Cuối ngày, tiểu Sầu cùng tất cả mọi người an toàn trở về Thôn Minh Việt.
"Chưởng phái, tất cả đã đến, tất cả đều an toàn!" Tiểu Sầu đi lại chỗ Khải Minh thông báo.
"Tốt, tập hợp mọi người lại, ta có việc muốn tuyên bố!"
Một lúc sau, tất cả già trẻ lớn bé đều tập hợp đầy đủ trước cổng Thôn.
"Giờ tất cả mọi người nghe ta nói vài điều!" Khải Minh đứng trước đám người nói.
Hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người rồi mới tiếp tục.
"Như mọi người đã biết, nơi đây vừa xuất hiện một con yêu thú khá nguy hiểm, nhưng mà chuyện này ta đã giải quyết xong!" Khải Minh hắn lại mang cái đầu yêu thú ra cho tất cả quan sát.
"Chưởng phái thật mạnh..... "
"Có chưởng phái ở đây ta liền an tâm....."
"Thế thì chúng ta không còn sợ gì nữa rồi!"
"Như này..........."
Người dân của Thôn sau khi nhìn thấy đầu yêu thú kia liền bàn luận sôi động lên, mỗi người một câu khiến cho nơi đây trở nên ồn ào.
"Mọi người trật tự!" Ngay lập tức Khải Minh hắn liền lên tiếng, sau khi tất cả mọi người đều im lặng hắn lại nói tiếp.
"Ta cũng xin nói luôn bây giờ, qua xác định cùng đánh giá sơ bộ, nơi này có khả năng tồn tại nguy hiểm rất cao, ta không dám chắc còn có yêu thú đến đây không, nhưng ta dám chắc yêu thú vẫn xuất hiện.
Nói chung nơi này hiện tại cũng khá nguy hiểm, các ngươi có đồng ý bám lại nơi này không?
Ta sẽ chấp nhận ý kiến của mọi người, vì thế ta hôm nay muốn hỏi rằng, có ai nguyện ý tiếp tục ở lại thôn này không, nếu không nguyện ý ta sẽ sắp xếp một nơi an toàn khác cho các ngươi. Truyện mới cập nhật
Tất cả mọi người cứ yên tâm, ta sẽ cho đệ tử đến đây thủ hộ môn phái."
Nói xong hắn im lặng đứng nhìn tất cả bọn họ.
Tất cả những người trong thôn cũng im lặng theo rất lâu nhưng không nói gì.
"Chưởng phái, chúng tôi đã thống nhất ý kiến, tất cả đều cảm thấy nơi này rất tốt, mọi thứ đều rất phù hợp với cuộc sống, còn về yêu thú thì..... Dù mình đi đến đâu cũng như vậy, nơi này xuất hiện yêu thú chẳng lẽ chỗ khác không có yêu thú sao, nói thật thì trừ Thành Trì - Tông Môn ra, những nơi bên ngoài đều không có chỗ nào an toàn, chi bằng cứ trốn chạy, tại sao chúng ta không cố gắng phòng thủ nơi này!" Hoàng Minh, đội trưởng đội thợ săn của thôn bước ra nói.
Chương Hoàng Minh là tên đầy đủ của người đội trưởng này.
Hoàng Minh nói như vậy cũng không sai, quả thật ở thế giới này nơi nào cũng tồn tại nguy hiểm, không để ý hay lơ là liền xác định.
"Tất cả mọi người đều đồng ý ở lại hết chứ, ai không đồng ý giơ tay lên!" Khải Minh nhìn đám người hỏi tiếp một câu.
Sau câu hỏi của hắn bầu không khí lại trầm lặng một lúc, nhưng rồi qua một thời gian cũng không ai giơ tay lên.
"Nếu tất cả mọi người đều đồng ý ở lại, vậy ta sẽ nêu thêm một số việc quan trọng!"
"Đầu tiên, ta sẽ chính thức tạo một đội hộ vệ, nhiệm vụ chủ yếu là giúp tuần tra, bảo vệ, hộ vệ thôn.
Đội hộ vệ này sẽ do tiểu Hổ làm đội trưởng, thợ săn Hoàng Minh làm phó đội trưởng, các đội viên sẽ là những thanh niên trong thôn.
Thứ hai, đối với nữ nhân của thôn, mọi người hãy phát quang khai hoang các khu vực xung quanh để trồng trọt lương thực thực phẩm, thu thập thảo dược linh dược, cùng nhau sản xuất và xây dựng hệ thống phòng thủ Thôn.
Cuối cùng, ta cũng có dự định phát triển Thôn chúng ta thêm, kéo những thôn làng xung quanh tập trung lại, giúp cho tất cả mọi người có một cuộc sống an toàn và hạnh phúc.
Ta biết rằng ở thế giới này phàm nhân như mọi người không được coi trọng trọng dùng, phàm nhân như mọi người chỉ được xem như một ngọn cỏ ven đường, nhưng mọi người yên tâm, ta không phải những người ngoài kia, ta không phải kẻ chỉ quan tâm về sức mạnh, ta cũng như mọi người mà thôi.
Ta cũng biết rằng sẽ có kẻ bảo rằng ta dở hơi, là một thánh nhân thích lo chuyện bao đồng, thích lo chuyện nhảm nhí..... Nhưng mà ta làm vậy là do Thích Làm Thế, Thích làm mà chả có lý do."
Hắn bắt đầu luyên thuyên nguyên một tràng dài, nhưng những gì hắn nói đều thật lòng.
Nếu giữa hai sự lựa chọn, một là ngay lập tức trở thành Thần Nhân cảnh và những niềm vui của người khác, hắn ắt hẳn sẽ lựa chọn chọn lựa thứ hai.
Sống ở trên đời mà ích kỷ chỉ lo cho chính mình, cuộc sống còn gì là thú vị, còn gì là niềm vui.
"Chưởng phái uy vũ, hoan hô chưởng phái...."
"Có chưởng phái, Đại Việt phái sẽ rất nhanh phát triển..."
"Cảm ơn ngài...., thật sự rất cảm ơn ngài... "
Đám người sau khi nghe được những lời của hắn liền vui mừng đến khóc, thậm chí có một số người quỳ xuống dập đầu với hắn.
Tuy không biết sau này Khải Minh hắn còn quan tâm đến bọn họ không, nhưng bọn họ chỉ cần như lúc này cũng được.
"Mọi người đứng lên đi, chúng ta bắt đầu gây dựng lại thôn kiên cố hơn!" Khải Minh nhìn đám người mỉm cười.
"Chưởng phái đây là!" Tiểu Hổ đứng phía xa nhìn tiểu Sầu hỏi.
"Ta cũng tự hỏi chưởng phái mình đang làm gì đây?" Tiểu Sầu cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Dở hơi, toàn lo chuyện không đâu, nếu thế này không bao lâu cũng giải tán môn phái." Tiểu Ngưng đứng một bên lãnh lãnh nói.
"Nhị sư tỷ, tỷ nói vậy cẩn thận chưởng phái nghe được."
"Hừ, nghe được hắn mới hiểu mình đang làm gì."
Ba người bọn họ đều vô cùng không hiểu chưởng phái mình tại sao lại phí tinh thần vào việc này ghê thế, sao không lo mà thăng cấp thế lực đi.
Môn phái thực lực hiện giờ vô cùng yếu, hắn không lo phát triển môn phái mà lo phát triển thôn để làm gì?
Rồi rốt cuộc tên Khải Minh này muốn xây thành hay xây tông môn?
Bởi vì ba tên đệ tử đều bàn luận không xa ở sau lưng Khải Minh nên hắn đều nghe rõ, nhưng hắn lại không quan tâm lắm về việc này, chuyện này sau này sẽ thấy rõ kết quả.
Cứ yên lặng mà làm, rồi cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý nghĩa của việc này.
Tiếp đó hắn liền bắt đầu hướng dẫn cho mọi người làm việc, từ việc nhỏ nhất đến quan trọng nhất.
...............
Thời gian trôi qua 10 ngày, cuối cùng hắn cũng hoàn thành việc kiến thiết công trình Thôn.
Bên ngoài Thôn được hắn cho xây dựng một hàng rào cây gỗ vô cùng kiên cố với độ cao 5 mét, những cây được làm thành hàng rào đều to bằng một người ôm, và hắn cho làm đến ba lớp hàng rào như thế, ngoài ra cứ cách 50 mét hắn lại cho làm một cái trạm gác trên cao với độ cao 7 mét.
Trước hàng rào hắn lại cho đào thêm một con hào có độ sâu 5 mét, rộng 3 mét.
Dưới hào là những cây được vuốt nhọn cắm ngược lên trên, trông rất đáng sợ.
Dọc theo hàng rào bên trong và bên ngoài thôn lại được trồng những hàng Bắp (Ngô) xanh tươm tướp.
Về trong thôn là những căn nhà gỗ vô cùng kiên cố, thiết kế vừa cổ kính vừa đẹp mắt.
Hắn quy hoạch vị trí trong thôn cũng rất ngay ngắn, một quảng trường lớn ở trung tâm, khu dân cư ở phía tây nam, cũng chính là hướng về Đại Việt phái, cánh đồng lương thực ở phía Đông kéo dài đến hướng Bắc, khu giao dịch hoặc còn gọi là chợ ở ngay phía Nam Đông Nam, giáp với Hồ nước ngọt bí ẩn kia, còn về phía tây và một phần tây bắc sẽ là doanh trại của đội hộ vệ, đây cũng là nơi huấn luyện đặc biệt của đội.
Qua đó hắn cũng kéo tu vi của Hoàng Minh đến Luyện Thể cảnh đại viên mãn đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến Luyện Linh cảnh.
Ngoài ra hắn cũng trao cho Hoàng Minh một thanh Hoả Lưu Tinh Thương, tuy hắn không thể phát huy hết năng lực của thanh thương này, nhưng chí ít cũng giúp hắn có năng lực của Luyện Linh cảnh.
Về phần phòng vệ bờ Hồ và trong lòng hồ nước, hắn đã đưa chiếc chiếm hạm của mình ra ngoài, vì thứ này có tính năng tự động hoạt động nên cũng không có khó khăn gì.
Cấp bậc pháp bảo Bảo Khí cũng ngang với Ngưng Đan cảnh nên sẽ bớt một phần áp lực.
"Đến đây mọi việc có vẻ đã ổn!" Khải Minh đứng nhìn thành quả mà thở phào nhẹ nhõm.
"Các ngươi, trở về môn phái thôi!" Hắn nhìn hai tên đệ tử nói.
Tuy nói và có suy nghĩ như vậy, nhưng ba người họ vẫn giúp đỡ xây dựng lại nơi này.
Tiếp đó hai tên đệ tử và một tên chưởng phái hồi đường cũ trở về Đại Việt phái, riêng tiểu Hổ được hắn để lại thủ hộ thôn.
Hắn cũng đặt tên cho đội hộ vệ này là Đại Việt Thủ Hộ Thần.