*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Ở trong nước, có trường hợp sinh ra không được đưa vào hộ khẩu, có khi là sinh vượt quá kế hoạch không dám đưa vào, có khi vì chuyện khác, rất nhiều nguyên nhân, vẫn tồn tại hiện tượng chết mà không báo lên.
Ở quê mà có người chết thì đem chôn là xong, ai lại chủ động đi báo tử cho cơ quan công an chứ, cho là không cần thiết, mà cũng nghĩ là chả ảnh hưởng gì đến mình.
Quốc gia cũng không thể năm nào cũng tổng điều tra nhân khẩu được, gạch bỏ hộ tịch của người đã mất, cuối cùng đi chứng thực, hiệu suất không cao.
Đồn công an bên kia cũng mới biết đứa nhỏ nhà người công nhân kia đã qua đời, hồ sơ vừa được chỉnh sửa xong thì chuyển vào tay Phong Bắc, còn nóng hôi hổi, anh cũng chỉ nhìn lướt qua thôi, có chút ấn tượng mơ hồ, định chiều xem kĩ lại.
Ai ngờ lại có tình huống thế này.
Mẹ của đứa bé thế mà lại làm như con trai mình vẫn sống khỏe mạnh.
Dương Chí phụ trách chính là chuyện khác, không đi thăm viếng, không biết cụ thể tình hình thế nào, nhưng vẫn nổi da gà.
Nếu tổ hai ở đây, nghe như thế, không biết sợ đến thế nào nữa.
Dương Chí nuốt nước bọt, “Đội trưởng, đứa bé kia vì sao mà chết thế ạ?”
Phong Bắc lắc đầu, trên đó không ghi nguyên nhân cái chết.
Dương Chí xoa tay, “Hay là giả vờ?”
Nếu là thật, thì còn nghiêm trọng hơn cả Lý Điên ở vụ án thôn Thạch Hà nữa, Lý Điên tuy rằng điên rồi, nhưng vẫn nhận rõ hiện thực, không cho là con trai mình vẫn sống cùng người nhà, chỉ rất nhớ mà thôi.
Phong Bắc cầm chìa khóa xe, “Đi xem thế nào.”
Trời âm u, mây đen chồng chất nơi chân trời, gió thu se se, thổi người ta đau hết cả đầu.
Lý Quyên đang quét rác trước cửa, thấy hai người xa lạ tiến vào ngõ, dừng ngay trước cửa nhà mình, cô vội dừng việc quét rác lại, vẻ mặt đề phòng, “Các cậu là?”
Dương Chí lấy giấy chứng nhận ra, “Cảnh sát.”
Lý Quyên lấy làm lạ, “Không phải đã tới rồi sao? Sao còn đến nữa?”
Phong Bắc ngắt lời Dương Chí, nhìn người phụ nữ trung niên, tỏ vẻ thiện ý, “Chị à, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, đứng bên ngoài dễ bị người nói ra nói vào, chị thấy sao?”
Lý Quyên đặt chổi xuống, vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì y như lên cơn.
Dương Chí nhỏ giọng hỏi, “Đội trưởng, anh nghe thấy không?”
Phong Bắc nói, “Tôi không phải Thuận Phong Nhĩ.”
Dương Chí không cẩn thận đạp phải cái cào để trên đất, một đầu gậy có móc sắt hình chữ U, nom rất sắc, anh lảo đảo, suýt nữa ngã chổng vó rồi.
(*) Phòng trường hợp không ai biết cái cào…?
Lý Quyên đặt cái cào lên góc tường, “Đồng chí cảnh sát, đi cẩn thận chút chứ.”
Dương Chí vẫn còn run trong lòng, anh lau trán, xòe lòng bàn tay đẫm mồ hôi cho đội trưởng xem, sắp bị dọa mất nửa cái mạng rồi.
Vừa nãy nếu ngã thật, cổ đã bị cái cào đâm thủng rồi.
Lý Quyên nhặt cục tẩy ở ngưỡng cửa lên, phủi phủi bụi trên đó, “Sau không tìm được lại đòi mua mới, mấy đồng tiền trong nhà bị đạp hết lên rồi, chẳng nên thân chút nào!”
Trong nhà xếp mấy đôi giày, của nam, nữ, trẻ con, một nhà ba người.
Trên bức tường đất treo một chiếc cặp màu xanh, mấy chỗ bị rách được may lại, cũ lắm rồi, bên cạnh dán một đống bằng khen, năm nào cũng là học sinh ba tốt.
(*) Học sinh ba tốt: Đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt
Chân tường còn cái túi mứt vỏ hồng chưa quét, nửa miếng vỏ kẹo cao su Đại Đại, dưới chân bàn gỗ có hai viên bi, rơi trong hố trên mặt đất.
Nếu Phong Bắc và Dương Chí trước đó chưa biết tình hình, cũng sẽ giống như tổ hai, chẳng thấy vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là họ đã biết.
Lúc này nhìn lại người phụ nữ trung niên, sẽ cảm thấy rợn người.
Lý Quyên nói, “Đồng chí cảnh sát, các cậu có việc gì thì mau nói đi, đã giờ này rồi, tôi còn chưa nấu cơm đâu.”
Phong Bắc thu lại tầm mắt đánh giá, “Chị à, mấy năm trước con chị qua đời như thế nào vậy?”
Lý Quyên tựa như bị người ta tát một cái mà nhảy chồm chồm lên chửi, “Tôi bảo cái cậu cảnh sát sao mở mồm ra là nói hươu nói vượn thế? Có ai nguyền rủa người ta như cậu không? Có còn đạo đức không hả?”
Phong Bắc đi vội, quên mang thuốc, anh kiềm chế cơn nghiện thuốc, “Chị và chồng chị không báo cho cơ quan công an, bên kia cũng vừa mới biết con trai chị đã…”
Lý Quyên ngắt lời anh, cao giọng gọi với vào căn phòng bên trái, “Tiểu Hải, con ra đây!”
Trong phòng không hề có tiếng động.
Phong Bắc và Dương Chí đều nhìn người phụ nữ trung niên đang kích động.
Lý Quyên sầm mặt, “Mẹ gọi mày ra, mày có nghe thấy không? Ngứa da rồi hả?”
Phong Bắc trầm giọng thở dài, “Chị à, con chị mất thật rồi.”
Lý Quyên chỉ tay vào Phong Bắc, tức đến phát run, “Cậu còn nói linh tinh nữa, tôi kiện cậu đấy”
Phong Bắc nói, “Thế con chị đâu?”
Lý Quyên qua mở cửa, “Tiểu Hải, mày muốn chết à, mẹ gọi mày, sao mày không đáp một tiếng? Ra chào các chú đi này.”
Sau cánh cửa là phòng ngủ của đứa trẻ, chẳng có ai.
Lý Quyên giục hai tiếng, liếng thoắng đẩy một cái, “Mày nhìn mày kìa, quần áo mới thay hồi sáng lại bẩn rồi, trời không có nắng, giặt thế nào được? Xem mai mày mặc cái gì đi học nhé.”
Cô nghiêng đầu, bực bội nghiêm mặt, “Đồng chí cảnh sát, thấy chưa? Con trai tôi đang khỏe mạnh thế này cơ mà.”
Phong Bắc cau mày.
Dương Chí rùng mình.
Nào có đứa trẻ nào, từ đầu đến cuối chỉ có mình người phụ nữ kia thôi.
Phong Bắc và Dương Chí không nói tiếng nào ra ngoài, hai người họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trời ngày càng tối, màu âm u chết chóc kia cứ lượn lờ trước mắt, khiến người ta không thở nổi.
“Điều tra cái chết của con trai Lý Quyên.”
Phong Bắc giao việc xong còn nói tiếp, “Phái người đi tìm chồng cô ấy.”
Dương Chí ứng tiếng, “Đội trưởng, Lý Quyên chỉ là một bà chủ gia đình bình thường, giả như con trai của cô có liên quan đến hạng mục khách sạn Thiên Nguyên, cô không chịu nổi nỗi đau khổ mấy năm qua, đi trả thù xã hội, cũng không có năng lực ấy.”
Anh chậc một tiếng, “Trần Lỵ là một cô gái trẻ, còn có thể nói là sợ chết khiếp không kịp phản kháng, nhưng Hứa Vệ Quốc thì không phải, với thân hình của anh ta, muốn cắt đứt động mạch cổ trước khi anh ta kịp phản kháng, em cũng không làm được.”
Phong Bắc phủi bụi đất bị dính vào lúc ra cửa, “Có một đầu chỉ nhỏ còn tốt hơn cầm cả cuộn len rối, cứ phải kéo sợi chỉ mảnh này ra xem trước đã.”
Dương Chí nói, “Cũng đúng.”
Giờ không cần biết là đi đường nào, vẫn còn tốt hơn là đứng yên một chỗ.
Buổi trưa Phong Bắc về nhà một chuyến, bị chặn ngay ngõ, anh chống một chân xuống đất, “Em tránh ra đi.”
Cao Nhiên đứng ngay giữa đường, tay bưng bát cơm, quai hàm phình ra, miệng bóng mỡ, nói lúng búng, vừa nói vừa phun ra vài hạt cơm, “Không.”
Huyệt thái dương của Phong Bắc nhảy tưng tưng, oắt con này bao giờ mới thông suốt đây? Anh trốn đến là vất vả, cậu thì hay rồi, tự dâng đến trước cửa.
Muốn chết à.
Cao Nhiên nuốt vội, ho khan vài tiếng.
Phong Bắc theo bản năng bước xuống xe, muộn màng phát hiện mình không nhớ đòn, lại không khống chế được rồi, anh khẽ quát, “Đáng đời, ăn cơm không ngoan ngoãn ngồi ăn trên bàn đi, ai bảo ra đường phá!”
Cao Nhiên liếm liếm răng cửa, không nên ăn thịt nạc, lần nào ăn cũng bị dính kẽ răng.
Phong Bắc nhìn cậu nhóc đang đấu tranh thì không nhịn nổi, bật cười ra tiếng.
Cao Nhiên ngẩng phắt đầu, người đàn ông dời tầm mắt, gương mặt cương nghị ửng đỏ, cậu vui vẻ xáp lại, “Anh Tiểu Bắc.”
Mặt Phong Bắc lại sa sầm, “Gì?”
Cao Nhiên cười hì hì, “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, bụng đang réo đây.”
Phong Bắc dắt xe đạp về nhà mình, bước ngang qua cửa nhà thiếu niên, phát hiện có hai ánh mắt nhìn qua, bèn ngó vào trong, gật đầu chào hỏi với hai người trong nhà.
Cao Kiến Quân khách sáo hỏi, “Giờ mới về à.”
Phong Bắc nói trong cục bận.
Có qua có lại, xem như là mối quan hệ hàng xóm bình thường.
Lưu Tú đang định gọi con trai về, cậu nhóc đã hí ha hí hửng vào nhà hàng xóm rồi, cô ăn luôn miếng gừng trên bát cơm, tuy rằng chuyện của chị gái đã trôi qua một khoảng thời gian, cũng không ai nhắc đến trước mặt cô nữa, nhưng cạnh nhà có một đội trưởng cảnh sát hình sự, ngẫm lại, hại nhiều hơn lợi.
Ai mà biết được liệu có tên tội phạm nào tìm đến họ hay không chứ.
Lưu Tú nhịn xuống, nhưng vẫn không nhịn nổi, cô buông bát đũa, “Em không hiểu nổi, sao Tiểu Nhiên cứ dính lấy cái cậu họ Phong kia thế nhỉ?”
Cao Kiến Quân gắp đồ ăn, “Không có gì không tốt cả.”
Lưu Tú nhíu hàng lông mày thanh tú, “Anh không sợ cậu ta ảnh hưởng đến Tiểu Nhiên à?”
Cao Kiến Quân nói, “Nếu có thể ảnh hưởng, vậy càng tốt, đội trưởng Phong có cái đáng để Tiểu Nhiên học hỏi.”
Chú chiếm lý, Lưu Tú không biết nói gì thêm.
Anh già nhà bên đang muốn cởi cái áo ướt mem, vén vạt áo lên đến nửa rồi, lộ ra cơ bụng cường tráng, lại khẽ buông tay, thả áo xuống.
Hồi trước cởi quần áo trước mặt thiếu niên chẳng cảm thấy gì, giờ không giống thế nữa, tâm thái thay đổi, tư tưởng xấu đi, luôn tưởng tượng ra vài hình ảnh này nọ.
Cao Nhiên ngồi trước bàn, “Trong bát em có sườn non, ngon lắm, anh muốn ăn không?”
Cao Nhiên không nói gì đẩy bát cơm lên trước mặt anh, lòng đàn bà, mò kim đáy biển, dạ đàn ông, châm dưới vực sâu.
Phong Bắc cầm đũa gảy gảy bát cơm, ghét bỏ chậc một tiếng.
Cao Nhiên thò tay ra, định lấy miếng sườn đang gặm dở đi, lại bị một đôi đũa đoạt mất, cậu chép miệng, hẳn là đói lắm rồi, miếng sườn bị cậu gặm thành như vậy mà vẫn ăn.
Phong Bắc kỳ thực hồi hộp muốn chết, cũng sướng muốn chết.
Đây là gián tiếp ấy ấy đó.
Hồi trước thiếu niên thường uống bình nước của anh, chẳng bao giờ nghĩ gì cả, giờ lại mơ mộng viển vông, hầy, bước ngoặt đời người có ở khắp nơi, không để ý một cái là đã đổi đường, tám phần mười là một con đường tăm tối, chưa biết chừng còn chẳng có ai đồng hành.
Một bát cơm kết thúc, một lớn một nhỏ lại làm lành rồi.
Cao Nhiên hỏi người đàn ông chiều định đi đâu, nghe anh bảo muốn đến nhà công nhân, lập tức nói, “Em đi chung với.”
Phong Bắc lấy khăn ra lau mặt, “Không cần làm bài tập hả?”
Cao Nhiên gãi tai, “Không có bài tập.”
Phong Bắc nhìn cậu.
Cao Nhiên không nói dối nữa, thật như đếm, “Phải viết một bài văn 800 chữ, đề bài là ‘Người nhà’.”
Phong Bắc vắt khăn mặt lên ghế, “Thế ở nhà viết văn đi.”
Cao Nhiên bĩu môi, “Nhưng em muốn đi với anh cơ.”
Tim Phong Bắc đập nhanh hơn một chút, biểu cảm trên mặt lại chẳng thay đổi mấy, “Đi cùng anh cũng được, em về viết bài cho xong đã.”
Cao Nhiên miễn cưỡng nói, “Vâng.”
Cậu phát hiện lúc mình đi cùng người đàn ông, sẽ có một luồng nhiệt huyết và nhiệt tình, sùng bái, cũng rất ngóng trông, ngóng trông cuộc sống vì chính nghĩa quên mình.
Gian nhà chính yên tĩnh lại.
Cao Nhiên đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai, hi vọng mau chóng lớn lên, sau khi trưởng thành rồi, chính là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.
“Anh Tiểu Bắc?”
“Hửm?”
“Vừa nãy anh nhìn mắt em…”
“Gì cơ?”
“Không có gì ạ.”
Phong Bắc thu lại cảm xúc thất vọng, vén lọn tóc trên trán thiếu niên, nhìn con rết trước trán, đã mờ đi kha khá rồi.
Cao Nhiên tỏ ra đáng thương, “Anh Tiểu Bắc, em rất cần anh, mấy ngày nay anh không ngủ với em, em đều ngủ không ngon.”
Sợ người đàn ông không tin, cậu còn nhón chân lên, dí gương mặt gầy rộc của mình sát vào mặt anh, “Anh nhìn đi, nhìn nè!”
Nhìn cái gì, trên mặt em có mấy cái nốt ruồi anh đều biết rõ cả.
Phong Bắc xoắn xuýt câu của thiếu niên, nếu không có nửa sau thì tốt rồi, anh có thể luống cuống ôm người vào lòng, cảm động đến rối tinh rối mù.
Nhưng ngẫm lại, trong thế giới của thiếu niên, dù sao mình cũng coi như là có tác dụng không thể nào thay thế được.
Có chỗ đột phá.
Phong Bắc quẹt mũi thiếu niên, nghiêm túc nói, “Chứng mất ngủ phải đi gặp bác sĩ lấy thuốc uống, kết hợp trị liệu.”
Động tác này có chút thân mật, thêm cả mấy phần cưng chiều.
Mỗi tội bạn Cao Nhiên lại thiếu căn, không cảm giác gì, cậu lắc đầu, “Thuốc có tác dụng phụ, anh thì không.”
Phong Bắc thầm than thở, đứa bé ngốc, tác dụng phụ của anh lớn đến dọa em chết khiếp đấy.