Hyun Ji về phòng trong tâm trạng thăng hoa,cô có vẻ như ngày càng yêu cái đất nước Hàn Quốc này rồi.Đây là đất nước mà các Oppa của EXO-L sinh sống và hoạt động.Thật làm khó cho một EXO-L Việt Nam,đất khách quê người,đã vậy lại chẳng quen ai.Đôi lúc thấy thật hạnh phúc cho các L Hàn Quốc,được ở bên người mình yêu quý gần như thế,nhưng mà vẫn nói rằng chưa đủ.Thử hỏi nếu họ đặt vào vị trí của các L nước ngoài,có lẽ,chỉ nghe tin các anh ấy sẽ đến đất nước của họ dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi cũng sẽ sung sướng biết bao.
Đang nằm dãy dụa trên giường,quần áo vẫn chưa thay,giày chưa cởi,bỗng có tiếng chuông cửa.
-Ai vậy?_Hyun Ji tò mò.
-Cô mở cửa cho tôi đi!
Giọng nói này khá quen,có vẻ như cô đã nghe ở đâu đó rồi.
Cô chỉnh lại phục trang,mở cửa cho người đó.
-A,anh là người hỏi tôi lúc nãy!
Hyun Ji ngạc nhiên đến bất ngờ.
-Sao anh lại biết tôi ở đây?_Cô có một cảm giác nghi ngờ,có lí nào lại có thể nhanh đến vậy.
-Tôi có bí quyết cả mà,thực sự tôi rất muốn gặp cô,để đưa cho cô một đề nghị nho nhỏ.
Hyun Ji không nói gì,chỉ nghĩ:
-Ái chà...thời buổi này đâu còn lừa đảo nữa nhỉ,haha.Hay là ta liều một phen,Tâm ta đây không phải là một kẻ nhút nhát.Nếu mà có đưa đi đâu đó thì với khả năng của mình không có chuyện gì là không thể.Mình không thể đánh mất cơ hội này được.
* * *
-Tôi có thể gọi anh bằng cái tên nào khác ngoài Park Woo Min không?_Hyun Ji hiện đang"yên vị" trên xe của người đó.
-Cô cứ gọi tôi là Ray._Người đó nói.
-À...anh Ray,rốt cục thì anh muốn nói với tôi chuyện gì.
-Cô nghĩ sao nếu một hôm cô gặp được một may mắn bất ngờ mà cô không ngờ tới?
Hyun Ji không nói gì,lặng yên.Nghĩ gì thì nghĩ,đã lên xe người ta ngồi rồi,còn có gì để mà nghi ngờ và sợ hãi nữa.
-Tôi....không tin vào may mắn._Hyun Ji chợt nói.
-Tại sao chứ?_Ray thắc mắc.
-Anh biết đấy,từ khi tôi là một EXO-L cho đến nay chỉ được một năm thôi.Chà...ngắn quá để mọi người công nhận tôi là một L chân chính.Nhưng mà tôi hiểu được toàn bộ cảm xúc mà L phải trải qua.Anh biết đấy,Việt Nam không phải là một đất nước nổi trội cho lắm,vì vậy việc đầu tư một concert của EXO ở Việt Nam là hoàn toàn vô vọng.Nhưng L bọn tôi vẫn hi vọng...và hi vọng....Như Luhan từng nói:"Chờ đợi quá lâu, lâu đến mức khiến người ta quên đi ý nghĩa của sự chờ đợi lúc ban đầu",chúng tôi vì đã chờ đợi quá lâu khiến chúng tôi quên mất lí do chúng tôi muốn gặp EXO là gì,chúng tôi không còn muốn EXO có concert ở Việt Nam nữa,mà chỉ đơn giản là họ có mặt ở Việt Nam thôi,thế là quá đủ rồi.Tôi...do đó...tôi còn chẳng tin vào cái may mắn mỏng manh ấy nữa.
Ray yên lặng,có vẻ anh hiểu được điều đó.
* * *
Xe đi được khoảng 30 phút,liền dừng trước một căn nhà.Căn nhà đó không to,cũng chẳng nhỏ,đủ cho một gia đình sinh sống.
Hyun Ji mặt ngơ ngác,có vẻ như cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì sẽ sảy ra.
Hyun Ji cùng Ray bước vào căn nhà.
-Hyun Ji,cô có phiền không nếu tôi muốn che mắt cô lại?_Ray nói.
-À....không sao đâu._Hyun Ji vui vẻ.
Theo Ray bước vào,Hyun Ji đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với cái đề nghị của anh ta.
-Tôi đếm đến 3,đảm bảo cô sẽ ngạc nhiên tới mức hét lên,haha_Ray đùa một cách vui vẻ.
1,2,3.
Ray từ từ nới lỏng mắt Hyun Ji ra.
Đập vào mắt Hyun Ji...
-Ôi cha mẹ ơi!!!!!!!Otoke....EXO kìa!!!!!!!!!!!