Tôi giả vờ như không nghe thấy và tiếp tục bước đi.
".......Serina."
Bất ngờ trước tiếng gọi. Chỉ với một giọng nói và không cần xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng biết được đấy là ai rồi.
Tôi tiếp tục bước đi mà không dừng lại.
".......Serina, em đi đâu vậy?"
Alastair đã không để tôi một mình vào thời điểm quan trọng này.
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi như thể đang bám chặt lấy tôi.
Tôi nhìn xuống cánh tay của mình.
Tôi cảm thấy sự bối rối của Alastair từ cái nhìn lạnh lùng của mình, nhưng tôi không muốn chú ý đến điều đó.
"Đi thôi."
Vô tình, một giọng nói sắc lạnh phát ra từ miệng tôi.
Ngạc nhiên, tôi cố nói lại với giọng điệu mà tôi thường nói với anh ấy.
"Để tôi đi, Alastair."
Vâng, đó là giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôi thả lỏng khuôn mặt cứng đờ của mình và nhìn lại anh, mỉm cười dịu dàng.
Một biểu cảm giả tạo đã được tôi tạo ra như vậy đấy.
Đột nhiên anh có một câu hỏi. Về lý do tại sao tôi lại che giấu biểu cảm của mình.
"Alastair, đừng bắt tôi phải nói hai lần. Bàn tay của anh thật ấm áp đấy nhưng nó khiến tôi đau".
Tôi đã từ chối anh ấy. Những biểu hiện nhẹ nhàng, điển hình của tôi.
Sau khi cố gắng thuyết phục, tôi ghỡ từng ngón tay một đang giữ lấy cổ tay mình.
Cuối cùng khi tôi dứt bỏ được tất cả, khuôn mặt anh ấy nứt ra vì đau đớn như thể cả thế giới sụp đổ.
"......Tại sao."
Đôi môi của anh, vốn đang rất ngọt ngào, mở ra một cách nặng nề.
"Tôi... Có làm gì sai sao?"
Thấy chưa.
Anh không hề nhớ.
Điều đó thật không công bằng, nhưng tôi phải thông cảm.
Alastair đã bị mất trí nhớ và tôi là người quan sát từ bên ngoài.
"Không có."
Nó chỉ là hai chữ cái, nhưng chúng có khả năng xuyên thủng trái tim.
"Anh không làm gì sai, Alastair."
Nếu có bất cứ điều gì sai ở đây, nếu chỉ có một điều, đó là anh không thể nhớ những gì đã xảy ra.
Đó là tội lỗi mà chỉ khi anh nhớ ra ký ức đã bị lãng quên đó rồi nhận ra những gì mà tôi đang tự mình gánh chịu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tại sao anh lại hỏi điều này?"
"·······Ah." Alastair thở dài một tiếng trầm thấp dữ dội.
Hơi thở nhỏ đó lại rất to đến tai tôi.
Như ma quỷ gào thét trong đau khổ.
"Khi tôi thức dậy, em không còn ở bên cạnh tôi -"
Vậy nên hãy đối mặt với nó đi.
"Serina ···."
"Alastair, xin đừng vượt quá giới hạn."
Tôi đã luôn nói rằng tôi hiểu và cảm thông đối với Alastair. Và điều đó vẫn không thay đổi.
"Tôi ở bên anh vì tôi cảm thấy thoải mái với anh."
"..........."
"Nhưng nếu anh nghĩ rằng sự hiện diện của mình sẽ luôn khiến tôi thoải mái thì đó là một sai lầm."
Tôi nhấn mạnh với anh ấy, nhưng tôi không thể hy sinh bản thân mình.
Tôi cần phải tự bảo vệ mình.
Tôi bị tổn thương - có một cơn đau tức giận, đau đớn trong trái tim tôi khiến tôi tức giận và bực bội. Nó làm cho tôi không kiểm soát được lời nói của mình, và tôi tìm kiếm sự giải thoát - và điên cuồng tìm kiếm một loại thuốc nào đó để khiến cho những tổn thương của tôi được hoá giải.
"Tôi nghĩ tôi có thể bỏ rơi anh ngay bây giờ."
Tôi biết rất rõ rằng tôi đang sử dụng sai loại thuốc không phù hợp với vết thương của tôi.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể ngừng áp dụng nó.
Những gì tôi đang làm với anh ấy bây giờ hoàn toàn là trút cơn thịnh nộ của tôi lên anh ấy.
"Liệu anh có biết?"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Không giống như tôi, người đang lạnh lùng nhìn anh ta, đôi mắt của Alastair có nhiều cảm xúc phức tạp.
Trong vô số cảm xúc, thứ có thể nhìn thấy rõ ràng nhất là nỗi đau buồn khủng khiếp.
Đột nhiên, tôi nhớ đến một đoạn trong tiểu thuyết gốc mô tả Alastair.
Anh được miêu tả là một người đàn ông không có máu và nước mắt.
Người đàn ông này?
Thực sự, những lúc như thế này, một lần nữa tôi nhận ra nguyên tác đã sai.
Không giống như mô tả ban đầu, Alastair mà tôi biết có nhiều nước mắt và chảy ra máu đỏ - không phải máu xanh - giống như những người khác.
"Em thật tàn nhẫn."
Điều tàn nhẫn hơn nữa là tôi không thể nói một lời ấm áp hay an ủi nào mặc dù tôi đã đọc được cảm xúc của anh ấy.
"... Một người rất độc ác. Là em."
"Có lẽ."
Tôi đã tiến thêm một bước.
Tôi đã vượt qua anh ấy như thế.
Đôi chân mà tôi nghĩ rằng tôi không có đủ sức để nhấc lên, thực sự dễ dàng bước về phía trước.
"... Em không muốn tôi yêu em nhưng chẳng lẽ tôi không thể ở bên cạnh em sao?"
Giả vờ như không nghe thấy lời cầu xin của anh, tôi mở cửa phòng ra. Và biến mất vào bên trong.
Một sự im lặng đáng sợ chào đón tôi.
Đây là lần đầu tiên căn phòng của tôi, tức là phòng của Aguernia, cảm thấy lạnh như vậy.
Có phải vì đó là cách tôi đối xử với chủ nhân của nơi này không?
Cuối cùng tôi cảm thấy như căn phòng đang từ chối tôi, và tôi đã phát điên.
Như thể nó đang bảo tôi quay trở lại Melford.
Tôi đi thẳng lên giường và ngã xuống. Chiếc giường rung chuyển dữ dội trước sự sụp đổ của tôi.
Tôi trùm chăn kín mít, ẩn mình trong khi tự niệm - ra lệnh cho mình ổn.
Nhưng giống như một nhà tiên tri, tôi đã biết sự thật.
Tôi không ổn. Mọi thứ không ổn.
Nếu mọi thứ cứ để như hiện tại thì sẽ không ổn trong tương lai.
Tại sao anh lại nói điều mà ngay thậm chí không có ý định làm?
Tôi hối hận vô cùng, nhưng tôi không thể quay ngược thời gian.
Tick Tick Tick.
Đồng hồ kêu nhiều lần, hàng chục lần, hàng trăm lần.
Một bóng tối khác ập đến.
Còn tiếp...