Con người có rất nhiều trạng thái xúc cảm,vui có,buồn có,phẫn nộ có,thậm chí tồi tệ nhất là tuyệt vọng.Những trạng thái cảm xúc ấy sinh ra là để làm con người không bị mờ nhạt trước muôn vàn sinh vật đang sống và tồn tại trên thế giới này.Vậy tại sao,ngay lúc này,Hyun Ji lại có cảm giác mình bị mờ nhạt vào dòng hư không của cảm xúc.Cô đang không cảm thấy gì cả,không vui,không buồn cũng chẳng phẫn nộ hay tuyệt vọng,cô chẳng cảm thấy gì cả.Nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại rơi,rơi một cách khó hiểu.Những lời nói ấy của Sehun làm cô thấy bất ngờ đến khó chịu.
Sehun nói cậu thích cô? Điều đó có phải sự thật hay chỉ là trò trẻ con trêu đùa cô? Hyun Ji như mất phương hướng,cô đứng chết lặng,gió từ khu vườn luồn vào gò má cô,hoà cùng dòng nước mắt mát lạnh lạ thường.
Chanyeol từ phía sau bước tới:
“Thì ra cô gái Sehun nói tối qua là em,anh không ngờ nó lại quyết tâm đến vậy”
Hyun Ji lau vội nước mắt,mỉm cười,huơ huơ tay ý chỉ “mọi việc ổn mà”,nhưng Chanyeol biết sự thật không phải vậy.
“Chanyeol oppa,em có thể,ở lại bên cách anh đến bao lâu?” Hyun Ji đột ngột hỏi.
“ Bất cứ khi nào em muốn rời đi,bọn anh luôn luôn hoan nghênh em mà!” Chanyeol mỉm cười.
Hyun Ji hít thở thật sâu,rồi cười lớn một cái:
“Ha ha ha ha.coi bộ em sẽ ở lại đây lâu lâu đó oppa”
Chanyeol không hiểu sao cũng bật cười theo.
Rồi hai người cùng quay trở lại làm đồ ăn sáng.
Sehun không vào bàn ăn sáng cùng cách thành viên,cậu ở trên phòng,nằm bẹp dí trên giường.Cậu đã làm cái quái gì vậy? Bây giờ cậu nói ra,chẳng phải hai người nhìn mặt sẽ thấy không ổn hay sao.Thậm chí,một lời nói cũng chẳng được cất lên,nhất là khi cô là người cậu thích.Không,không được.Cậu làm vậy là đúng,nếu bây giờ cậu không dừng lại,cảm xúc của cậu sẽ lớn dần lên để rồi không thể dừng lại được nữa.Cậu phải nghĩ cho Hyun Ji,giống như cô nghĩ cho Luhan vậy.
Cốc cốc!!
Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài,Sehun giật mình ngồi dậy.
“Hun,tôi để đồ ăn sáng cho cậu ở ngoài cửa nhé! Nhớ phải ăn,bằng không cậu sẽ không có sức để đi chụp hình đâu”
Cậu im lặng.
“Tôi đã suy nghĩ về việc sáng nay”
Lại im lặng.
“Tôi sẽ nghe theo cậu,chúng ta sẽ tránh đụng mặt.Tuy nhiên tôi đang là quản lý tạm thời của các cậu.Bởi vậy,Hun,tôi vẫn sẽ ở bên quan tâm các cậu hết sức mình,chỉ là…tôi sẽ không quan tâm cậu như cách tôi thường làm nữa.Nhưng tôi vẫn không muốn chúng ta trở thành người xa lạ,được không,Hun?”
Lần này cậu phẫn nộ thực sự,đợi Hyun Ji đi xuống,cậu đấm mạnh vào tường,bàn tay đỏ ửng.Cậu là một tên khốn! Khi nghe Hyun Ji nói vậy,lòng cậu cứ như không kìm được mà chạy đến muốn ôm lấy cô ấy.Thực sự cậu phải kết thúc thứ cảm xúc này sao.Cho dù cậu có quyết tâm,nhưng với nụ cười ấy của Hyun Ji,cậu có thể thực sự kết thúc nó?
Chanyeol ở bên dưới trán nhăn lại,cậu đang trầm tư chuyện gì đó.
***
Tại buổi chụp hình quảng cáo.
EXO đang tạo hình cùng với những bộ đồng phục học sinh Hàn Quốc.
“Thật đẹp” Hyun Ji đứng ở bên ngoài cùng Ray cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của các anh,miệng không thể không ca ngợi.
Rồi mắt cô đột nhiên dừng lại trước Sehun.Vẫn với gương mặt lạnh lùng ấy,gương mặt quyến rũ biết bao trái tim người con gái ấy đã đối diện trước mặt cô mà tỏ tình.Kì thực Hyun Ji trước giờ chưa dám nghĩ đến.Ngày xưa cô chỉ là một con nhỏ mê EXO như điếu đổ,chẳng biết rằng bố mình cũng quen với Lee Soo Man,suốt ngày chỉ có thể nhìn ngắm họ qua poster và màn hình máy tính,chưa bao giờ cô nghĩ cô lại được sống cùng nhà với họ và đặc biệt được trở thành người mà Sehun thích.
Cô suy nghĩ,đầu hơi nghiêm,ánh mắt lơ đãng nhìn vào Sehun.Đột nhiên cậu nhìn ra,hai ánh mắt chạm nhau,cậu ngại ngùng quay đi.
Tách tách!
Máy ảnh đã chụp được biểu cảm này của Sehun,đúng là một biểu cảm thần thánh của cậu út sinh năm 94.Biểu cảm ấy ắt phải là của một kẻ đang yêu,vậy tấm ảnh này sẽ gây xôn xao dư luận đây.
“Qủan lý Kim,cô có muốn chụp chung không?” Một thợ chụp ảnh lên tiếng.
Hyun Ji xua tay,lắc đầu:
“Dạ thôi,tôi đâu dám”
Chen thấy vậy lại gần,kéo cô đến quầy phục trang,dúi cho cô một bộ đồng phục.
“Dù gì hôm nay mẫu nữ bọn anh cũng bận không đến,sao em không thay thế nhỉ? Em rất xinh mà,đâu phải ngại”
Hyun Ji nhăn mặt,nhưng với sự cổ vũ của mọi người,cô bẽn lẽn vào phòng thay phục trang.
Chà! Qủa là rất xinh đẹp!
Hyun Ji mặc đồng phục Hàn thực sự rất đẹp,như nàng Alice bước ra từ xứ xở thần tiên vậy.
Cô đứng vào khu chụp hình,mọi người tốt bụng giúp cô tạo những dáng ăn khớp với bộ ảnh.
“Tuyệt,người mẫu của tương lai đây rồi! Qủan lí Kim,cô có biết cô rất xinh đẹp không?” người thợ chụp hình vui vẻ nói.
Hyun Ji thì ngại ngùng không kể xiết.Trong khi cô cùng mọi người tạo dáng,Sehun đã đứng sang một góc,cậu xem điện thoại và không cả thèm nhìn vào các thành viên.Hyun Ji thấy vậy có chút xao động.
“Hình như vẻ đẹp của quản lí Kim còn thiếu thiếu gì đó…A,Sehun,cậu và quản lí Kim đứng cùng nhau chụp đi,chỉ hai người thôi,nhất định sẽ trở thành một kiệt tác” Người thợ chụp hình nói lớn.
Sehun rời mắt khỏi màn hình,nhìn thẳng vào Hyun Ji:
“Chụp hình với cô ấy sao? Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu”
Nói rồi cậu bỏ lên sân thượng,để lại Hyun Ji ở phía sau cùng toàn bộ mọi người trong im lặng.