuyện đều là do công ty quyết định nhé? Cô tưởng mọi người đều ngốc hết sao? Dù sao tôi đã không còn quan hệ gì với mấy người, cuối cùng nhóm nhạc nữ của các cô có ra sao thì tôi cũng không quan tâm, cô không cần phải hạ thấp mấy người Triệu Mộng Khởi để bọn họ càng ghét tôi. Sau này chúng tôi đi những con đường khác nhau, chắc chắn không có bất kỳ xung đột gì về lợi ích. Cô vừa đạp tôi xuống để lấy được địa vị hôm nay thì cũng đừng giả mù sa mưa nói muốn làm bạn với tôi, tởm lắm!"