"Hả?" Trong lúc cảm thán về việc này, bất chợt hắn nhận thấy một khí tức của yêu thú ở gần đây.
Chính xác là yêu thú nhất giai, vị trí ở ngay bên kia hàng rào phía sau khu vườn của hắn, bên đó chính là một cánh đồng lúa mênh mông bát ngát.
"Éc ccccc......"
Thân ảnh của Khải Minh chợt thoáng cái liền hiện lên phía sau con yêu thú này, ngay khi vừa xuất hiện hắn liền dùng linh lực tạo nên một bàn tay khổng lồ nắm thẳng vào cổ yêu thú giơ lên cao.
Vì bất ngờ cùng đau đớn, yêu thú này liền kêu lên một tiếng, sùi bọt mép rồi giả chết.
"Ầy, một con lợn?" Quan sát kỹ, Khải Minh hắn nhận ra đầu yêu thú này trông không khác gì với heo rừng, chỉ khác mỗi chỗ kích cỡ nó to gấp nhiều lần heo rừng bình thường, cặp răng nanh vừa dài vừa nhọn, biết rằng nó đang giả chết nên Khải Minh không chần chừ liền toại nguyện cho nó.
Trở về biệt thự, Khải Minh lập tức phát cho bên Quân Đội một tin nhắn rồi đi đến trường học, việc vừa rồi hắn không quan tâm đến nhiều.
Khu vực 50 cây số xung quanh hắn chỉ nhận thấy có năm con yêu thú, trừ con lợn vừa rồi đạt đến nhất giai ra, bốn con còn lại chỉ là Hung thú thất giai đến cửu giai, căn bản không tạo nên sóng gió gì.
Nếu thắc mắc tại sao hắn đã Hư Linh, thực lực cực cao nhưng thần thức chỉ bao trùm phạm vi 50 cây số, đó chính là do hắn chưa tìm hiểu về quy tắc ở thế giới này, ở Địa Tinh kiểu như một phương thế giới cổ, nơi này từng và vẫn đang tồn tại một cái gì đó rất khủng bố, đủ để thay đổi quy tắc bình thường cùng hạn chế một số thứ, do đó thần thức của Khải Minh liền bị giảm lại, chứ ở bên Thiên Tinh cầu, thần thức của Hư Linh có thể bao trùm đến hơn mười ngàn cây số vuông.
Trở lại với việc trước, hắn cũng không rõ tình hình nơi khác thế nào, qua thông tin từ tin tức buổi sáng, có lẽ ở xã khác phức tạp hơn, nhưng tạm thời hắn không quan tâm cùng không muốn quan tâm đến, chỉ chút việc như thế cũng muốn hắn nhúng tay vào thì thế giới này coi như bỏ.
Mà nói chung, thế giới này cũng không yếu đến mức thảm, vì vậy kẻ địch không quá bất quy tắc, bọn họ sẽ không thất bại.
7 giờ 30, Khải Minh có mặt tại trường, ghé văn phòng nhìn lão thầy hiệu trưởng cùng một số giáo viên khác, hắn lại trở về với lớp 3A9.
"Hôm nay tiết đầu lớp lại tự học, em nào tên Hứa Dương bước ra ngoài gặp thầy." Vào đến lớp, sau khi quét mắt một vòng hắn liền kêu tên của học sinh mà hệ thống giao nhiệm vụ hôm qua, nói xong hắn liền bước ra ngoài.
"Thầy,.... Thầy gọi em?" Khi hắn vừa đến ban công nhìn xuống sân trường, tiếng của một thiếu niên liền vang lên phía sau hắn, qua giọng nói Khải Minh liền đoán được tính cách của tên học sinh này, nhút nhát, hướng nội cùng không được tự tin.
Khải Minh quay đầu, quan sát chăm chú nhìn từ trên xuống tên học sinh phải đạt đến Võ Tiên này.
Bước đầu phán đoán bằng mắt thường, tên Hứa Dương này cao khoảng mét bảy, thể trọng đâu đó năm mươi hai đến năm lăm ký, trông cũng khá gầy nhưng không gầy lắm.
Về ngoại hình, Hứa Dương chỉ thuộc tầm trung, không xấu cũng không đẹp, là loại người bình thường dễ gặp nhất ngoài đường, nói chung từ cái nhìn đầu tiên trông chẳng có gì nổi bật.
[Đinh, lần đầu tiếp xúc với nhân vật nhiệm vụ chỉ định, Thiên Chi Kiêu Tử Địa Tinh, hệ thống phát đến một vài thông tin nhân vật.
Tên: Hứa Dương.
Tuổi: 18.
Tu vi: Võ Sư nhất giai.
Thiên phú:......
Tư chất:.....
Vận mệnh: Tang thương, Anh hùng.
Thiên mệnh: Khắc nghiệt.
Tử mệnh: Là chìa khóa cứu vớt Địa Tinh, phán đoán vị này sẽ trở thành Thủ Hộ giả Địa Tinh, buộc phải hy sinh chính bản thân mình để Địa Tinh có thể tồn tại.
Lưu Ý: Vì là dự định Thủ Hộ giả, vì thế không thích hợp chiêu thu trở thành thập đại đệ tử, trở thành đệ tử của ký chủ vẫn được nhưng ký chủ phải chấp nhận việc, trong tương lai Hứa Dương phải bỏ mình.
Thiên Nhân Chi Tư: Đầu óc nhiều sáng kiến, can đảm, dũng cảm, lanh lợi nhanh nhẹn, lòng tốt.....
Điểm yếu: Nhát gái, hướng nội, không có tự tin, không làm rõ tính cách của mình, hơi chút ngu ngốc ở một số tình huống đặc biệt, bị nguyền rủa từ Hắc Ám Tử Mệnh.....]
"Thủ Hộ giả?" Xem xong thông tin Khải Minh hắn liền giật mình, Thủ Hộ giả đây chẳng phải quyền lực cấp cao ngang với Thiên Đạo của một thế giới sao?
Thiên Đạo chấp chưởng sự phát triển sinh tồn của một giới, trong khi đó Thủ Hộ giả đảm đương trách nhiệm Bảo Hộ toàn bộ thế giới ấy.
Và qua việc này, Khải Minh hắn phát hiện một việc nhỏ, nói kiểu như vậy, hiện tại ở Địa Tinh đã không có Thủ Hộ giả hay sao?
Không có Thủ Hộ giả, tức tương đương với Diệt Thế rồi còn gì, hèn chi thế giới hiện tại trông chẳng khác gì muốn phế.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
"Ngươi muốn mạnh không? Có muốn trở thành cường giả mà mình hằng ao ước không?" Khải Minh chỉ nhìn sơ qua vài lần liền đi thẳng vào chủ đề chính, lần này hắn không xưng thầy mà dùng hẳn ngữ thức của Thiên Tinh cầu.
"Dạ..... Có, ai cũng có ước ao đứng ở vị trí đỉnh thiên lập địa, riêng đối với em em cũng muốn." Nghe được câu hỏi của Khải Minh, Hứa Dương hơi chần chờ một lúc liền dùng hết dũng khí nói ra, trong giọng nói và khí thế tràn đầy sự hùng hồn chi dũng, khác hoàn toàn với trạng thái thư sinh yếu đuối lúc nãy.
"Vậy ta hỏi ngươi, nếu giả Sử ngươi có một sức mạnh to lớn tương đương với Võ Thần hoặc mạnh hơn, nếu buộc ngươi phải hy sinh tự mình để bảo vệ cả hành tinh này, ngươi có chấp nhận không?" Khải Minh quay đầu nhìn xuống sân trường tiếp tục nói, trong giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
"Thật nếu như vậy, nếu vậy em cứ theo vận mệnh thôi, thầy không biết chứ em cũng chả biết em thế nào, cuộc đời của em trông như lúc nào cũng bị lão thiên trêu đùa, nay tốt mai xấu, nay thất bại mai lại có giúp đỡ, lúc đen lúc trắng, vận mệnh đã không chính mình nắm giữ thì làm được gì, nếu thiên muốn em chết chẳng nhẽ em có thể sống sao?" Hứa Dương dùng một thần sắc buông bỏ tất cả để nói ra, qua đó Khải Minh liền biết tâm trạng của mấy tên hướng nội là thế nào.
Căn bản là không xong, tốt nhất đem đi nấu mấy tên này rồi bỏ!
Mấy tên này có chuyện gì liền im im, không chia sẽ với bất cứ ai, cứ ở góc tối rồi suy nghĩ một mình, dần dà tâm tình sản sinh toàn tiêu cực, khuyên cũng khuyên không xong, giúp cũng không biết giúp kiểu gì.
Cứ thế rồi từ từ chuyển sang chế độ Bất Cần gì, không mơ ước, không tương lai, không sợ sệt bất cứ thứ gì, chết sống không quan tâm mà chỉ như một khúc gỗ sống qua ngày.
Tóm lại đến cuối cùng, một chữ phế!
Nhưng mà, nếu biết cách giúp những kẻ kiểu này, đúng người đúng cách, đùng một cái từ một tên phế phẩm sẽ trở thành một thiên tài, từ một kẻ đứng dưới đáy vực trở thành đỉnh cao của vạn người.
Chỉ tiếc những kẻ tiêu cực nhiều, nhưng người biết cách giúp đỡ lại không có bao nhiêu.
"Tan học, buổi chiều 15 giờ đến nhà thầy, nhà thầy là căn biệt thự bên kia cầu." Trao đổi một lúc với tên học sinh toàn tiêu cực này, Khải Minh rất nhanh liền có biện pháp, hắn nói thêm một câu rồi quay người bước về chỗ của mình trong lớp.
Vào lớp, hắn lại tiếp tục ngẩn người, nhưng hôm nay hắn lại có thêm một trò chơi mới, đó chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ, xem xem mắt ai cao cấp hơn.
Và đối thủ hôm nay của Khải Minh hắn chính là lớp trưởng Thùy Dương.
Lúc đầu Khải Minh vẫn không hiểu gì, vừa ngồi xuống liền nhận thấy Thùy Dương nhìn mình chằm chằm, không nghe Thùy Dương nói gì mà chỉ nhìn như thế, hắn lập tức không thua kém liền nhìn lại, kết quả hiện hữu là hai người tập trung trừng mắt với nhau.