Trang Dịch còn chưa dứt lời, Lôi Tu lập tức quay đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nụ cười ôn hòa trên mặt Trang Dịch một lúc, Lôi Tu lại quay đầu lại, không dấu vết đánh giá La Đình Ân một lượt.
Nó có thể xác định trước đây nó chưa từng thấy nữ nhân này, nhưng mà… lại không khỏi cảm thấy nàng có chút quen thuộc. Từ vẻ mặt thái độ của Trang Dịch cùng nữ nhân này không khó suy đoán ra, bọn họ là người quen cũ.
Một nam hồn sư cùng một nữ hồn sư là người quen cũ, lần thứ hai gặp mặt, nữ hồn sư nhìn thấy nam hồn sư lập tức kích động đến run cả người… Nhìn thế nào quan hệ giữa hai người kia cũng có vẻ không tầm thường.
Lôi Tu chú ý một chú hồn sư sau lưng La Đình Ân, biểu cảm trên mặt không ít người đều rõ ràng biểu lộ, bọn họ có cùng một cách nghĩ với nó, xem ra không phải nó nghĩ nhiều!
“Ta còn tưởng rằng, đời này chúng ta đều rất khó gặp lại… không ngờ…” Trong mắt La Đình Ân lấp lánh vẻ kinh hỉ, nhìn Trang Dịch bình yên vô sự ôn hòa cười nhẹ, ý thức được bản thân vừa rồi hình như quá kích động, nàng lập tức điều chỉnh tâm tình của mình, từ từ bình tĩnh lại, đúng lúc này, La Đình Ân giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng hỏi Trang Dịch: “Lúc trước ta vẫn luôn không hề thấy ngươi, ngươi không phải từ đảo trung tâm hay Hải Lam đến đúng không?!”
Lời La Đình Ân nói lập tức làm cho hồn sư phía sau nàng cả kinh, tâm tình xem trò hay vừa rồi lập tức không còn, mọi người kinh ngạc nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu, lúc này mới ý thức được, trước đây bọn họ đúng là đều chưa từng thấy Trang Dịch.
Bất luận là khí chất xuất trần của Trang Dịch hay lão hổ lớn uy mãnh như Lôi Tu đây, gặp qua một lần đều không thể không có ấn tượng, nhưng một người một thú trước mắt này, lại là hoàn toàn xa lạ!
Trang Dịch gật gật đầu: “Chúng ta từ Rừng rậm Ma thú đến.”
“Làm sao có thể!” Có người ngạc nhiên kêu lên, “Từ sau khi dị ma phong tỏa, cũng không còn thấy có người có thể ra vào nữa mà!”
“Chẳng lẽ dị ma bị hồn sư bên ngoài tiêu diệt?”
“Chiến Hồn điện cùng Ngự Hồn điện cùng với Phụ Hồn điện hợp nhất sao?”
Cả nhóm hồn sư kinh hỉ suy đoán.
“Không, tạm thời chỉ có một mình ta đến đây.” Trang Dịch không rõ ràng lắm chi tiết của nhóm người trước mặt này, bởi vậy cũng không tiện nói quá nhiều, hắn nhìn La Đình Ân nói, “Các ngươi là học sinh học viện Hải Lam sao? Có chút tình huống, ta muốn nói trước mặt người Phụ Hồn điện học học viện Hải Lam.”
Các hồn sư nghe vậy, nhao nhao nhìn nhau một cái. Giống như Trang Dịch không dám lập tức tin bọn họ vậy, đám người kia lần đầu tiên nhìn thấy Trang Dịch, trong thời kỳ dị ma nhân loại hỗn chiến này, bọn họ tự nhiên cũng nhịn không được sinh lòng đề phòng.
La Đình Ân là đội trưởng đội giám sát này, hồn sư theo sau lưng đều nhìn về phía nàng, nhìn xem thái độ của nàng thế nào.
Trong lòng La Đình Ân cảm kích Trang Dịch, nếu như không có Trang Dịch, sẽ không có nàng hôm nay, nhưng nàng cũng sẽ không bởi vì sự cảm kích này mà mê muội đầu óc, nàng mới đến học viện Hải Lam một năm rưỡi, ngồi yên được trên vị trí hiện tại này, tự nhiên có chỗ hơn người riêng.
La Đình Ân trầm ngâm hai giây, ngẩng đầu nhìn Trang Dịch nói: “Ta có thể dẫn ngươi đến cho sư phụ của ta, còn có thể gặp được người cao hơn hay không, vậy phải xem biểu hiện của ngươi, nhưng mà, trước đó, ta muốn mang ngươi vào thành kiểm tra một chút, hy vọng ngươi có thể thông cảm.”
Trang Dịch nhìn vẻ xin lỗi trên mặt La Đình Ân, khẽ cười nói: “Được, không thành vấn đề.”
Nhóm người La Đình Ân là ngồi thuyền do trường học phân phát, nếu Trang Dịch đã trở về với bọn họ, cưỡi cá biển cấp năm không quá tiện, đơn giản đi lên cùng ngồi thuyền với bọn họ.
Lúc trước Trang Dịch thuận tay làm, thay đổi cuộc sống của La Đình Ân, hiện tại rốt cuộc gặp được Trang Dịch, chuyện đầu tiên lại là việc chung làm chung kiểm tra tình huống của Trang Dịch, tuy rằng La Đình Ân cho rằng cách làm của mình là chính xác, nhưng khó tránh khỏi có chút áy náy với Trang Dịch, sau khi đón Trang Dịch lên thuyền, La Đình Ân đầu tiên là cho Trang Dịch một chút đồ ăn, sau đó nói: “Từ nơi này đến bờ còn phải đi hơn hai giờ, ngươi lặn lội đường xa mệt mỏi, lát nữa kiểm tra còn cần hao phí không ít hồn lực, không bằng trước vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát?”
Trang Dịch không cảm thấy mệt, nhưng hắn phát hiện tâm tình Lôi Tu hình như không tốt lắm, vẫn luôn đảo vòng quanh hắn, không cho phép bất cứ kẻ nào đến gần.
Nhìn ánh mắt lúc có lúc không nhìn về phía Lôi Tu của hồn sư bốn phía, Trang Dịch nghĩ thầm: có lẽ cường giả đệ nhất không thích dạng hình thú bị người nhìn chằm chằm vào?
Lại nói, trước đây Lôi Tu cũng thích cùng một chỗ với Trang Dịch, không thích nơi nhiều người.
Vì thế, Trang Dịch gật đầu, đi theo La Đình Ân về phía phòng nghỉ, nào biết cửa vừa mở ra, Trang Dịch còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng trong phòng, Lôi Tu liền xung phong xông vào, sau khi vòng một vòng ở bên trong, nó liên tục nhảy mũi ba lần, sau đó dùng tốc độ tên lửa chạy ra, dùng đệm thịt đập đập cẳng chân Trang Dịch, đầu hướng phía trước, ý bảo Trang Dịch đổi một chỗ.
La Đình Ân nhìn hành động của Lôi Tu, lúc trước khi Trang Dịch cứu La Đình Ân, Lôi Tu cũng ở bên cạnh, La Đình Ân có ấn tượng khắc sâu với Trang Dịch, tự nhiên sẽ không quên ma thú Lôi Tu này.
Từ sau khi đại chiến dị ma bùng nổ, dân cư đại lục giảm mạnh, không ít người đều chết trong trận chiến tranh này, La Đình Ân không nghĩ tới không chỉ Trang Dịch còn sống, con hổ này cũng thật tốt, khỏe mạnh vô cùng. Bên cạnh luôn luôn có một sinh mệnh cùng, cho dù là một con ma thú, nhìn cũng làm người đặc biệt hâm mộ.
La Đình Ân không biết thân phận chân thật của Lôi Tu, ánh mắt nhìn con ma thú này đặc biệt từ ái: “Nó không thích nơi này sao?”
Trang Dịch: “Khụ… Có lẽ thế.”
Lôi Tu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn La Đình Ân một cái, kết quả vừa vặn đối diện với La Đình Ân. Tuy rằng bình thường Lôi Tu đối xử với người lạnh lùng, nhưng sức quan sát lại không yếu, một cái nhìn nhìn thấu ánh mắt La Đình Ân, thật sự là giống như một nữ chủ nhân nhìn ma thú nuôi trong nhà vậy, lông tơ toàn thân Lôi Tu dựng lên, hắt hơi một cái, khó chịu nghiêng đầu, tần suất dùng đệm thịt vỗ Trang Dịch càng cao.
La Đình Ân nhầm dáng vẻ quay đầu khó chịu của Lôi Tu là xấu hổ, lại nhìn động tác nhỏ trên chân Lôi Tu, nàng mỉm cười: “Thật là một tiểu tử dễ xấu hổ, xem ra bị nó nhìn thấu rồi.”
“Nhìn thấu cái gì?” Trang Dịch tò mò nói, rõ ràng hắn mới là người biết chân tướng, nhưng vì sao hỗ động giữa một người một thú trước mắt hắn nhìn lại có chút không hiểu lắm?
Mặt La Đình Ân đỏ lên: “Gian phòng nghỉ này là của ta.”
“Hả.” Trang Dịch sửng sốt, “Cảm ơn ngươi, nhưng mà…”
“Ta không có ý gì khác.” La Đình Ân nhìn vẻ mặt Trang Dịch có chút lúng túng, vội vàng xua tay nói, “Ta là đội trưởng, phòng nghỉ là tốt nhất, ta chỉ là hy vọng các ngươi có thể thoải mái một chút mà thôi.”
Trang Dịch gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười.
Vẻ mặt này cùng tình hình trong ngõ nhỏ một năm rưỡi trước chồng lên nhau, nhưng cũng chỉ trong thời gian một năm rưỡi ngắn ngủi này, tất cả bên người lại đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong lòng La Đình Ân không khỏi muôn vàn cảm khái, đồng thời, tuổi nàng lớn hơn Trang Dịch, nhìn Trang Dịch hình dạng thiếu niên, nhịn không được liền nở nụ cười, trong lòng có cảm kích với ân nhân cứu mạng này, cũng có một chút tỷ tỷ yêu mến đệ đệ.
Lôi Tu nhìn Trang Dịch cùng La Đình Ân nói chuyện, liếc trao đổi ánh mắt giữa hai người bọn họ, thấy lực chú ý của Trang Dịch hoàn toàn ở trên người La Đình Ân, rõ ràng hoàn toàn xem nhẹ đường đường cường giả mạnh nhất đại lục là nó đây, biết chiêu dùng đệm thịt vỗ nhu hòa như vậy không có hiệu quả, Lôi Tu cong đuôi, trực tiếp không khách khí quấn lấy cổ tay Trang Dịch, kéo hắn đi.
Lòng bàn tay Trang Dịch bị đuôi Lôi Tu quấn lấy, bản năng lật tay cầm lấy thứ vòng quanh nó, Lôi Tu thấy Trang Dịch rốt cuộc cúi đầu, cái đuôi nó linh hoạt thu lại, tự nhiên buông sau người, sau đó đạp lên nhịp chân độc hữu của động vật họ mèo, đi về phía trước.
Trang Dịch vẫy tay với La Đình Ân, đuổi kịp bóng dáng Lôi Tu.
Lôi Tu lựa chọn một gian phòng nghỉ ở tận trong góc. Chiếc thuyền này là chuyên dùng cho đội ngũ kiểm soát của La Đình Ân, có tổng cộng bảy hồn sư, mà có tám gian phòng ngủ, cho nên gian cuối cùng này vẫn luôn không có ai ở, may mà vẫn duy trì sạch sẽ chỉnh tề.
Sau khi Trang Dịch cùng Lôi Tu đi vào ngồi, La Đình Ân ở lại một lát, đại khái nói chuyện với Trang Dịch vài câu, cũng không tiếp tục quấy rầy, đứng dậy rời đi.
La Đình Ân đi rồi, Trang Dịch ngồi ở trên ghế, rơi vào suy nghĩ.
Lôi Tu nằm sấp trên giường nhìn mặt nghiêng của Trang Dịch, thấy ánh mắt Trang Dịch trầm tĩnh nhìn một hướng, cả buổi vẫn đều không nhúc nhích, nó nhịn không được có chút nghĩ lệch. Không biết vì sao, nhìn Trang Dịch đến gần người khác, tâm tình của nó lại đặc biệt cáu kỉnh, lúc trước nhìn thấy Trang Dịch cùng hd ở cùng một chỗ chính là như vậy, hiện tại biến thành hình thú gần gũi nhìn thấy Trang Dịch hỗ động với người khác, loại cảm xúc bực bội này của nó lại tăng lên vài lần, hận không thể đuổi tất cả người đến gần Trang Dịch đi.
Không chỉ như thế, cho dù là hiện tại, ngay cả suy nghĩ của người trước mắt này nó cũng muốn khống chế, vừa nghĩ tới trong đầu Trang Dịch nghĩ đến người nào đó nó không biết, Lôi Tu lại hận không thể xông lên đánh gãy Trang Dịch nghĩ.
Loại cách nghĩ này rất ngu xuẩn, là một hồn sư lý trí, tự chủ của nó luôn luôn rất mạnh, mỗi người đều có ham muốn, Lôi Tu là cường giả mạnh nhất đại lục, loại thân phận đặc biệt này, càng có thể cho nó đem tham lam cùng dục vọng trong lòng lộ ra ngoài, thế nhưng, nó nhất định phải kiềm chế bản thân, nhất định phải mọi lúc đè nén các loại dục vọng trong lòng xuống, làm người bình tĩnh lý trí, mới có thể dẫn dắt Hồn điện cùng toàn bộ nhân loại, đi về phương hướng chính xác.
Qua nhiều năm như vậy, Lôi Tu thờ ơ tiền tài, thờ ơ quyền thế, thân phận địa vị vân vân, theo nó bế quan tu luyện, cũng đều không đếm xỉa đến, những ham muốn rất nhiều người đều không thể tránh này, nó đều có thể bình tĩnh loại bỏ, hiện tại có dục vọng khống chế không bình thường với Trang Dịch như vậy, nó hẳn cũng là khắc phục!
Lôi Tu một bên ở trong lòng cảnh cáo bản thân, một bên tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Trang Dịch.
Xúc động xông lên cào một cái hấp dẫn lực chú ý của Trang Dịch không ngừng mê hoặc tự chủ luôn làm nó kiêu ngạo, cảm xúc phiền muộn lan tràn trong lòng, Lôi Tu có chút cáu kỉnh vẫy đuôi, móng vuốt vô thức cào cào lên gối đầu, dưới móng vuốt sắc nhọn không ngừng cào cấu của Lôi Tu, từng sợi lông nhung không ngừng may ra từ trong ruột gối, hai mắt Lôi Tu đều gắt gao nhìn chằm chằm Trang Dịch, một chút cũng không chú ý đến điều này.
Đuôi mắt Trang Dịch quét đến có thứ gì lông xù màu trắng đang nhúc nhích, hắn tò mò quay đầu nhìn lại, chiếu vào mắt chính là con hổ cực lớn nằm sấp trên giường, xé rách cái gối đầu đáng thương, nhìn qua thật sự giống như một đứa trẻ không được người lớn yêu thương vậy.
Lôi Tu vẫn luôn chặt chẽ chú ý Trang Dịch, tự nhiên cũng trước tiên phát hiện ánh mắt Trang Dịch dừng trên người mình, khi Trang Dịch chú ý tới đám lông vịt bay loạn kia, Lôi Tu đương nhiên cũng lập tức phát hiện không đúng.
Lúc như thế này luống cuống tay chân vồ lông vịt hiển nhiên không phải là hành động cường giả đệ nhất đại lục nó có thể làm ra, Lôi Tu đành phải mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh thu móng vuốt lại, không dấu vết đem gối đầu giấu xuống dưới bụng, không nhìn đám lông nhung bay đến bay đi kia, chân trước duỗi thẳng, ngẩng đầu lên tràn đầy uy nghiêm đối diện Trang Dịch, giống như vừa rồi cào tim cào phổi không phải nó.
“Lôi Tu?” Trang Dịch nhịn không được gọi một tiếng.
Lôi Tu giật giật vành tai, nâng mi liếc mắt nhìn Trang Dịch một cái.
“Cái mũi.” Nhìn con hổ lớn uy nghiêm này, Trang Dịch dùng ngón tay chỉ chỉ.
Vành tai Lôi Tu lại giật giật, sau đó chậm rãi chuyển động con mắt, nhìn về phía cái mũi nó…
“Hắt xì!” Hắt xì vang dội lập tức vang lên trong phòng nghỉ, cường giả đệ nhất uy nghiêm luống cuống tay chân đứng lên, kết quả không chú ý một chút, chân sau đạp lên gối đầu đã bị cào rách, ngay sau đó, càng nhiều lông nhung bay múa lên, tán loạn đầy trong phòng.
Cùng với tiếng hắt xì vang dội của lão hổ không ngừng vang lên, đồng thời còn có tiếng Trang Dịch cười ha ha.
Nhưng mà đúng lúc này, con thuyền của đội giám sát đột nhiên bị bên ngoài va chạm, cả thân thuyền đều lay động một chút, La Đình Ân lập tức đi lên boong thuyền, tức giận quát: “Âu Linh, ngươi đang làm gì!”