Edit : Lâm Uyên
Beta: Hiên Vũ
Chiến tranh lạnh như vậy đã mấy ngày rồi, Trần Tử vẫn không muốn nói chuyện với Miêu Miêu. Miêu Miêu có làm gì, Trần Tử cũng không để ý đến cậu, rồi dần dần không về nhà ăn cơm.
Nhiều lần Miêu Miêu trong lòng rất khó chịu, buồn bực, có loại cảm giác không thở nổi. Bởi vì cậu muốn khóc, lại không có nước mắt. Cậu phát hiện, mặc cậu hầu như không khác gì người thường, nhưng lần này chiến tranh lạnh với Trần Tử, cậu mới biết được, cậu không thể khóc.
Cũng vì không thể nào khóc, nên càng nín càng khó chịu. Đặc biệt lúc buổi tối, bị Trần Tử nhốt ở ngoài, chỉ có thể ngủ trên ghế sa lon, khi đó trong người phiền muộn nhất, như buổi tối càng đau đớn hơn.
Cậu không biết tại sao lại như vậy, cảm giác này, rất cô đơn.
Sáng nay, Miêu Miêu lại làm bữa sáng, mặc dù Trần Tử không ăn, nhưng Miêu Miêu vẫn làm chờ Trần Tử rời giường.
Ra khỏi phòng, Miêu Miêu phát hiện quầng thâm dưới mắt Trần Tử lớn hơn hôm qua.
… Trần Tử khó chịu, Miêu Miêu cũng khó chịu…
Thấy Trần Tử nhìn cũng không nhìn cậu một cái liền đi ra ngoài, Miêu Miêu trong lòng lại khó chịu, còn có chút đau.
Sau khi, Trần Tử đi làm Miêu Miêu liền tựa người lên bệ cửa sổ, cả người ủ rũ.
“Tiểu Miêu Miêu, nghĩ cái gì đấy?” Ông Trương làm bảo vệ dưới lầu đi ngang qua nhà Trần Tử, thấy Miêu Miêu một mình ghé vào bên cửa sổ, sắc mặt rất kém cỏi, ngơ ngơ ngác ngác.
Đứng lên, thấy ông Trương, Miêu Miêu cảm thấy có chút uất ức “Ông Trương…”
“Sao Miêu Miêu không đi chơi?” Sao chỉ có một ngày lại bị nhốt trong nhà?
Thái Miêu Nhi bởi vì ngoan ngoãn, mặc dù ông Trương chỉ gặp qua hai lần, nhưng cậu nhóc ngoan ngoãn biết nghe lời này khiến người khác rất thích. Lúc này ở dưới nhàTrần Tử thấy Miêu Miêu nằm bên cửa sổ đờ người ra, lão Trương nhìn rất cưng chiều.
“Trần Tử không cho con ra ngoài sao?” Sao một mình ở nhà.
Lắc đầu “Dạ không phải”.
“Con cùng Trần Tử cãi nhau sao? Đến đây, đến ngồi với ông một chút nào, cùng ông viết chữ.”
“Nhưng…” Trần Tử có tức giận hông?
“Đến đây đi, ở với ông, Trần Tử tuyệt đối không dám mắng cháu.”
Thái Miêu suy nghĩ, ở cửa viện chờ Trần Tử tan tầm, có thể tốt hơn một chút không, khẽ cắn môi, liền cùng ông Trương đi xuống.
Ngồi với ông Trương ở phòng bảo vệ, Thái Miêu vẫn còn rầu rĩ không vui. Cậu không biết tại sao Trần Tử lại tức giận, rốt cuộc là vì cái gì. Làm sao để giải thích với Trần Tử đây…
“Trần Tử a, kỳ thực rất hiểu chuyện…” Lão Trương không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì, cả hai đều rất ngoan, sao chuyện lại đến nước này.
Một bên ở phòng an ninh viết chữ, một bên kể cho Miêu Miêu nghe chuyện của Trần Tử.
“Thời gian cậu ấy vừa tới cái tiểu viện này ở, cũng mới chừng hai mươi, sau này chúng ta mới biết được, cậu ấy là một cô nhi…” Nhớ lại lúc đó, Trần Tử vừa mới đến tiểu viện này, khi biết anh là cô nhi, mọi người trong viện đều thương xót, cũng rất kính nể. Bởi vì phòng Trần Tử thuê ở chỗ này là dùng toàn bộ tiền lương của mình, nghe nói còn tự học thành tài.
“Trần Tử vẽ rất giỏi, dùng máy vi tính, vẽ ra một con người, nhìn giống như thật, ôi…”
Lão Trương vẫn còn lẩm bẩm nói. Miêu Miêu biết Trần Tử vẽ rất giỏi, cậu từng thấy Trần Tử dùng cái máy tính rất giống cái TV mà làm việc, Trần Tử nói với cậu, cái này là laptop.
Nghĩ đến Trần Tử đã từng rất tốt với mình, lúc gặp phải điều gì không biết hỏi anh, Trần Tử sẽ rất kiên nhẫn trả lời, nếu như mình nhanh chóng hiểu được, Trần Tử còn xoa xoa đầu của cậu, nói một cậu “Miêu Miêu thật thông minh”. Mặc dù có đôi khi rất oán giận Trần Tử, làm như vậy giống như mình là một cậu nhóc, nhưng trong lòng thích Trần Tử quan tâm mình.
Hiện tại lại lạnh lạnh nhạt nhạt như vậy…
Thời gian ở Hoa Ảnh các, chỉ muốn được sống; khi tới nơi này, thế giới này chỗ nào cũng sử dụng đồ điện, cả ngày chỉ có thể phòng bệnh ở 08 nho nhỏ chỉ rộng một tấc vuông, ngày ngày đối mặt nữ sinh đang hôn mê, tuy rằng không ai thấy không ai nghe, nhưng cũng không không cảm thấy cô đơn.
Nhưng từ khi gặp Trần Tử, Thái Miêu đã nghĩ toàn bộ thế giới như được chiếu sáng. Cảm giác có nhà có lẽ là như vậy, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem TV nói chuyện phiếm, sau đó chúc đối phương ngủ ngon, đây chính là cảm giác có nhà…
Ở trong lòng Thái Miêu Nhi, Trần Tử giống như là anh cả, mà cũng có thể, địa vị của anh ấy trong lòng mình còn quan trọng hơn anh cả.
Nhưng mà bây giờ…
“Ông ơi, làm thế nào mới có thể làm Trần Tử nghe con nói đây?” Nếu như vẫn không nói lời nào như thế, vậy so với đã chết càng khó chịu hơn…
“Cậu ấy không muốn nghe con nói chuyện, vậy con hãy viết thư cho cậu ấy đi!” Nói xong đem bút lông đang luyện chữ, đưa cho Miêu Miêu.
“Viết thư?”
“Đúng vậy! Trước đây, không có điện thoại, không có máy tính, chúng ta hay viết thư cho nhau!” Vừa nói, ông vừa tới ngăn kéo bên cạnh lấy giấy, đưa cho Miêu Miêu.
“Nào, chúng ta cùng viết thư! Ông viết cho con ông, còn con, hãy viết cho Trần tiểu tử!”
Đừng tưởng rằng lão Trương biết Miêu Miêu không biết dùng bút bi, nhưng thật ra là bởi vì lão Trương cũng không biết dùng bút bi, vậy nên trong phòng an ninh cũng chỉ có bút lông giấy Tuyên Thành.
Thấy bút lông giấy Tuyên Thành, Miêu Miêu vui mừng. Giờ người hiện đại dùng bút cứng, cậu không biết dùng, máy tính cũng không hiểu bàn phím. Vậy nên cũng không có ở trước mặt Trần Tử chữ. Hiện tại thấy giấy và bút mực, Miêu Miêu phút chốc tinh thần tỉnh táo.
“Con biết dùng bút lông không?” Người trẻ tuổi bây giờ đều chỉ dùng bút bi, thanh niên biết viết bút lông càng ngày càng ít.
“Con biết ạ!” Tuy viết không tốt, thế nhưng vẫn có thể.
Nhận lấy giấy từ lão Trương, trên mặt của Miêu Miêu cuối cùng lộ ra một tia tươi cười.
Ngồi viết thật lâu, cuối cùng đem một xấp giấy viết thư thật dày bỏ vào phong thư mà ông Trương đưa tới. Ngồi ở cửa phòng an ninh, đợi Trần Tử tan tầm về nhà.
Mà Trần Tử bên này tình huống cũng không mấy vui vẻ.
Từ khi cùng Miêu Miêu chiến tranh lạnh, Trần Tử cũng không dễ chịu chút nào.
Thật ra chính anh cũng không biết giận cái gì, nếu như nói là bởi vì Miêu Miêu không nghe lời, thì đã sớm hết giận. Có thể anh tức giận chính là cái người tên Thiên Âm kia!
“Thiên Âm Địa Âm cái gì.”
Bởi vì chuyện của Miêu Miêu, Trần Tử đã mấy ngày chưa từng tập trung tinh thần mà vẽ dù chỉ một chút.
Lúc ở nhà, thì luôn nghĩ, Miêu Miêu của mình ở phòng khách không biết có buồn không; ở phòng làm việc cũng nghĩ Miêu Miêu ở nhà có buồn không, có ăn được hay không. Cứ như vậy, vẽ ra bản thảo một mớ hỗn độn, cũng không biết là vẽ về cái gì.
“Trần Tử, cậu như vậy cũng không được, cãi nhau với Miêu Miêu, cũng không thể làm trễ nãi công việc.” Đồng nghiệp nhìn thấy Trần Tử như vậy, có lòng tốt nhắc một chút
“Chính cậu cũng từng nói, Miêu Miêu vẫn còn là con nít, sẽ không hiểu hết tất cả, thỉnh thoảng phạm lỗi cũng có thể tha lỗi mà.”
Đông Tử rất là thật thích Thái Miêu Nhi, mặc dù biết lai lịch của cậu bé, nhưng là cho đến giờ vẫn không quan tâm cậu có phải là quỷ hay không, hay cho rằng Thái Miêu Nhi một ngoại tộc, mà vẫn luôn coi cậu là đứa em trai.
“Tối nay tôi sẽ không ăn cơm với cậu, tôi đã hứa với mẹ tôi sẽ về ăn với bà. “Thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về “Cậu cũng về nhà ăn cơm đi, Miêu Miêu ở nhà đang chờ cậu đấy!”
“Đông Tử…” Nhìn bạn tốt đi xa, Trần Tử vội vàng, chẳng lẽ tối hôm nay mình thật sự phải ăn cơm một mình sao?
“Trở về nói chuyện rõ ràng với Miêu Miêu, cứ tiếp tục như vậy, đồ ăn Miêu Miêu nấu sẽ rất lãng phí.” Ăn cơm Miêu Miêu làm, tuyết đối không hi vọng bỏ lỡ.
“Nhưng cậu ấy một câu xin lỗi cũng không nói.” Đã như vậy nhiều ngày, chỉ là trơ mắt nhìn mình, không có chủ động xin lỗi.
“Cậu chính là tức giận cái này sao?” Vốn đã muốn rời khỏi phòng, liền dừng lại, cảm thấy Trần Tử còn giống trẻ con hơn Miêu Miêu, liền quay lại vỗ vỗ lưng người anh em:
“Cậu đã cho cậu ấy cơ hội nói chuyện chưa?”
“Tôi…” Quay đầu nhìn thì thấy Đông Tử đã đi về, phòng làm việc chỉ còn lại vài người đang tán gẫu và thu dọn đồ đạc.
Hình như là chính mình vẫn chưa cho Miêu Miêu cơ hội giải thích. Nhiều lần thấy dáng vẻ muốn giải thích của Miêu Miêu, cũng đều do sự lạnh nhạt của mình làm cậu ấy đem lời nuốt trở về.
Ai ai ai!
Đầu càng ngày càng rối, luôn cảm thấy có cái gì đó chưa được giải quyết, một thứ gì đó trong lòng mình chưa được tìm ra.
Lấy điện thoại di động ra, gọi cho một người: “Lạc Ảnh, tối nay ăn với tao một bữa cơm.”
Thanh âm du dương của đàn dương cầm vang lên, xung quanh đều là người mặc tây trang đi ăn cơm. Trần Tử nhìn lại mình mặc áo thun quần jean, cảm thấy ánh mắt người bán hàng nhìn mình đặc biệt khó chịu.
“Chúng ta nhất định phải ăn trong nhà hàng cao cấp sao?” Ăn tại một quán cơm nhỏ nào đó cũng được.
“Tao mời mà mày lo gì.” Đối diện là một đàn ông quái dị đang dửng dưng dùng máy tính chọn đồ ăn.
“Ý tao không phải vậy, tao là nói…” Ghé đầu qua, ngượng ngùng nhỏ giọng nói “Quần áo của tao như thế này không thích hợp!”
“Stop! Quan tâm làm gì, ở đây có tiền là được rồi.” Đặt đồ trên tay xuống, Lạc Ảnh khoá tay trước ngực, “Nói đi, tìm tao làm gì, đừng nói tao là lâu lắm không gặp nên mày nhớ tao đó.”
“Ha Ha…” Lí do lúc đầu đã bị phát hiện, Trần Tử có chút ngượng ngùng.
“Đừng tưởng rằng bộ dạng mày như vậy mà tao không biết, mày có cái gì mà tao không biết chứ.”
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện, rất hiểu đối phương. Nói khó nghe chút, đánh cái rắm cũng biết là ai làm.
“Lần trước trong điện thoại tao có nói về một cậu nhóc, còn nhớ không?” Lần đầu gặp Miêu Miêu, Trần Tử liền gọi điện thoại cho Lạc Ảnh.
Lạc Ảnh dường như không nghi ngờ lời anh nói, có thể bởi vì quan hệ hai người quá tốt, do đó Lạc Ảnh sẽ không hề hoài nghi Trần Tử nói dù chỉ một câu, cũng có thể, cậu ta cũng tin vào chuyện quỷ thần.
“Mày là nói đến Miêu Miêu?” Có chút ấn tượng, nghe Trần Tử miêu tả, xem ra là một cậu nhóc đáng yêu.
“Ừ, chính là cậu ấy…” Nói đến Miêu Miêu, Trần Tử lại bắt đầu ủ rũ.
Thấy biểu tình suy sụp của anh, Lạc Ảnh có chút không rõ.
“Hai người cãi nhau sao?”
Kể lại tình huống cho Lạc Ảnh, lại đem những lời trong lòng muốn nói với Miêu Miêu mà không biết mở miệng thế nào, tâm tình mâu thuẫn giận Miêu Miêu lại giận mình nói hết cho Lạc Ảnh.
“Mày nói tao rốt cuộc bị sao vậy?”
Không nghe được tiếng trả lời, Trần Tử ngẩng đầu nhìn Lạc Ảnh ngồi ở phía đối diện, phát hiện đối phương đang dùng biểu tình kỳ quái nhìn mình, trong nháy mắt có điểm không được tự nhiên.
“Mày nhìn tao đủ chưa?” Cảm thấy là lạ.
“Trần Tử, tao hỏi mày mấy vấn đề.” Lạc Ảnh đột nhiên nghiêm túc.
“Ừ, mày hỏi đi.” Anh cũng nghiêm túc.
“ Mày nghĩ Miêu Miêu là cậu bé như thế nào?”
Cái gì vậy, vấn đề này có liên quan đến vấn đề anh cần giải quyết sao?
“Rất tốt, rất đơn thuần.”
“Không không không, mày nói cụ thể một chút.”
“Cụ thể? …” Cẩn thận nhớ lại từng chút một bắt đầu từ lúc Miêu Miêu tiến vào cuộc sống mình đến hiện tại.
“Cậu ấy rất nghe lời, hầu như người biết đều sẽ cảm thấy cậu rất nghe lời. Bình thường cười híp mắt, nhìn rất dễ thương, học tập cũng rất nhanh, dạy cậu ấy thì rất nhanh liền học xong, trên cơ bản không cần tao nhọc lòng. Mỗi ngày đều quét nhà thật sạch sẽ, còn có thể làm xong bữa sáng chờ tao rời giường, làm cơm tối chờ tao tan tầm…”
Khi nghe anh nói liên miên về cuộc sống của Miêu Miêu, từ trong ánh mắt anh nhìn không thấy chút biểu tình ghét bỏ, không thích, trái lại, trên mặt Trần Tử là lộ ra rất nhiều biểu cảm mà chính anh cũng không biết… Cảm giác hạnh phúc. Giống như khi nói về Thái Miêu Nhi, cuộc sống như sáng lên vậy.
“Chính là như thế.” Trần Tử cảm giác mình giống như là báo cáo công tác, tất cả, tất cả mọi chuyện của Miêu Miêu, đều nói ra, mặc dù chính anh cũng không biết khuyết điểm của Miêu Miêu, nhưng khi anh nói ra, giống như ca ngợi Miêu Miêu đáng yêu, đơn thuần.
“Trần Tử, tao có mấy vấn đề muốn hỏi mày, thành thật trả lời tao.” Nếu như câu trả lời giống như mình dự đoán, tám chín phần mười kết quả là như vậy.
“Thấy Miêu Miêu không vui, có phải cảm thấy rất đau lòng?”
“Phải.” Miêu Miêu đáng yêu như vậy, lúc không vui tự nhiên sẽ rất đau lòng.
“Lúc Miêu Miêu không vui, có phải rất muốn ôm cậu ấy một cái?”
“Đúng vậy.” Miêu Miêu bình thường ở nhà hay đụng đầu, đều là mình ôm một cái xoa xoa liền hết đau.
“Miêu Miêu ngủ ở bên ngoài có lo lắng cậu ấy sẽ lạnh không?”
“Có!” Trước giờ Miêu Miêu đều ngủ với mình, bây giờ bị mình đuổi ra ngoài, nhiều lần len lén đi ra xem cậu ây có tới phòng sách ngủ không, có ngủ trên ghế không.
“Vấn đề cuối cùng, ban đêm không có Miêu Miêu chúc ngủ ngon, mày có cảm thấy rất cô đơn không?”
“Cô đơn?” Trần Tử có chút không rõ, “Ngủ không được, ăn không vô, ngực thiếu gì đó, rất trống trải, như vậy gọi là cô đơn sao?”
“Được rồi! Trần Tử, mày như vậy không phải là tức giận, không phải giận Miêu Miêu cũng không phải giận chính mày, mày bị bệnh rồi!” Sau khi hỏi Trần Tử một đống vấn đề, Lạc Ảnh đã có kết luận.
“Bị bệnh?” đang yên lành tự nhiên bị bệnh gì chứ.
“Bệnh, tương, tư!” Rướn cổ lên, tiến tới trước mặt Trần Tử nói từng chữ.
“Đùa kiểu gì vậy! Lạc Ảnh đây không phải là chuyện đùa!” Bệnh tương tư sao? Loại bệnh này chỉ khi yêu mới có, chính mình sao có thể… Thích Miêu Miêu?
“Vừa hỏi mày những vấn đề kia, đáp án mày nói ra là bằng chứng tốt nhất!” Đừng quên gã là ai, người bán tình yêu, chẳng lẽ còn không biết yêu là như thế nào sao?
“Nhưng…”
“Nhưng Miêu Miêu là nam! Đúng không? Đừng nói với tao những lời đó, hiện tại đã là xã hội gì, còn dùng đối thoại kinh điển trong tiểu thuyết BL nói chuyện với tao?”
Thế nhưng tao là nam! …
Hai người đàn ông làm sao có thể yêu nhau! …
Đàn ông phải yêu phụ nữ chứ! …
“Những điều đó đều là nói dối! Nói như vậy, chỉ khi không dám mặt đối mặt với tính hướng của mình, không dám thừa nhận mình là đồng tính, không dám đối mặt sự thật, trốn tránh. Người nhu nhược mới nói những lời như vậy.”
Cho nên nói như vậy, tất cả đều vì bọn họ không dám thừa nhận, tình yêu cấm kỵ của mình bị người đời phỉ nhổ. Chỉ vì xã hội này chủ yếu là tình yêu dị tính, tất cả tình yêu đồng tính, đều biến thành cấm kỵ, bệnh hoạn. Chỉ có người thống trị mới có thể viết lịch sử, không phải sao?
Những điều này, Lạc Ảnh nhìn ra đều là nói nhảm.
“Nếu như mày không thể tin được mình thích Miêu Miêu, tao bày cho mày một cách để kiểm nghiệm.”
Còn có cách để kiểm nghiệm sao?
Không đợi Trần Tử kịp phản ứng, Lạc Ảnh liền thật nhanh hôn nhẹ lên đôi môi của anh.
“Mày điên rồi?!”
“Xuỵt! … Đây là nhà hàng lớn, nói nhỏ thôi!” Ánh mắt lộ ra tia gian xảo, gọi người phục vụ tới trả tiền, cầm lên áo khoác để bên cạnh, bỏ lại Trần Tử còn đang khiếp sợ, đứng lên tỏ vẻ muốn rời đi.
“Đêm nay trở về thử với Miêu Miêu một lần, cảm giác của mày sẽ nói cho mày biết. Đi nhé…” Nói xong liền xoay người rời đi.
Sờ sờ đôi môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Lạc Ảnh, Trần Tử lâm vào trầm tư.
Dọc đường về nhà, Trần Tử đều suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Miêu Miêu.
Lúc đầu chỉ nghĩ Miêu Miêu là một tồn tại thần kỳ, sau đó thì từ từ phát hiện cậu bé thật ra là một cậu nhóc đáng yêu.
Khuôn mặt tươi cười nhìn mình, dáng vẻ lúc ngủ thì lẩm bẩm nói mớ, dáng vẻ buổi sáng chờ mình rời giường ăn sáng, dáng vẻ lúc chiều chờ mình tan tầm…
Tất cả dáng vẻ đáng yêu, Trần Tử tới bây giờ đều chưa từng cẩn thận nghĩ đến. Nếu như không có cái tên Thiên Âm Địa Âm gì đó xuất hiện, có thể anh sẽ không bao giờ cẩn thận tự hỏi Miêu Miêu chiếm vị trí nào trong cuộc sống của anh.
Vừa nãy Lạc Ảnh gửi tới một tin nhắn hỏi: “Nếu có một ngày Miêu Miêu biến mất, mày có nhớ cậy ấy không?”
Vấn đề này làm anh suy nghĩ thật lâu.
Chắc là sẽ rất nhớ.
Miêu Miêu đã hòa nhập vào cuộc sống của mình rồi, không thể thiếu được.