Thấy thái độ Tiếu Hi không chút ăn năn Hàn Cẩn liền vung ra những lời nói vô cùng khó nghe:
"Cô có biết thế nào là tình thân không ,cũng đúng thôi cái thứ mồ côi cha mồ côi mẹ ,vừa nghèo hèn vừa bẩn thỉu lại lớn lên trên bàn tay chăm sóc của người nghiện thì cô có thể tốt đẹp được bao nhiêu ,tôi thật sự khinh rẻ cô đó Tiếu Hi ".Hắn đã nói ra những lời mà trước giờ đối với hắn là lời tối kị ,thật sự nói những câu đó khiến hắn có cảm giác vô cùng khó chịu ,nếu nói đúng hắn cũng là đứa mồ côi ,em của hắn cũng là trẻ mồ côi .Có lẽ lời nói ấy đã chạm đến nỗi đau nhất của Tiếu Hi ,lúc này cô không thể cố nén được nữa ,nước mắt cô rơi xuống bản thân cũng không thể im lặng nữa mà lên tiếng " Anh nói đúng tôi mồ côi ,tôi nghèo nàn , tôi không hề có được tình thương gia đình như anh ,đến cả mặt họ tôi còn không nhớ ,tôi cũng không có một người bà yêu thương như anh ,cũng không có ai để bênh vực ,để che trở như anh đối với Vy Vy , tất cả mọi thứ tôi đều không có ,thứ mà đơn giản nhất ai ai cũng có tôi cũng không có được ,tôi thua kém tất cả ,tôi ghen tị với anh đấy anh hài lòng chưa "
"Tôi rắn rết ,tôi độc ác tất cả là do tôi ,do tôi tất cả "
"Cô ..tôi " hắn ngập ngừng kkhông biết nên nói gì "Những gì cô làm hôm nay tôi sẽ trả lại cho bà của cô hơn thế hãy đợi đấy ,cô đã chạm đến cực hạn của tôi ,nếu ngày mai cô không đến xin lỗi bà ấy đàng hoàng thì hãy chuẩn bị tinh thần nhận xác bà cô đi"
"Mai tôi sẽ đi xin lỗi bà ấy ,bây giờ anh muốn tôi làm gì tôi làm gì tôi cũng sẽ không cãi lời anh đâu đừng suốt ngày đe dọa tôi như vậy".Đối mắt ngấn lệ quật cường nhìn thẳng đôi mắt hắn :
"Nhớ lấy những gì cô đã nói"
"Tôi nhớ ,bây giờ tôi đi được chưa"
"Cút"
Sau khi hắn tha cho cô ,cô càng không thể chậm chễ mà quay đầu rời đi , một chân sưng đỏ lên vì trật khớp cả người cứ run lên bước đi từng bước đã mấy lần cơ thể không đứng vững mà ngã xuống thấy vậy hắn đôi chân hắn cũng muốn bước đén đỡ nhưng rồi lại dừng lại quay người lên phòng .Tiếu Hi bước mãi cũng đến phòng ,vừa đến phòng cô liền tiến đến chiếc giường òa khóc .Không thể nhịn nữa bao nhiêu tủi nhục cô nhận lấy đã không thể kìm nén nữa ,cô đau lắm ,đau không tả nổi tại sao hắn lại có thể thốt ra những lời cay độc như thế ,cô cũng là người bằng da bằng thịt ,cô cũng biết đau mà .Mồ côi sao câu nói ấy 18 năm nay cô luôn được nghe nhưng thốt ra từ miệng hắn khiến cô chua chát ,giọng nói khinh bỉ ấy ,ánh mắt chán ghét đấy khiến cô vô cùng tủi nhục. Tất cả những thứ được gọi là Tự trọng cô còn không có .Mở lời để nói lời bênh vực cho bản thân cũng không thể . vừa khóc cô vừa lẩm bẩm "tôi mồ côi ,tôi mồ cô , tôi mồ côi haha đồ mồ côi ..." tiếng khóc như xé lòng cứ văng vẳng cả đêm,sau một lúc cơ thể cô nóng bừng như lửa đốt.
Hắn trở về phòng nằm xuống nhưng không ngủ được ,không hiểu sao hắn lại có cảm giác khó chịu không ngủ được. Suy nghĩ hắn bước đến nhà sau thành thục mở cửa phòng cô ra .Thấy thân thể co ro trên giường nước mắt rơi ướt cả gối miệng cứ không ngừng lẩm bẩm gì đó hắn nghé sát tai để nghe "Mồ côi ,độc ác ,rắn rết"
đó là những lời hắn thốt ra vừa nãy ,tim hắn như thắt lại muốn lay cô tỉnh nhưng cả người cô nóng bừng lên ,cả người run rẩy ,đôi môi khô khốc vẫn không ngừng nói ,hắn lay mạnh người cô ."Tỉnh lại mau tỉnh lại đi Này." Mặc cho hắn lay cô gái nhỏ vẫn không hề nghe thấy ,trong lòng hắn nóng lên ,vội kiếm lấy chiếc khăn vắt nước lạnh chườm cho cô ,tay không ngừng bóp tay chân cho cô ,sau một lúc vẫn không thấy đỡ hắn đành lấy khăn lau toàn bộ cơ thể cô .Vừa kéo khóa váy xuống đập vào mắt hắn là chi chít vết sẹo ,to có nhỏ có ,ngắn có ,dài có ,toàn bộ tấm lưng là vô vàn vết roi , tay hắn chạm nhẹ lên từng vết thương chưa lành hẳn ,chắc là đau lắm nhưng cô chưa từng kêu ca một lần nào .Hắn cũng có những vệt bỏng dài trên lưng ,giờ nhớ lại hắn còn sợ ,nỗi ám ảnh đấy khiến hắn đến tận bây giờ vẫn không thể quên ,từ lúc ấy hắn không bao giờ ăn đồ ăn nóng ,uống nóng ,cũng không bao giờ vào bếp nữa .Nhìn cô bây giờ còn thảm hơn cả hắn
.Nhìn những vết thương cũ lồi sẹo đến những vết thương chưa lành đôi mắt hắn tối sầm lại ,bàn tay run run không dám lau sợ cô rát . Trên lưng còn xuất hiện một vết sẹo dài dọc sống lưng .Nếu đổi lại đây là của Vy Vy hắn sẽ xót đến mức nào .Vô thức hắn chạm vào nó "Đau không".Đáp lại lời hắn là khoảng không tĩnh lặng ,đúng rồi giờ hắn hỏi thì ai nghe mà đáp chứ .Nhìn vào gương mặt gầy gò ấy thật sự là thảm hại .Hắn bước đến phía tủ lấy ra một lọ thuốc bôi .Tay hắn thuần thục bôi lên những vết thương của cô ,miệng thổi thổi chúng .Sau một lúc hắn mới bôi xong tấm lưng.Di chuyển đến chân cô mong rằng có thể lau cho người cô hạ nhiệt nhưng bên dưới cũng không khá hơn là mấy từ đầu gối trở lên cũng chi chít vết roi ,tím có ,xanh có ,thành sẹo có , khắp người cô đâu đâu cũng là vết sẹo
"Đồ ngốc đau sao không nói , đau sao không biết kêu lên hả cô đâu có câm"Không hiểu sao hắn lại thốt ra câu nói ấy
Tay hắn buông khỏi người cô muốn đứng lên đi khỏi nhưng lại nhìn thấy gương mặt không chút biến đổi ấy khiến hắn khó chịu vô cùng đành ngồi lại bôi hết vết thương .Nhìn xuóng bàn chân xưng vù vì trật khớp hắn lại tiếp tục tục nắn lại cho cô ,Cứ một lúc là phải thay khăn ướt liên tục ,lâu lâu cô còn lên cơn co giật khiến Hàn Cẩn lo lắng vô cùng , đôi tay không ngừng xoa bóp tay chân cho máu lưu thông dễ .Cả đêm hắn ngồi cạnh cô đến gần sáng cô hạ sốt mới trở về phòng
Hôm nay hắn có cuộc họp trong công ty nên vội vàng đi sớm ,không quên dặn bà Lâm kêu bác sĩ và nấu cháo cho cô.