*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, có rất nhiều đội trưởng ra sân bay đón người, thế nên Lưu Xuyên không hề ngạc nhiên khi thấy Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong tại sân bay.
Lưu Xuyên chủ động đi lên trước nói: “Tới đón đội à?”
Đường Ngự Phong không tham dự vào cuộc đối thoại nhạt nhẽo của hai vị sư huynh này, chỉ đứng ở bên cạnh híp mắt mệt mỏi.
Một lúc sau, Lộc Tường và Thiệu Trạch Hàng cũng đến, Tiểu Lộc thấy người quen lập tức hưng phấn chạy tới nói: “Sư phụ! Cả bốn đội bảng B đều đến nè, mọi người cũng đáp chuyến bay sáng tới Thượng Hải sao?”
Rõ ràng bảng B rất ăn ý trong việc đặt vé máy bay, đội nào cũng sẽ hạ cánh vào giữa trưa.
Bên bảng A lại không có ai, Lạc Hoa Từ ở ngay tại Thượng Hải nên tất nhiên không cần ra sân bay đón, Thương Lan ở Hàng Châu có thể ngồi tàu cao tốc tới, nhưng Tuyết Lang và Thất Tinh Thảo chắc chắn phải đi máy bay, không thấy lão Tiêu và Phương đội, có lẽ đã đặt chuyến bay khác.
Lộc Tường nhìn các đội trưởng bên cạnh, nói: “Hay là chúng ta đánh cược đi, xem nhà nào đến trước?”
“Cái này cũng cần cá cược à?” Lưu Xuyên không muốn đánh giá IQ của cậu, chỉ vào màn hình led ở phía trước, “Nhìn thời gian chuyến bay là biết. Chuyến từ Trường Sa sẽ đáp xuống đầu tiên, sau đó là Hoa Hạ ở Bắc Kinh, Thịnh Đường ở Thành Đô, Đồng Tước mấy cậu đến cuối cùng.”
“…” Lộc Tường bị sư phụ khinh bỉ IQ đành gục đầu không nói nữa, Thiệu đội đau lòng xoa đầu cậu.
Hôm nay thời tiết rất tốt, chuyến bay không bị delay. Quả nhiên Long Ngâm hạ cánh đầu tiên.
Tuy bảy người không mặc đồng phục nhưng bước đi về phía trước lại rất đồng nhất chỉnh tề, nhìn qua cũng biết là một đội.
Hai cô gái Giang Tuyết và Lâm Đồng đi trước, tíu tít nói chuyện chị em. Lý Tưởng đi cùng Tiểu Dư, Tiểu Dư đang hưng phấn khua tay chém gió với Lý Tưởng, Lý Tưởng khoác vai cậu nhóc như một người anh thứ thiệt. Ngô Trạch Văn chăm chú nhìn xung quanh như đang tìm người. Từ Sách kéo hai vali đi cuối cùng, đeo kính râm che nửa mặt nhìn rất là cool. Giang Thiếu Khuynh giao vali cho Từ Sách, dắt Jojo đi bên cạnh, đôi lúc lại ngó nghiêng chú chó lớn đang hiếu kỳ chạy loạn.
Nhìn hình ảnh quen thuộc này, Lưu Xuyên không kìm lòng được mà nhếch môi – không gặp vài ngày, đúng là có hơi nhớ.
Trong biển người, rốt cuộc Ngô Trạch Văn cũng thấy Lưu Xuyên, ánh mắt họ giao nhau giữa phi trường.
Lưu Xuyên bước nhanh về phía trước, không nói hai lời liền ôm Ngô Trạch Văn vào trong ngực.
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Lưu Xuyên ôm chặt Ngô Trạch Văn, thấp giọng nói, “Mấy ngày không gặp, thực sự nhớ các cậu.”
Tuy ngoài miệng thì nói “Nhớ các cậu”, nhưng hắn lại chỉ ôm mỗi Ngô Trạch Văn.
Tiểu Dư lập tức nói: “Đội trưởng ôm tôi với, không thể bên trọng bên khinh thế được, mấy ngày nay tôi cũng huấn luyện nghiêm túc lắm nha.”
“Xê ra, anh đây đang ôm cổ vũ cho đội trưởng lâm thời.” Dứt lời Lưu Xuyên liền cúi đầu nhìn Ngô Trạch Văn, dịu dàng nói: “Mấy ngày nay em vất vả rồi, Trạch Văn.”
Ngô Trạch Văn đỏ cả tai nói: “Không vất vả gì.”
Lý Tưởng nói: “Bọn tôi đều rất tự giác, buổi tối stream carnival, ban ngày luyện tập ở phòng huấn luyện, còn nghiêm túc hơn cả lúc anh không ở đội.”
Lưu Xuyên hoài nghi nhìn cậu: “Thật hay giả?”
Lý Tưởng nói: “Không tin anh đi mà hỏi Trạch Văn.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Phải đấy, ai cũng nghiêm túc cả, mấy ngày nay tôi cũng phân tích khá nhiều thứ, đến nơi sẽ nói với anh.”
“Được.” Lưu Xuyên mỉm cười buông Ngô Trạch Văn ra, dù gì ở đây cũng đông người, không thể ôm quá lâu.
Jojo thấy hắn cũng vui vẻ chạy tới cọ cọ đội trưởng: “Gâu!”
Lưu Xuyên thò tay xoa đầu nói: “Suýt nữa thì quên mất mày, không gặp mấy ngày hình như mày lại béo lên rồi à?”
Lộc Tường đứng cách đó không xa thấy con chó lập tức hưng phấn chạy tới: “Sư phụ, đây là chó của đội sao? Giống gì mà to thế?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đây là chó Alaska.”
Kích cỡ của Jojo rất lớn, đặc biệt tương phản với Lộc Tường vóc người nhỏ bé, Jojo nhìn cậu nhóc trước mặt dường như cũng rất hứng thú, nhào tới phía trước tỏ vẻ thân thiết, Lộc Tường đáng thương còn chưa vững chân đã bị chú chó béo bổ nhào xuống đất.
Lộc Tường: “…”
Lộc Tường ngã ra đất mặt đầy mờ mịt.
Mọi người bên cạnh cười đau cả bụng, Giang Thiếu Khuynh vội vàng kéo Jojo trở về, Jojo tỏ vẻ vô tội, nó chỉ nhào tới thể hiện thân thiết thôi mà, ai mà ngờ cậu nhóc này đứng không vững ngã luôn chứ, nó thực sự không hề có ý muốn bắt nạt thiếu niên không cao nổi này đâu.
Thiệu Trạch Hàng bất đắc dĩ đi tới nâng Lộc Tường dậy, hỏi: “Có sao không?”
Lộc Tường gãi đầu, nói: “Không sao.”
Tuy mọi người cười rất lâu nhưng Lộc Tường cũng không xấu hổ, phủi mông đứng lên, đi tới trước mặt chú chó sờ lớp lông dày của nó, nói: “Con chó này đẹp quá, đội của sư phụ xịn ghê ha, còn nuôi cả pet, sao trước đây chưa từng thấy mọi người mang nó theo?”
Lưu Xuyên nói: “Đây là chó Từ Sách nuôi, không phải đội nuôi, có điều giờ nó thành linh vật của đội rồi, tên là Jojo.”
Lưu Xuyên nói: “Thôi đừng tò mò nữa, nếu thích thì bảo Thiệu đội mua cho một con, bọn tôi đi trước đây, bye bye hai người.”
Thiệu Trạch Hàng lễ độ nói: “Ừ, tạm biệt.”
Đám Long Ngâm nhanh chóng rời đi, Lộc Tường vẫn ngóng theo Jojo.
Thiệu Trạch Hàng hỏi: “Em thích nuôi thú cưng à?”
Lộc Tường gật đầu.
Thiệu Trạch Hàng nói: “Vậy về chúng ta cùng nuôi một con.”
Lộc Tường lập tức nói: “Được!”
Thiệu Trạch Hàng nghĩ nghĩ, cảm giác vẫn nên nuôi loại nhỏ nhỏ chút, ví dụ như loại bé giống mấy con chó cảnh đặt trên bàn tiếp khách nhỉ? Chứ nếu nuôi chó to, ngày nào Lộc Tường cũng bị nó đè ra đất thì không hay cho lắm…
Lưu Xuyên đưa đội về phía trước, thấy hai người Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong, thành viên Long Ngâm cũng lễ phép chào hỏi, sau đó mọi người liền đi thẳng ra xe Lưu Xuyên đã đặt trước bên ngoài.
Ngô Trạch Văn nghi hoặc hỏi: “Sao bảng B đều ở sân bay hết vậy? Sư môn các anh lại tụ hội à?”
“Đương nhiên là không rồi.” Lưu Xuyên cũng không biết nói sao, “Lần này là trùng hợp thôi, vừa lúc chuyến bay của ba đội bên đó cũng hạ cánh giữa trưa nên gặp nhau lúc ra đón.”
“Ồ.” Ngô Trạch Văn nói, “Tình cờ ghê.”
Tài xế khởi động xe, Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Từ Sách: “Phải rồi Từ Sách, chuyện liên hệ quán net sao rồi?”
Từ Sách nói: “Tôi đã liên hệ một quán, là quán do bạn tôi quen mở, trong thời gian đánh playoffs có thể lấy cớ sửa lại tầng ba để ngừng kinh doanh, chúng ta đi thẳng thang máy cửa sau lên, đó là đường dành cho nhân viên của quán, khách thường không đi lối đó, như thế sẽ an toàn hơn.”
Lưu Xuyên khen: “Suy tính chu đáo quá, nếu bị phóng viên phát hiện chắc chắn sẽ bị vây lại trả lời phỏng vấn, bị fan bu vào đòi ký tên cũng rất phiền, chúng ta chỉ có một tháng ở Thượng Hải, việc đảm bảo bí mật địa điểm huấn luyện nhất định phải làm cho tốt.”
Từ Sách nói: “Yên tâm, để tôi lo.”
Lưu Xuyên vui mừng khẽ cười, sau đó quay đầu lại không hỏi nữa. Hiện tại Từ Sách đã rất ra dáng một đại tướng rồi, việc nhỏ này giao cho hắn Lưu Xuyên cũng rất an tâm.
Sau nửa tiếng thì xe tới khách sạn, mọi người đi qua bên đường để làm thủ tục nuôi hộ Jojo, sau đó mới vào khách sạn check-in cùng Lưu Xuyên.
Hôm nay là ngày mà các đội tuyển lớn sẽ cùng tới để đánh playoffs, phòng bố trí cho carnival lúc trước sẽ được trả hết, dựa theo từng đội để sắp xếp lại lần nữa, khi mọi người vào lễ tân thì đã thấy Diệp Thần Hi và Lam Vị Nhiên đang trả phòng.
Tứ Lam thấy mọi người cũng mỉm cười đi tới.
Tiểu Dư vội trốn sau Lưu Xuyên, Tứ Lam vươn tay kéo được cậu: “Trốn đi đâu? Còn nghĩ bản thân có thể tàng hình à?”
Dư Hướng Dương cười lấy lòng: “Ha ha, lâu lắm không gặp đội phó.”
Lam Vị Nhiên dùng lực vò đầu cậu, cũng lười so đo với cậu nhóc, quay đầu nhìn mọi người nói: “Tôi lấy phòng xong rồi, mười người đội mình lấy năm phòng, tất cả đều chung một tầng cho tiện liên hệ với nhau. Về chuyện phân phòng thì vẫn như trước đi, Lưu Xuyên và Trạch Văn một phòng, Dạ Dạ với Ngốc Tưởng một phòng, A Sách Thiếu Khuynh một phòng, hai cô gái một phòng, tôi và Tiểu Dư một phòng, có ai phản đối không?”
Mọi người không ai có ý kiến, Dư Hướng Dương thì đau khổ nói: “Tôi đổi phòng được không?”
Lam Vị Nhiên vỗ vai cậu: “Yên tâm, cùng lắm thì tôi bắt nạt cậu một chút, không giết người diệt khẩu đâu mà lo.”
Dư Hướng Dương: “…”
Mọi người sung sướng khi người gặp họa nhìn Tiểu Dư, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng chơi dại, chỉnh Tứ Lam ở carnival thì giờ bị phạt thôi, đáng thương ghê.
Tiểu Dư đành gục đầu không nói, dùng hết sức tự khiến bản thân mờ nhạt hơn.
Diệp Thần Hi cũng làm xong thủ tục đi tới, mỉm cười nói: “Chào mọi người.”
Cả đội khách sáo chào lại: “Chào Diệp đội.”
Diệp Thần Hi nói: “Thành viên của Lạc Hoa Từ cũng đến rồi, tôi qua đó một chút, tuyển thủ bảng A đều ở bên kia, tiếp theo đây có lẽ cũng không thể gặp nhau nhiều, mọi người bảng B cố gắng nhé, chúc các anh thuận lợi vào vòng trong.”
Dứt lời liền chủ động giơ tay bắt tay với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên cười nói: “Xin nhận lời chúc của cậu, bên đó cũng cố gắng nhé.”
Diệp Thần Hi gật đầu, nhìn về phía Lam Vị Nhiên: “Sư phụ, tôi đi trước.”
“Ừ, đi đi.”
Sau khi nhìn theo Diệp Thần Hi đi khuất, Lam Vị Nhiên mới quay đầu nói: “Còn thất thần làm gì? Giải quyết thủ tục check-in nhanh lên, cất hành lý lên phòng rồi đi ăn cơm, sau đó qua quán net còn bàn chiến thuật chứ.”
Mọi người: “…”
Đột nhiên tên lười Lam Vị Nhiên tích cực như thế, ai cũng dại cả ra.
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Cậu gấp cái gì?”
Lam Vị Nhiên xoa tay, nói: “Chơi năm ngày ở carnival, lâu lắm rồi không thi đấu, không ai ngứa tay à?”
Lưu Xuyên cười: “Đúng nhỉ! Đi thôi, cất hành lý rồi đi ăn, cơm nước xong rồi mau chóng huấn luyện.”
Những người khác thấy lạnh cả người: Mấy người rốt cuộc là ngứa tay muốn huấn luyện… hay là ngứa tay bán hành?!
Vì đội phó lười biếng hiếm khi chịu khó, ai cũng như lửa cháy đến mông nhanh chóng đi cất hành lý rồi tập hợp tại đại sảnh, Tần Dạ đang tắm cũng bị Lý Tưởng lôi ra, đến tóc cũng chưa sấy đã phải đi xuống, bất đắc dĩ nhìn Tứ Lam nói: “Cậu bỗng nhiên chăm thế này tôi không quen.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Vì tôi đói, còn ngứa tay, nhanh lên đi, ăn cơm xong thì ra hàng net.”
Mọi người cùng đi ăn cơm theo tiếng thúc giục của Lam Vị Nhiên, sau đó đi tới quán net mà Từ Sách đã đặt trước.
Quán net này điều kiện rất tốt, lại gần khách sạn, phòng lớn ở tầng ba đủ cho mười người, trong đó có một máy kết nối được các thiết bị ngoại vi như USB v… v…, Từ Sách còn nhờ ông chủ mua máy chiếu, rất thuận tiện để bàn chiến thuật.
Lưu Xuyên rất hài lòng với sự an bài này, nhìn khắp phòng rồi bảo mọi người ngồi vào vị trí, sau đó mở máy tính kết nối với máy chiếu, mở trang chủ ra, nói: “Được rồi, họp thôi. Quy tắc playoffs tôi nghĩ mọi người cũng biết hết rồi, nhưng tôi vẫn phải nhấn mạnh lại, playoffs không giống vòng bảng, vòng bảng tính điểm chỉ đánh một ván lôi đài và đoàn chiến, còn playoffs sẽ đánh liên tục năm ván!”
“Ví dụ như nếu trận đầu tiên gặp Hoa Hạ, trận playoffs sẽ do hai bên bốc thăm lựa chọn quyền, nếu Hoa Hạ giành quyền chọn trước, thì khi thi đấu sẽ đánh bốn trận liên tiếp, bắt đầu từ Hoa Hạ chọn bản đồ lôi đài, Long Ngâm chọn bản đồ lôi đài, Hoa Hạ chọn bản đồ đoàn chiến, Long Ngâm chọn bản đồ đoàn chiến. Nếu sau bốn trận hai bên bằng điểm nhau thì sẽ đánh thêm một trận random bản đồ để quyết định thắng thua, trận quyết định sẽ chỉ có đúng một lá cờ tại đường giữa tương đương với hai điểm.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói tiếp: “Mọi người sẽ phải dốc toàn lực cho playoffs, thế nên bình thường đều sẽ đánh rất kịch liệt, chuyện bằng điểm sau bốn trận rất hay xuất hiện, gặp những đội mạnh ngang hàng sẽ phải đánh tới trận thứ năm mới biết ai thắng ai thua. Dù là thời gian đánh hay cường độ thao tác trong playoffs đều sẽ gấp đôi so với vòng bảng.”
Lưu Xuyên khẽ cười, lại nói: “Có điều mọi người cũng không cần lo lắng, áp lực huấn luyện của tôi đặt lên vai mọi người trong giai đoạn vòng bảng đã có kết quả, chưa kể còn có ba chỉ huy là tôi, Dạ Dạ và Tứ Lam ở đây. Khuyết điểm của Long Ngâm chúng ta rất rõ ràng, chính là tuổi trung bình của bọn tôi khá cao, không thể bảo đảm phong độ trong thời gian thi đấu quá dài, nhưng ưu điểm của chúng tôi là có thể thay phiên ra trận! Dùng đội hình khác nhau đánh cho đối thủ hoa cả mắt! Tôi hi vọng chúng ta có thể thuận lợi vào được vòng tranh cúp vô địch từ bảng B này, mong mọi người hãy tin tưởng, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
– lúc này mọi người mới nhận ra, hóa ra đội trưởng Lưu Xuyên lại tự tin đến thế.
Trước đây trong giai đoạn vòng bảng, mỗi lần họp trước trận đấu hắn đều nói theo kiểu: Mọi người phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thua trận, không cần quan trọng quá chuyện kết quả, thời gian còn dài, còn rất nhiều trận đấu…
Khi đó tất cả thành viên Long Ngâm đều mang tâm lý “Có lẽ sẽ thua” “Không sao, dù thua cũng không sợ” để thi đấu.
Thế nhưng khi đã vào đến playoffs, Lưu Xuyên chỉ nói một câu: “Chúng ta sẽ thắng!”
“Chúng ta sẽ thắng!”
Chỉ bốn chữ đơn giản, ý chí của mọi người lập tức bị hắn kích thích, đây chính là ma lực của đội trưởng Lưu Xuyên này!
Thấy ai cũng hưng phấn hơn, Lưu Xuyên liền nói: “Mọi người phải ứng phó với tứ kết bằng phong độ tốt nhất, giờ sẽ bắt đầu tiến vào giai đoạn phân tích chiến thuật trận đầu tiên. Trạch Văn, nói cho mọi người nghe một chút kết quả nghiên cứu của cậu trong thời gian này đi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nghiêm túc đi lên phía trước, cắm USB của mình vào máy tính, mở một file Word chiếu lên màn hình.
Trong nháy mắt, một đống biểu đồ dày đặc đập vào mắt mọi người, màu sắc và hình dạng đều không giống nhau, số liệu, ký hiệu chi tiết, nhìn qua như ghép vô số biểu đồ giá cổ phiếu lại thành một.
Mọi người muốn quỳ vái rồi – học bá ơi rốt cuộc cậu đang nghiên cứu cái gì thế này?!Hết chương 347.
Biểu đồ giá cổ phiếu, cứ coi như là biểu đồ trong truyện phức tạp hơn cả cái này…