Tôi Đã Phải Lòng Một Kẻ Vô Dụng

Chương 1: Chó con của ta trưởng thành rồi



"Trương Phàm, tới, vào đi."

Chú Khoan mở cửa, nghiêng người để Trương Phàm đi vào, ôn hòa nói.

Trương Phàm đứng trước cửa vội vàng nói cảm ơn, mỉm cười dè dặt lại cẩn trọng. Cậu mang theo hai cái túi da rắn cũ, ba lô trên vai đã giặt đến bạc màu, dẫn một tiểu cô nương còn rụt rè sợ sệt vào biệt thự rộng lớn sáng sủa.

Gạch lát dưới chân trắng sáng, khuôn mặt trắng nõn của Trương Phàm hơi ửng đỏ.

Cậu có chút ngượng ngùng hỏi nhỏ: "Có cần tháo giày không ạ? Ở đây sạch sẽ như vậy, cháu sợ giẫm lên sẽ bẩn..."

Chú Khoan xua xua tay: "Không cần, vào đi."

Y một bên dẫn Trương Phàm vào trong, một bên thoải mái nói: "Cháu kêu ta chú Khoan là được rồi, ta là quản gia ở đây. Lão gia tử nói hôm nay cháu buổi chiều sẽ tới, đúng là rất chuẩn, đi đường có phải mệt muốn chết rồi không? Vừa vặn hôm nay tiểu thiếu gia có nhà, ta mang cháu nhìn trước."

Trương Phàm theo chú Khoan vào phòng khách.

Trong phòng khách thoáng đãng, thiếu niên một thân đồng phục bóng rổ đang ngồi chơi game.

Hắn cao khoảng mét tám mấy, chân đi một đôi giày thể thao mới tinh, hai chân thon dài dưới ống quần tùy ý gác chéo, cả người toát ra khí tức lạnh lùng xa cách.

Tóc hắn rất ngắn, mày kiếm mắt sáng, dung mạo phá lệ anh tuấn. Có lẽ là thường tập thể dục, dáng người như ẩn như hiện dưới lớp y phục lộ ra thanh mảnh, tuy mới hai mươi mấy tuổi đầu, lại có nội tâm hoang dã cùng (*).

(*)Câu gốc: 强烈的性张力 - Là gì cầu các nàng tự hiểu >< lão tử mới 13 tuồi xin tha mạng ><

Nói lịch sự một chút, hắn thanh niên trẻ tuổi lại đẹp trai nam tính.

Nói thô tục hơn, chính là hắn ở trên giường trời sinh chữ S, khiến cho đám nam 0 khác ảo tưởng có mong muốn được quỳ dưới hắn gọi baba (*).

(*)... Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu:).

Chú Khoan cười nói: "Tiểu thiếu gia, Trương Phàm đến."

Trình Viễn Hàng lười biếng nâng mí mắt liếc Trương Phàm một cái.

Trương Phàm lớn lên trắng trẻo, dung mạo thanh tú, môi hồng răng trắng, mặt trời chiếu lên tóc cùng lông mi trên trán như dát thêm một tầng ánh sáng. Đôi mắt đặc biệt ôn nhu sạch sẽ, có loại cảm giác thấy anh trai nhà bên, cười rộ lên liền như gió đêm thổi vào mặt, ấm áp thấm vào tận trong xương tủy.

Trình Viễn Hàng nhíu nhíu mày: "Ai?"

Chú Khoan giải thích: "Trương Phàm, cháu trai của lão gia tử, ngài lúc nhỏ đã gặp qua."

Trình Viễn Hàng nghĩ nửa ngày, đúng là có chút ấn tượng.

Ông nội của hắn lúc đi quân đội đã gặp một vị chiến hữu quá mệnh giao tình*. Sau khi hắn xuất ngũ, ông dẫn hắn đến một ngôi làng nhỏ ở Sơn Đông, bái phỏng vị chiến hữu kia.

(*)Câu gốc: 过命的交情 ----- Giao tình sâu đậm trên cả tính mạng --- Nghĩ hoài nghĩ mãi thôi để Hán Việt:).

Năm đó hắn mới bảy tuổi, Trương Phàm mười tuổi.

Trình lão gia tử vừa nhìn thấy chiến hữu thân thiết chưa nói lời nào liền không tự chủ rơi lệ, bàn tay to lớn ấn vào cái đầu nhỏ ngốc ngốc của Trình Viễn Hàng: "Mau chào! Đây là Trương Phàm, lớn hơn con ba tuổi, về sau con kêu Trương Phàm ca ca. "

Trình Viễn Hàng khi ấy giống như chó con, Trương Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn, một khắc cũng không buông.

Trình Viễn Hàng cao cao tại thượng, đi mệt lại dở tính. Trương Phàm cõng hắn, khập khiễng dọc theo đường núi đi suốt nửa giờ đồng hồ. Tiểu Viễn Hàng ồn ào nói đôi giày mới của hắn bị bẩn, Trương Phàm ngồi xổm trước mặt hắn, cẩn thận giúp hắn lau sạch. Tiểu Viễn Hàng muốn uống soda, Trương Phàm liền dùng tiền tiết kiệm nửa năm, đến cửa hàng mua đồ ăn vặt có soda, lặng lẽ nhét vào tay Tiểu Viễn Hàng.

Trình Viễn Hàng khi đó còn rất kiêu ngạo.

Đầu ngẩng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mang theo chút phô trương tự đắc, hừ lạnh với Trương Phàm: "Nhà của anh nhỏ quá, phòng khách nhà tôi còn lớn hơn chỗ này. Xe thể thao của anh đâu? Hồ bơi đâu? Bảo mẫu đâu?"

Trương Phàm đỏ mặt lắc lắc đầu.

Cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy.

Cậu hơi lúng túng, vội hỏi ngược lại: "Nhà em có kẹo sữa không?"

Tiểu Viễn Hàng cũng lắc đầu, bố mẹ hắn không bao giờ cho hắn ăn kẹo, sợ sâu răng.

Trương Phàm lập tức sáng mắt. Cậu mở tủ lấy ra một hộp thiếc nhỏ đựng đầy bảo bối, trong đó một nửa hộp là kẹo sữa.

Trương Phàm lưu luyến vân vê viên kẹo, cắn cắn môi: "Vậy chỗ này, đều cho em."

Tiểu Viễn Hàng khó hiểu: "Tại sao muốn cho tôi?"

Trương Phàm ngượng ngùng cười cười: "Nhà anh không giàu như nhà em, không có quà để tặng, đây là thứ quý giá nhất của anh. Em là Tiểu Viễn Hàng của anh, anh thích em, thứ của anh đều cho em. Anh muốn mãi mãi đối tốt với em."

Tiểu Viễn Hàng đã sống ở ngôi làng đó một thời gian dài.

Lúc rời đi, Tiểu Viễn Hàng cuối cùng đen mặt, kiễng chân hôn lên má Trương Phàm một cái.

Hắn hất mặt qua một bên, nhỏ giọng: "Được rồi, vậy tôi cũng thích anh một chút."

"Em nếu muốn đến nhà anh làm khách, anh rất chào đón."

"Nhà tôi có vô số đồ chơi, có xe thể thao siêu ngầu có bể bơi siêu lớn. Tôi có thể cho anh đồ ăn ngon, cho anh sống trong phòng lớn. Khi đó sẽ đến lượt tôi đối tốt với anh."

Tiểu Viễn Hàng lên xe.

Siêu xe sang trọng xì xì khởi động. Tiểu Viễn Hàng ghé vào cửa sau xe, nhìn Tiểu Trương Phàm đứng ở cửa, một tay điên cuồng vẫy tạm biệt hắn, một tay che chỗ hắn vừa hôn, hehe ngây ngô cười, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn ấm áp.

Nghĩ đến đây, vành tai Trương Phàm lại hơi hơi phiếm hồng.

Cậu nhìn Trình Viễn Hàng trưởng thành có chút xa lạ trước mặt: "Em... Tiểu thiếu gia, hơn mười năm không gặp, em hiện tại cao hơn anh rồi."

Trình Viễn Hàng lạnh lùng ngoài dự đoán.

Hắn chỉ liếc nhìn Trương Phàm một chút, hờ hững ừm một tiếng.

Chú Khoan tới gần Trình Viễn Hàng nhỏ giọng: "Tiểu thiếu gia, ông nội Trương Phàm đi rồi, trong nhà xảy ra chút biến cố, Trương Phàm từ Sơn Đông đến, muốn tìm ở đây một công việc. Ngài không phải muốn thuê một đầu bếp riêng sao? Trương Phàm nấu ăn không tồi, lão gia tử nói cứ để cậu ấy làm đầu bếp riêng cho ngài, để cậu ấy sống ở đây một thời gian cho đến khi tìm được nhà, ngài thấy thế nào? "

Trình Viễn Hàng duỗi chân, bực bội nói: "Đã biết."

Khi hắn nói chuyện, điện thoại trên bàn trà ring ring đổ chuông.

Trình Viễn Hàng liếc nhìn, màn hình hiện lên hai chữ Trần Dương.

Trình Viễn Hàng tay chân luống cuống bắt máy*, chưa nói lời nào đã nở nụ cười nhuốm bảy phần nuông chiều: "... Cậu ngoài cửa hả? Vậy tớ tới đón.. Được rồi, biết hôm nay sinh nhật cậu, tớ đã chuẩn bị sẵn quà rồi..."

(*) Câu gốc: 程远航丢了手柄,拿起手机 (Gg: Cheng Yuanhang mất tay cầm và nhấc điện thoại lên)----- Không hiểu, không edit được, bản convent không có -> tự đoán:)

Cúp điện thoại, Trình Viễn Hàng vội vàng đứng dậy, hoàn toàn không để ý tới Trương Phàm còn đang lúng túng, hướng mũi chân về phía cửa.

Chú Khoan đuổi theo mấy bước, Trình Viễn Hàng lại không quên dặn dò: "Chú Khoan, một tuần nữa Trần Dương sẽ bay sang Ý du học, mấy ngày nay cậu ấy sẽ ở đây. Chú chút nữa lên tầng hai chọn một phòng tốt nhất, dọn sạch sẽ để Trần Dương thoải mái hơn chút. Cậu ấy đi đường mệt rồi, chú nhờ ai đó nấu một bát súp."

Chú Khoan ngập ngừng, "Chỗ ở của Trương Phàm..."

Trình Viễn Hàng hơi khựng lại.

Hắn liếc nhìn Trương Phàm ăn mặc lỗi thời, quần tây giặt đến trắng bệch đang đứng trôn chân trong phòng khách.

Cho dù Trương Phàm có đẹp trai đến đâu dịu dàng đến đâu, Trình Viễn Hàng cũng không nghĩ muốn cậu xuất hiện lúc này. Hắn thậm chí không muốn thừa nhận mình đã từng bị cậu ôm và gọi cậu một tiếng anh*.

*Là 'Ca 哥' đó các nàng (¬‿¬) Mà đọc đoạn này liền biết vả mặt hơi đau (¬‿¬).

Ngược lại, Trần Dương, dù điều kiện gia đình không tốt nhưng cả người rạng rỡ, cử chỉ lời nói đều lộ ra khí chất nghệ sĩ, chẳng khác thiên nga rụt cổ giữa đầm.

Trình Viễn Hàng nhếch môi cười khẩy, hắn vậy mà lại so sánh Trần Dương với một kẻ vô dụng chưa trải sự đời.

Hắn là điên rồi đi.

Trình Viễn Hàng hít sâu một hơi, liếc nhìn Trương Phàm, trong mắt xẹt qua chán ghét cùng thiếu kiên nhẫn: "... Tùy tiện dọn cho cậu ta một phòng dưới tầng hầm đi."

Nguồn: https://www.wattpad.com/user/ysvhltiebdtuttstmdes

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv