Chuyện công việc hết sức nhiêu khê rườm rà, mặc dù xin nghỉ phép rất dễ dàng, nhưng mọi việc thì chả có ai giúp đỡ làm xong, may mà đống việc trong hai ngày không được xem là quá nhiều, và trợ lý của tôi là một người làm việc vô cùng nhanh nhẹn, chẳng có gì nghi ngờ nếu như vào tháng tới cô ấy không kết hôn không xin nghỉ kết hôn thì càng tốt hơn. Lẽ dĩ nhiên về mặt thực tâm tôi hết sức chúc phúc cho cô ấy và cuộc sống hạnh phúc sau này của cô ấy, nhưng về mặt công việc thì, chính là như vầy, lúc trước khi cô ấy vào công ty bên nhân sự do dự một lát vì cô ấy đang ở độ tuổi thích hợp kết hôn mà chưa kết hôn, quả thật khi đó lý lịch của cô ấy trông tốt hơn rất nhiều so với một người phỏng vấn khác, tôi bảo sếp của tôi giữ cô ấy lại từ bên nhân sự đấy, đồng thời phòng quản lý cần phải chấp nhận cô ấy kết hôn xin nghỉ kết hôn sau vài năm nữa và xin nghỉ thai sản trong tương lai. Tôi chỉ chua chát trong lòng một chút, cũng chả có ai có quy định một người không thể có nghỉ phép kết hôn không được lén chua một câu như thế trong lòng.
Bởi vì xin nghỉ dôi ra một ngày, nên ngày hôm sau vẫn cứ thả cho bản thân ngủ thẳng đến chín giờ mới dậy, sau khi rửa mặt xong rán một quả trứng, nướng hai lát bánh mì, đun một tách cà phê cho mình ở trong bếp rồi chuẩn bị sắp xếp xử lý ngay tại nhà một số tài liệu làm việc còn tồn đọng.
Lúc mười hai giờ trưa đứng dậy đến phòng cầm điện thoại lên mới phát hiện Thu Thủy gửi cho tôi mấy tin nhắn.
Gửi vào sáu giờ năm mươi: "Em dậy rồi."
Bảy giờ năm mươi ăn sáng: "Buổi sáng ăn cháo."
Chín giờ mười hai sáng gửi tin nhắn cho tôi ha ha ha ha: "Thầy dạy văn của tụi em suốt ngày gọi Thiên Yết là con hạc em cười chết mất!"
Có thể từ khi nào đó số di động này của tôi đã vô tình trở thành một hốc cây của em ấy, có lẽ chẳng cần phải trả lời như thế nào, mà em ấy gửi tin nhắn cho tôi tôi cũng cảm thấy quả thực chả có khoảng không gian nào để tôi trả lời.
Một ngày em ấy gửi mười đến hai mươi tin nhắn cho tôi, trong tin nhắn mỗi ngày đều chia sẻ vô cùng thành thật về cuộc sống của mình, mãi tới buổi tối trước khi sắp sửa đi ngủ lại hỏi tôi một câu: "Anh không tan ca ạ?"
Thường thường buổi tối tôi ngủ tầm hơn mười giờ, thời giờ làm việc và nghỉ ngơi tương đối hài hòa, em ấy gửi tin nhắn đến là gần mười hai giờ, hơn bảy giờ sáng hôm sau tôi mới xem được, sau khi ngủ dậy trả lời tin nhắn của em ấy: "Hôm qua không đi làm, cậu ngủ quá muộn."
Gửi xong sang phòng khách đun ấm cà phê, tiếp theo vào phòng vệ sinh đánh răng chuẩn bị ra khỏi nhà chạy buổi sáng, quay về phòng cầm điện thoại nhìn thấy tin nhắn Thu Thủy gửi cho tôi: "Thế sao anh không trả lời tin nhắn của em?"
Tôi buồn cười: "Cậu đâu có cho tôi không gian để trả lời tin nhắn."
Sau khi ra ngoài dạo một vòng quanh một cái hồ nhân tạo cạnh tiểu khu tôi về nhà tắm rửa bước ra định thay quần áo đến công ty, thì trông thấy tin nhắn Thu Thủy gửi tới: "Vậy nhắn kiểu nào mới có không gian để trả lời ạ?"
Tôi hỏi em ấy: "Nhóc ở trên lớp à?"
Em ấy: "Dạ trong tiết một ạ."
"Sáng ra ăn gì?" Tôi vừa thay quần áo vừa thư thả đáp lại.
"Mì gói ạ." Em ấy trả lời tôi.
"Chẳng phải hôm qua ăn cháo hay sao?" Tôi thay quần áo xong xuôi bước đến chỗ huyền quan trong nhà đổi giày, vừa nheo mắt gửi tin nhắn cho em ấy, tôi cảm thấy mình bây giờ giống bản thân mình hồi đó mới học được cách lên mạng, tán dóc rất nhiều chuyện với rất nhiều người lạ trên mạng.
Tốc độ hồi âm tin nhắn của Thu Thủy hết sức mau lẹ: "Tiết đầu hôm qua là của giáo viên dạy sinh, em có thể chuồn sớm tới căn tin ăn sáng."
Tôi: "Vậy tiết đầu hôm nay của cậu là gì?"
"Tiết tiếng Anh ạ." Tốc độ trả lời tin nhắn của em ấy vô cùng nhanh, tự dưng tôi nhớ đến điệu bộ trốn học lướt mạng tán nhảm với người ở phòng chat trên mạng của mình thời đi học một chút, khi ấy tôi chưa từng sờ vào máy tính gì cả, đánh máy toàn là gõ từng ngón từng ngón một, người đối diện gõ ra một chuỗi tin dài tôi vẫn chưa trả lời xong.
Lúc đóng cửa nhà đợi thang máy tôi nhắn cho em ấy: "Học hành chăm chỉ vào."
Em ấy nhắn cho tôi một dấu chấm lửng, khi thang máy đến tôi tức cười gửi một dòng tin nhắn cho em ấy: "Đây chính là không có không gian để trả lời."
Sau đó tôi bỏ điện thoại vào trong túi áo mình, chờ thang máy chạy xuống tầng hầm.
**
Dạo này nhóm dự án hoạt tính kháng tế bào ung thư của tôi đây đang ở giai đoạn thu thập phân loại báo cáo thực nghiệm lâm sàng, một vài phản ứng có hại trong dược liệu thể hiện qua dữ liệu thực nghiệm đều giữ nguyên nhất quán với tính an toàn đã biết của dược liệu, chỉ đợi mọi người thu thập chỉnh lý xong những số liệu báo cáo này là mở cuộc họp trong nhóm, tôi lại báo cáo một chút về công việc với sếp của bộ phận chúng tôi chắc là ổn rồi.
Sau khi tới công ty trợ lý sắp kết hôn của tôi bê một chồng tài liệu tổ chảng đặt lên bàn tôi, tôi trêu cô ấy hai câu: "Không hổ là người sắp kết hôn, trông thấy em là cảm thấy vui vẻ, thời gian nghỉ cưới chuẩn bị đi đâu tận hưởng tuần trăng mật đấy?"
Trợ lý tên là Lâm Nhiễm, bình thường làm việc cẩn thận kỹ càng, thái độ làm việc hết sức nghiêm túc tôi rất quý cô ấy, cô ấy nghe vậy cười liếc nhìn tôi: "Vẫn chưa nghĩ xong, còn phải xem anh ấy có thể xin nghỉ bao lâu ạ."
Tôi nháy mắt với cô ấy: "Anh cần xác nhận một tí thiệp mời là vẫn chưa làm xong, chứ không phải phát cho anh bị rơi đúng không?"
Trước khi đi ra Lâm Nhiễm đứng lại ở cửa văn phòng tôi bật cười, cô ấy giơ tay làm điệu bộ cam đoan: "Em cam đoan sẽ không làm rơi thiệp mời của anh, dù sao anh cũng phải gửi phong bao đỏ cho em đó!"
Cô ấy ra ngoài tôi bắt đầu giải quyết tài liệu trên bàn làm việc của tôi, đại đa số đều là một ít đơn phê duyệt quy trình kỹ thuật cần tôi ký tên.
Đến bữa cơm trưa Thu Thủy lại gửi tin nhắn cho tôi, còn kết hợp thêm một biểu tượng cảm xúc: "Tan học liền đây, trưa nay em ăn cơm gà xé."
Lúc em ấy gửi tin nhắn cho tôi, ở văn phòng tôi đồng nghiệp nói chuyện với tôi hơn nửa tiếng đứng lên từ sô pha: "Đi thôi, đi ăn cơm nào."
Tôi ừ, tiện tay gửi Thu Thủy tin nhắn trả lời: "Trưa nay tôi ăn ở nhà ăn công ty."
Thu Thủy hỏi tôi: "Căn tin của công ty có cơm gà xé không ạ?"
Tôi buồn cười, đáp lời em ấy: "Nhà ăn của công ty cái gì cũng có."
**
Vào ngày hai mươi tháng năm Thu Thủy gửi cho tôi tấm ảnh, tấm ảnh chụp cây cầu Trường Khang kia đã bị dỡ bỏ chỉ còn lại phần phía dưới, hoang tàn đổ nát, để lộ ra cốt thép và máy móc dùng để đào xới ra ngoài tạo nên một bức hình hoàn chỉnh, như vậy xem ra quả thật tiêu điều.
Tin nhắn của Thu Thủy nối tiếp ở bên dưới: "Sẽ phá dỡ xong ngay thôi ạ."
Khi em ấy gửi tin nhắn này tôi đang họp ở phòng thí nghiệm, số liệu báo cáo tính an toàn lâm sàng của dược liệu mới nghiên cứu phát triển đã hoàn toàn được thu thập đầy đủ, có thể giao tài liệu cho bộ phận tuyên truyền của công ty để các chị ấy tổ chức đưa tin, cho phép bộ phận thị trường chuẩn bị tử tế. Nghiên cứu phát triển dược liệu lần này tôi đã nung nấu một thời gian rất lâu, mở cuộc họp đây xong dự án này đến bây giờ mới coi như kết thúc viên mãn. Sau khi chấm dứt họp hành tôi gượng gạo thở phào, đứng dậy tới nhà vệ sinh của công ty định vỗ tí nước lạnh cho mình tỉnh táo một chút, sau đó vào buồng ngăn vệ sinh ngồi bồn cầu nghỉ một lát, bỗng dưng di động rung ngắn trúng lúc này, tôi cúi đầu dòm tin nhắn được gửi đến, bức ảnh hình như là được chụp vào buổi sáng, mặt trời vẫn còn sắc cam, ánh nắng nhè nhẹ rải trên mặt nước vậy mà có thể khiến cho người ta mất hồn trong nháy mắt.
Trên mặt tôi còn mang ít vệt nước chưa khô, chỗ tóc ở thái dương cũng nhỏ giọt xuống, tôi ngắm tấm hình ngẩn người ra một hồi mới chậm chạp bấm phím: "Ảnh chụp rất đẹp."
Em ấy nhắn lại cho tôi một cái biểu tượng cười nhe răng.
**
Cứ thế thẳng tới đầu tháng sáu Nghiêm Lâm đột nhiên gọi điện thoại cho tôi kể nó định nghỉ phép, kể lể nó đã không chịu nổi nữa, ngày nào mẹ nó cũng ép nó đi làm quen, nói muốn đến thành phố Thượng Miên tìm tôi lánh nạn.
Nhắc tới nó như vậy tôi mới nhớ ra hồi trở về Trưởng Khang tôi đồng ý thỉnh cầu khuyên bảo chuyện của nó với mẹ nó, sau khi trở lại quá nhiều việc vụn vặt linh tinh nên tạm thời tôi chưa nhớ đến.
Tôi vừa mới báo cáo một giai đoạn của công việc vào khoảng thời gian trước, cảm thấy chắc là có thể dành tâm trí để tiếp đãi cậu em họ ngoại này của tôi một chút, để cuối tuần nó sang bên đây của tôi ở lại hai ngày, tuần sau quay lại đi làm.
Nghiêm Lam đi tàu cao tốc đến đúng vào một buổi tối thứ sáu ngày mười mấy tháng sáu, một mình ung dung đeo hai cái cặp, tôi dừng xe đón nó, liếc thoáng qua thì nom thấy nó cảm giác nó vẫn còn giống học sinh đi học ở trường, lưng đeo cặp sách lần đầu mới đến thành phố này. Tôi ấn tay bóp còi xe nhằm thu hút sự chú ý của nó, sau khi loanh quanh tại chỗ nó trông thấy xe của tôi sau đó vui sướng xoay người qua đây mở cửa xe tôi ra, ngồi lên chỗ phó lái cài dây an toàn xong liền mở miệng nói nhất quyết muốn tôi dẫn nó đi ăn đồ ngon, tôi lườm nó: "Nghiêm Lam năm nay mày hai mươi bảy?"
Nghiêm Lam tỏ vẻ chán ngấy nhìn tôi: "Anh cũng ba mươi mốt rồi thây!"
"Mày với anh có thể giống nhau hả?" Tôi phì cười.
"Sao anh lại không giống với em, nhiều hơn một con mắt hay là nhiều hơn một cái đầu so với em à!" Nghiêm Lam nghe thế vô cùng không phục.
Tôi thò tay bật lại đài radio của xe, lắng nghe giọng dẫn ấm áp của người dẫn chương trình trong đài phát thanh nói có bạn bình chọn qua mạng và yêu cầu đài phát khúc nhạc xưa "Sống tốt hơn anh" [1] đầu tiên, bản phát được phát trực tiếp, giọng nữ khàn cất lời hát êm tai.
[1] "Sống tốt hơn anh" là một bài hát tiếng Quảng Đông nằm trong album "Farewell to Yokohama" phát hành năm 1995 của ca sĩ Lý Huệ Mẫn, do Hoàng Vĩ Văn viết lời, Diệp Kiện Hoa sáng tác nhạc. Lời bài hát do editor dịch:
Vào năm đó
anh bỏ rơi em
khiến em tự xem thường mình
lòng tự tin chìm xuống
Chính vào năm đó
bản thân sa vào buông thả
vì anh phá hủy thể xác
vì anh xáo trộn linh hồn
Rơi xuống chốn tối tăm nhất
con người chợt hiểu ra điều này
đánh đổi cả đời em
chẳng khiến cho anh quan tâm
ngày mai em nhất định phải tỉnh lại
mối tình này coi như
chưa bao giờ xảy ra
chưa bao giờ làm tan nát trái tim em
Sau đó mỗi một ngày
sống tốt hơn anh một chút
Để đến hôm nay tình cờ gặp lại anh
hôm ấy rời bỏ em
vốn là anh thiệt rồi
chuyện đã qua mấy năm
em ở trước mặt đây
càng sống tốt hơn anh.
- - Đã một năm từ khi anh rời xa em.
Tôi liếc sang nó: "Lần trước tới nhà mày ăn cơm, mẹ mày cứ bảo anh khuyên mày, nói lớn đầu như thế này rồi ngoại trừ chơi game thì chẳng làm việc gì cả."
"Mẹ không thích nên nói như vậy thôi, ngày nào cũng cằn nhằn lảm nhảm như vậy." Nghiêm Lam rì rầm nói khẽ.
"Anh cảm thấy chủ yếu là do khuyết điểm của mày thật ra cũng nhiều lắm." Tôi mở lời hết sức lý trí khách quan.
"Mỗi ngày mẹ kêu gào mẹ muốn bồng cháu trai em có thể không chán ngán hay sao, em thành cái máy sinh trẻ con của mẹ!" Nó nói xong càng lúc càng tức bắt đầu xả cơn phẫn nộ: "Mấy hôm trước em về nhà ăn cơm anh có biết mẹ nói gì với em không, mẹ nói em lớn từng này rồi chẳng kết hôn, cũng không nghĩ chút coi hội đồng nghiệp nghỉ hưu của mẹ đây sẽ bàn tán về mẹ như thế nào, lớn tuổi như vậy vẫn chưa lập gia đình không phải không có khả năng thì chính là có bệnh, mẹ luôn ngại với đám các bà các cô cùng đi khiêu vũ quảng trường đó."
"..."
"Ngay khi ấy em nghe xong là sợ đờ người, một đứa con trai mới hai mươi bảy như em mẹ gấp cái gì mà gấp!"
Tôi bổ sung: "Lần trước mẹ mày đã hỏi anh mày có phải là gay không, mợ sợ mày giống anh, bây giờ sang đây mày có nói với mợ là tới tìm anh không?"
"..." Nghiêm Lam nghe vậy ngừng lại một chút quay đầu ngó tôi, đầu mày nhăn tít lại xem chừng vô cùng không hài lòng: "Sao mẹ em lại thế cơ chứ ôi trời ơi, anh, mẹ em không có ý đó đâu..."
Tôi bị bộ dạng khổ não này của nó chọc cười: "Thôi được rồi."
Vẻ ủ rũ hiện lên trên khuôn mặt nó, thoạt nhìn cũng chẳng còn sự vui vẻ như lúc vừa mới lên xe nữa.
Tôi dứt khoát chuyển chủ đề: "Chờ một lát tới siêu thị gần nhà anh mua mấy lon bia, về nhà làm ít đồ nhắm."
"A..." Nét mặt nó càng ủ rũ: "Em còn muốn ăn đồ Nhật, ở bên đằng quê kia không có quán đồ Nhật nào ngon cả."
"Có lòng đến là để giết anh mày hả?" Tôi hừ mũi.
Nó xoa xoa đầu cười hai tiếng hì hì ngốc nghếch, con xe của tôi bắt đầu lên cầu vượt: "Chẳng qua là ở lại đây hai thôi, ngày mai lại dẫn mày đi ăn."
Nó lập tức vui cười: "Cảm ơn anh!"
Khi xe chạy tới Carrefour [2] gần nhà tôi đỗ xe ở bãi đậu xe xong, con người hai mươi bảy tuổi Nghiêm Lam vẫn còn ham mê uống Coca ăn quà vặt, quá nửa xe đẩy hàng đi siêu thị của nó đều là đồ ăn vặt mà nó mua, sau cùng xách theo hai túi đồ siêu thị lớn về nhà, nó vừa vào cửa nhà tôi là tung tẩy sung sướng đi chân đất giẫm lên nền nhà bổ nhào vào sô pha nằm ngã ra: "Trời ạ ngồi xe suốt năm sáu tiếng mệt chết em rồi."
[2] Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp kinh doanh trên lĩnh vực siêu thị, hiện là tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới, sau tập đoàn Wal-Mart của Hoa Kỳ. Thành lập năm 1959 tại Annecy, Pháp, hiện hệ thống siêu thị của Carrefour đã mở rộng ra nhiều nước châu Âu, Nam Mỹ, châu Á và tập đoàn này cũng hợp tác kinh doanh với nhiều công ty siêu thị địa phương ở các vùng khác trên thế giới.
Carrefour không phải là hãng bán lẻ đầu tiên mở siêu thị tại Trung Hoa Đại Lục. Tuy nhiên từ khi Carrefour đến đây mở siêu thị lần đầu tiên vào năm 1995, hãng đã vượt qua mọi đối thủ để đứng đầu thị trường siêu thị Trung Quốc.Đến năm 2019, Carrefour quyết định rút khỏi Trung Quốc bằng cách bán 80% cổ phần cho một hãng bán lẻ nội địa, vì không chịu nổi sức ép cạnh tranh khốc liệt của các đối thủ thương mại điện tử nội địa đang cướp thị phần nhờ thế mạnh giao hàng.
Tôi xách túi bóng siêu thị mà nó để trên đất ở cửa nhà lên, đặt một túi đựng đồ ăn vặt đấy lên bàn trà trước mặt nó, giơ chân đá cẳng chân nó: "Ít mắc bệnh lười, đứng dậy rửa đồ cho anh thái."
Nghiêm Lam tức thời la làng, tôi nhấc chân tiếp tục đá, nó chả có cách nào khác đành phải ngồi dậy từ sô pha, miễn cưỡng bước về phía nhà bếp với tôi.
**
Tôi làm mấy món thường ngày đơn giản, khui chai rượu tán chuyện câu được câu chăng với Nghiêm Lam, nó nói đồng nghiệp đơn vị nó là tay gà mờ, ỷ vào tuổi tác lớn hơn nó tuổi nghề nhiều hơn nó, công việc của mình không làm còn đòi nó đi làm, có một lần suýt nữa nó cãi lộn với tên đó, cuối cùng về nhà than thở với bố mẹ mình, mẹ nó tính tính toán toán kết luận tên đó là thông gia với anh họ bên ấy của mẹ nó, bốn bỏ năm lên coi như là bậc cha chú của nó, khuyên nó còn trẻ nhường nhịn trong công việc chịu được chút thiệt thòi nào thì chịu.
Tôi nghe thế cười hừ mũi, sau khi rót ba bốn lon bia bắt đầu quan tâm việc lớn đời người của cậu em họ này: "Chỉ là Nghiêm Lam, tuổi mày đúng thật không nhỏ, được phép bàn chuyện yêu đương rồi."
Nghiêm Lam với tay cầm lấy đồ ăn sẵn mua từ siêu thị về, rồi uống ực một ngụm bia, không cho điệu bộ đàn anh này của tôi được bày ra: "Tuổi anh cũng đâu nhỏ, anh còn nói em?"
Tôi nhìn nó, vẫn hết sức nghiêm túc giải thích cho nó: "Mày lấy gì so với anh, tiền lương một năm của anh bao nhiêu, tiền lương một năm của mày bao nhiêu?"
"..." Nghiêm Lam bị tôi chặn họng, mãi một hồi sau chả thốt lên nổi một câu.
Ăn đến cuối bữa cơm hai chúng tôi hớp hết ngụm rượu cuối cùng, nó uống rượu thường dễ hiện lên mặt, bây giờ trên mặt đã hơi ửng đỏ, nết rượu cũng không tốt lắm, nó tu mấy lon bia chẳng say được, liền vui vẻ mượn sức rượu mua vui: "Em cũng ham bàn chuyện yêu đương chứ ham con gái thơm tho mềm mại, nhưng con mẹ nó chẳng có ai hợp ý em cả, anh xem người mà mẹ em giới thiệu cho em đều là những người như thế nào hả, lúc em tốt nghiệp đại học vào công ty đi làm bên nhân sự phỏng vấn cũng không hỏi nhiều vấn đề như các cô đấy hỏi em, mẹ em đây không phải là bắt em lập gia đình đâu mà là bắt em lai giống đó, anh, em không thể!!!"
Tôi ghét nó uống say nát rượu, đứng dậy thu dọn đồ ăn thức đựng đã ăn xong trên bàn vô bếp, nhấm tí rượu dẫn tới chút cảm giác lâng trong mình, không nghiêm trọng lắm, với lại có phần mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, tôi dứt khoát tới nhà tắm tắm táp, bước ra nói với Nghiêm Lam đã nằm dài ở trên giường uống Coca ăn khoai tây chiên: "Anh buồn ngủ rồi đi ngủ đây, bao giờ ngủ mày dọn dẹp sô pha và sàn nhà mày làm dơ cái." Hơi ngừng lại, tôi nói thêm: "Có thể rửa bát đũa trong phòng bếp một chút thì tốt."
Sau khi uống Coca Nghiêm Lam vô cùng thỏa thê lèo nhèo: "Em đến để nghỉ ngơi, đến để rửa bát, không thể nào." Nó rướn người hết cỡ quờ đánh sau khi nói dứt câu ấy, nhấc mắt coi thấy đồng hồ treo trên tường: "Ông anh giờ còn chưa tới mười giờ nhé ông anh đi ngủ, ông anh làm việc ngủ nghỉ như người già hở ông anh?"
Tôi tiện mồm đáp: "Phải đấy, anh mày là người già." Sau đó tôi quay người vào phòng mình.
Thực ra sau khi tắm xong cái cảm giác hoa mắt chuếnh choáng lúc vừa mới uống rượu này đã tiêu tan từ lâu, có điều ngày thường tôi cũng đi ngủ tầm hơn mười giờ đêm thật, sau khi nằm trên giường lật hai trang sách cơn buồn ngủ lại trỗi dậy, tôi kẹp thẻ đánh dấu của sách vào trang tôi đọc được, đặt sách xuống, tắt đèn đầu giường, nằm xuống giường, thế nhưng dưới ảnh hưởng của món bia không có ghi số độ gì, tôi mới nằm một chốc chưa buồn ngủ đã bật dậy.
**
Bởi vì ngủ từ sớm, cho nên tất nhiên ngày hôm sau tôi tỉnh dậy cũng rất sớm, còn sớm hơn mười mấy hai mươi phút so với thông thường tôi tỉnh dậy, sau khi nhìn đồng hồ tôi nằm im im trên giường vài phút, tiếp đó rời giường định đun cà phê cho mình, mới mở cửa ra đã thấy quả nhiên phòng khách vẫn còn cục diện của trước khi tôi vào giấc, thậm chí bừa bộn hơn, thằng nhóc Nghiêm Lam này đúng là có bản lĩnh không dọn dẹp một tí nào, tôi nhăn mày chịu trận mở cửa phòng ngủ dành cho khách kích động xách thằng nhóc này từ trên giường xuống, vào phòng vệ sinh trong nhà đánh răng rửa mặt, sau khi chải chuốt tươm tất mới nhớ ra đêm qua uống rượu với Nghiêm Lam xong mình chưa thu điện thoại để trên sô pha ở phòng khách về phòng, đun cà phê ở phòng bếp rồi tôi quay mình tới sô pha tìm di động mình, hôm qua di động bị Nghiêm Lam đè kẹt vào trong khe hở của sô pha, tôi ngồi trên sô pha moi móc mãi ở khe kẹt mới lôi được di động của tôi ra, tôi tưởng cả đêm không sạc pin có lẽ sẽ hết pin tự động tắt máy, toan về phòng lấy cục sạc ra sạc pin, tiện tay bấm màn hình điện thoại, mới phát hiện một chút pin cuối cùng duy trì đến giờ hết sức ngoan cường, màn hình điện thoại hiển thị ba cuộc điện thoại chưa nhận. Kể ra tôi và Thu Thủy làm "bạn qua mạng" trò chuyện được thời gian một hai tháng rồi, tôi vẫn còn chưa lưu số điện thoại của em ấy vào trong danh bạ của tôi cũng như đánh dấu cái tên "Thu Thủy" này, ba cuộc điện thoại đây tôi cứ nhìn đăm đăm mất một hồi chưa phản ứng, cảm thấy có phần quen mắt, nhấn mở tin nhắn của Thu Thủy mới phát hiện chính xác là em ấy gọi điện thoại cho tôi.
Em ấy gọi chia ra mười rưỡi, mười giờ bốn lăm, với mười một giờ năm lăm đêm qua.
Chúng tôi làm "Bạn qua mạng" chuyện trò một thời gian dài như vậy, ngoại trừ hôm nào đó vừa mới về tôi đã gọi cho em ấy nói có việc đột xuất, từ bấy đến giờ chúng tôi chưa từng nói chuyện điện thoại, tôi cảm thấy dường như em ấy giao tiếp bằng chữ viết sẽ thoải mái tự nhiên hơn. Hơn nữa với kiểu nói chuyện nhắn tin nhằm thụ động chia sẻ cuộc sống này của em ấy, tôi cảm thấy chắc là cũng chỉ có thể giao tiếp bằng chữ viết.
Kéo tới bây giờ em ấy chưa từng gọi điện thoại cho tôi, tạm thời tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, đến bên cạnh giường tìm thấy sạc điện thoại di động vừa sạc pin cho mình vừa soạn tin hồi âm cho em ấy.
Mấy ngày trước em ấy mới thi Cao khảo xong, gửi tin nhắn cho tôi nói em ấy cảm thấy mình thi không tệ, cảm thấy mình có thể tới thành phố Thượng Miên học đại học, tôi bảo em ấy gặt chuyện thành tích sang một bên hẵng, thi xong rồi là tốt chơi thỏa thích vài ngày, mấy hôm em ấy không liên lạc với tôi tôi còn tưởng bạn nhỏ lạnh lùng như em ấy đây rốt cuộc cũng ra ngoài chơi cùng bạn bằng tuổi rồi.
Trước khi gọi điện thoại cho em ấy tôi còn có lòng xem một lượt tin nhắn cuối cùng chúng tôi gửi, được gửi đến ba ngày trước.
Thu Thủy nói với tôi: "Muốn đi chơi."
Lúc ấy tôi đáp lại: "Vậy thì đi."
Không có thêm tin nhắn nào khác từ em ấy, tôi gọi điện thoại trả lời em ấy, thời gian đổ chuông rất dài, tôi đoán có khả năng sớm quá con người này vẫn chưa tỉnh ngủ, định bụng cúp điện thoại, đợi khi em ấy nhìn thấy cuộc gọi chưa nhận ắt sẽ gọi lại cho tôi, thì em ấy nối máy.
Giọng em ấy nghe có vẻ hơi khàn, vẫn mang chút gì đó chưa tỉnh ngủ: "A lô?"
Tôi ngồi lại lên giường: "Chưa tỉnh ngủ à?"
Tiếng em ấy rầu rĩ: "Ơ...Anh à..."
Tôi nâng tay xem đồng hồ hiển thị tám giờ kém hai phút, Nghiêm Lam còn đang ngủ sát vách, đoán rằng chưa tới mười giờ chắc chắn không dậy nổi, tôi nghĩ là tôi có thể đi ra ngoài ăn sáng, ở cổng có một hàng quà sáng vào mỗi cuối tuần tôi đều sẽ đến cửa hàng của họ ăn điểm tâm, kế hoạch của tôi là buổi trưa Nghiêm Lam ngủ dậy thì dẫn nó ra ngoài ăn đồ Nhật mà nó càm ràm mè nheo miết, chẳng còn kế hoạch nào khác nữa.
Dù sao Thu Thủy cũng không nằm trong kế hoạch của tôi thật, em ấy xuất hiện bất ngờ trong cuộc đời của tôi, cũng xuất hiện vô cùng bất ngờ trong kế hoạch lộ trình ngày hôm nay của tôi.
Tôi hỏi Thu Thủy: "Tôi thấy đêm qua cậu gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại?" Hỏi xong tự giác nối lời hết sức quan tâm: "Nhưng tôi cảm thấy hình như cậu chưa tỉnh ngủ, nếu như có chuyện muốn nói với tôi có thể chờ cậu ngủ đủ rồi gọi lại cho tôi..."
Vẫn còn chưa nói hết câu người bên kia đã bấm ra bốn chữ: "Anh đến đón em..."
"....Gì hở?" Quả thực tôi mất một lát chưa phản ứng với việc em ấy đang nói cái gì.
"Em ở khách sạn cạnh ga tàu cao tốc của thành phố Thượng Miên..." Giọng em ấy hơi khản, lời nói ra có phần cứng rắn, dạng câu trần thuật: "Anh tới đón em."
Em ấy cứ xuất hiện hết sức bất ngờ như vậy trong lộ trình ngày hôm đó của tôi, hơn nữa còn xuất hiện trong lộ trình rất nhiều ngày sau của tôi.
Ngay lúc ấy tôi chẳng hề hiểu những điều này, tôi chỉ có phần bất lực đối với đứa trẻ chơi bài ngược đời đây, đành phải nói: "Cậu đứng đó chờ tôi một lát, bây giờ tôi lái xe đến đón cậu."
Ở bên kia em ấy chầm chậm cất tiếng trả lời bằng giọng mũi: "Vâng..."