Hàng đống nhiệm vụ lúc trước đã không thể hoàn thành rồi, ấy thế mà hệ thống lại ban bố thêm một cái nhiệm vụ.
Tuy hơi khó chịu với hệ thống khốn nạn này, nhưng sau khi xem xét nhiệm vụ hắn cũng phần nào rõ về vấn đề muôn thở khổ hạn đó.
[Nhiệm Vụ Phụ Tuyến hỗ trợ phát triển.
Xây Dựng - Phát Triển - Nâng Cấp một thế lực phụ thuộc.
Một môn phái không thể không có một khu vực quản lý phụ thuộc, một môn phái không thể bơ vơ một mình, một môn phái không thể buồn chán chỉ tu luyện,......
Qua đó hệ thống ban bố cho ký chủ một nhiệm vụ phát triển thế lực, biến nơi đó trở thành một khu vực sinh hoạt cho môn phái, một trung tâm thương mại hóa của Đại Việt phái.
Do ký chủ đã phát triển và bảo hộ Thôn Minh Việt, hệ thống liền chọn Thôn Minh Việt để khởi đầu.
Nhiệm vụ đầu tiên: Phát triển Thôn Minh Việt thành Trấn.
Số lượng nhân số: 10 ngàn người.
Độ an toàn bảo hộ cấp D trở lên.
Phần thưởng: Hệ thống quy hoạch phát triển thành phố thành trì, vật liệu xây thành, kiến trúc bản vẽ, hộ thành đại trận.]
Một nhiệm vụ nhìn thì rất khó, nhưng nếu xét theo tình hình thực tế cũng không khó mấy.
Muốn phát triển sớm muộn gì cũng cần phải có dân cư, thế lực, nơi sản xuất hậu cần,...... rất nhiều thứ khác nhau.
Do đó một trấn hoặc một thành là không thể thiếu.
Cái khó duy nhất với hắn lúc này,.... là người ở đâu ra để phát triển?
Xét theo tình hình bên ngoài hiện giờ, đào móc lôi kéo ở đâu ra số lượng hơn chín ngàn người.
Từ lúc đầu đến giờ, Thôn Minh Việt hiện tại bất quá chỉ hơn 800 người mà thôi, một con số vẫn còn quá ít.
Hắn lại tiếp tục cứ thế bận rộn tìm cách, từ hỏi thăm tiểu Thê Tử cho đến dạo quanh toàn bộ các cửa hàng khác nhau trên hệ thống.
...............................
Trong lúc Khải Minh vẫn đau đầu vì nhiệm vụ, Thôn Minh Việt thì vẫn nhàn nhã sinh hoạt không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài.
Về thế giới bên ngoài, tai ương, thảm họa lại vô cùng khốc liệt.
Ở mọi nơi, từ thôn làng xóm ấp nhỏ, từ thành trấn đến gia trang, từ tông môn đến thánh địa, từ bí cảnh đến nguyên vực, đâu đâu, nơi nơi, mọi khu vực đều trải qua một thảm cảnh, vừa tàn khốc vừa đầy khổ nạn, bi ai, khóc than, kêu gào,..... mọi nơi, mọi người mọi việc.
Phong Linh tông, một tông môn nằm về phía tây, láng giềng thân thiết nhất của Thuận Thiên tông.
Nơi đây hiện tại đang trong một tình trạng vô cùng thảm khốc, dịch bệnh, bệnh dịch đã lan truyền hơn một nửa lãnh thổ tông môn, hàng chục thế lực, hàng trăm gia tộc, hàng ngàn hàng triệu thành trấn, hàng tỷ nhân số đang cố gắng giành giật từng giờ từng phút với cái thú triều tàn bạo được gọi là đại dịch này.
Biên giới các khu vực, sự quyết định Sát Tử Phong Tỏa từ vương quốc, sự thờ ơ lạnh nhạt chỉ biết đứng nhìn từ xa, sự vô tâm, sự ghét bỏ.... đang dần dần dẫn đến hồi kết của một tam phẩm thế lực.
Tuyệt vọng, vô vọng, thất vọng,....... liền hiện rõ trên những người dân, những tu luyện giả trong địa phận Phong Linh tông.
Mỗi ngày đều có vô số người ra đi vì đại dịch thú triều, vô số người từ tuyệt vọng dẫn đến tự kết thúc cuộc đời mình.
Bọn họ không thể làm gì, không biết và không thể đi đâu khác, ngày ngày chỉ biết im lặng chống lại với Yêu thú và đại dịch thú triều, dần dần từng người sống sót đều trở nên vô hồn, mất đi động lực tiếp tục sinh tồn ở cái thế giới này.
Cách đó không xa, cũng một thế lực tam phẩm khác, Bắc Cung tông!
Không biết vì sao, không biết từ đâu, không biết thế nào, bỗng dưng từ một trận thú triều hàng năm nhỏ nhoi, đùng một cái liền lập tức trở thành một trận đại thảm họa thú triều hai trăm năm, quy mô thậm chí khổng lồ đến nỗi lan ra khắp nơi trên địa phận cả tông, sức mạnh của lần thú triều này lại quá mạnh, rất nhiều thôn làng thành trấn, rất nhiều thế lực nhị phẩm nhất phẩm nhanh chóng bị diệt, những thế lực có nguồn gốc mạnh mẽ liền tổn thương nghiêm trọng, rất nhiều rất rất nhiều người liên tục ngã xuống, có phàm nhân, có tu luyện giả, vô số khu vực mất quyền khống chế, vô số nơi trở thành nhà mới của bầy yêu thú.
Về phần Thuận Thiên tông, thú triều mạnh mẽ trăm năm cũng bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện, Cổ phái, Thiên phái, Vân phái, dần dần bị xóa tên khỏi bản đồ, Hằng phái, Vô Danh phái..... tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Các thế lực nhị phẩm trong phạm vi Thuận Thiên tông cũng không khá thêm chút nào, số bị diệt, số tổn thất trầm trọng,....... thế giới và khu vực dần dần trở nên rối loạn, tất cả bắt đầu bước vào thời kỳ khắc nghiệt nhất của Quan Thiên giới.
.........................
Chiều hôm ấy, Ủy Ban Thôn Minh Việt!
"Sầu thật!" Khải Minh ngồi trong phòng ngước nhìn ánh hoàng hôn lẩm bẩm.
Trải qua gần nửa ngày suy nghĩ tìm cách cùng tiểu Thê Tử, hắn cuối cùng cũng có hai phương án về việc tìm người để phát triển Thôn.
Một cái mạo hiểm an nguy đến tính mạng, một cái không mệt mỏi tí nào.
Cách thứ nhất chính là ra ngoài thôn, tìm những thôn trang hoặc thành trấn nhỏ tìm người, với việc bên ngoài đang rối loạn như hiện nay, Thôn Minh Việt hiện tại là thiên đường đối với những người ngoài kia.
Nhưng đi cùng với việc này là một thử thách vô cùng to lớn, ai biết bên ngoài kia có gì nguy hiểm hay không, có an toàn hay không, nhỡ chẳng may gặp yêu thú cao cấp hoặc đại dịch liên tử liền toang, chết chứ chẳng đùa.
Tìm kiếm, hộ tống, kiểm tra, vô số phức tạp phải giải quyết.
Cách thứ hai lại không nguy hiểm hay khó khăn tí nào, cái khó duy nhất chỉ về tiền và thời gian.
Trên cửa hàng chính thức của hệ thống hắn thấy có bán một cái máy nhân bản con người, một thiết bị khoa học kỹ thuật vô cùng tối tân, giá cả thấp nhất chỉ hai mươi tỷ, cao nhất hai trăm nghìn tỷ đồng.
Hắn tích góp kiếm thêm không bao lâu liền có thể mua cái máy giá thấp nhất là hai mươi tỷ kia, nhưng thời gian sẽ khá chậm một chút, máy hai mươi tỷ chỉ cho ra nhân bản một người một ngày, muốn có chín ngàn người chí ít phải mất hai mươi năm, một thời gian vô cùng dài loằng ngoằng.
Và cũng do tài sản quá ít, chứ với cái máy hai trăm nghìn tỷ đồng, chỉ cần nửa ngày hắn liền có mười ngàn người.
Suy nghĩ lặp lại, phán đoán lợi và hại một thời gian hắn cũng vứt bỏ cái ý nghĩ thứ hai, về tiền không nói đến, cái hắn quan tâm nhất chính là chẳng lẽ nếu nhân bản, sau này cả Thôn ai cũng giống ai sẽ rất khó coi a.
"Tiểu Sầu, theo ta ra ngoài kia chứ?" Một lúc định tâm hắn cuối cùng cũng tìm tiểu Sầu rủ rê ra ngoài tìm chết.
"Lại ra ngoài à chưởng phái, ở đây chăn ấm nệm êm không thơm ư?" Tiểu Sầu nghi hoặc nhìn hắn hỏi, bộ hết cái để chơi hay sao mà ra ngoài tìm cảm giác mạnh hoài thế.
"Ra ngoài có việc, ngươi nhất định phải đi, tìm thêm hai tên đệ tử ngoại môn theo chúng ta, sáng ngày mai chúng ta xuất phát." Khải Minh mặc kệ tiểu Sầu nghĩ gì, hắn ra thông báo cho tiểu Sầu đi chuẩn bị rồi tiếp tục trở về phòng.
Ở trong phòng, Khải Minh ngắm nhìn một đống lớn linh thạch trong kho đồ hệ thống mà nuốt nước mắt vào trong.
Linh thạch có giá gấp cả chục lần tiền đồng, hắn lại có một số lượng lớn nhưng chỉ có thể nhìn mà không sử dụng được.
Với linh thạch hắn cũng có thể mua đồ trên tất cả cửa hàng trên hệ thống, chỉ ngặt điều kiện muốn mua sắm bằng linh thạch thế lực phải đạt đến tam phẩm.
Vì thế hiện tại hắn có rất nhiều linh thạch nhưng chỉ có thể tạm thời cất giữ, chờ sau này rồi tính.
Thoát ra khỏi kho đồ, hắn lại loay hoay về phần tin tức thế giới, thử xem xem thế giới bên ngoài có gì hot không?
- Sáng hôm nay, tại địa phận trung tâm của Vi Vu môn phát hiện yêu thú cấp bậc bát giai.
- Chiều hôm qua + Khang Quang thành, diệt thành.
Khang Quang thành, một thành trấn trấn thủ phía đông của Thuận Thiên tông, thực lực tổng hợp ngang với thế lực nhị phẩm đỉnh phong, khả năng đối kháng với đợt thú triều vừa rồi là rất cao, nhưng vì bị một vài thế lực phản bội nên xảy đến tổn thất trầm trọng dẫn đến diệt thành, vô số dân chúng, tu luyện giả và các thế lực tha phương tứ tán khắp nơi.
- Sáng hôm nay.......
Rất nhiều tin tức lại hiện ra, nhưng đa phần đều không có gì nổi bậc mấy, đại loại chỉ là những thế lực bị thú triều tấn công, tình tiết cẩu huyết cùng một số linh ta linh tinh nhảm nhí.