Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 240



Tất cả ngọn đèn trong phòng đều tối đi, chỉ có ảnh tinh lơ lửng chợt hiện trên không trung, chiếu ra hình ảnh ban ngày Vệ Cẩn theo dõi Âu Long ghi lại.

Trang Dịch hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Âu Long trong ảnh tinh, không ngừng tua đi tua lại, suy nghĩ phương pháp Âu Long dùng để truyền tin tức.

Lôi Tu đề nghị để Trang Dịch đến chữa trị trận pháp Phụ Hồn điện là trong cuộc họp sáng sớm, nói cách khác, sáng sớm khi Âu Long ra ngoài truyền tin, còn chưa biết quyết định của Lôi Tu, cũng đã khẩn cấp ra tay trước.

Chẳng qua Âu gia có thể ẩn nấp ở Phụ Hồn điện lâu như vậy mà không bị phát hiện, làm việc tự nhiên là cẩn thận. Trang Dịch nhìn Âu Long trong ảnh tinh chỉ truyền đi một nửa tin tức, trong lòng cảm ơn Âu gia cẩn thận.

Âu Long chỉ thông qua trận pháp truyền đi một phần ba tin tức, còn lại hai phần ba, xem ra Âu Long là muốn chia ra hoàn thành trong vài ngày, nói cách khác, trước mắt dị ma còn chưa thu được đầy đủ tin tức, bởi vậy, cũng cho Trang Dịch cơ hội lợi dụng kẽ hở.

Trang Dịch cân nhắc quy luận truyền tin của Âu Long, sau đó ngón tay trượt trên không trung, dùng cách thức của Âu Long, từng bước thử tạo ra tin tức giả, làm cho dị ma tấn công sớm.

Không biết một lần lại một lần lặp lại mô phỏng theo bao nhiêu lần, động tác giơ tay của Trang Dịch càng ngày càng chậm, khi hoàn toàn dừng lại, đôi mắt Trang Dịch chợt bộc phát ra ánh sáng —— thành công!

Tuy rằng trong lòng kích động, nhưng tay lại vẫn như cũ vững vàng dừng giữa không trung, Trang Dịch tỉ mỉ suy nghĩ nguyên nhân thành công, rất lâu sau mới buông cánh tay mỏi nhừ xuống, nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục thử không biết mệt.

Cuối cùng, tốn mất hơn một nửa buổi tối, Trang Dịch rốt cuộc thành công mô phỏng ra phương pháp của Âu Long, chỉ cần ngày mai rời bến, có thể chặn tin tức của Âu Long lại, sau đó thay thế hắn, truyền tin tức lại cho dị ma!

Khóe môi Trang Dịch cong lên một nụ cười nhẹ, cả người hắn trầm tĩnh lại, tiếp theo dự định tính toán xem bản thân có bỏ sót chỗ nào hay không, hồn lực bị thu vào trong cơ thể, trừ ảnh tinh trước mặt ra, cả căn phòng một mảnh yên tĩnh.

Yên tĩnh?

Vẻ mặt Trang Dịch cứng lại, hắn mặt không thay đổi thả tinh thần lực ra, lặng yên không một tiếng động thử thăm dò bốn phía, khi phát hiện hồn lực trong trận pháp hắn bố trí bên ngoài không biết đã không còn lưu động từ lúc nào, sắc mặt Trang Dịch hơi đổi.

Hắn tiếp tục duy trì dáng vẻ thoải mái lúc trước, giả vờ đứng lên thả lỏng thân thể, sau đó tiện tay thu lại ảnh tinh, đi về phía ngăn tủ bên cạnh cánh cửa, giống như muốn bỏ ảnh tinh vào ngăn kéo.

Vị trí của ngăn tủ kia là nơi quan trọng nhất trong trận pháp này, chớp mắt Trang Dịch mở tủ ra kia, hắn đột nhiên đưa tay, ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái chấm trên trận pháp, nối liền hồn lực, trận pháp đông đặc lập tức bị Trang Dịch kích hoạt, đồng thời cũng truyền lại cho Trang Dịch một tin tức —— có người xông vào phòng của hắn!

Sau lưng truyền đến dao động hồn lực rất nhỏ, Trang Dịch lập tức xoay người nhìn ra phía sau, đèn trong phòng lúc này được đốt sáng, một con hổ cực lớn nhẹ nhảy lên ghế dựa, lười biếng nằm úp sấp trên ghế, nhìn chằm chằm Trang Dịch.

Tâm tình khẩn trương của Trang Dịch lúc này mới bình phục lại, sau khi nhìn thấy Lôi Tu, Trang Dịch mới hậu tri hậu giác nhận ra, tuy rằng hắn phát hiện khác thường, nhưng cũng không cảm thấy nguy hiểm, có thể thấy được người xâm nhập đã làm thân thể hắn bản năng sinh ra cảm giác nhận đồng, không có chút cảnh giác.

“Vệ Cẩn thế nào?” Khi Vệ Cẩn tạm biệt Trang Dịch nói chính là quay về nghỉ ngơi, nhưng sau khi Lôi Tu theo sau, Trang Dịch đoán bọn họ sẽ không quay lại nơi đó, dứt khoát trước một bước trở về phòng ngủ, nắm chặt thời gian nghiên cứu ảnh tinh Vệ Cẩn cho hắn, lúc này thấy Lôi Tu trở về, Trang Dịch không nhìn trò đùa dai của Lôi Tu, trực tiếp hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất.

Trang Dịch vốn tưởng rằng Lôi Tu sẽ biến thành người nói chuyện với mình, nhưng mà sau khi Lôi Tu nhìn chằm chằm Trang Dịch một lát, chóp đuôi giật giật, lực lôi điện màu tím lơ lửng trên không trung, dưới sự điều khiển của Lôi Tu, ghép thành hàng chữ [Tự hắn sẽ nghĩ thông suốt].

Lôi Tu vẫn là lần đầu tiên dùng phương thức này giao tiếp với Trang Dịch, Trang Dịch có chút nghĩ không thông vì sao Lôi Tu không biến thành người, thoáng nhíu mày nhìn Lôi Tu.

Lôi Tu bị Trang Dịch nhìn, hơi hơi quay đầu đi, mặt nghiêng đối diện Trang Dịch, tránh ánh mắt hắn.

Trang Dịch nhìn vẻ mặt này của Lôi Tu, tự nhiên hiểu được là chính nó không muốn biến thành người mà thôi.

Có lẽ là bởi vì lúc trước một đường lỏa thể, hiện tại biết xấu hổ?

Trang Dịch luôn cảm thấy lấy tính cách của Lôi Tu, lý do này hình như không quá đứng vững, nhưng mà hiện tại không tìm được cái cớ tốt hơn, hắn đơn giản cũng không lại nghĩ nhiều. Vệ Cẩn không có việc gì, Trang Dịch yên lòng, nói cho Lôi Tu kết quả nghiên cứu vừa rồi của mình.

Lôi Tu vừa nghe, ánh mắt màu đỏ sậm vừa lộ ra vẻ suy tư, sau đó, một loạt chữ lại một lần nữa lơ lửng trên không trung: [Rất tốt, Phụ Hồn điện đã đồng ý cho ngươi chữa trị trận pháp, ngay mai bắt đầu chính thức hành động. Ngươi yên tâm khống chế trận pháp, chuyện khác giao cho ta.]

“Ừ.” Trang Dịch gật gật đầu, theo hắn nói xong, cả căn phòng cũng rơi vào trong yên tĩnh.

Trang Dịch đợi vài giây, hình như không có gì muốn nói, thấy Lôi Tu vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt dường như có khác biệt rất nhỏ với ngày thường, lại kết hợp nó hôm nay không chịu biến hình, Trang Dịch mơ hồ có dự cảm không tốt, hắn nói: “Không còn sớm, chúng ta đều tự đi nghỉ ngơi đi.”

Lôi Tu nghe vậy, cũng không biết có phải Trang Dịch nhìn nhầm hay không, ánh mắt Lôi Tu lập tức sáng một chút, đầu hổ tròn tròn gật gật với Trang Dịch, giống như là đồng ý ý kiến của hắn.

Trang Dịch thấy thế, chờ nó đứng dậy rời đi, thế nhưng thân thể thật lớn của Lôi Tu lại vẫn không nhúc nhích, như là đang chờ Trang Dịch đi qua vậy.

Trang Dịch nhìn hiểu ý tứ ám chỉ trong ngôn ngữ tứ chi của Lôi Tu, đi đến bên cạnh Lôi Tu, đẩy đẩy thân thể nó, vào tay là lông hổ thật dày, cảm giác cực tốt, đầu ngón tay Trang Dịch kém chút không muốn rời, hắn vội vàng thu tay lại, nói: “Cường giả đệ nhất, hiện tại chúng ta ở Phụ Hồn điện, ngươi ta ở chung như vậy, rất dễ bị người nhìn ra manh mối…”

Lôi Tu nhìn Trang Dịch vô tội chớp chớp mắt, liếm liếm móng vuốt, giống như đang nói cho Trang Dịch, nó hiện tại chỉ là một con ma thú mà thôi, hơn nữa còn là ma thú được công nhận là của Trang Dịch.

Trang Dịch bị chiêu số vô lại này của Lôi Tu đánh bại, đối phương cắt thành hình thức hình thú, từ chối nói chuyện với hắn, thân thể thật lớn úp sấp trên ghế, trừ khi Trang Dịch sử dụng hồn lực, bằng không căn bản đẩy không đi.

Mà trên thực tế, chuyện như dùng hồn lực đuổi con hổ trước mặt này ra ngoài, Trang Dịch xác thực không làm được.

Lôi Tu nắm đúng nhược điểm của Trang Dịch, đêm nay liền cố ý ở chỗ này dính hắn, làm cho Trang Dịch thật không biết làm sao với nó.

Trang Dịch cũng biết mình cứ như vậy bị bắt chẹt, hắn mím môi, không lại nói gì với Lôi Tu, quay lưng đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lôi Tu nhìn bóng lưng Trang Dịch một lát, trong đầu lùng tìm trí nhớ khi ở Bardon, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn gì, Lôi Tu liền giống như trước đây, đuổi theo bước chân Trang Dịch, cùng Trang Dịch đi vào.

Trang Dịch vừa mới vào cửa, xoay người quả nhiên nhìn thấy Lôi Tu theo sau, sắc mặt hắn trầm xuống, vừa định nói cái gì, Lôi Tu lại há há miệng, để lộ hàm răng trong miệng ra cho hắn xem.

Trang Dịch sửng sốt, đây là… trước kia ở học viện Bardon cùng Ellen, khi bọn họ cùng nhau ở ktx, mỗi ngày hắn đều sẽ đúng giờ đánh răng cho Lôi Tu, dần dần, Lôi Tu liền nuôi thành thói quen, đến giờ liền há miệng chờ hắn phục vụ.

Từ sau khi Lôi Tu biến thành người, Trang Dịch cũng không còn chăm Lôi Tu rửa mặt như vậy nữa, thời gian cách một năm, cảnh tượng tương tự tái hiện, Trang Dịch nhất thời có chút trăm mối ngổn ngang.

“Ngao~” Lão hổ há miệng đến có chút mệt, từ trong cổ họng phát ra chút thanh âm, không to không nhỏ, lại rất đáng yêu.

Trang Dịch nhận mệnh khom lưng, lấy công cụ từ trong không gian, sờ sờ lông trên người Lôi Tu, đánh răng lau mặt, rửa móng vuốt cho nó.

Lôi Tu buông mắt nhìn vẻ nghiêm túc của Trang Dịch, suy nghĩ trong mắt hàng vạn hàng nghìn.

“Đây là ta làm cho ma thú Lôi Tu của ta.” Trang Dịch vừa lau đệm thịt cho Lôi Tu, vừa thấp giọng nói, bởi vì thanh âm ép đến rất thấp, thậm chí có chút khàn khàn, “Ngươi đoán được không sai, cho dù biết rõ ngươi là cường giả đệ nhất, ngươi không hoàn toàn là nó, nhưng nhìn thấy ngươi như thế này, ta cũng không thể từ chối… Ta không có cách nào từ chối nó.”

Trang Dịch nói xong, hoàn thành một bước tẩy rửa cuối cùng, ngẩng đầu đối diện với Lôi Tu.

Trang Dịch cảm thấy quan hệ giữa hắn cùng Lôi Tu hiện tại đang rơi vào trong hoàn cảnh rất lúng túng, Trang Dịch là một người vô cùng trắng đen rõ ràng, đó cũng là nguyên nhân mà kiếp trước, cho dù là khi còn chưa nhìn thấu bộ mặt thật của Thượng Thanh Vân, rõ ràng lúc trước Thượng Thanh Vân đối với hắn đặc biệt tốt, nhưng hắn vẫn không muốn đón nhận Thượng Thanh Vân.

Cái loại tốt mập mờ như gần như xa này tuyệt đối không phải kiểu Trang Dịch thích, cũng chính bởi vì vậy, đời này Trang Dịch mới có thể dễ dàng tiếp nhận Lôi Tu lúc trước như vậy. Bởi vì trái tim bọn họ là liên hệ với nhau, chỉ cần nguyện ý, hai bên có thể biết rõ ý nghĩ chân thật nhất của đối phương.

Đầy đủ an toàn, đầy đủ tín nhiệm.

Không nói khi bị dị ma đuổi giết lúc trước, hiện giờ quan hệ với Lôi Tu không nói rõ tả không được như vậy, Trang Dịch không muốn chơi cũng chơi không nổi, ánh mắt hắn nhìn sâu vào trong mắt Lôi Tu: “Nếu như, ngươi cho dù chỉ còn một chút tôn trọng ta… Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, có thể nói cho ta không?”

Im lặng làm người ngạt thở tản ra, áp lực hai người ở đây.

Trang Dịch giống như hiểu được cái gì, đứng dậy, trực tiếp đi vào trong phòng nghỉ, bóng lưng hắn giống như nhuộm khí lạnh, cứng ngắc lạnh lùng, hòa làm một thể với bóng đêm, tựa như ngay sau đó sẽ bị nuốt hết.

Lôi Tu trơ mắt nhìn bóng dáng Trang Dịch biến mất trong tầm mắt, ký ức trong đầu lại bắt đầu dâng lên cuồn cuộn, nó muốn nói cho Trang Dịch suy nghĩ chân thật của nó, nhưng mà lời nói đến bên miệng, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Nó vẫn như cũ chỉ có một phần trí nhớ, vẫn như cũ không phải Lôi Tu đầy đủ kia.

Tiếng đệm chăn bị xốc lên vang động rất nhỏ truyền ra, Lôi Tu giật giật vành tai, không biết đứng tại chỗ bao lâu, thẳng đến nghe được tiếng hít thở vững vàng của Trang Dịch, Lôi Tu lúc này mới nhấc bước chân, đi đến bên giường.

Trang Dịch đang nhắm mắt lại nằm trên giường, Lôi Tu nhìn khuôn mặt ngủ của hắn, có chút tâm loạn kề sát vào, nhắm mắt lại, hơi thở hòa làm một với Trang Dịch.

Cảm giác trong trí nhớ dần dần trở về, cho dù đã từng quên tất cả, cũng nhịn không được muốn chú ý hắn, hiện tại theo trí nhớ dần dần khôi phục, khát vọng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, gần như không thể khống chế.

Loại tình cảm xa lạ này xông loạn trong lòng, làm cho nó làm nhiều chuyện hoàn toàn không giống mình như vậy, không thể mở rộng cửa lòng với đối phương nhìn thấy một mặt mâu thuẫn tràn đầy dục vọng của mình, rồi lại nhịn không được ỷ vào hình thú tới gần thăm dò đối phương…

Cần gì phải quấn quýt như một nữ nhân vậy chứ, người này là Trang Dịch, hắn là Trang Dịch.

Vô thức khôi phục hình người, nam nhân cao lớn trần trụi nửa quỳ bên giường, gần gũi nhìn người trước mặt, chăm chú nhìn mỗi chi tiết trên mặt Trang Dịch, khuôn mặt trước giờ luôn sát phạt quyết tuyệt, sau một lát mâu thuẫn, Lôi Tu nhịn không được cúi đầu, muốn hôn môi Trang Dịch.

Ngay chớp mắt môi sắp chạm vào kia, Trang Dịch mở mắt: “Ta nói rồi, không cho phép ——”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên im bặt, chỉ để lại cả phòng yên tĩnh, một lát sau, cánh môi trăn trở đụng vào, thanh âm triền miên nhỏ vụn truyền ra.

Bên kia khế ước mở rộng cửa lòng không chút giữ lại, mạnh mẽ xông về phía Trang Dịch, gần như trong nháy mắt liền đánh vỡ phòng tuyến Trang Dịch cố gắng giữ lấy, khế ước nối liền, hắn gần như có thể nghe thấy linh hồn Lôi Tu rung động kêu vang.

Mê mang không tìm thấy bản thân, cùng với rõ ràng thấy hắn xa lạ, lại có dục vọng nhịn không được muốn gắt gao tới gần, hung hăng ôm hắn, đem đối phương tan vào thân thể.

“Ưhm…” Sau khi khế ước nối liền, biết được tất cả những suy nghĩ trong lòng Trang Dịch, động tác của Lôi Tu trở nên càng thêm mãnh liệt, lồng ngực hắn cùng Trang Dịch gắt gao dính sát, một tay chống bên giường của Trang Dịch, một tay kia vén lên tóc trên trán Trang Dịch, vuốt ve gò má hắn, từng bước cướp đoạt, giống như hận không thể ngay tại chỗ đem Trang Dịch dỡ ra ăn vào bụng.

Trang Dịch bị Lôi Tu hôn đến gần như không thở nổi, hắn nâng tay muốn đẩy Lôi Tu ra, lại đổi lấy giam cầm càng thêm mạnh mẽ của đối phương. Thân thể cao lớn trần trụi gắt gao áp bách Trang Dịch, theo Trang Dịch buông chống cự, Lôi Tu cắm một gối vào giữa hai chân hắn, đồng thời buông Trang Dịch đã sắp ngạt thở ra, sau đó từ khóe môi Trang Dịch hôn xuống, giống như dã thú liếm cằm cùng vành tai hắn.

Bị dục vọng mãnh liệt của Lôi Tu ảnh hưởng, lại thêm áp chế trên thân thể, sau nụ hôn kịch liệt, Trang Dịch hồng hộc thở dốc, có chút thất thần nhìn trần nhà, vành tai nhạy cảm bị ngậm vào khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi chạy trên vành tai, chỉ là chút ít động tác nhỏ, đã gần như làm toàn thân Trang Dịch tê dại.

Rất lâu không thân thiết với nhau, không chỉ có Lôi Tu sắp bị dục vọng bao phủ, Trang Dịch cũng gần như không thể khống chế bản thân, lại thêm cảm xúc của Lôi Tu thông qua khế ước ảnh hưởng đến hắn, đầu óc Trang Dịch lúc này hầu như trống rỗng, chỉ có ngón tay hơi hơi phát run, do dự có nên đẩy nam nhân này ra hay không.

Nhưng vào đúng lúc này, Lôi Tu lại dừng động tác hôn môi, hắn kề sát bên tai Trang Dịch, thở hổn hển, cưỡng chế kìm nén dục vọng của mình, làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Trang Dịch chậm rãi chuyển động mắt, nhìn vào mắt Lôi Tu.

“Cho ta một chút thời gian.” Hắn nghe được Lôi Tu nói như vậy, thanh âm trong bóng đêm trầm thấp mà khàn khàn, gần như muốn hòa tan Trang Dịch, “Lại cho ta một chút thời gian, để ta tìm được ngươi.”

Trang Dịch nhìn Lôi Tu thật lâu, lâu đến Lôi Tu gần như nghĩ rằng hắn sẽ không được trả lời.

“Được.”

Đến đây là hết hàng rồi, Lyl lại lặn tiếp đây và hẹn mn vào một ngày ko xa

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv