Chẳng ngờ Lưu Xuyên miệng quạ vậy mà lại nói trúng, trong vòng này, Trình Duy tại đường dưới lấy cờ bằng tốc độ nhanh nhất, ở đường trên Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân cũng phối hợp đoạt cờ. Ở pha giao tranh tổng cuối cùng tại đường giữa, Hoa Hạ lại chơi chiến thuật tiếp sức trên hai bên mái nhà, Tạ Quang Nghị đứng một bên, Lương Hải Tân và Trình Duy đứng đối diện, ám khí tập kích sau lưng còn chưa đủ, hai người Trình, Lương còn phối hợp khống chế, khiến cho Long Ngâm vừa bắt đầu đã bị hạ gục.
Lúc này khán giả mới phát hiện, cách chơi hai pháp sư phối hợp khống chế có thể tạo ra hiệu quả rất khổng lồ!
Trình Duy và Lương Hải Tân đứng ở nóc nhà, mỗi người dùng Điểm huyệt chỉ pháp nhắm vào một người, sức chiến đấu của Long Ngâm bị phế đi một nửa, sau đó hai người đồng thời cùng niệm Cửu thiên tinh thần kiếm trận, rút mana, giảm tốc độ, vốn skill đa mục tiêu như kiếm trận cũng đã khiến người ta đau đầu, huống hồ lại còn chồng gấp đôi, trong nháy mắt toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đều thấp máu.
Kết quả thua giao tranh tổng khiến Hoa Hạ đã đuổi kịp lại sáu điểm trong tình huống đang thua 0:6!
Màn hình lớn thay đổi thành tỉ số hòa 6:6!
Biểu tình trên mặt mọi người khi đi xuống đều không mấy dễ chịu, việc bị chơi diều khống chế không phải trải nghiệm tốt đẹp gì, Từ Sách vẫn không có biểu hiện gì, Giang Thiếu Khuynh thì xấu hổ, Tiểu Dư buồn bực cúi đầu, trong khi đó Tứ Lam lại bình tĩnh về chỗ uống nước.
Tần Dạ cũng trở lại, mở miệng nói: “Là do sai lầm của tôi.”
Anh nhìn về phía Lưu Xuyên, Lưu Xuyên chỉ khẽ cười, đứng lên vỗ vai anh: “Không sao, đừng để trong lòng, chuẩn bị cho vòng thứ tư thật tốt đi.”
Lý Tưởng cũng nói theo: “Đúng vậy đó, anh đừng tự trách mình, đâu thể đổ hết cho anh được, chỉ có thể trách Hoa Hạ chọn được địa hình khắc chế đội hình chúng ta thôi…”
Tần Dạ nghe hai người an ủi dong dài, không nhịn được khẽ cười, quay đầu nhìn cậu: “Cũng tiến bộ quá ha? Còn biết gì mà khắc chế này nọ?”
Lý Tưởng gãi đầu cười: “Hà hà, ngày nào cũng nghe mấy người thảo luận, chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy chứ.”
Tần Dạ nói: “Tôi muốn uống coca.”
“Ừa, để tôi lấy cho anh.” Lý Tưởng lấy một lon coca từ trong balo, vì dạ dày Tần Dạ không tốt nên cậu không cho Tần Dạ uống đồ lạnh, mỗi lần trước trận đấu cậu đều sẽ lấy coca ra khỏi tủ lạnh để ngoài cả buổi sáng, sau đó mới mang theo tới sân thi đấu, đến khi uống sẽ không còn lạnh nữa.
Lý Tưởng lấy tay ủ vào lon coca, quay đầu đưa cho Tần Dạ, Tần Dạ nhận lấy lon coca, cảm nhận được trên đó vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của Lý Tưởng, trong lòng không khỏi ấm áp, mở nắp lon uống mấy ngụm, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thực ra cũng không cần quá lo lắng với tỉ số hòa 6:6 hiện tại, vòng thứ tư là sân nhà của Long Ngâm, Hoa Hạ giành được hai cờ thì sẽ thắng, Long Ngâm giành được hai cờ cũng sẽ thắng, đây là ván đấu bản lề, chắc chắn phải đánh vững chắc.
Tần Dạ nhìn Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên, nói: “Bản đồ cứ chọn theo như chúng ta đã bàn từ trước, trận này không thể mạo hiểm nữa, khi bắt đầu tôi muốn sáu người cùng đi lấy được một cờ đã, sau đó dốc hết sức đoạt cờ đen ở đường giữa. Bằng không nhỡ đâu chia đường mà xuất hiện sai lầm, liên tục vứt bỏ hai lá cờ là coi như thua, mấy cậu thấy sao?”
Lưu Xuyên gật đầu tán đồng: “Cứ như vậy đi, đánh cầu ổn, khi hai lá cờ xanh đỏ xuất hiện thì đảm bảo lấy được một cờ rồi nói.”
Lam Vị Nhiên gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Tuy rằng Tần Dạ chỉ huy đoàn chiến, có điều trước trận đấu anh vẫn sẽ trao đổi một chút với hai người Xuyên, Lam. Chỉ huy trên sân đấu có quyền quyết định tối cao, nhưng anh không thể như vậy mà lạm quyền, nếu Xuyên đội và Tứ Lam có phương án tốt hơn thì anh vẫn sẽ tiếp thu… Tóm lại, hết thảy đều sẽ làm vì đội tuyển Long Ngâm.
Lưu Xuyên vươn tay ra, mỉm cười nói: “Được rồi, tập trung tinh thần nào, cố gắng đánh ván cuối này!”
“Cố lên!”
Sau năm phút nghỉ ngơi, trận thứ tư chính thức bắt đầu.
Vòng này đến lượt Long Ngâm chọn bản đồ, khán giả đều chờ mong nhìn lên màn hình lớn, Tần Dạ ngồi ở vị trí chỉ huy, không do dự lựa chọn được tấm bản đồ chưa từng xuất hiện qua trong vòng bảng tại giải chuyên nghiệp – Thạch đường lâm!
Tấm bản đồ rừng đá này được tạo thành bởi vô số những tảng đá khác nhau, có điều đây là một tấm bản đồ thuần lục chiến, rừng đá cao ngất trong mây, không thể dùng khinh công bay lên, các tuyển thủ bắt buộc phải đứng trên mặt đất để đánh. Rừng đá được xếp cực kỳ dày đặc khiến cho chiến thuật chơi diều của đội tuyển Hoa Hạ sẽ rất khó để phát huy. Phần lớn skill phải niệm của pháp sư đều tấn công theo đường thẳng, bắt buộc phải nhắm được đối phương thì mới có thể tấn công, ở dạng bản đồ đá tảng xếp loạn thành rừng, không dễ gì chơi diều đối thủ.
Nhưng đối với đội tuyển Long Ngâm thì rõ ràng tấm bản đồ này có ưu thế – chính là độ cơ động.
Long Ngâm có ba cận chiến, sự cơ động của Tần Dạ có thể coi là đứng đầu liên minh, Từ Sách có thể ẩn thân, còn có thể dùng khinh công Minh Giáo là Huyễn quang bộ để di chuyển ba chặng liên tục, Lam Vị Nhiên có thể dùng khinh công Tiêu Dao du xuyên qua chướng ngại, lại có Bộ bộ sinh liên tăng tốc, ba người bọn họ có thể thoải mái di chuyển linh hoạt trong rừng đá, rất khó để Lương Hải Tân và Trình Duy của Hoa Hạ khống chế được bọn họ. Hơn nữa trong rừng đá này, ba người còn có thể chia ra hành động, phối hợp giúp đỡ nhau để tránh bị khống chế và tấn công tập thể.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều chỉ là lý thuyết, còn phải xem khi thực chiến phát huy thế nào.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, đội tuyển Long Ngâm hiện ra tại điểm hồi sinh ở góc trái bản đồ, Hoa Hạ thì bắt đầu từ góc phải, hai bên cần phải đi xuyên qua một rừng đá mới tới được điểm cắm cờ ở giữa bản đồ. Toàn bộ bản đồ có ba con đường nhỏ đi tới những điểm cắm cờ ở trung tâm, nhưng xung quanh lại có vô số lối rẽ cũng đều là đường thẳng, Thạch đường lâm này có thể coi như một dạng bản đồ mê cung dã ngoại, đá xếp dày đặc sẽ tạo ra sự nhầm lẫn khi đi đường.
Ngay từ khi vòng thứ tư bắt đầu, Tần Dạ liền nói: “Mọi người cùng nhau đi đường dưới, A Sách mở ẩn thân đi trước dò đường.”
Vừa dứt lời, Từ Sách không nói gì thêm, bay ra ngoài như một cơn gió.
Tần Dạ nhịn không được mà tán thưởng tốc độ của hắn, những người còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo xuống đường dưới. Nếu bên này Long Ngâm không có chuyên gia phân tích địa hình như Ngô Trạch Văn, Hoa Hạ bên kia cũng không có dạng tuyển thủ mù đường nặng như Lộc Tường thì không nhất thiết phải chơi theo cách gạt người tại tấm bản đồ mê cung này. Vòng thứ tư cực kỳ quan trọng, hai bên phải giành giật nhau từng giây, đi vòng đường xa rõ ràng là lãng phí thời gian, mọi người liền bay nhanh theo đường mà hệ thống thiết lập sẵn để tới điểm cắm cờ.
Ở góc nhìn từ trên xuống, khán giả có thể nhận ra lúc này đội tuyển Hoa Hạ lại cố tình đi đường trên.
Rõ ràng ý tưởng chỉ huy của Hoa Hạ giống hệt với Tần Dạ: Lấy chắc một cờ rồi tính tiếp!
Hoa Hạ đi cả sáu người, Long Ngâm cũng quyết định tương tự, tuy vừa lúc chia đường lệch nhau sẽ không bùng nổ giao tranh, nhưng thấy mọi người bay nhanh về phía trước như vậy, khán giả cũng đổ mồ hôi vì bọn họ.
Hiện tại quan trọng nhất chính là yếu tố thời gian, Giang Thiếu Khuynh cũng không do dự mở trận tăng tốc.
Có điều Võ Đang Khí tông của Hoa Hạ cũng có skill tăng tốc cho cả đội, giống như cách Hoa Hạ tới trung tâm trước để chiếm được nóc nhà trên cao ở vòng ba, lần này Hoa Hạ cũng tới giữa đường trước, cẩn thận bố trí tầm nhìn, phát hiện đường trên không có ai, Tạ Quang Nghị liền nói: “Có lẽ toàn bộ đều đi đường dưới rồi, đợi lát nữa dốc hết sức lấy cờ!”
Long Ngâm cũng nhanh chóng tới giữa đường dưới, Từ Sách đi tiên phong cùng với Lý Tưởng da dày cầm đèn đi dọn tầm nhìn ở xung quanh, sau đó cũng phát hiện xung quanh không có ai.
Có điều cũng không thể sơ suất đề phòng đối phương đánh lén, Tần Dạ nói: “A Sách ẩn thân kiểm tra xung quanh một chút, xác định xem bên kia có người không.”
“Đã biết.” Từ Sách mở skill ẩn thân của Minh Giáo đi vòng quanh khu vực cờ lệnh sẽ xuất hiện, nói: “Không có ai.”
“Tốt.” Tần Dạ gật đầu, “Đợi lát nữa cờ lệnh xuất hiện, ba dmg dốc toàn lực đánh cờ! Ngốc Tưởng bảo vệ Tiểu Dư cho tốt, Thiếu Khuynh đứng xa nhất, Tiểu Dư chú ý giữ lại chiêu cuối cho giao tranh, cậu chỉ cần giải trạng thái mất máu của tôi và Tứ Lam trước là được, Từ Sách thì lo sau, khi A Sách tấn công có thể hút lại máu nên sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Đã rõ!” Những người được gọi tên lập tức đứng vào vị trí theo lệnh Tần Dạ, thời gian vừa tới, cờ lệnh xuất hiện trên một đài đá nhỏ, cờ xí màu đỏ tung bay theo gió, bên trên có hai chữ to mà phóng khoáng, cũng chính là tên của trò chơi này – Võ Lâm!
Cờ lệnh quen thuộc khiến các tuyển thủ lập tức hưng phấn lên, Tần Dạ nói: “Đánh!”
Ba người như có thần giao cách cảm đồng loạt ra tay!
Xuyên tâm trảo! Nhiếp hồn trảo! Bạch cốt luyện trảo! – combo x3 của Nga Mi Tần Dạ sắc bén tấn công về cờ lệnh, chiêu bồi chiêu, nháy mắt đã chồng được ba tầng mất máu trên cờ lệnh!
Phong trảm lâu lan! Bình sa lạc nhạn – quạt giấy trong tay Lam Vị Nhiên khép mở quạt về phía cờ lệnh, ánh sáng màu xanh nhu hòa như vậy mà lại tạo ra trị số sát thương khiến người ta sợ hãi mà than!
Bạt đao trảm! Minh nguyệt trảm! Toái cốt trảm – Từ Sách cũng không chịu thua kém, loan đao trong tay quét ngang bổ dọc, ánh đao trắng như tuyết tỏa ra xung quanh!
Giang Thiếu Khuynh bày trận cũng rất đúng lúc, ngay trước khi cờ lệnh xuất hiện thì cậu đã bắt đầu niệm, đúng trong nháy mắt cờ đỏ hiện ra, Lưỡng nghi trận, Tam thanh trận, Tứ tượng trận, ba trận pháp thả xuống liên tục, tăng sát thương, tăng tỉ lệ bạo kích, hạ thấp phòng ngự của cờ lệnh, gia tăng tốc độ tấn công…
Một đống trạng thái chồng lên người đồng đội, lực đánh của Tần Dạ, Tứ Lam và Tứ Sách chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh.
Ba người phối hợp tạo ra lượng thương tổn cực kỳ đáng sợ, theo số liệu thống kê trong game, máu của cờ đỏ đường dưới đang hạ xuống với tốc độ chóng mặt.
Toàn bộ những người đánh cờ đường dưới đều là cận chiến, ngược lại ở đường trên, dmg của Hoa Hạ lại đều là đánh xa, Tạ Quang Nghị đứng ở xa ném ám khí, Lương Hải Tân và Trình Duy cũng đứng niệm kiếm khí ở xa xa. Trình độ bùng nổ của Tạ Quang Nghị khá mạnh, có điều động tác của Lương Hải Tân luôn chậm hơn nửa nhịp, cậu am hiểu đánh khống chế cấu máu từ từ, bảo cậu bạo tốc độ tay thì không nhiều khả năng cho lắm. Ngược lại Trình Duy thì tấn công ổn định hơn, có thể tạo ra thương tổn tối đa trong thời gian ngắn nhất. Rõ ràng cậu có hiểu biết riêng về cách chơi tấn công của pháp sư.
Tuy ba người phối hợp tấn công không kém ai, nhưng tốc độ đánh cờ của bọn họ rõ ràng kém hơn Long Ngâm. Ba tướng cận chiến của Long Ngâm đều có thể bùng nổ mạnh mẽ, giết người trong nháy mắt, đây cũng là điểm mấu chốt mà Lưu Xuyên suy xét khi bố trí đội hình.
Cờ đỏ đường dưới khiến cả đội mất máu nên ngay từ đầu Tiểu Dư có chút luống cuống tay chân. May mà Tần Dạ đã nói trước rằng không cần quan tâm tới Từ Sách, Từ Sách tự hút máu sẽ sống rất dai, còn Thiếu Khuynh thì đứng rất xa nên không chịu ảnh hưởng của cờ lệnh. Lý Tưởng dùng Kim chung tráo lên người cậu nên khỏi cần lo bản thân sẽ nằm, chỉ cần thoải mái kéo máu cho đồng đội, trên thực tế cậu chỉ cần lo cho ba người Tần Dạ, Tứ Lam và Lý Tưởng.
Dư Hướng Dương nhận ra điểm này lập tức tỉnh táo lại, sắp xếp của Tần Dạ rõ ràng là vì để giảm bớt áp lực cho cậu, đương nhiên cậu cũng không thể làm tạ cho đội! Ba người còn không kéo máu nổi thì… thân là buff thì đập đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.
Ngay từ đầu Tần Dạ có hơi lo lắng Dư Hướng Dương sẽ tuột xích, có điều hình như người này hôm nay cũng có động lực, sau khi phản ứng lại chỉ cần lo cho ba người, cậu liền bơm máu, giải trạng thái cho bọn họ cực kỳ ngay ngắn chuẩn chỉ. Từ Sách thì cứ kệ đó, tự hắn có thể hút máu, đến khi gần chết thì kéo lại là được…
Theo thời gian, máu của hai lá cờ xanhd dỏ tụt càng lúc càng nhanh, nhưng rõ ràng tốc độ mất máu của cờ lệnh đường dưới nhanh hơn.
“Tần Dạ đã chồng mười tầng mất máu lên cờ.” Trương Thư Bình giải thích, “Có thể thấy năng lực bùng nổ của Tần Dạ cực mạnh, sau khi cờ lệnh bị chồng mất máu mười tầng thì tốc độ mất máu sẽ nhanh hơn nhiều.”
Tiêu Tư Kính nói: “Đúng vậy, thế nên năm đó khi đánh phó bản cậu ta mới liên tục OT. Cậu ta điên cuồng chồng mất máu cho boss, chồng mười lần thì boss đuổi đánh cậu ta, cậu ta khinh công kéo boss chạy loạn xà ngầu, thế là cả làng chết hết.”
Khán giả: “…”
Tiêu đội mặt đầy chính trực tiết lộ lịch sử đen tối của Tần Dạ khiến mọi người nhất thời phản ứng không kịp.
Trương Thư Bình nói tiếp: “Trên thực tế, ban đầu Tần Dạ chơi buff, nhưng cậu ta buff kỳ cục lắm, không biết kéo máu đơn mục tiêu, chỉ ngu ngốc buff cả đoàn, năm đó Lưu Xuyên còn mỉa mai cách buff của cậu ta chắc chắn là dùng mặt cà bàn phím.”
Tiêu đội nói: “Đúng vậy, Tần Dạ chơi buff rất dở hơi, đạt danh hiệu thánh buff diệt đoàn ở khu Điện tín Một, tôi với Thế Luân cũng không dám tổ đội đi đánh phó bản với cậu ta.”
Trương Thư Bình cười: “Tôi vẫn nhớ cậu và Luân thần đánh phó bản cũng bằng được ai đâu? Đại sư thì kéo không nổi boss, Ngũ Độc thì OT điên cuồng, thêm một buff dở hơi kéo máu đa mục tiêu, ba người lập thành một tổ vào phó bản bóp nhau là vừa đẹp.”
“…” Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói: “Chúng ta nên tập trung vào trận đấu đi.”
Cuộc đối thoại nhảm nhí của hai người làm dịu đi không khí tại hiện trường một chút, có điều trên sân thi đấu, hai đội đang giành giật từng giây để lấy cờ, nhìn qua vừa căng thẳng lại vừa kích thích. Cuối cùng, đội tuyển Long Ngâm dẫn đầu lấy được cờ đỏ, Tần Dạ dẫn dắt mọi người cùng về thành!
Mọi người đều phải giành thời gian, sau khi sáu người về thành hồi máu liền lập tức đi thẳng ra đường giữa.
Khi đến nơi Hoa Hạ còn chưa tới, Lý Tưởng và Từ Sách đi đặt tầm nhìn như thường lệ, Từ Sách ẩn thân nép một bên, Tần Dạ và Tứ Lam cũng đứng sau những tảng đá.
Một mình Lý Tưởng sừng sững tại đường giữa nhìn qua rất khí thế, Tiểu Dư và Thiếu Khuynh trốn ở bên cạnh, bảo trì cự ly nhất định với vị trí Từ Sách ẩn thân để chuẩn bị trợ giúp, tất cả mọi người vẫn duy trì khoảng cách với điểm cắm cờ đen đường giữa để tránh bị ảnh hưởng debuff từ cờ đen. Nếu nhìn từ trên cao có thể thấy, tuy Tần Dạ, Tứ Lam và Từ Sách cách nhau một đoạn nhưng lại tạo thành hình tam giác để chiếu ứng cho nhau! Còn Tiểu Dư và Giang Thiếu Khuynh cũng hình thành một tam giác khác với Từ Sách. Cứ như thế, khi mở giao tranh, bọn họ có thể đồng thời xông tới từ ba hướng để bao vây quân địch!
Vì lực đánh của Hoa Hạ chậm hơn nên khi bọn họ đánh xong cờ xanh thì tới đường giữa chậm hơn đội tuyển Long Ngâm mười giây.
Tạ Quang nghị cũng ẩn thân đi đầu thuận tiện điều tra bố trí của đối phương, anh nhận ra Lý Tưởng đứng đực ra ở giao lộ liền lập tức mở miệng nói: “Dừng lại!”
Những người phía sau của Hoa Hạ lập tức dừng bước, Tạ Quang Nghị nói: “Chờ tôi đi bố trí tầm nhìn đã, chắc chắn gần đây có mai phục.”
Mai phục ở đâu? Chắc là phía sau đại sư đúng không? Tạ Quang Nghị nghĩ vậy, liền đi tới trước vài bước, vừa thả đèn Khổng Minh để tạo tầm nhìn thì phía sau lại bật tín hiệu cảnh báo: “Có người!”
Trình Duy mới chỉ kịp nhắc nhở được một câu thì có ba người đột nhiên cùng xông tới từ phía sau đội tuyển Hoa Hạ!
Tần Dạ, Lam Vị Nhiên và Từ Sách!
Hóa ra bọn họ không hề mai phục phía sau Lý Tưởng Đại Sư mà đứng cách Lý Tưởng rất xa, vừa rồi đội tuyển Hoa Hạ đã đi vào trong vòng mai phục của Long Ngâm mà không biết. Chỉ trong mười giây chênh lệch ngắn ngủi, Tần Dạ đã nhanh chóng dàn đội hình mai phục khống chế chia cắt đội hình đối phương!
Cửu âm bộ pháp, Tiêu Dao du, Huyễn quang bộ!
Nga Mi, Tiêu Dao và Minh Giáo đồng loạt mở skill tăng tốc, ba người vọt tới hàng sau của Hoa Hạ trong nháy mắt, Lam Vị Nhiên vung một chiêu “Kinh hồng chiếu ảnh” trực tiếp làm choáng Trình Duy, Tần Dạ cũng dùng “Nhiếp hồn trảo” cắt ngang Lương Hải Tân đang niệm, Từ Sách vòng tới phía sau Lương Hải Tân, combo đao pháp của Minh Giáo đập xuống như thái rau, ánh đao trắng như tuyết bao phủ toàn thân Lương Hải Tân, máu bắn ra tung tóe, bạo kích chồng bạo kích – rõ ràng vừa rồi Từ Sách đã đứng đúng vào vị trí mà Giang Thiếu Khuynh đã bố trí trận pháp dẫn bạo kích cho hắn!
Mục tiêu của ba người rất rõ ràng, giết Lương Hải Tân.
Lần đánh lén bất ngờ này khiến đội tuyển Hoa Hạ không hồi phục tinh thần kịp, Trình Duy bị Lam Vị Nhiên làm choáng không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào. Tạ Quang Nghị lại vì chạy đi quá xa để bố trí tầm nhìn, bị Phật quang phổ chiếu của Lý Tưởng hất tung, Lý Tưởng lại dùng Long trảo thủ kéo Tạ Quang Nghị tới vị trí cách xa hơn nữa, trực tiếp đẩy đội phó Tạ ra khỏi vòng giao tranh tổng.
Tạ Quang Nghị phát điên với đại sư nhưng không thể làm được gì, ưu thế của Đường Môn Ám khí là bùng nổ đánh lén, khuyết điểm lại là không thể khống chế đối thủ. Lý Tưởng mặt dày mày dạn quấn lấy anh ở phía xa, khiến anh không thể thoát thân để đuổi tới trợ giúp cho Hoa Hạ.
Đối với đội tuyển Hoa Hạ thì tình cảnh này chẳng khác nào họa vô đơn chí.
Khi pháp sư bị lại gần sẽ rất khổ sở, Lương Hải Tân cứ vừa niệm là bị Tần Dạ phá ngang, Trình Duy sau khi bị Lam Vị Nhiên khống chế thì không thể làm gì, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tần Dạ, Lam Vị Nhiên và Từ Sách cùng liên thủ giết Lương Hải Tân, Lương Hải Tân máu giấy hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Còn buff đâu rồi? Buff sắp khóc đến nơi rồi, Giang Thiếu Khuynh tung ra Lục hợp trận phế đi hơn nửa hiệu quả trị liệu của buff.
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [Hải Phong Vi Lương], thủ sát!
Chiến công đầu của vòng đấu thứ tư, vẫn được nhường cho Từ Sách như đã bàn bạc từ trước.
Sau khi Lương Hải Tân lên bảng, hiệu quả làm choáng trên người Trình Duy cũng kết thúc. Ý thức cùa Trình Duy rất mạnh, vừa hết khống chế lập tức dùng Điểm huyệt chỉ pháp cố định Tần Dạ, sau đó dùng khinh công Phi hạc xung thiên bồi thêm Phiêu tuyết xuyên vân, nhanh chóng chạy về phía sau. Nhưng đương nhiên Lam Vị Nhiên sẽ không đứng đó nhìn cậu chạy trốn như vậy, anh lập tức mở khinh công môn phái Bộ bộ sinh liên, đuổi theo nhanh như gió.
Từ Sách cũng theo sát phía sau, thậm chí còn mở “Ảo ảnh thuật” của Minh Giáo ngay trong lúc này!
Lam Vị Nhiên thấy Từ Sách chơi lớn cũng không do dự nữa, tung ra ngay skill quần công hình quạt “Ngạo tuyết lăng sương”, Trình Duy lập tức bị đóng băng tại chỗ.
Thương tổn của “Ngạo tuyết lăng sương” cực cao, còn Từ Sách sau khi sử dụng Ảo ảnh thuật được tăng thêm 200% lực đánh, hắn liền mở kỹ năng của vũ khí “Thị huyết”!
Giang Thiếu Khuynh cũng rất ăn ý dùng Lưỡng nghi trận dưới chân Từ Sách, gia tăng gấp đôi lực đánh của hắn đồng thời hạ thấp khả năng chống chịu của đối thủ…
Một đao của Từ Sách bổ xuống dường như bào luôn nửa cây máu của đối phương, ai nấy nhìn mà đều run sợ trong lòng…
Dao phay chém pháp sư có thể mạnh như thế nào?
Có lẽ ban đầu khán giả còn không tin tưởng rằng đội hình ba dao phay có thể giành lợi thế, nhưng giờ thì mọi người tin sái cổ rồi!
Chiến thuật của Long Ngâm thực sự khiến người xem không còn lời nào để nói!
Đội hình dao phay khắc chế pháp sư, một khi gần người khống chế, pháp sư máu mỏng chắc chắn sẽ chịu mệnh để người ta mặc sức chà đạp. Từng đao của Từ Sách chém xuống cũng chém luôn mạng của nhóc con Trình Duy.
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [Duy Nhất Chuyên Chúc], song sát!
Lúc này Tần Dạ cũng không còn bị cố định nữa, buff của Hoa Hạ chỉ muốn khóc thét, bị phế đi một nửa hiệu quả trị liệu khiến cậu không kéo nổi ai, trong khi buff của Long Ngâm lại cực kỳ thoải mái. Bởi vì sau khi Hoa Hạ bị đánh lén thì ai cũng dính khống chế, cắt ngang, đội tuyển Long Ngâm về cơ bản không thể mất máu.
Sau khi Từ Sách giết Trình Duy liền lập tức cùng Tứ Lam trở về, phối hợp với Tần Dạ giết luôn buff đội bạn.
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [ Thành Trung Thành], tam sát!
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [Túy Tửu Đương Ca], tứ sát!
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [Đả Lôi Bất Hạ Vũ], ngũ sát!
Khán giả sôi trào hừng hực, đặc biệt là fan Từ Sách thực sự muốn rơi nước mắt! Giang Thiếu Khuynh hỗ trợ dùng trận pháp tăng lực đánh, lại thêm chiêu cuối “Ảo ảnh thuật” của Minh giáo cùng với kỹ năng “Thị huyết” của vũ khí được mở ra, lúc này Minh Giáo dù chống chịu rất kém nhưng sát thương cao đừng hỏi!
Sau khi Từ Sách có điểm hạ gục liền được bao phủ bởi vầng sáng màu đỏ, Huyết Ảnh Đao trong tay tung hoành ngang dọc, gặp ai chém người đó, dứt khoát không nói lý.
Đây cũng là ý tưởng ban đầu của Tần Dạ, nuôi Từ Sách bằng cách nhường điểm hạ gục. Trên thực tế, Tần Dạ và Tứ Lam đều có thể bùng nổ giết người, nhưng sau khi Từ Sách dùng Ảo ảnh thuật thì lực đánh mạnh nhất, dù chống chịu sụt giảm thì cũng có thể gặp nguy hiểm, dính hai đòn đánh thường cũng có thể lên bảng, thế nhưng… Lý Tưởng bám Tạ Quang Nghị chặt như vậy, Hoa Hạ chẳng còn bất cứ dmg nào nữa!
Phối hợp chồng nhau tạo ra được kết quả: Sách Mã Giang Hồ penta kill.
Các thành viên Hoa Hạ đang đếm số trên bảng đờ cả người, vì bọn họ biết chắc… trận này thế là hết.
– [Ba Quang Lân Lân] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư]!
Khi thông báo hiện ra trên màn hình, sĩ khí của Hoa Hạ cũng không khá khẩm hơn, chỉ còn một mình đội phó Tạ, anh cũng không thể lật kèo. Lý Tưởng kéo anh ra khỏi giao tranh trong những năm phút đồng hồ, dù cuối cùng có dốc hết sức giết Lý Tưởng thì cũng để làm gì nữa đây? Đồng đội đã chết sạch rồi.
Tuy Lý Tưởng lên bảng nhưng cậu chết rất vui vẻ, vì mạng của cậu đổi đi rất có lời.
Tần Dạ nhịn không được khen cậu: “Ngốc Tưởng ngầu quá!”
Lý Tưởng cười gãi gãi đầu, có thể giúp được đoàn đội cũng khiến cậu rất hưng phấn, dù cậu chỉ là quân bài pháo hôi chắc chắn chết đầu tiên, nhưng cậu đổi lại được không biết bao nhiêu lợi ích cho đồng đội, sao có thể không vui vẻ cho được?
Tần Dạ nói tiếp: “A Sách đi bên phải, Tứ Lam sang trái vây giết Tạ Quang Nghị đề phòng phiền phức!”
Hiện tại thực ra đã thắng chắc, nếu đổi lại là Lưu Xuyên có lẽ hắn sẽ bỏ qua Tạ sư đệ. Có điều Tần Dạ tính cẩn thận, anh nghĩ để phòng ngừa nguy cơ thì tốt nhất vẫn nên giết sạch Hoa Hạ cho yên tâm.
Tạ Quang Nghị xoay người đuổi tới lại gặp phải phục kích của ba cận chiến Long Ngâm, hiện tại Từ Sách đã được tăng thêm 25% sát thương, thần tới giết thần, phật tới giết phật. Có điều Tạ Quang Nghị cũng không ngu ngốc để người ta bào thêm mạng, thấy cục diện không còn hy vọng, lập tức dùng Mê ảnh tung, Phi hạc xung thiên, Phiêu tuyết xuyên vân! Combo khinh công nhanh chóng vọt vào trong trận đá.
Thấy Tạ Quang Nghị thoát khỏi vòng vây, Tần Dạ đành nói: “Không đuổi theo nữa, quay lại đánh cờ. Tiểu Dư và Thiếu Khuynh giữ lại chiêu cuối tránh cho bên kia hồi sinh sẽ tới quấy nhiễu chúng ta!”
Mọi người lập tức chạy về điểm cắm cờ, dốc hết sức tấn công cờ lệnh.
Từ Sách có thêm 25% lực đánh, căn bản không cần Tiểu Dư kéo máu, tự hắn đi hút máu cũng hồi lại được rất nhiều. Nhưng trạng thái rút mana của cờ đen thì có chút phiền phức, cũng may Giang Thiếu Khuynh còn giữ lại trận pháp hồi mana, thấy mana của mọi người không còn lại bao nhiêu, cậu liền dùng chiêu cuối “Bát hoang quy nguyên trận”, cả đội lại hồi đầy mana như cũ.
Ba dmg full mana lại càng thêm hăng máu bùng nổ đánh cờ, còn những người Hoa Hạ vừa sống lại cũng nhanh chóng bay tới đường giữa.
Cờ lệnh còn rất ít máu, nhưng trận đấu còn chưa kết thúc, bọn họ không cam lòng buông tay như thế!
Toàn bộ thành viên Hoa Hạ dùng trận tăng tốc đuổi tới, vừa đến được địa điểm cắm cờ định điểm huyệt khống chế đối thủ, nhưng mà…
– Thiên cương Bắc Đẩu trận!
Thực ra Giang Thiếu Khuynh chưa từng rời mắt khỏi phía đối diện, vừa thấy đội bạn đi tới vị trí cậu căn trước liền lập tức buông tay hạ trận pháp mạnh nhất của Võ Đang xuống, Thiên cương Bắc Đẩu đại trận là trận phòng ngự mạnh nhất, miễn dịch toàn bộ khống chế trong một khoảng thời gian nhất định!
Cả đội Long Ngâm không dính khống chế, đối phương không thể điểm huyệt đám Tần Dạ nữa.
Lúc này Tần Dạ cũng không chấp Hoa Hạ nữa, giờ quay lại mở giao tranh cũng không để làm gì, máu cờ còn lại chẳng bao nhiêu, Tần Dạ bình tĩnh nói: “Không cần phân tâm, cứ tập trung đánh cờ! Ngốc Tưởng, sống lại nhanh lên qua đây bảo vệ dmg đi.”
“Biết rồi!” Lý Tưởng hồi sinh xong cũng đuổi tới bằng tốc độ nhanh nhất có thể, vừa đến nơi liền tung ra “Phật quang phổ chiếu”, hấp thu toàn bộ thương tổn xung quanh!
Trận chiến đã đến hồi gay cấn nhất, ba cận chiến của Long Ngâm điên cuồng đánh cờ, còn những thành viên Hoa Hạ sống lại cũng muốn nhanh chóng cắt đứt nhịp tấn công cờ lệnh của Long Ngâm. Chỉ cần trong ba giây cờ lệnh không có ai tấn công sẽ hồi máu lại như cũ, thế nhưng… đội tuyển Long Ngâm sớm có phòng bị, sáu người giờ không khác gì tòa thành không kẽ hở, dù tuyển thủ Hoa Hạ có dùng đủ loại khống chế cũng không thể cắt đứt được nhịp thi đấu của Long Ngâm.
“Nguyệt hoa lưu chiếu!” Tiểu Dư cũng chơi lớn, một chiêu cuối kéo đầy máu cho cả đội, thời khắc này những thành viên Hoa Hạ đã ngửi thấy mùi tuyệt vọng.
Cờ lệnh màu đen tung bay trong gió, sau khi bị ba dmg của Long Ngâm phối hợp tấn công cũng đã bị bào sạch máu, trên đỉnh lá cờ cũng hiện ra tên của đội tuyển – Đội tuyển Long Ngâm!
“Thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi!”
“Đờ mờ thắng thắng thắng thật cmn rồi!”
Vài người kích động nhảy dựng khỏi ghế, Lý Tưởng vươn tay gắt gao ôm Tần Dạ vào lòng, dùng lực siết chặt cái ôm: “Chỉ huy rất giỏi, anh tuyệt lắm!”
Hốc mắt Tần Dạ nóng lên, anh mỉm cười vỗ vai cậu nói: “Cậu cũng rất tuyệt.”
Lý Tưởng cũng nở nụ cười.
Trước đây khi gia nhập đội tuyển, cậu vẫn luôn ngóng trông một ngày có thể kề vai chiến đấu với Tần Dạ, đến lúc này cậu mới biết hóa ra cảm giác chiến đấu cùng Dạ Dạ lại hạnh phúc đến thế. Dù hôm nay cậu chỉ có tác dụng làm mồi như bám trụ Tạ Quang Nghị, dù ở thời khắc mấu chốt cậu vì giúp Tần Dạ ngăn được một đợt thương tổn mà suýt chết…
Nhưng Lý Tưởng biết, chiến thuật của Tần Dạ nhờ có sự ăn ý phối hợp của mọi người mới có thể hoàn thành, bản thân cũng thực hiện xuất sắc nhiệm vụ Tần Dạ giao cho, vậy là đủ.
Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng theo dõi trận đấu trong phòng cách âm cũng kích động đứng lên, khi mọi người đi xuống, cả đội cùng ôm lấy nhau.
“Chúng ta thắng rồi.” Lưu Xuyên mỉm cười nói, “Tuyệt lắm!”
Nghe đội trưởng nói, ai cũng có xúc động muốn khóc.
Thời điểm trước khi bắt đầu vào playoffs, Lưu Xuyên đã nói với mọi người rằng: “Nhớ kỹ, chúng ta sẽ thắng.”
Giờ khắc này, điểm số 10:8 trên màn hình rốt cuộc đã chứng minh đội trưởng không hề nói suông!
Từ khi Ngô Trạch Văn tra được thân phận của Trình Duy, thay đổi chiến thuật cả đêm, đến khi giành được sáu điểm lôi đài, vòng thứ ba lại mất ba lá cờ, bị gỡ hòa 6:6, rồi đến trận cuối cùng tỉ mỉ bố trí chiến thuật giành được hai điểm, đánh bại đối thủ với tỉ số sít sao…
Trận đấu này cực kỳ vất vả, đôi khi có cảm giác tim muốn nhảy ra ngoài, đến giờ lòng bàn tay ai cũng đẫm mồ hôi…
Thế nhưng…
Chúng ta thắng rồi.
Bốn chữ này, chính là sự hồi báo quý giá nhất mà họ có được sau một khoảng thời gian vất vả gian nan.