Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Quyển 7 - Chương 374: Bán kết (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi đấu võ đài, Lưu Xuyên am hiểu nhất là ẩn thân mai phục rồi tập kích bất ngờ lúc bắt đầu. Những tuyển thủ chuyên nghiệp từng đánh với hắn đều đã từng bị bào đi không ít máu do Lưu Xuyên cho nổ con rối. Vì thế hôm nay khi mọi người nhìn thấy một màn quen thuộc này thì chẳng còn cảm thấy sửng sốt nữa.

Điều khiến khán giả không ngờ tới là ngay trong khoảnh khắc đó, Diệp Thần Hi lại mở khinh công – Phi hạc xung thiên!

Trên màn hình lớn, Đường Môn và Tiêu Dao dường như đồng thời bay lên trời, bốn con rối tụ lại trên mặt nước rồi nổ tung, tiếng “ầm ầm” vang lên, khói vây mù mịt quanh tấm gỗ, nhưng lại không có bất cứ ai đứng trong vụ nổ cả!

– vậy mà Diệp Thần Hi có thể tránh được chiêu đánh lén của Lưu Xuyên!

Nhìn khắp liên minh chuyên nghiệp, số tuyển thủ có thể thành công trốn khỏi những màn đánh lén trong trạng thái ẩn thân của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi ngay khi khinh công nhảy lên, Diệp Thần Hi còn mỉm cười đánh chữ tám nhảm với Lưu Xuyên rằng: “Mở khinh công tăng tốc thì hẳn là anh đã tới nơi rồi nhỉ?”

Quả nhiên Lưu Xuyên đã tới nơi, mà Diệp Thần Hi cũng quyết đoán khinh công bay lên, không những tránh được tập kích của Lưu Xuyên mà còn cầm cây tiêu ngọc xanh biếc trên không đồng thời phản kích bằng một chiêu “Trường phong xuy tuyết” hướng về phía Lưu Xuyên!

Đây chính là đặc điểm linh hoạt nhất của Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu, có thể tấn công trên mọi địa hình vì sóng âm là luồng sát thương vô hình, không bị hạn chế bởi chướng ngại vật. Nhưng Lưu Xuyên thì lại không thể gọi con rối ngay trên trời. Diệp Thần Hi có thể đánh Lưu Xuyên giữa không trung còn Lưu Xuyên lại không thể đánh tới hắn, vì thế sau khi Lưu Xuyên bị trúng một chiêu “Trường phong xuy tuyết” liền lập tức đáp xuống mặt hồ, dùng “Mê ảnh tung” nhanh chóng nhảy tới một tấm gỗ khác, kéo dãn khoảng cách với Diệp Thần Hi – phản ứng nhanh như phản xạ có điều kiện!

Thực ra Lưu Xuyên cũng đã từng đánh lôi đài với Diệp Thần Hi, có điều đó chỉ là mùa giải khi Tứ Lam vừa giải nghệ để lại chức đội trưởng Lạc Hoa Từ cho Diệp Thần Hi, mùa giải đó toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ đều là người mới, một đám thiếu niên non nớt cùng với Diệp Thần Hi không có nổi cơ hội chen chân vào playoffs. Lưu Xuyên hành đội trưởng Tiểu Diệp một lần, nhưng không tới một năm, Diệp Thần Hi đã mang đội phản kích – rốt cuộc Lạc Hoa Từ cũng đánh bại Hoa Hạ trong playoffs, thậm chí còn giành chức vô địch!

Vẫn nhớ khi đó phóng viên đều điên cuồng tâng bốc ngôi sao trẻ tuổi mới nổi này, nhưng Diệp Thần Hi lại luôn ra vẻ trấn định vượt tuổi, trên mặt thiếu niên mang theo nụ cười mỉm, sau khi lễ trao giải kết thúc còn chạy tới nắm tay Lưu Xuyên, nói: “Xuyên thần, sư phụ tôi không thắng được anh, nhưng tôi thì có.”

Lưu Xuyên cười nói: “Cậu rất giỏi.”

Những lời này cũng chẳng phải khách sáo, lúc đó Lưu Xuyên thực sự cho rằng thiếu niên này rất lợi hại, có thể mang một đội tuyển toàn người mới như Lạc Hoa Từ đã suýt giải tán xông thẳng vào chung kết thậm chí đoạt luôn cúp vô địch trong hai năm ngắn ngủi, đồ đệ này của Tứ Lam chắc chắn không hề tầm thường!

Hôm nay, sau nhiều năm mới trở lại giao chiến, đối mặt với một Diệp Thần Hi thành thục ổn trọng hơn xưa, đương nhiên Lưu Xuyên không dám chủ quan dù chỉ một chút!

Nhờ vào đặc sắc trong bộ kỹ năng dùng sóng âm của Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu, việc dùng combo trên không sẽ cực kỳ thuận tiện, đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Xuyên lập tức quay về mặt hồ – hắn buộc phải cắt mạch combo của Diệp Thần Hi, nếu không một khi bị Diệp Thần Hi nhồi sát thương theo đường thẳng thì hắn sẽ rơi vào thế bất lợi do chênh lệch máu.

Thấy Lưu Xuyên quay về tấm gỗ, Diệp Thần Hi cũng theo sát đáp xuống một tấm gỗ cách đó không xa.

– Mặc tử bi ti! Liêm động hà phong!

Lại là hai chiêu tấn công nhắm vào Lưu Xuyên, Liêm động hà phong tạo ra bạo kích, máu của Lưu Xuyên trực tiếp giảm xuống còn 80%!

Lúc này cuối cùng khán giả mới nhận ra lý do mà Diệp Thần Hi lựa chọn tấm bản đồ thủy chiến này – Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu cực kỳ có lợi trên bản đồ thủy chiến, 360 độ không góc chết, thoải mái chuyển hướng, chỉ cần nhắm trúng đối thủ thuộc phạm vi tấn công thì có thể ra đòn thoải mái. Không có chướng ngại vật ngăn cản thì tiếng tiêu cũng mang theo sát thương cao nhất.

Chính ra thì Lưu Xuyên lại gặp rất nhiều hạn chế.

Có thể triệu hồi con rối dưới nước, nhưng điều kiện tiên quyết để hắn có thể bày trận con rối là phải bảo trì được cự ly nhất định với Diệp Thần Hi, vì hắn sẽ rất dễ bị Diệp Thần Hi tấn công, vừa rủi ro lại phải đánh đổi lượng máu quá lớn; Hơn nữa, khống chế con rối trong nước khó hơn trên mặt đất mấy lần liền, vì con rối dưới nước cũng chịu ảnh hưởng từ lực cản của nước, tốc độ sẽ bị suy giảm trên diện rộng. Nếu như khống chế con rối bao vây trên mặt đất chỉ cần một giây thì ở dưới nước sẽ mất đến hai giây.

Tuy nhìn qua thì một giây chênh lệch có vẻ nhỏ nhưng khi cao thủ quyết đấu, chừng ấy thời gian cũng đủ để tạo ảnh hưởng đến nhịp tấn công của hai bên.

Quả nhiên như rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đã đoán được từ trước, Lưu Xuyên gặp nhiều khó khăn trên loại bản đồ thủy chiến chỉ có ván gỗ để đặt chân như thế này. Loại bản đồ này so với mấy kiểu đặt chân lên cánh hoa như “Liên hoa hồ” các thứ còn đáng ghét hơn, vì những cánh hoa sen nối liền nhau có thể đặt con rối lên, còn tấm gỗ trôi lại quá hẹp, không thể khống chế con rối đứng trên ván gỗ – rõ ràng Diệp Thần Hi cũng đã đề phòng khả năng Xuyên thần sẽ đánh cuối, cân nhắc tổng thể các phương diện về ưu khuyết điểm của Long Ngâm rồi mới chọn loại bản đồ mang tính mục đích rõ ràng như vậy.

Có điều Lưu Xuyên gặp phải kèo khó lại càng thêm hưng phấn so với thời điểm trước khi thi đấu. Hắn bỗng nhớ tới bản thân khi còn niên thiếu, cả ngày thừa mức tinh lực, mỗi lần ngồi xuống bàn máy là u mê vài tiếng đồng hồ, thậm chí còn thường xuyên quên cả ăn cơm. Khi đó ngày nào hắn cũng nghiên cứu chiến thuật chơi trên các loại bản đồ với Trương Thư Bình trong phòng huấn luyện ở Hoa Hạ. Hai người tạo vô số clone để thí nghiệm, bản đồ Lạc Quỳnh Trì này xuất hiện vào mùa giải thứ 11 sau khi Lưu Xuyên giải nghệ, không thuộc kho bản đồ mà Lưu Xuyên nghiên cứu năm đó. Thế nhưng Lưu Xuyên đã từng cùng Trương Thư Bình nghiên cứu cách đánh trên loại bản đồ tương tự! Vì vậy dù mở màn Diệp Thần Hi có bào đi 20% máu của Lưu Xuyên thì hắn cũng không hề hoảng hốt.

– Đường Môn Khôi lỗi đánh với Tiêu Dao Ngọc tiêu tại vùng sông nước trống trải này như thế nào?

Đây cũng là câu hỏi mà rất nhiều khán giả muốn biết đáp án, bởi vì hiện tại thì xem ra cao thủ mạnh nhất của lưu phái Khôi lỗi là Hải Nạp Bách Xuyên cũng bị rơi vào thế bị động khi PK với Diệp đội trên mặt nước thế này. Nếu đổi thành người chơi phái Khôi lỗi bình thường thì chẳng phải gặp hệ Ngọc tiêu là sẽ nằm ra cho người ta đánh hay sao?

Lưu Xuyên nhanh chóng đưa ra đáp án cho khán giả.

Hắn lại tiếp tục đâm đầu xuống hồ như Lý Tưởng.

Khán giả: “…”

Rất nhiều người nhìn hình ảnh này mà cạn lời, thậm chí cả khán đài bỗng đồng loạt phát ra tiếng thở dài.

Kênh livestream trên mạng thì bùng nổ vì spam, có người đánh chữ nói: “Hôm nay toàn bộ đội tuyển Long Ngâm bị đại sư Ngốc Tưởng nhập à?” “Sao người nào cũng bắt chước nhảy sông tự vẫn thế?” “Đội tuyển Long Ngâm muốn trở thành một đội tuyển mang phong cách đặc sắc tên là ‘Đánh không thắng thì nhảy hồ tự sát’ sao?!” “Đại sư Ngốc Tưởng lập công lớn rồi đó!”

Lý Tưởng ngồi bên dưới hắt hơi liên tục, rất vô tội nhìn Tần Dạ: “Sao tôi có cảm giác như có ai đang chửi mình?”

Tần Dạ mỉm cười, vỗ vào tay cậu: “Xem tiếp đi, Lưu Xuyên đang muốn Diệp Thần Hi tức chết đấy.”

***

Lý do Lưu Xuyên nhảy xuống nước rất đơn giản, vì sau khi lẻn vào trong nước thì Diệp Thần Hi sẽ tạm thời mất đi tầm nhìn, không thể tìm thấy hắn, chắc chắn cũng không thể tấn công nữa. Trong khi đó hắn có thể di chuyển dưới nước, bố trí con rối, khống chế mai phục vây quanh vị trí của Diệp Thần Hi – Lưu Xuyên quyết đoán chuyển dời chiến trường từ trên ván gỗ thành dưới mặt nước, từ sáng biến thành tối, bắt đầu mai phục đánh du kích.

Trương Thư Bình nhịn không được mà nói: “Có lẽ Diệp đội cũng không đoán được chọn bản đồ này lại đúng ý Xuyên thần!”

Hồ Lượng nghi hoặc nói: “Tại sao?”

“Theo lý thuyết thì Đường Môn Khôi lỗi rất khó thao tác trên bản đồ thủy chiến chỉ có ván gỗ để đặt chân, nhưng đó là giải thích theo logic của người bình thường.” Trương Thư Bình không hề phát hiện những lời này của anh đã vô thức quy Lưu Xuyên vào nhóm “Người không bình thường”, tiếp tục mỉm cười giải thích, “Đường Môn muốn đánh cấu máu trên mặt nước thì đúng là rất khó để khống chế con rối, nhưng nếu Đường Môn lẻn xuống dưới nước để đánh tiêu hao trong thời gian dài thì sẽ khá đau đầu.”

Hồ Lượng hiểu ra: “Ý cậu là Xuyên thần đang tính đánh cấu máu dưới nước à? Nhưng chúng ta đều biết game này có thiết lập đếm ngược thời gian hô hấp khi rơi xuống nước. Một khi hết thời gian hô hấp thì nhân vật sẽ ngạt thở mà chết. Bình thường nhân vật trong game cũng chỉ trụ được tối đa 15 giây trong nước đã phải ngoi lên để thở rồi.”

Trương Thư Bình nói: “Chúng ta cứ xem tiếp sẽ biết, tiết tấu hô hấp dưới nước của Xuyên thần thực ra khá chuẩn chỉ đó!”

Thân là người nghiên cứu chiến thuật cùng Lưu Xuyên năm đó, Trương Thư Bình liếc qua đã biết được ý đồ của Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên hoàn toàn ẩn mình vào trong nước, mà tầm nhìn của Diệp Thần Hi chỉ còn lại một vùng nước mờ mịt. Khi nhân vật lẻn vào trong nước đủ sâu thì lúc di chuyển sẽ không tạo ra bất cứ gợn sóng nào trên mặt nước, thiết lập này cũng chính là để tạo lợi thế cho cách chơi mai phục đánh lén trong bản đồ thủy chiến. Rõ ràng Lưu Xuyên rất am hiểu cách chơi này, sau khi nhảy xuống nước thì hoàn toàn mất dấu. Đề phòng bị con rối của Lưu Xuyên vây quanh, Diệp Thần Hi lập tức rời khỏi tấm gỗ đang đứng, không ngừng nhảy lên để thay đổi vị trí, chờ đợi thời khắc đối phương ngoi lên mặt nước.

Hắn không thể xuống nước cùng Lưu Xuyên được vì Tiêu Dao đánh nhau với Đường Môn trong nước không có bất cứ ưu thế nào. Dù sao thì cứ khoảng mười mấy giây Lưu Xuyên sẽ phải ngoi lên mặt nước hít thở một lần, nếu không sẽ bị ngạt chết, chỉ cần Diệp Thần Hi đủ kiên nhẫn chờ hắn xuất hiện rồi đánh là được.

15 giây… 10 giây… 5 giây…

Rốt cuộc hắn đang trốn ở đâu? Diệp Thần Hi điều chỉnh góc nhìn xem xét xung quanh, đáy lòng có hơi nghi hoặc. Còn khán giả ngồi xem lại hít sâu một hơi – vì góc nhìn thứ ba cho phép bọn họ thấy rõ lúc này Lưu Xuyên đang trốn ngay dưới tấm gỗ mà Diệp Thần Hi đặt chân, lặng lẽ bố trí trận con rối của mình!

Tuy rằng khi Đường Môn triệu hồi con rối thì sợi tơ trong tay sẽ lấp loáng ánh sáng xanh nhu hòa xinh đẹp. Nhưng hình ảnh Xuyên thần trốn dưới nước bày con rối khiến người ta cảm thấy cực kỳ gợi đòn, chỉ muốn bò vào trong máy tính thay Diệp đội kéo hắn lên đánh cho một trận nhừ tử. Các fan Lạc Hoa Từ tưởng tượng ra vô số cách đập chết Xuyên thần, đáng tiếc, người xem tại hiện trường chỉ có thể lo lắng suông thay cho Diệp đội.

Lưu Xuyên nhanh chóng hoàn thành trận con rối, ngay khi thời gian hô hấp đếm ngược còn ba giây thì hắn lập tức khinh công nhảy lên, sợi tơ trong tay căng ra, những con rối dưới nước bắt đầu nổ tung liên tiếp –

Ầm! Ầm! Ầm!

Những tiếng nổ mạnh mẽ liên tiếp vang lên, khói mờ phủ kín mặt hồ, vậy mà hắn lại bày ra tận bảy con rối! Tuy sát thương gây ra không thể bằng được cách cho nổ bảy con rối cùng một lúc nhưng kiểu tách ra cho nổ lần lượt này giống với bảy đòn tấn công liên tục, tổng sát thương cũng đủ để bào đi 25% máu của Diệp Thần Hi!

Diệp Thần Hi phản ứng cực nhanh, xoay người tung ngay một chiêu “Bình hồ thu nguyệt”!

– hiệu ứng hỗn loạn chính xác, chỉ chờ lúc anh rời khỏi nước mà thôi!

Khán giả tại hiện trường kích động hoan hô cho Diệp đội, fan Lạc Hoa Từ đều nghẹn từ nãy đến giờ, mong chờ Diệp đội có thể hung hăng đập Xuyên thần một trận. Quả nhiên Diệp Thần Hi không phụ sự mong đợi của các fan, lợi dụng thời gian hỗn loạn để nhồi combo với thương tổn cực cao, áp thanh máu của Lưu Xuyên xuống còn dưới 50%!

Nhưng dù sao thời gian khống chế của chiêu hỗn loạn này cũng có giới hạn, ngay khi thoát khỏi khống chế, Lưu Xuyên không liều mạng với Diệp Thần Hi mà lại mặt dày đâm đầu xuống nước.

Khán đài đồng thời vang lên tiếng xùy xùy kỳ thị…

***

Tô Thế Luân ngồi trên ghế VIP không nhịn được mà nói: “Liên tục ngụp lặn, ẩn thân, cái tên Lưu Xuyên này thực sự quá phiền.”

Tiêu Tư Kính cười nói: “Em cũng đâu phải sợ cậu ta, pet của Ngũ Độc bơi được mà, phóng rắn xuống nước đuổi theo cắn chết là được.”

“Đương nhiên tôi không sợ rồi.” Dường như Tô Thế Luân nghĩ tới kỷ niệm không hay ho gì đó, nhíu mày nói, “Tôi chỉ đánh giá Lưu Xuyên dưới góc nhìn của người đứng xem thôi. Cách chơi này của Lưu Xuyên thực sự quá đáng ghét!”

Tiêu Tư Kính lập tức sửa miệng: “Tôi đồng ý.”

Đám người Thất Tinh Thảo: “…”

Mọi người đều đoán ra Luân thần đang nghĩ đến cái gì, vì Lưu Xuyên cũng đã từng sử dụng cách đánh chạy trốn liên tục này để thắng Tô Thế Luân khi PK trên lôi đài. Mà đã thế bản đồ lại còn là rừng rậm đầy chướng khí đáng ghét, hắn quấy rối đám pet của Tô Thế Luân trong rừng đến chết, sau đó không ngừng chạy trốn, ẩn thân, phản kích, cấu máu Luân thần đến khi anh chết theo… Toàn bộ quá trình thi đấu Tô Thế Luân đều nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa móc từng nút bấm trên bàn phím ra.

Có thể thấy chiến thuật chạy trốn, ẩn thân, mai phục rồi phản kích của Lưu Xuyên đã trở thành kẻ thù chung của liên minh.

Tất nhiên, Trần Tuấn Phi cũng chơi Đường Môn, rất thích cách chơi đánh lén này, hiện đang ngồi trong phòng huấn luyện của đội tuyển Thịnh Đường tại Thành Đô, vừa theo dõi trận đấu qua màn hình lớn vừa bình luận, nhìn thấy pha này không nhịn được mà cười ha hả chỉ vào màn hình: “Không hổ là Xuyên thần nha, hấp thụ hết tinh túy của Đường Môn chúng ta! Diệp Thần Hi vẫn cười cười ngoài mặt thế thôi… chứ đảm bảo trong lòng đang rất muốn xé Lưu Xuyên thành tám phần đó!”

Đường Ngự Phong híp mắt, hắn đang bận ăn kem, chỉ “Ừ” một tiếng trong họng coi như đáp lời.

Đúng như lời Trần Tuấn Phi nói, Diệp Thần Hi quả thực rất muốn bắt được Lưu Xuyên rồi băm hắn làm tám mảnh – xuống nước đuổi theo sao? Đừng đùa, Tiêu Dao dưới nước làm sao có thể đuổi kịp Đường Môn có thêm thuộc tính cơ động đây? Đường Môn còn có mấy skill dịch chuyển như Mê ảnh tung và Di hình đổi ảnh, đuổi theo Xuyên thần chỉ tổ không trộm được gà còn mất nắm gạo mà thôi. Nhưng nếu không xuống nước đuổi theo thì địch trong tối, ta ngoài sáng, đứng trên mặt nước mà đánh sẽ rất bị động.

Nếu là người khác có lẽ đã sớm phát điên, cũng may Diệp Thần Hi có đủ kiên nhẫn, mỗi khi Lưu Xuyên nhảy lên khỏi mặt nước thì Diệp Thần Hi sẽ lập tức nắm chắc thời cơ phản kích Lưu Xuyên, hai người trao đổi chiêu thức, ngươi tới ta lui, chênh lệch máu vẫn chỉ nằm trong khoảng 5%.

Tiết tấu tấn công của Lưu Xuyên hẳn sẽ rơi vào trong 15 giây hô hấp đếm ngược, không ngừng rời khỏi mặt nước, ngụp lặn, bày con rối, mai phục cho nổ tung. Còn Diệp Thần Hi cũng dần quen thuộc với nhịp độ này, mỗi khi thời gian đếm ngược được 12 giây thì hắn sẽ chuẩn bị sẵn để chờ Lưu Xuyên, dùng combo với sát thương cao nhất để tấn công Lưu Xuyên.

Máu của hai người không chênh nhau nhiều, chỉ cần lần tiếp theo Lưu Xuyên ngoi lên khỏi mặt nước thì chắc chắn hắn có thể tiễn Xuyên thần lên bảng – Diệp Thần Hi cực kỳ tự tin.

Nhưng lần này, khi thời gian đếm ngược mới tới 6 giây, Lưu Xuyên đã trồi lên khỏi mặt nước!

Vốn Diệp Thần Hi đang đếm nhẩm đợi 12 giây, ai dè mới được một nửa Lưu Xuyên đã đột nhiên chui ra ngoài – sao lại nhanh như vậy?!

Vì Lưu Xuyên đã dùng kỹ năng “Di hình đổi ảnh”, gọi con rối ra để hoán đổi vị trí của mình. Bản thân hắn di chuyển chậm rãi trong nước chắc chắn sẽ cần nhiều thời gian hơn, nhưng skill dịch chuyển đổi vị trí này lại có thể giúp hắn tiết kiệm thời gian, rõ ràng Lưu Xuyên đang cố tình gây nhiễu tiết tấu của chính mình, sáu giây đã ngoi lên khiến cho Diệp Thần Hi không kịp trở tay!

Diệp Thần Hi phản ứng cực nhanh, nhưng Lưu Xuyên sớm có chuẩn bị lại nhanh hơn nhiều.

– Khôi lỗi cấm túc! Khôi lỗi vây sát!

Khoảnh khắc đó, tốc độ tay của Lưu Xuyên được đề cao đến mức tối đa, liên tục ấn xuống một đống phím lệnh, đầu tiên cấm túc Diệp Thần Hi tại chỗ, ngay sau đó những con rối đã bày sẵn dưới nước liền tụ lại, Lưu Xuyên chỉ huy bảy con rối từ bốn phương tám hướng bao vây chặt quanh Diệp Thần Hi!

– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Thẩm Khê]!

Khi thông báo này hiện lên trên màn hình, hiện trường vẫn chỉ ngập tràn tiếng hít thở – khó chịu, không phục, muốn đánh Lưu Xuyên, có lẽ đây là suy nghĩ của rất nhiều fan Lạc Hoa Từ lúc này. Ngay cả Diệp Thần Hi cũng không kịp trở tay trước sự thay đổi tiết tấu bất ngờ và khả năng bùng nổ công kích này.

Diệp Thần Hi bị hạ gục thực sự cảm thấy không biết phải làm sao. Tuy rằng hắn cũng không phục, nhưng thân là tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu nhiều năm, hắn đã gặp qua tình huống này rất nhiều lần, trận đấu đã kết thúc, thua là thua, không cần tìm lý do để đổ thừa.

Diệp Thần Hi cười cười, gửi một ngón cái like tại kênh public, sau đó xoay người rời khỏi đài tuyển thủ.

Lưu Xuyên cũng về lại bên cạnh đồng đội của mình, cười nói: “Tôi đánh ổn chứ?”

Lý Tưởng giơ ngón cái: “Nhảy hồ ngầu lắm nha.”

Ngô Trạch Văn cũng đi tới, nghiêm túc nói với hắn: “Đánh tốt lắm.”

Tiểu Dư thì hưng phấn cực kỳ, chỉ vào điểm số trên màn hình, nói: “6:0 rồi, chúng ta lại 6:0 đó, ngầu vãi luôn!”

Đúng vậy, thắng lợi liên tục cả hai trận lôi đài dường như khiến cục diện nghiêng hẳn về phía đội tuyển Long Ngâm.

Điểm số 6:0 này sẽ gây ra áp lực tâm lý cực lớn cho đối thủ, nếu đã mất sáu điểm trên lôi đài thì rất khó khăn để lật kèo trong đoàn chiến. Vì tổng điểm trong playoffs là 18 điểm bốn vòng, đội nào giành được mười điểm là thắng. Nếu đoàn chiến trong trận thứ ba mà thuận lợi lấy được đủ mười điểm thì không cần kéo tới ván thứ tư, trọng tài sẽ trực tiếp tuyên bố thắng lợi thuộc về Long Ngâm.

Nhưng đối với Lạc Hoa Từ, bọn họ bắt buộc phải lấy được năm lá cờ liên tiếp để có được mười điểm mới có thể lật kèo.

Mắt thấy chiến thắng đã ở ngay trước mặt, rất nhiều tuyển thủ của Long Ngâm đều nở nụ cười trên môi. Nhưng tổng chỉ huy Lam Vị Nhiên lại vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, biểu tình không có chút thả lỏng nào.

Lưu Xuyên nhận ra băn khoăn của anh, đi tới trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế? Không tin tưởng vào chiến thuật đoàn chiến à?”

“Không phải là không tự tin.” Lam Vị Nhiên nhíu mày nói, “Tôi chỉ có dự cảm không lành thôi, dưới cục diện bất lợi 0:6 thế này, không chừng Diệp Thần Hi sẽ có thể vì rơi vào đường cùng mà ra chiêu hiểm nào đó, như vậy chúng ta sẽ rất khó đánh trong đoàn chiến. Thực sự nếu không được thì có khi cậu phải lên sân trong ván thứ tư, trạng thái có vấn đề gì không?”

Lưu Xuyên cười vỗ vai Lam Vị Nhiên: “Cậu đã là tổng chỉ huy, đương nhiên tôi sẽ mặc cho cậu sai phái. Nếu cần, tôi vẫn có thể tiếp tục lên đoàn chiến.”

“Được rồi.” Lam Vị Nhiên gật đầu, việc Lưu Xuyên hoàn toàn tin tưởng mình khiến anh cũng tự tin hơn một chút. Có điều sự e ngại trong lòng vẫn không biến mất, nếu Diệp Thần Hi thực sự chơi theo kiểu cực đoan thì cũng chỉ có thể chờ binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn mà thôi. Đến lúc đó xem thế nào rồi tính.

Lam Vị Nhiên hít sâu, ngay khi thời gian nghỉ giữa hiệp kết thúc, anh lập tức gửi cho trọng tài danh sách những thành viên tham gia đoàn chiến của đội tuyển Long Ngâm.Hết chương 374.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv