*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau năm phút nghỉ ngơi, rốt cuộc Trương Thư Bình và Lưu Xuyên đã lảm nhảm xong, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vòng thứ hai sẽ khác hoàn toàn với vòng thứ nhất, Thất Tinh Thảo sẽ là đội chọn bản đồ và tuyển thủ trước, Thương Lan sẽ có cơ hội nhằm vào bọn họ.
Lần này Thất Tinh Thảo lựa chọn bản đồ quảng trường đơn giản lại thô bạo, phái tuyển thủ Trần Tiểu Bắc ra sân, Thương Lan phái La Tử Long nghênh chiến.
Thiếu niên Trần Tiểu Bắc này rất giống với Lộc Tường năm đó, cực kỳ có năng khiếu, Tiêu Tư Kính dạy dỗ đồ đệ lâu như vậy cũng coi như dốc hết vốn liếng, đương nhiên Trần Tiểu Bắc sẽ không khiến sư phụ cậu thất vọng, vừa ra sân đã đại khai nhãn giới, tiểu hòa thượng khiêng đại đao đuổi theo Đường Môn liều mạng mà chém, cách chơi khí thế hùng hổ hoàn toàn khác biệt với bản chất thẹn thùng e ngại bên ngoài.
Trần Tiểu Bắc thành công giết được tuyển thủ đầu tiên của Thương Lan, thậm chí đánh cho tuyển thủ thứ hai của Thương Lan thành tàn phế.
Thất Tinh Thảo lại phái đồ đệ Tiết Khắc của Luân thần ra sân, cách chơi của Tiết Khắc cực kỳ bình tĩnh, sau khi giết được tuyển thủ thứ hai, đánh với Miêu thần của Thương Lan cũng bào đi được rất nhiều máu của Miêu thần, cuối cùng Diệp Chu của Thất Tinh Thảo lên kết thúc, thành công hạ gục Miêu thần, giành được trọn vẹn điểm số lôi đài.
Trình tự bố trí đánh lôi đài này của Tiêu đội cũng nằm trong dự đoán của đội trưởng các đội tuyển lớn tại hiện trường.
Rõ ràng có suy xét đến việc khôi phục trạng thái, bình thường lão Tiêu và Luân thần sẽ lên vòng lôi đài thứ nhất, nghỉ ngơi vòng thứ hai, để hai tiểu đồ đệ và Diệp Chu vốn rất ổn định đi đánh. Đến vòng thứ ba bọn họ lại lên đoàn chiến, như vậy có thể đảm bảo sức lực dư thừa.
Lam Vị Nhiên sờ cằm nói: “Vòng lôi đài đầu tiên lão Tiêu và Luân thần của Thất Tinh Thảo cùng ra trận, chắc chắn đối thủ sẽ không dễ đánh, vòng thứ hai dễ dàng hơn nhiều, ba người Tiểu Bắc, Tiết Khắc, Diệp Chu ra sân, nếu phái ra tuyển thủ vương bài thì vẫn có phần thắng.”
“Đúng vậy.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói, “Có điều đây cũng không phải biện pháp tuyệt đối, nếu vòng thứ hai người lên đầu tiên bị mất ưu thế, Luân thần vẫn có khả năng lên đánh trận thứ hai, nếu không đánh hai vòng lôi đài hòa nhau thì chẳng khác nào không đánh.”
Lam Vị Nhiên vừa định nói những lời này, ai ngờ Diệp Thần Hi như có thần giao cách cảm lại nói ra luôn, đành phải quay đầu tiếp tục theo dõi trận đấu.
Đột nhiên Diệp Thần Hi ghé lại bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, vừa rồi Lưu Xuyên có nói anh vẫn nghiện cà phê như hồi trước à?”
Vì ghé lại quá gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng luồn qua tai, Lam Vị Nhiên giật nảy, gấp gáp dịch ra chỗ khác, nói: “Uống thành quen rồi.”
Diệp Thần Hi dịu dàng nói: “Uống ít cà phê thôi, uống nhiều không tốt cho cơ thể.”
Lam Vị Nhiên cười cười: “Ừ.”
Lúc này Diệp Thần Hi mới đưa mắt về màn hình lớn.
Trận đấu rất kịch liệt, Thất Tinh Thảo liên tục giành được hai lá cờ lệnh, điểm số trên màn hình cũng biến thành 6:0.
Lúc này Thương Lan nằm ở thế cực kỳ bị động, mỗi một lá cờ trong đoàn chiến đều quý như vàng.
Thương Lan vẫn rút được ưu tiên chọn bản đồ, Lý Thương Vũ liền chọn bản đồ loại sa mạc sở trường của bọn họ, “Đại mạc di chỉ.”
Giai đoạn đoàn chiến hai đội sẽ đồng thời chọn nhân sự, cũng không thể có đội trước đội sau mà lo bị nhắm vào, vì vậy chọn bản đồ sẽ phát huy ưu thế.
Có điều Thất Tinh Thảo cũng không sợ loại bản đồ sa mạc này, mấu chốt nhất của bản đồ sa mạc là hướng gió thay đổi cũng như tầm nhìn bị ảnh hưởng, đội chọn bản đồ sẽ thuận theo hướng gió, dễ dàng mai phục, chỉ cần Thất Tinh Thảo cẩn thận, đề phòng tốt thì sẽ vẫn có thể ứng phó.
Hai thanh cờ xanh đỏ vừa hiện ra, hai đội vừa lúc đi khác đường, mỗi đội lấy được một lá cờ.
Cờ đen đường giữa rất quan trọng, hai đội cũng mở giao tranh kịch liệt tại đây.
Có lẽ đội tuyển Thương Lan cũng biết nếu vứt bỏ lá cờ này thì đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ thua, vì thế tất cả mọi người đánh rất hăng, Lý Thương Vũ còn để con rối liên tục nổ tung vào giai đoạn cuối game… Vậy mà có thể nổ chết được Luân thần.
Hình ảnh này khiến rất nhiều người sửng sốt, Miêu thần ở thế yếu có thể bùng nổ lật kèo thực sự khiến người ta kinh sợ.
Lưu Xuyên khen: “Lần giao tranh tổng này tốc độ tay của cậu ấy đã vượt qua 600, đây là năng lực bùng nổ cao nhất liên minh, không hổ là Miêu thần.”
“Đáng tiếc, những người còn lại của Thương Lan hoàn toàn theo không kịp nhịp độ.” Trương Thư Bình nói, “Miêu thần lợi dụng kỹ năng ẩn thân, một mình một ngựa xông vào hàng sau giết địch, dù cậu ấy giết được Luân thần thì giờ muốn thoát thân cũng rất khó khăn.”
“Không sai.” Lưu Xuyên nói, “Có điều năng lực cá nhân của Lão Miêu vẫn rất mạnh, cứ xem tiếp đi… Hướng gió trên bản đồ thay đổi, hắn liền nắm lấy cơ hội! Di hình đổi ảnh, Khôi lỗi liên bạo, Tiết Khắc cũng phải lên bảng, double kill! Quá đẹp!”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lý Thương Vũ vừa lúc cảm nhận được hướng gió thay đổi, tầm nhìn trên bản đồ biến hóa, lợi dụng kỹ năng ẩn thân xông tới giết hàng sau của Thất Tinh Thảo, một hơi giết được cả Luân thần lẫn Tiết Khắc, giành được double kill.
Mọi người đều biết, giờ phút này tình cảnh của đội tuyển Thương Lan gian nan đến thế nào, dưới tình huống như vậy mà Lý Thương Vũ vẫn có thể dựa vào năng lực cá nhân xuất sắc liên tục giết Tô Thế Luân và Tiết Khắc, tố chất tâm lý bình tĩnh và trình độ bùng nổ mạnh mẽ, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tuyển thủ vương bài, khiến Lưu Xuyên cũng không nhịn được tán thưởng.
Luân thần và Tiết Khắc phía sau vừa chết, phụ trợ và buff cũng nhanh chóng lên bảng theo, lần bùng nổ này của Miêu thần thực sự khiến người ta bất ngờ, tốc độ tay nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Tuy rằng Tiêu Tư Kính là tank hàng trước mạnh nhất liên minh, nhưng cũng không có biện pháp sau khi Đường Môn ẩn thân, lợi dụng khinh công vọt tới hàng sau. Mắt thấy thầy trò Tô Thế Luân lên bảng đếm số, trong lòng lão Tiêu rất tức giận, có điều lúc này đã không kịp cứu nữa. Những người khác trong Thương Lan trình độ yếu nhưng cũng không phải đồ ngốc, thấy đội trưởng liều mạng vọt qua, bọn họ liền lập tức liên thủ bốn người ngăn cản thầy trò Tiêu Tư Kính, thầy trò lão Tiêu tuy đã xử lý được hai người đánh hàng trước của Thương Lan, thế nhưng cũng không thể làm được gì. Sau khi Lý Thương Vũ quay đầu giết Trần Tiểu Bắc giành được năm điểm hạ gục, Tiêu Tư Kính quyết đoán rút lui.
Vì Lý Thương Vũ bùng nổ lật kèo, lần đoàn chiến này Thất Tinh Thảo lại thua trận ngoài ý muốn, màn hình lớn hiện ra điểm số 8:4.
Khi thi đấu chỉ phạm một sai lầm nhỏ khiến cục diện thay đổi trong nháy mắt là chuyện thường tình, Tô Thế Luân cười xấu hổ nói: “Vừa rồi tôi không đề phòng tốt, không ngờ Lão Miêu lại xông vào giết…”
Mấu chốt trận thua này vẫn là do Luân thần bị Lão Miêu móc tới, Tô Thế Luân quay đầu nhìn về phía Tiêu đội, mặt đầy hối lỗi.
Tiêu Tư Kính lại rất bình tĩnh, khẽ cười, đi tới nắm tay Tô Thế Luân nói: “Không sao, đừng tự trách mình, còn một vòng nữa.”
Tô Thế Luân gật đầu: “Ừ.”
Tiêu Tư Kính thấp giọng hỏi: “Muốn uống nước không? Tôi đi rót nước ấm cho em, lấy lại tâm tình.”
Tô Thế Luân cười nói: “Cảm ơn.”
Trần Tiểu Bắc tích cực đi tới nói: “Sư phụ, để đệ tử đi cho!”
– đồ ngốc nhà cậu không thấy đội trưởng đang muốn tình nguyện rót nước cho Luân thần à?
Trần Tiểu Bắc bị Tiết Khắc trừng mắt chẳng hiểu mô tê ra làm sao, mờ mịt gãi đầu.
Tiêu Tư Kính không chấp hai đứa nhỏ, cầm bình giữ nhiệt bản đặt làm riêng cho Tô Thế Luân có hình nhân vật “Luân Hồi Vãng Sinh” lên, xoay người đi rót nước ấm, đặt vào trong tay Tô Thế Luân, ngồi xuống nói: “Bản đồ trận tiếp theo… cứ tuyển bản đồ em am hiểu đi.”
“Được.” Tô Thế Luân uống một ngụm nước, nói: “Thực ra tôi ghét bản đồ sa mạc lắm, hướng gió đổi qua đổi lại, pet cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ừ, vậy tuyển bản đồ đầm lầy mà em thích.” Tiêu Tư Kính dừng một chút, lại quay đầu nói, “Tiết Khắc, Tiểu Bắc, hai cậu lại đây.”
Hai thiếu niên ngoan ngoãn đi tới trước mặt đội trưởng, Tiêu Tư Kính liền thấp giọng hướng dẫn chiến thuật trận tiếp theo.
“Trận đấu thứ tư chính là trận đấu bản lề quan trọng.” Trương Thư Bình nói, “Tổng điểm bốn trận là 18 điểm, Thất Tinh Thảo đã giành được tám điểm, chỉ cần lấy thêm được một lá cờ nữa là thắng. Còn Thương Lan hiện tại mới có bốn điểm, bắt buộc phải giành được trọn vẹn sáu điểm mới có khả năng chuyển bại thành thắng.”
Thua hai trận lôi đài khiến Thương Lan rơi vào thế bị động, người nào bình tĩnh đều thấy về cơ bản Thương Lan không hề có hi vọng trong vòng đấu thứ tư này. Vì trận tiếp theo là sân nhà của Thất Tinh Thảo, dưới tình huống Thất Tinh Thảo chọn bản đồ mà muốn giành hết ba lá cờ sao? Vậy lão Tiêu và Luân thần có thể đi tự sát được rồi.
Lưu Xuyên cũng tiếc nuối nói: “Tuy lần tử chiến vừa rồi Thương Lan gian nan lấy được điểm số, nhưng tiếp theo là Thất Tinh Thảo chọn bản đồ, chắc chắn lão Tiêu sẽ lựa chọn bản đồ mình am hiểu nhất. Muốn giành được cả sáu điểm để thắng hoàn toàn không có khả năng, trừ phi cả lão Tiêu lẫn Luân thần cùng rớt mạng.”
Khán giả: “…”
Khi thi đấu lão Tiêu và Luân thần cùng rớt mạng một lúc có xác suất là bao nhiêu?
Hơn nữa sau khi đứt mạng thì trận đấu sẽ bị tạm dừng, chờ cho tuyển thủ trở lại một lần nữa, kể cả lão Tiêu và Luân thần đồng thời treo máy thì Thương Lan cũng không có hi vọng nào.
Những lời này của Lưu Xuyên như bản án tử hình cho Thương Lan. Có điều, người xem nào lý trí thì sẽ hiểu – Lưu Xuyên nói không hề sai.
“Dựa theo thể chế playoffs, sau khi bốn trận kết thúc nếu hòa thì mới có trận thứ năm random bản đồ, nếu không hòa thì trực tiếp quyết định thắng thua. Vì thế lôi đài cực kỳ quan trọng trong playoffs, thua cả hai vòng lôi đài thì sẽ rất bị động.” Trương Thư Bình mỉm cười nói, “Có điều vòng thứ tư sẽ như thế nào, chúng ta hãy cùng theo dõi, biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện thì sao.”
“Kỳ tích” trong lời của Trương Thư Bình chỉ là để an ủi tâm lý khán giả mà thôi, trên đời này lấy đâu ra nhiều kỳ tích như vậy.
Vòng thứ tư, Thất Tinh Thảo sân nhà, trực tiếp lựa chọn bản đồ dạng đầm lầy.
Luân thần và Tiết Khắc cùng chơi Ngũ Độc, một người có thể dùng tơ nhện kéo người, một người có thể dùng roi quăng quật, đều là những kỹ năng khống chế di chuyển. Chưa kể khả năng nắm bắt cơ hội của hai thầy trò đều đứng hàng đầu, có thể phát huy ưu thế triệt để trên tấm bản đồ này.
Có lẽ vì một tuyển thủ của đội tuyển Thương Lan quá lo lắng, ngay lần giao tranh tổng đầu tiên đã sơ ý bước sai, Tô Thế Luân liền kéo người vào đầm lầy chết đuối. Lần giao tranh tổng thứ hai lại tới Tiết Khắc kéo được phụ trợ. Một vòng này Thất Tinh Thảo đánh mượt như nước chảy mây trôi, một hơi giành hết cả ba lá cờ.
Thất Tinh Thảo vs Thương Lan, điểm số cuối cùng 14:4.
Trước trận đấu Lưu Xuyên đã dự đoán có khả năng chênh lệch điểm số sẽ lên tới mười điểm, khán giả thực sự bội phục khả năng dự đoán như thần của hắn. Kết quả cuối cùng vậy mà chênh nhau đúng mười điểm. Tuy rằng miệng Lưu Xuyên có chút tiện, nhưng năng lực đọc trận đấu của hắn thực sự rất chuyên nghiệp. Dù gì cũng là đội trưởng của Long Ngâm, khi hắn phân tích chắc chắn sẽ khiến khán giả có cảm giác “thì ra là thế”.
Các fan Thất Tinh Thảo tại hiện trường bắt đầu điên cuồng, thậm chí giơ cao các loại banner, poster, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi. Phía fan Thương Lan lại buồn bã thất vọng, sững sờ ngồi đó nhìn điểm số, không ai nói nổi lời nào.
Trong phòng cách âm, các thành viên Thương Lan cảm thấy rất suy sụp, có người mắt đã đỏ hoe.
Đúng vậy, bọn họ thua rồi.
Bọn họ đã rơi vào nhánh thua, trận tiếp theo sẽ càng thêm áp lực, thua thêm lần nữa thì trực tiếp knock-out. Trải qua ba tháng vòng bảng, đến lúc này chẳng ai muốn thua ngay vòng đầu, ai cũng không muốn tay trắng ra về.
Nhưng nếu nói về thực lực, tiếc nuối thua trận là một nhẽ, tỉ số nghiền áp này mới khiến người ta càng thêm tuyệt vọng.
Thực lực của bọn họ và Thất Tinh Thảo chênh nhau quá nhiều. Ở vòng bảng còn chưa nhìn được rõ, dù sao ở vòng bảng Tiêu đội và Luân thần thường xuyên không ra sân, nhưng đến vòng playoffs kịch liệt này, hai đội đều mang ra đội hình mạnh nhất, lúc đó mới hiểu được… hóa ra chênh lệch lớn đến như vậy.
Đến lúc này Lý Thương Vũ cũng hiểu được suy nghĩ của mình ngây thơ biết bao nhiêu, mang đội rời đi thì sao? Vẫn là những con người đó, thành tích của đội bên Thần Tích không tốt dẫn đến giải tán, đổi sang Võ Lâm thì cũng chẳng có lý gì thành tích lại đột nhiên tăng mạnh được. Bọn họ chỉ có thể bán hành cho mấy đội ngũ toàn dân nghiệp dư tại vòng Toàn quốc, vào tới giải chuyên nghiệp, gặp những đội tuyển đứng đầu, bọn họ có thể đánh bại được cả Quốc Sắc và Phong Hỏa để vào tới top 8 đã không dễ dàng gì.
Giờ khắc này, Lý Thương Vũ đột nhiên thấy hâm mộ Lưu Xuyên. Thực ra trình độ cá nhân của hắn và Lưu Xuyên chênh nhau không nhiều, nhưng bên cạnh Lưu Xuyên có nhiều đại thần như vậy, nhiều đồng đội có năng khiếu như vậy, nhiều đồ đệ, sư đệ tôn kính như vậy, còn có vô số bạn bè, đối thủ bội phục Lưu Xuyên.
Còn Lý Thương Vũ hắn lại chỉ có sự cố chấp và quyết tâm, cùng những đồng đội bình thường ở bên mình.
– liên minh chuyên nghiệp cao thủ nhiều như mây, Thương Lan đứng ở đâu đây?
Lý Thương Vũ nhìn hai chữ “Thất Bại” chói mắt trên màn hình, trầm mặc một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, đứng lên vỗ vai người đồng đội mắt đỏ hoe bên cạnh, cười nói mọi người tập trung tinh thần.
Những thành viên Thất Tinh Thảo nhanh chóng đi tới bắt tay, Thương Lan bọn họ thua trận, nhưng tuyệt đối không thể thua phong độ.
Quả nhiên Tiêu đội và Luân thần dẫn người tới bắt tay, vì thể chế đào thải trong playoffs rất tàn khốc, lão Tiêu cũng không muốn nói thêm cái gì, chỉ nắm tay đơn giản rồi trực tiếp rời đi – hắn biết rõ, người thắng an ủi người thua chẳng khác nào sát muối lên miệng vết thương cả.
Trừ đội trưởng Lý Thương Vũ miễn cưỡng duy trì nét cười trên mặt, sắc mặt những tuyển thủ khác của Thương Lan đều không tốt lắm, đội phó Bạch Hiên tái nhợt cả mặt, tuyển thủ phụ trợ nhỏ tuổi nhất thậm chí vùi đầu trên bàn như đang khóc…
Nhóm tuyển thủ ngồi trên khu khán đài VIP thấy hình ảnh đó ai nấy cũng đều trầm mặc.
Trương Thư Bình cảm thán nói: “Thoạt nhìn các tuyển thủ Thương Lan có chút khó chịu… Nhưng thi đấu tàn khốc như vậy đấy, có người thắng đương nhiên sẽ có người thua. Thương Lan vào nhánh thua, kế tiếp bọn họ chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Trận đấu tiếp theo của bảng A sẽ diễn ra giữa Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang, đội nào thua trận này sẽ đánh với Thương Lan trong nhánh thua, nếu Thương Lan lội ngược dòng thì vẫn sẽ có khả năng vào vòng tiếp theo.”
“Ừ, hi vọng bọn Lão Miêu có thể nhanh chóng điều chỉnh lại, chuẩn bị nghênh chiến trận đấu sống còn tiếp theo.” Lưu Xuyên hạ giọng nói.
“Trận đấu hôm nay…” Trương Thư Bình quay đầu nhìn Lưu Xuyên, “Xuyên thần nói vài câu tổng kết cuối cùng đi.”
“Được.” Lưu Xuyên dừng một chút, nói: “Trận đấu hôm nay cả Thất Tinh Thảo và Thương Lan đều phát huy rất tốt, trong giai đoạn lôi đài trình tự phái người của hai đội cũng không có vấn đề, suy cho cùng vẫn là do chênh lệch thực lực cá nhân. Thất Tinh Thảo mùa giải này rất mạnh, tôi nghĩ các tuyển thủ của Thương Lan cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, thi đấu trong nhánh thua, không ngừng cố gắng.”
Trương Thư BÌnh nói: “Vậy Xuyên thần có muốn phân tích một chút về trận đấu tiếp theo của bảng A giữa Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang không?”
“Cái này thì không, để cho người nào bình luận trận đó đi.” Lưu Xuyên cười cười, “Đội tuyển Tuyết Lang có em trai tôi, đội tuyển Lạc Hoa Từ lại có đồ đệ của Tứ Lam, tôi cũng không muốn đắc tội bên nào cả. Hôm nay tôi nói xấu như thế đã đắc tội với một đống người rồi, ratings cũng cao lắm rồi… Anh thấy đúng không?”
Trương Thư Bình cười ha ha nói: “Cũng đúng.”
Diệp Thần Hi mỉm cười, tỏ vẻ tán đồng quan điểm của Lưu Xuyên, Dương Kiếm cũng thấy may là ông anh miệng mồm quạ đen này không nói linh tinh. Thực ra trình độ của Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang khá cân bằng, ai cũng có phần thắng, phải xem vào trận phát huy thế nào. Lưu Xuyên đúng là không nên tùy tiện phán bừa trước trận đấu.
“Vậy tôi không khó dễ cậu nữa.” Trương Thư Bình cười nói, “Hôm nay đến đây thôi, chiều mai cùng giờ sẽ là trận đấu đầu tiên của bảng B, Đồng Tước vs Thịnh Đường, do bạn nối khố Tô Đồng xinh đẹp cùng một khách mời bí mật khác bình luận, mọi người hãy đón xem đúng giờ. Xin chào và hẹn gặp lại!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tạm biệt!”
Khung hình bình luận được chuyển thành quảng cáo trên màn hình lớn, khán giả cũng lục tục rời khỏi nhà thi đấu.
Fan của Thất Tinh Thảo tất nhiên rất vui, còn fan Thương Lan lại cực kỳ khó chịu, mấy cô gái khi rời đi mắt ai nấy cũng đỏ hoe, còn có rất nhiều fan ngồi tàu cao tốc từ Hàng Châu tới cổ vũ Miêu thần, thấy Thương Lan thua, đương nhiên trong lòng sẽ không dễ chịu.
Khi Lưu Xuyên trở lại hậu trường thì thấy Lý Thương Vũ đang đứng một mình ở cuối hành lang, người con trai thân hình cao lớn ở đó như có tâm sự, thoạt nhìn có chút cô đơn chẳng nói nên lời, biểu tình trên mặt cũng rất trầm trọng.
Lưu Xuyên định đi về phía trước thì thấy một thiếu niên đi tới từ bên kia – là người ở hậu đài lúc trước, dáng người gầy, đội mũ lưỡi trai màu trắng, cười rộ lên như ánh nắng ban mai, chạy tới hậu trường gặp Lý Thương Vũ, hiển nhiên là người quen.
Lưu Xuyên lập tức dừng bước, không tiến tới quấy rầy.
Thiếu niên nọ đi tới trước mặt Lý Thương Vũ, cười cười nói: “Đừng uể oải, Miêu thần, hôm nay anh đánh tốt lắm, đợt đoàn chiến đầu tiên bùng nổ penta kill thực sự ngầu vô cùng… Có điều đúng là Thất Tinh Thảo mạnh thiệt, xếp hạng đầu vòng bảng cơ mà, mùa giải này có khả năng vô địch nhất… Hầy, thực ra thua trong tay bọn họ… cũng coi như là kết quả đương nhiên…”
Dường như thiếu niên không giỏi an ủi người ta, nói đến đây thì xấu hổ dừng lại, vươn tay gãi gáy. Cậu nhóc đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt, Lưu Xuyên không thấy rõ mặt người nọ, chỉ thấy ngón tay người kia thon dài xinh đẹp. Không giống với dạng thiếu niên chậm lớn còn chưa vỡ giọng như Tiểu Lộc và Tiểu Dư, thiếu niên này nom thành thục hơn rất nhiều, giọng nói nghe vào tai trong veo như nước chảy.
Lý Thương Vũ nghe tới đó liền mở miệng nói: “Tôi không sao, cậu không cần tới tận đây an ủi tôi đâu.”
Mặt thiếu niên đỏ lên, nói: “Tôi đúng dịp đi ngang qua, tiện thể tới xem anh thế nào…”
Lý Thương Vũ cười cười, giọng nói không khỏi dịu đi: “Hôm nay cậu tình cờ đi ngang qua những hai lần cơ à?”
Cậu nhóc lại gãi gáy, tai cũng đỏ cả lên như đang ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Vậy tôi về trước, các anh cố gắng nha, tạm biệt.”
“Ừ. Tạm biệt.”
Lý Thương Vũ nhìn theo bóng thiếu niên rời đi, quay đầu thì thấy ánh mắt của Lưu Xuyên bên kia hành lang, không khỏi ngẩn người.
Lưu Xuyên đi tới trước mặt hắn, giải thích: “Không phải tôi cố ý nhìn lén đâu, tôi là tình cờ đi ngang qua thật.”
Lý Thương Vũ: “…”
Lưu Xuyên cười hỏi: “Nhóc con đó là ai thế? Nhìn qua rất quan tâm cậu.”
Lý Thương Vũ nói: “Một người bạn cũ.”
Lưu Xuyên “Ồ” một tiếng, cũng không hỏi thêm, vỗ nhẹ vai hắn: “Đấu xong… khó chịu sao?”
Lý Thương Vũ khẽ cười, nói: “Đúng là hơi khó chịu.”
Tuy rằng tâm tình rất khổ sở, có điều người con trai da ngăm lại không thể không khiến người ta có cảm tình.
Lưu Xuyên thở dài nói: “Thực ra tôi rất phục cậu… cậu cũng rất khó khăn.”
Với năng lực cá nhân của Lý Thương Vũ, nếu hắn buông tay đội tuyển Thương Lan đi phát triển ở những đội mạnh khác chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều, hoặc là dứt khoát tống tiễn mấy tuyển thủ tầm thường rồi đưa vào vài người mạnh hơn, thành tích của Thương Lan sẽ không dừng lại ở đây.
Lưu Xuyên hiểu rất rõ sự vất vả của người con trai này, nếu đổi lại là hắn, bảo hắn mang một đống thành viên bình thường đi thi đấu hắn cũng không gánh nổi. Hắn có thể đưa Long Ngâm đi tới ngày hôm nay thực ra cũng nhờ ông trời chiếu cố, Tứ Lam và Tần Dạ là phụ tá đắc lực, Trạch Văn là cộng sự tri kỷ mạnh mẽ nhất, thêm mấy người khác trong đội vẫn luôn cố gắng, tiến bộ vượt bậc, Long Ngâm mới có thể thuận lợi vào được đến playoffs.
Nếu không có những đồng đội mạnh mẽ này, có lẽ hắn đã ăn hành đủ 34 trận ở vòng bảng rồi.
Rất lâu trước đây trong giải Toàn quốc, bọn họ đã thua Thương Lan tiến vào nhánh thua, vậy mà giờ phút này, Lưu Xuyên lại tận mắt nhìn thấy Thương Lan rời đi.
Đúng vậy, hắn đã dự đoán trước được trận tiếp theo Thương Lan vẫn sẽ thua, trong số tám đội vào playoffs, Thương Lan có thực lực yếu nhất. Có lẽ Lý Thương Vũ cũng hiểu rõ điều này, ở bảng A dù là Tuyết Lang hay Lạc Hoa Từ thì thực lực đều mạnh hơn Thương Lan rất nhiều, căn bản sẽ không cho họ cơ hội hồi sinh.
Thương Lan chỉ dựa vào một mình Lý Thương Vũ gồng gánh, trình độ buff của Bạch Hiên tuy rất mạnh, nhưng ở trò chơi này có biết bao nhiêu kỹ năng khống chế, đồng đội bảo hộ buff không tốt, chỉ cần Bạch Hiên bị khống chế, Lý Thương Vũ bị đánh hội đồng, Thương Lan sẽ tan vỡ. Suy cho cùng vẫn là do tuyển thủ khác không đủ mạnh, không giống như Long Ngâm, dù Lưu Xuyên có lên bảng khi giao tranh thì vẫn còn đó Tần Dạ, Ngô Trạch Văn, Tứ Lam. Còn Thương Lan một khi mất đi Lý Thương Vũ, cả đội sẽ sụp đổ.
Lưu Xuyên cũng không biết nên an ủi Lý Thương Vũ thế nào.
Có lẽ một kẻ mạnh cũng chẳng màng an ủi, nhưng nhìn Lý Thương Vũ khó chịu như thế, cùng là đội trưởng, trong lòng Lưu Xuyên cũng chẳng dễ chịu gì.
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên nghiêm túc hỏi: “Cậu không nghĩ đường ra nào khác sao? Thực ra cậu còn rất nhiều lựa chọn mà.”
“Tôi biết.” Lý Thương Vũ cười cười, ánh mắt thản nhiên mà kiên định, “Nhưng đây chính là lựa chọn của tôi, tôi sẽ không hối hận.”
Dứt lời, hắn liền xoay người đi về hướng những thành viên của Thương Lan, theo hướng hắn đi tới, có thành viên mắt đã đỏ hoe, có người thì cúi đầu, có người còn nhòe nước mắt, ai cũng nghẹn ngào nói: “Đội trưởng…”
Lý Thương Vũ vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm những người đồng đội, cảm giác làm như thế, hắn đã có thể ôm trọn thế giới của mình.
Hình ảnh ấy khiến Lưu Xuyên thực sự xúc động.
Có lẽ, người con trai này cũng có thứ mà hắn muốn kiên trì. Làm người thì ai cũng có chí, Lưu Xuyên không thể đánh giá lựa chọn của người nọ là đúng hay sai, nhưng Lưu Xuyên rất tôn kính người đã từng đánh bại bọn họ trong vòng loại Toàn quốc, vậy mà cuối cùng cũng không thể trở thành đối thủ gặp nhau trong playoffs.
– tạm biệt, Miêu thần.Hết chương 352.
Mào quá nhiều cho bộ Thần Cấp luôn =______= Đoạn Tiêu Tô vừa type vừa cười ngu ạ:((