Trong giây lát mẫu tinh tinh nhào tới kia, hổ lớn màu đen của Lôi Tu cũng rít gào xông lên, lôi quang màu tím lóe ra, ánh sáng chợt xuất hiện trong bóng tối làm đau mắt mẫu tinh tinh, mẫu tinh tinh nâng một bàn tay lên che khuất đôi mắt, tay kia thì nắm thành nắm vung về phía con hổ đen cực lớn kia.
Hồn lực hùng hậu va chạm với lôi điện, tia lửa văng khắp nơi, toàn bộ diện mạo của mẫu tinh tinh cũng hiện ra trước mặt Trang Dịch dưới ánh sáng chiếu rọi.
Thân thể không có lông giống như mấy năm trước, làn da màu đen đỏ lộ ra bên ngoài, mẫu tinh tinh càng cao lớn hơn trước kia ưỡn ngực, trong chớp mắt cái đuôi hổ lớn kia hung hăng đánh tới, mẫu tinh tinh dùng hồn lực ngưng hóa ra một cành cây ở trên không trung, cánh tay nó dựng ngược treo trên cành, thân thể treo lơ lửng tránh khỏi một kích nặng nề kia của con hổ, sau đó thân thủ linh hoạt xoay chuyển trên không trung, định một phát dẫm lên lưng để bắt lấy nó.
Nào biết trong nháy mắt đó Lôi Tu lại thu hổ lớn màu đen về, mẫu tinh tinh trượt chân, trọng tâm không ổn định, bất đắc dĩ chỉ có thể chọn hạ xuống đất rồi đánh tiếp ——
Mà Trang Dịch luôn luôn ở bên cạnh chờ thời cơ ra tay, lại không có cho nó cơ hội chậm rãi ổn định cơ thể.
Trong khoảnh khắc mẫu tinh tinh đạp hụt đó, Hướng Âm Quỳ vẫn ẩn nấp ngắm chuẩn thời cơ ra tay, vô số hạt hoa thổi quét về phía mẫu tinh tinh, đặc biệt là những bộ phận yếu ớt nhất, hạt Hướng Âm Quỳ càng dày đặc!
Mẫu tinh tinh thấy thế, lập tức kêu lên quái dị, dùng hồn lực hình thành tấm chắn đặt quanh người, mặc dù tốc độ bắn phá của hạt hoa Hướng Âm Quỳ rất nhanh, nhưng dao động hồn lực truyền ra lại không phải rất mạnh, sau khi mẫu tinh tinh bố trí xong lá chắn thì cũng không chú ý Hướng Âm Quỳ nữa, mà đặt lực chú ý lên người con hổ cực lớn kia của Lôi Tu.
Con hổ đen nằm rạp xuống, vận sức chờ phát động, mẫu tinh tinh đang định tiên phát chế nhân, bắt lấy con hổ khó chơi này trước rồi lại đi chỉ huy đàn ma thú, đúng lúc này, vài tiếng “xẹt xẹt” quỷ dị từ bên cạnh truyền đến.
Trong lòng mẫu tinh tinh dâng lên một dòng dự cảm không ổn, vừa quay đầu nhìn, “rầm rầm”, mấy tiếng nổ do hồn lực va chạm truyền ra, năng lượng sinh ra do va chạm hầu như đều đánh thẳng về phía mẫu tinh tinh, thậm chí không cho nó thời gian phản ứng, sức bùng nổ kia đã bao trùm cả thân thể nó, trong lúc nguy cấp, mẫu tinh tinh theo bản năng dùng cánh tay ôm lấy đầu bảo vệ bộ phận quan trọng, sóng nhiệt thổi quét, làn da không có lông bảo vệ của mẫu tinh tinh bị nóng đau, nó không tự chủ được há miệng kêu rên.
Thực lực tổng thể của mẫu tinh tinh rất mạnh, lực phòng ngự tự nhiên không yếu đến chỗ nào, đừng nhìn lúc này nó bị bỏng, một khi thoát khỏi phạm vi tấn công của Hướng Âm Quỳ, cho nó thời gian vài phút đồng hồ để khôi phục, nhất định lại bắt đầu sinh long hoạt hổ.
Trang Dịch điều khiển Hướng Âm Quỳ không ngừng bắn phá, vây mẫu tinh tinh ở tại chỗ, đồng thời, Lôi Tu khống chế con hổ do lôi điện tạo thành hạ lưới điện ở bốn phía mẫu tinh tinh, dự định bắt sống nó.
Mẫu tinh tinh bị Hướng Âm Quỳ bao vây không thể di chuyển cảm nhận được nguy hiểm, nó chịu đau quay đầu nhìn con hổ cực lớn kia, biết chính mình đã rơi vào trong nguy hiểm cực độ, dưới sự giáp công của hai hồn thú mạnh, còn tiếp tục như vậy thì rất có thể hôm nay nó sẽ chơi xong ở chỗ này, hai tay ôm đầu của mẫu tinh tinh buộc chặt, nó chậm rãi ngồi xổm xuống, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, trong ánh sáng do tia sét cùng Hướng Âm Quỳ nổ mạnh sinh ra, thân thể mẫu tinh tinh dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến lớn một lần nữa!
Làn da màu đen đỏ dần dần trở nên trắng hơn, mơ hồ lộ ra màu vàng kim, lấy đầu mẫu tinh tinh làm điểm bắt đầu, lan tràn ra toàn thân —— cuồng hóa!
Khi mẫu tinh tinh đứng lên, đôi mắt nó đã hoàn toàn biến thành đỏ như máu, răng nanh trong miệng trở nên càng dài càng sắc bén, nó há miệng phát ra một tiếng kêu hùng tráng, cánh tay đầy cơ bắp cuồn cuộn ngưng tụ lốc xoáy hồn lực mạnh mẽ, hung hăng vung lên, nắm tay đánh về phía Hướng Âm Quỳ, chớp mắt, hạt hoa bị khí quanh nắm tay thổi tan, Hướng Âm Quỳ cũng bị ảnh hưởng, đóa hoa bị thổi không ngừng lay động.
Không ngờ sau khi mẫu tinh tinh cuồng hóa lại có thể phát ra năng lực như vậy, Trang Dịch vội vàng tăng mạnh hồn lực phát ra cho Hướng Âm Quỳ, đồng thời cùng Lôi Tu thay đổi vị trí, muốn một trước một sau bao vây mẫu tinh tinh.
Mẫu tinh tinh thấy thế, tiếng kêu trong miệng càng thêm vang dội, nó nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu, hai nắm tay hung hăng đập vào ngực, trong ánh sáng vàng văng khắp nơi, mẫu tinh tinh nhìn con hổ đen lớn vọt về phía mình, nó lại một lần tứ chi chạm đất, xông về phía con hổ cực lớn kia!
Trong khi nhanh chóng chạy vụt đi, hồn lực phóng ra bên ngoài của mẫu tinh tinh cùng với ánh sáng vàng giao nhau, tạo thành một hình cầu thật lớn, màu vàng kim cùng màu tím của con hổ lớn tạo nên sự đối lập rõ ràng, hồn lực tản ra trong không khí giống như bị hồn thú cùng ma thú này hấp dẫn, tất cả đều vặn vẹo bay tới, ngay trong chớp mắt con hổ đen lớn cùng với mẫu tinh tinh sắp va chạm giao thủ với nhau, đột nhiên, mẫu tinh tinh chợt thay đổi phương hướng, chạy về phía bên trái!
Lúc này lực lôi điện của hổ đen đã xẹt qua ánh sáng vàng quanh người mẫu tinh tinh, tiếng ma sát chói tai thổi quét bốn phía, trong ánh sáng vặn vẹo, cánh tay phải của mẫu tinh tinh bị con hổ đen lớn cắn một cái, mẫu tinh tinh bỏ qua tấn công chỉ lo chạy trốn bị đau phát ra tiếng kêu thê lương, sau đó thân thể chợt dùng lực, rút tay khỏi miệng con hổ, kéo vết thương máu chảy đầm đìa, mẫu tinh tinh chạy trốn không quay đầu lại!
Mấy người Trang Dịch không nghĩ đến mẫu tinh tinh lại có thể lâm trận bỏ chạy, không chỉ buông tha tấn công, ngay cả đám ma thú thủ hạ kia cũng không để ý!
Tuy rằng bị thương, nhưng tốc độ chạy trốn của mẫu tinh tinh vẫn cực nhanh, dù cánh tay phải bị thương, tốc độ của ba chi còn lại vẫn cứ nhanh vô cùng, sau khi chạy được một thời gian, mẫu tinh tinh ngưng hóa hồn lực thành dây leo treo trên các tòa kiến trúc ở bốn phía, sau đó bay tới bay lui xuyên qua giống như khi ở trong rừng, nhóm Ô thành chủ Uông đội trưởng cách đó không xa đều tự có nhiệm vụ đối phó ma thú, Bạch Hạc cùng sóc con thì đang giúp đám học sinh kia đỡ phần lớn đàn ma thú, phòng ngừa bọn chúng đi vào trong thành thương tổn bình dân, không rút được người để ngăn mẫu tinh tinh lại, chớp mắt, bóng dáng mẫu tinh tinh liền biến mất trong đêm đen.
Tuy rằng tiếc nuối không thể bắt được mẫu tinh tinh, nhưng mà bọn họ ngăn chặn ma thú vốn là vì mục đích đe dọa chúng nó, làm cho chúng nó không tiếp tục không kiêng nể gì mà trộm lương thực, thấy mẫu tinh tinh mang vết thương chạy trốn, hẳn là cũng chịu đủ giáo huấn, Trang Dịch cùng Lôi Tu đang định thu tay đi giúp đỡ người khác, đúng lúc này, một hồn sư không biết tên đứng ở bên cạnh khiếp vía thốt lên: “Phương hướng con mẫu tinh tinh kia chạy trốn…”
“Làm sao vậy?” Lôi Tu lập tức nhìn về phía hắn.
“Tuy là nó chạy ra ngoài thành, thế nhưng bên đó có một con đường có thể đi thông vào trong thành…”
Trang Dịch cùng Lôi Tu cả kinh, hai người lập tức đuổi theo hướng mẫu tinh tinh chạy trốn.
Đây là một con hẻm nhỏ đã bỏ hoang, không còn cư dân ở lại, bốn phía tối đen một mảnh, trên vách tường mọc đầy rêu xanh ẩm ướt vì khí hậu ẩm, dưới chân một mảnh lầy lội, mẫu tinh tinh là dùng hồn lực hóa thành dây leo chạy trốn, trên đường căn bản không lưu lại vết chân của nó.
Trang Dịch thấy bọn họ đã cách hồn sư thành Bích Xuân rất xa, lúc này đang chiến đấu, hồn sư thành Bích Xuân hẳn là cũng không có tâm tư chú ý đến bọn họ, Trang Dịch dừng bước lại: “Chỉ dựa vào chân không thì không đuổi kịp con mẫu tinh tinh kia, ta hóa thú mang ngươi đi.”
Lôi Tu nhìn Trang Dịch một cái, ánh mắt kia thâm thâm, trầm trầm, có loại ý vị Trang Dịch không nói ra được.
Trang Dịch tránh ánh mắt Lôi Tu, hắn thu Hướng Âm Quỳ về, thả Thôn Thiên Cự Ưng ra.
Trang Dịch ngưng tụ hồn lực sau lưng, đôi cánh ưng chậm rãi mở ra phía sau, cánh dài đến ba mét, ở trong con hẻm nhỏ căn bản không mở rộng ra được, Trang Dịch thu cánh, dùng hồn lực nâng thân thể mình lên, sau khi lơ lửng đến vị trí đủ không gian, đôi cánh ưng cực lớn kia mở ra, lông vũ màu nâu ở dưới ánh mặt trời tối mờ uy phong lẫm liệt, làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của Trang Dịch, đối lập rõ ràng thật sâu hấp dẫn ánh mắt Lôi Tu.
Trang Dịch chớp chớp mắt vài cái, hắn thú hóa hai bộ phận trên cơ thể, một là cánh tiện cho hắn lên không, thứ còn lại chính là đôi mắt, thị lực của chim ưng có thể giúp hắn rõ ràng bắt giữ được bóng dáng mẫu tinh tinh.
Thấy Lôi Tu đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn hắn, Trang Dịch điều khiển cánh bay thấp xuống, nghiêng người xẹt qua bên cạnh Lôi Tu, Lôi Tu nhanh chóng phối hợp nhảy lên cánh Trang Dịch, đôi tay nắm ở gốc cánh, thân thể cùng Trang Dịch chồng lên nhau.
Thêm một người trên lưng, Trang Dịch lập tức cảm thấy nặng hơn không ít, hơn nữa gốc cánh là khu vực tương đối nhạy cảm của Thôn Thiên Cự Ưng, sau khi Trang Dịch thú hóa, cảm giác ở nơi này cũng trở nên đặc biệt nhạy bén, bàn tay Lôi Tu lạnh như băng cầm vào cánh Trang Dịch, lòng bàn tay xuyên qua lông vũ sít sao dán cùng một chỗ với làn da hắn, Trang Dịch quay lưng về phía Lôi Tu mà không hiểu sao hai má có chút nóng lên.
Hắn vô thức giật giật người, thấp giọng nói: “Ta bay lên.”
“Được.” Lôi Tu nói, sau đó một bàn tay chợt buông ra, ngược lại giữ trên thắt lưng Trang Dịch.
Thân thể hai người lập tức dính chặt, sau lưng Trang Dịch bị bắt dán trên ngực Lôi Tu, bởi vì phần thắt lưng thắt nhỏ nên không đụng vào bụng Lôi Tu, nhưng mông lại hầu như lập tức chống ở người dưới của Lôi Tu.
Chặt chẽ dính cùng một chỗ như vậy, thân thể Trang Dịch tê rần, cuối cùng hiểu được vì sao vừa rồi Lôi Tu lại dùng loại ánh mắt ấy nhìn hắn.
Đến khi cảm giác được bộ vị nào đó chống ở sau mông hình như dần dần nổi lên phản ứng, thân thể Trang Dịch hoàn toàn cứng đờ, hắn máy móc đập cánh bay lên không trung, cố gắng không để ý người sau lưng kia, sau đó ngưng tụ hồn lực còn lại ở mắt, dùng toàn lực lấy phương pháp nhanh nhất tìm kiếm bóng dáng mẫu tinh tinh.
Thân thể treo lơ lửng, cánh đập đập kéo theo thân thể Trang Dịch cũng hơi có phập phồng, Lôi Tu chặt chẽ giữ lấy thắt lưng Trang Dịch, không cho hắn dịch đi một chút, cảm thụ cái mông no đủ tràn đầy co dãn cao thấp ma sát chỗ mẫn cảm của mình, ngón tay Lôi Tu càng nắm chặt gốc cánh, tuy rằng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lôi Tu, nhưng vành tai phiếm hồng lại làm cho Lôi Tu nhìn trộm được cảm xúc trong lòng Trang Dịch, hắn có chút không nhịn được cúi đầu, hơi hơi chống cằm lên bả vai Trang Dịch, liền tư thế này, trong đầu miên man bất định.
Trang Dịch cảm thấy hơi thở nóng rực của Lôi Tu không ngừng phun lên bên tai cùng vị trí nhạy cảm trên cổ hắn, tuy cảm giác được Lôi Tu không phải cố ý, nhưng hắn vẫn cứ thấy vô cùng mất tự nhiên, đúng lúc này, đồng tử của Trang Dịch đột nhiên co rút lại, ánh mắt tập trung một vị trí: “Tìm được nó!”
Lôi Tu chợt mở mắt, ánh mắt nhìn lại theo hướng Trang Dịch chỉ, theo Trang Dịch càng bay càng thấp, Lôi Tu cũng nhìn rõ vị trí của mẫu tinh tinh —— một cửa hàng trang phục nữ.
Mẫu tinh tinh lúc này đã biến trở về màu đỏ đen, đang cõng một cái bao lớn, không kiêng nể gì chạy loạn trong cửa hàng trang phục, nhìn thấy cái gì thuận mắt thì lập tức bỏ nó vào trong bao, trong đó bao gồm cả một số quần áo và vật dụng hằng ngày, còn có một số thứ riêng tư của nữ giới.
Trang Dịch là nam, loại cửa hàng này từ trước đến giờ đều là chỉ đi ngang qua chưa bao giờ vào, thấy mẫu tinh tinh lại đi trộm mấy thứ này, hắn nhất thời có loại cảm giác vô cùng muốn cười.
Mẫu tinh tinh cũng cần dùng mấy thứ này?
Bởi vì Trang Dịch bay là cần không ngừng sử dụng hồn lực, bởi vậy mẫu tinh tinh đang trộm được một nửa động tác chợt dừng lại, chớp mắt ngẩng đầu lên, một ánh mắt liền phát hiện Trang Dịch đang chuẩn bị bay thấp hạ cánh.
Đột nhiên bị truy sát đến, mẫu tinh tinh hoảng sợ, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ ngốc vụng của Trang Dịch lúc rơi xuống kia, nó lập tức không khách khí chỉ vào Trang Dịch, ôm bụng há miệng không ngừng phát ra âm thanh, giống như đang cười nhạo Trang Dịch vậy.
Lôi Tu đang ôm chặt Trang Dịch thấy thế, lập tức đưa tay, một chưởng tâm lôi(1) đánh qua, bổ trúng giữa đầu mẫu tinh tinh.
Tốc độ của chưởng tâm lôi cực nhanh, uy lực lại không đủ lớn, cũng không tạo thành thương tổn gì cho mẫu tinh tinh, nhưng mà tuy không làm nó bị thương, lại làm cho đầu nó cháy đen một mảng.
Mẫu tinh tinh xoay đầu qua, xuyên thấu qua tấm gương trong cửa hàng nhìn thấy bộ mặt đen như đáy nồi của mình, lập tức phẫn nộ lau lau mặt, quay ra rống to vài tiếng với Lôi Tu, thấy Trang Dịch sắp rơi xuống đất, mẫu tinh tinh biết mình không phải đối thủ của hai người trước mắt kia, nó cõng một bao vật dụng nữ, bốn chân chấm đất, hơi hơi nghiêng người về phía Trang Dịch cùng Lôi Tu trào phúng vỗ vỗ mông mình, xoay người lần nữa chạy xa, lần này, phương hướng nó chạy trốn là ngoài thành.
“Muốn đuổi không?” Tuy rằng mẫu tinh tinh chạy trốn, nhưng vẫn còn không ít ma thú ở trong thành, mặc dù có Bạch Hạc với sóc con chống, nhưng mà nếu như Trang Dịch cùng Lôi Tu trở về, có thể giải quyết trận chiến càng nhanh.
Năng lực chỉ huy trong chiến đấu của Lôi Tu còn tốt hơn Trang Dịch, kế hoạch lần này là do Lôi Tu quyết định, lúc này Trang Dịch trực tiếp hỏi thăm Lôi Tu.
“Đuổi, nhưng mà không phải hiện tại.” Lôi Tu nhìn chằm chằm hướng mẫu tinh tinh rời đi, “Ta có để lại hồn lực trên người nó, đợi nó chạy xa, cho rằng mình an toàn thì chúng ta mới theo sau.”
“Bây giờ chúng ta trở về dưới tường thành?”
“Không.” Lôi Tu nói xong, quay đầu nhìn về phía cửa hàng vừa mới bị mẫu tinh tinh lật cho lộn xộn, hắn kéo tay Trang Dịch qua, mang theo hắn đi qua từng nhà một: “Trừ đồ ăn ra, còn lại tất cả đều là cửa hàng có liên quan đến đồ dùng của nữ giới…”
Trang Dịch nghĩ đến lúc trước khi mới gặp được mẫu tinh tinh cấp sáu, cách trang trí tổ của nó, bên trong làm chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa còn có trang phục của nhân loại, đặc biệt nó thích nhân loại, có thể thấy, về mặt tính cách, con mẫu tinh tinh này đã vô cùng tiếp cận nhân loại, thậm chí có thể nó còn cho rằng mình là nhân loại…
Nhưng mà, Lôi Tu lại cho ra kết luận hoàn toàn không giống Trang Dịch: “Trong tay nó có nữ tính nhân loại.”
“Cái gì?!” Trang Dịch ngạc nhiên, không phải cho chính nó dùng sao?
“Tuy rằng bởi vì dị ma mà ma thú không thể không liên minh với nhân loại, trở thành minh hữu tạm thời, nhưng phần lớn ma thú vẫn cực kỳ bài xích nhân loại.” Lôi Tu nói, “Nhân loại thích thu phục ma thú trí tuệ cao trở thành hồn thú hoặc ma sủng, nhưng mà ma thú trí tuệ càng cao, càng khát vọng tự do, loại thời điểm này, chúng nó không thể thần phục một mẫu tinh tinh mặc quần áo nhân loại, sử dụng đồ dùng của nhân loại, bằng không, đó chẳng phải không có gì khác với thần phục nhân loại.”
Trang Dịch lập tức hiểu ra. Tuy rằng hắn biết được không ít kiến thức về ma thú từ trên sách, thế nhưng dù sao không phải ma thú, không thể nhanh chóng đổi vị trí tự hỏi tâm tính của chúng.
Lôi Tu nhìn nhìn đồng hồ: “Chút thời gian này đã đủ mẫu tinh tinh chạy ra ngoài thành, chúng ta theo sau nhìn xem.”
“Ừ!”
Dùng tốc độ của Lôi Tu Trang Dịch, ra khỏi thành cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Theo thành Bích Xuân bị bọn họ bỏ lại phía sau, phía trước càng ngày càng nhiều cây cối hoang dại cùng bụi cỏ dày đặc, Trang Dịch cùng Lôi Tu sóng vai sử dụng hồn lực nhanh chóng chạy vụt đi, hắn nhìn rừng cây trong bóng đêm, đột nhiên sinh ra loại ảo giác giống như đã từng quen biết.
Còn nhớ hai năm trước, lúc ở Rừng rậm ma thú, tất cả tình hình, tương tự hiện tại như vậy…
Một gốc đại thụ ba người vây quanh mới có thể ôm hết hiện ra ở trước mặt bọn họ, tuy rằng so với cây ở Rừng rậm ma thú kia thì nhỏ hơn không ít, nhưng mà nó đã là một cây đại thụ lớn nhất trong mảng rừng không lớn này.
Ngẩng đầu lên nhìn, tán cây rậm rạp, những ngôi sao dày đặc che trên bầu trời, trong các nhánh cây đan xen, mơ hồ có thể thấy cái tổ được xây nên.
Trang Dịch cùng Lôi Tu yên lặng sử dụng một chút hồn lực, chậm rãi leo lên trên.
Một cơn gió thổi tới, lá cây vang lên “xoạt xoạt”, cùng với gió nhẹ nhàng thổi qua, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng chầm chậm cũng từ cái tổ trên cây truyền đến —— là tiếng mẫu tinh tinh ngâm nga, không giống gầm rú vang vọng hoặc tru lên sắc bén thê lương lúc trước, lúc này, âm thanh phát ra từ cổ họng mẫu tinh tinh trầm thấp, ôn nhu nhẹ nhõm, giống như bài hát du dịu dàng.
Trang Dịch ngẩn ra, động tác leo lên chợt dừng.
Lôi Tu không bị một chút ảnh hưởng nào thấy Trang Dịch dừng lại, lập tức cúi đầu nhìn hắn.
Trang Dịch nhanh chóng phục hồi tinh thần, tiếp tục bò lên trên.
Tuy rằng cấp bậc của hai người bọn họ cũng không bằng mẫu tinh tinh, thế nhưng năng lực che giấu hơi thở lại rất mạnh, lúc trước Trang Dịch mới ba cấp đã có thể trốn ở bên cạnh nhìn mẫu tinh tinh cùng Thượng Thanh Vân thân mật, hiện giờ càng khỏi phải nói.
Bản thân Lôi Tu là động vật họ mèo cỡ lớn, phương diện này thậm chí còn tốt hơn Trang Dịch.
Hai người hoàn toàn thu liễm hồn lực, bước chân yên lặng như mèo lẻn đến ngoài tổ của mẫu tinh tinh, khi xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy tình hình bên trong, Trang Dịch hít ngược một hơi, đôi mắt nhất thời mở to, ngay cả Lôi Tu ở bên cạnh trong mắt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Con tinh tinh màu đen đỏ to lớn, lúc này đang ngồi ở cạnh giường, dịu dàng ôm một thiếu nữ nhân loại, cái miệng lớn của nó hơi cong lên, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu mềm nhẹ.
Thiếu nữ bị nó ôm vào trong ngực, thân hình gầy yếu, dung mạo bình thường, nhìn qua vô cùng không thu hút, nhưng mà, Trang Dịch cùng Lôi Tu đều biết nàng.
Lý Lan, bạn học nữ cùng lớp ở Bardon với Trang Dịch, đã từng ở Rừng rậm ma thú bị mẫu tinh tinh mang đi, vì cứu nàng ra, toàn bộ tiểu đội hồn sư hành động, Thượng Thanh Vân hy sinh sắc đẹp, Trang Dịch bị thương, bị buộc tách khỏi nhóm Lục Duẫn Vi, lang thang vài buổi tối ở Rừng rậm ma thú…
Không ngờ được, sau hai năm, Lý Lan vậy mà lại một lần nữa rơi vào trong tay mẫu tinh tinh, hơn nữa còn vừa vặn được Trang Dịch cùng Lôi Tu phát hiện.
(1) Tia sét đánh ra từ lòng bàn tay