*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Xuyên lúc này đang xoa mũi cười dưới đài, vừa rồi Trạch Văn thực sự rất thông minh khi đột nhiên chuyển mục tiêu tấn công. Mỗi lần nhìn Trạch Văn thi đấu, hắn đều muốn hung hăng xoa đầu Trạch Văn, hỏi cậu rằng: Rốt cuộc trong đầu em có cái gì mà thông minh thế hả?
Ngô Trạch Văn đột nhiên ra tay khiến Tưởng Tiểu Thiên của Lạc Hoa Từ trực tiếp ngã chết, cũng khiến cho đội hình Lạc Hoa Từ rối loạn.
Tần Dạ và Lam Vị Nhiên càng tăng tốc độ tay, liên thủ xử lý Lê Quân.
Thực ra Lưu Xuyên cũng biết chiến lược “Tam bảo nhất” của Diệp Thần Hi rất tốt, ba cận chiến hàng trước chống lại Lam Vị Nhiên và Tần Dạ, hắn và Lâm Vũ Phàm đứng sau thoải mái phát huy ưu thế của đội tuyển Lạc Hoa Từ. Còn nếu cứ đánh như lần trước, một khi hàng trước không ngăn được, để Tứ Lam và Tần Dạ lại gần, hai người đánh xa máu mỏng chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động triệt để.
Đáng tiếc, suy nghĩ chiến thuật thì tốt, nhưng Ngô Trạch Văn lại đột nhiên ra tay, mới giao tranh được một nửa đã chết mất một đại tướng, điều này khiến Diệp Thần Hi không biết phải làm sao – trước khi thi đấu hắn đã dặn kỹ mọi người nhất định phải đề phòng Ngũ Độc đứng sau của Long Ngâm dùng tơ nhện khống chế, nhưng đội viên nhất thời sơ ý liền bị Ngũ Độc lừa, hắn làm đội trưởng cũng không thể mắng người khi đang thi đấu, như thế sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của đội viên.
Diệp Thần Hi đành phải cười nói: “Rút lui.”
Tưởng Tiểu Thiên rất buồn bực, nói: “Xin lỗi đội trưởng… Tôi sơ suất quá.”
Diệp Thần Hi nói: “Không sao, chúng ta đổi đường.”
Quyết định này cũng khiến những thành viên của Lạc Hoa Từ bất ngờ. Thực ra đối với khán giả, việc mới thua lần giao tranh tổng đầu tiên đã đổi đường đồng nghĩa với “hèn nhát”. Rất nhiều tuyển thủ khi thi đấu đều muốn thể hiện khí khái nam nhi, thừa nhận sợ hãi trước đối thủ chắc chắn sẽ không thoải mái trong lòng. Có điều, thân là đội trưởng, không thể suy xét được mất nhất thời, mà là thắng thua cả trận đấu.
Lần trước Diệp Thần Hi kiên trì giao tranh trực tiếp với sư phụ vì nơi đó là sân nhà Lạc Hoa Từ, nếu hắn lùi lại sẽ khiến fan xem thi đấu bất mãn, cảm xúc đồng đội suy sụp. Nhưng hôm nay thì khác, tác chiến sân khách, đánh không lại thì chạy là việc các đội trưởng cần làm, có thể lấy hai điểm cũng là quý, liều mạng với đối thủ không có bất cứ lợi ích gì.
Vì thế, các fan của Diệp Thần Hi xem livestream lại bắt đầu spam comment: “Diệp đội thật đáng thương, bị sư phụ đánh cho sợ rồi!”
“Hầy, sao Diệp đội nhà mình lại sợ đến tè ra quần mà lùi lại thế này?”
Những người xem khác: “… Fan Lạc Hoa Từ thực sự liều mạng bôi xấu đội trưởng nhà mình.”
“Thậm chí còn hơn cả khi fan Xuyên thần cười nhạo Xuyên thần nữa.”
Tinh thần act cute lẫn mỉa mai của fan của Diệp đội đều thuộc hạng nhất, vì fan Diệp đội ngày nào cũng tự bêu riếu, thế nên những anti fan chân chính của Diệp Thần Hi đều không biết làm thế nào, muốn bôi xấu hắn còn chẳng bằng nhìn fan của hắn tự túc.
Diệp Thần Hi cũng không phải sợ tè ra quần mà lùi lại như lời fan, mà là lùi lại rất có phong độ.
Hắn trực tiếp khinh công lùi về sau, đi tới nơi đối phương không nhìn được, sau đó mang theo bốn người còn sống của Lạc Hoa Từ ấn phím B về thành.
Thời gian recall chỉ có ba giây, đợi đến khi thành viên Long Ngâm xông tới thì bốn người bọn họ đã về điểm hồi sinh. Lúc này, Tưởng Tiểu Thiên và Lê Quân đang đếm số chờ sống lại, thời gian chờ hồi sinh khi bị giết lần đầu là mười giây, Diệp Thần Hi không chờ bọn họ, giành giật từng giây nói: “Chúng ta đi đường trên, Tiểu Thiên và Lê Quân đợi một lúc rồi truyền tống luôn.”
Diệp Thần Hi đưa cả đội đi đường trên, còn bảo Lâm Vũ Phàm mở kỹ năng tăng tốc.
Cờ lệnh sắp xuất hiện, vì vậy bọn họ nhất định phải bám chặt thời gian.
Vì có phụ trợ tăng tốc, sau 15 giây, bốn thành viên Lạc Hoa Từ đã tới địa điểm cắm cờ tại đường trên. Quả nhiên xung quanh không có ai, rõ ràng Long Ngâm vì muốn chắc chắn nên không phân người lên đường trên, mà toàn lực đánh cờ đỏ đường dưới. Vì Lam Vị Nhiên biết, nếu chia người thì không kịp, không bằng nhanh chóng cướp cờ đỏ để tới đường giữa chiếm tiên cơ.
“Vũ Phàm đưa hai người kia lại đây, mau lấy cờ.” Diệp Thần Hi lập tức hạ lệnh nói.
Màn hình lớn chia làm đôi, chiếu hình ảnh cướp cờ ở cả hai đường trên và dưới, có thể thấy tốc độ đánh cờ của hai bên không chênh nhau nhiều. Vốn sát thương gây ra của Tứ Lam và Tần Dạ phối hợp sẽ cao hơn Lê Quân và Tưởng Tiểu Thiên của Lạc Hoa Từ, lực đánh của Ngô Trạch Văn và Diệp Thần Hi ngang nhau, nhưng hàng trước của Lạc Hoa Từ là Quyền Thiếu Lâm có nhiều skill tấn công, có thể giúp đồng đội lấy cờ, trong khi đó Lý Tưởng lại là tank thuần của Long Ngâm, Thiếu Lâm Phật có tác dụng rất lớn trong giao tranh tổng, nhưng khi đánh cờ lại không có tác dụng bao nhiêu. Điều đó đồng nghĩa với việc Lạc Hoa Từ có bốn người đánh cờ, Long Ngâm lại chỉ có ba người. Có điều Giang Thiếu Khuynh là phụ trợ Võ Đang, có thể tăng trạng thái cho đồng đội hiệu quả hơn Lâm Vũ Phàm một chút…
Tóm lại, hai đội tuyển lấy thừa bù thiếu, trước mắt tổng lực đánh đang cân bằng! Đây cũng là tình huống khá hiếm thấy trên sân đấu.
Trương Thư Bình nói: “Hẳn là Tứ Lam đã đoán được việc này nên mới để toàn bộ Long Ngâm nhanh chóng lấy cờ, nếu vừa rồi anh ta phái người canh ở đường trên thì tốc độ lấy cờ của Long Ngâm sẽ chậm lại, rất có khả năng sau khi Lạc Hoa Từ bên kia đánh xong sẽ lập tức truyền tống giết bọn họ trở tay không kịp. Cho nên, cách ổn nhất chính là lấy cờ đỏ, tặng cờ xanh cho đối thủ, sau đó giao tranh cướp nốt cờ đen.”
Tô Đồng nhìn điểm số nói: “Trước đó Lạc Hoa Từ đã có ba điểm lôi đài, lại lấy được cờ xanh thì sẽ có năm điểm. Dù Long Ngâm lấy được cờ đen cũng chỉ được 4:5, nhỡ đâu thua thì sẽ là 2:7.”
Trương Thư Bình cười nói: “Cũng không có biện pháp khác, chuyện thua lôi đài dù sao cũng không thể lấy lại được, hiện tại không có thời gian lo tới điểm số cuối cùng, khi chỉ huy phải bình tĩnh, đoàn chiến lấy được hai điểm cũng quý rồi.”
Trương Thư Bình nói không sai, lúc này Tứ Lam đã không còn thời gian mà suy xét điểm số cuối cùng sẽ là bao nhiêu, anh chỉ biết phải tận lực lấy điểm, lấy bao nhiêu hay bấy nhiêu, bọn họ nhất định phải lấy được lá cờ đỏ này!
Hai bên đều dùng tốc độ nhanh nhất để lấy cờ, máu của cờ lệnh nhanh chóng tụt giảm, cờ lệnh màu xanh và màu đỏ của hai đường ngã xuống gần như cùng một lúc.
“Về thành!”
Đội trưởng hai bên như thấu hiểu lẫn nhau cùng ra quyết định, cả 12 người cùng về thành, nhanh chóng bổ sung đầy máu và mana, sau đó lại không hẹn mà cùng hướng tới cờ đen đường giữa. Phụ trợ hai bên cũng dùng trận pháp tăng tốc, mọi người khinh công bay về phía trước, vì hai bên đều là vách núi, thoạt nhìn thực sự khiến người ta run sợ.
Tuy loại bản đồ không chiến này kích thích, nhưng mỗi bước đi của tuyển thủ chuyên nghiệp đều vô cùng chuẩn xác, không có bất cứ ai phạm phải loại sai lầm cấp thấp như “thao tác khinh công lỗi nên rơi xuống vách núi”.
Hai bên nhanh chóng chạm mặt nhau ở gần điểm cắm cờ tại đường giữa, vì đề phòng Ngô Trạch Văn lợi dụng tơ nhện để khống chế di chuyển kéo người, Diệp Thần Hi cố ý nhắc nhở: “Chú ý cách di chuyển, hướng về trung tâm! Giữ lại Đạp tọa hành và Phi hạc xung thiên đừng để hồi chiêu đúng lúc phát sinh tình huống ngoài ý muốn!”
Đạp tọa hành là để nhân vật đạp trên không trung hai phát, dùng skill này sau đó dùng khinh công Phi hạc xung thiên là combo hay gặp nhất, có thể cứu được nhân vật khi đang có xu hướng rơi xuống núi đồng thời giúp nhân vật tung người lên cao, thường sẽ sử dụng khi bị đánh rơi xuống từ trên không để trở lại vị trí ban đầu.
Vừa rồi Tưởng Tiểu Thiên bị Ngô Trạch Văn tập kích bất ngờ, khinh công còn chưa dùng đã bị ngã chết, nếu không, dưới tình huống có đề phòng, với năng lực phản ứng của tuyển thủ chuyên nghiệp thì rất ít khi lâm vào tình cảnh này.
Diệp Thần Hi cố ý nhắc nhở khiến các thành viên Lạc Hoa Từ đều hết sức tập trung vào cách di chuyển.
Ngô Trạch Văn phát hiện mình không thể xuống tay, quả nhiên những chiêu đánh lén chỉ phát huy tác dụng trong lần đầu tiên, đến lần thứ hai đối thủ đã có đề phòng, cậu không thể dùng tơ nhện kéo người được nữa, đành phải đứng phía sau phối hợp với Tần Dạ và Lam Vị Nhiên tấn công Lê Quân.
Tần Dạ và Lam Vị Nhiên cũng tập trung tinh thần, muốn mau chóng giết được Lê Quân tạo chênh lệch quân số, buff đối phương dùng toàn bộ chiêu thức kéo máu lên người Lê Quân, hàng trước hai bên mở giao tranh kịch liệt!
Lâm Vũ Phàm không ngừng dùng các loại trận pháp debuff quấy nhiễu đội tuyển Long Ngâm, Giang Thiếu Khuynh trốn ở nơi xa nhất giải trận, khi đấu với phụ trợ khống chế đệ nhất liên minh, Giang Thiếu Khuynh vẫn có chút cố quá. Trận pháp của Lâm Vũ Phàm ùn ùn kéo tới, liên hoàn hết cái này tới cái khác khiến cậu rất đau đầu. Cũng may tính tình Giang Thiếu Khuynh vốn bình tĩnh, phạm vi tấn công của Lâm Vũ Phàm không với tới, kiên trì cũng có thể ứng phó.
Hàng trước đánh rất kịch liệt, phụ trợ hai bên lại phá rối nhau, buff cũng đang liều mạng kéo máu bảo vệ cho đồng đội đang bị đánh.
Nhưng lúc này đội trưởng Diệp Thần Hi của Lạc Hoa Từ đang làm gì?
Khán giả khiếp sợ phát hiện, dường như nãy giờ bọn họ không hề chú ý tới Diệp đội!
Hàng trước của Lạc Hoa Từ là ba tuyển thủ Tống Thành, Lê Quân và Tưởng Tiểu Thiên, đứng thành một hàng liều mạng đánh với tổ hợp Tần Dạ, Lam Vị Nhiên là Lý Tưởng. Mọi người cũng tự nhiên dồn chú ý lên hàng trước, nhưng đến khi nhận ra hạt nhân thực sự của Lạc Hoa Từ ở đâu thì đã muộn!
Không ai biết Diệp Thần Hi biến mất từ khi nào.
Cho đến khi hắn xuất hiện ở phía sau Giang Thiếu Khuynh, khán giả đang theo dõi trận đấu mới khiếp sợ mở to mắt.
“Không ổn!” Lam Vị Nhiên lập tức phát hiện mình đã phạm phải sai lầm lớn, vậy mà anh lại quá nóng lòng đánh chết Lê Quân mà xem nhẹ hành động của đầu não Lạc Hoa Từ Diệp Thần Hi!
– Tiêu Dao du! Bộ bộ sinh liên!
Đúng vậy, Diệp Thần Hi đã dùng tổ hợp kỹ năng này, “Tiêu Dao du” là khinh công riêng của môn phái có thể di chuyển xuyên qua chướng ngại vật, chỉ cần một chiêu “Tiêu Dao du” là có thể xuyên từ vách tường bên này sang bên kia, dịch chuyển cự ly xa trong nháy mắt. Còn “Bộ bộ sinh liên” lại là kỹ năng tăng tốc cho nhân vật, khi dùng skill này dưới chân sẽ hiện ra một đóa hoa sen trắng nở rộ.
Kỹ năng của Tiêu Dao vốn đậm chất văn nghệ, pha quay chậm động tác vừa rồi của Diệp Thần Hi nhìn qua cũng cực kỳ ưu nhã – chỉ thấy hắn cầm ngọc tiêu xanh biếc trong tay, thân hình nhoáng lên một cái, nháy mắt đột phá ba người hàng trước của đội tuyển Long Ngâm, dùng “Tiêu Dao du” xông ra phía sau, sau đó dùng “Bộ bộ sinh liên” gia tăng tốc độ di chuyển, bay tới phía sau Giang Thiếu Khuynh nhẹ nhàng tựa như làn khói trắng.
Chỉ trong một giây, khán giả cảm thấy có bóng người lướt qua trước mắt, Diệp đội đã đứng ngay sau Giang Thiếu Khuynh!
Mà lúc này, người xem cẩn thận cũng phát hiện ra – Lâm Vũ Phàm đang niệm.
Đội phó Lâm Vũ Phàm vẫn niệm trận liên tục trong trận đấu, phần lớn trận pháp đều dùng để tấn công, nhưng lần này, cậu lại đang niệm một trận pháp đặc biệt – Thiên hương trận!
Lam Vị Nhiên muốn cắt ngang đã không còn kịp nữa rồi, niệm xong Thiên hương trận, toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ trong nháy mắt truyền tống tới vị trí của Diệp Thần Hi.
– Tiêu Dao truyền tống trận!
– đây mới chính là truyền tống trận chân chính của Tiêu Dao!
Truyền tống để trợ giúp chỉ là tảng băng nổi của đấu pháp này, trong khi chiến đấu đột ngột dịch chuyển mới là tinh túy chân chính của truyền tống trận!
Diệp Thần Hi lấy chính bản thân làm điểm mốc, nhanh chóng đột tiến ra phía sau quân địch, Lâm Vũ Phàm phối hợp niệm trận, ngay một khắc Diệp Thần Hi chạm chân xuống đất thì trận pháp cũng niệm xong, hoàn thành dịch chuyển cho cả sáu người Lạc Hoa Từ.
Khán giả hiện trường trợn mắt há mồm!
Vụ này nhìn như hack, trong mắt khán giả, từ lúc Diệp Thần Hi biến mất rồi xuất hiện phía sau Giang Thiếu Khuynh cho đến lúc cả sáu người Lạc Hoa Từ cùng xuất hiện phía sau Giang Thiếu Khuynh chỉ xảy ra trong vỏn vẹn hai giây… Dịch chuyển tập thể, giống như đang xem phim phép thuật.
Đội tuyển Long Ngâm bị đợt truyền tống này khiến cho trở tay không kịp, hiện tại muốn thay đổi đội hình đã không còn kịp nữa, năng lực phản ứng của Lam Vị Nhiên và Tần Dạ vẫn rất nhanh, lập tức xoay người đến bảo vệ Thiếu Khuynh và Tiểu Dư phía sau. Đáng tiếc, bọn họ có nhanh nữa cũng không nhanh bằng Diệp Thần Hi đã sớm có chuẩn bị.
– Hồng mai ánh tuyết!
Những cánh hoa mai đỏ hòa cùng vô vàn bông tuyết trắng, tựa như bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, đây chính là kỹ năng hợp kích được tạo thành bởi chiêu “Trường phong xuy tuyết” của đội trưởng Diệp Thần Hi và “Hồng mai trận” của đội phó Lâm Vũ Phàm!
Mai đỏ, tuyết trắng đồng loạt rơi xuống, tạo ra hiệu ứng đóng băng đa mục tiêu và sát thương trên diện rộng!
Lâm Vũ Phàm bày trận cũng cực kỳ xảo diệu, vừa vặn căn đúng lúc Diệp Thần Hi mở kỹ năng quần công để sinh ra hợp kích, bao phủ toàn bộ thành viên Long Ngâm. Cả đội bị đóng băng còn trúng sát thương trên diện rộng, đây có thể coi là đả kích trí mạng đối với Long Ngâm!
Hiệu quả đóng băng giống như định thân và trầm mặc kết hợp, ý như trên mặt chữ, trầm mặc là không dùng được kỹ năng, nhưng nhân vật có thể di chuyển, định thân là nhân vật không di chuyển được nhưng vẫn dùng được skill. Còn đóng băng là vừa không đi đâu được lại vừa bị khóa hết chiêu thức, nhân vật giống như bị đóng băng, đây cũng là kỹ năng thăng hoa của Tiêu Dao hợp kích.
Toàn thể đội tuyển Long Ngâm bị đông lạnh thành người băng, Diệp Thần Hi lập tức hạ lệnh: “Giết phụ trợ!”
Lý do giết phụ trợ quá đơn giản, bọn họ dịch chuyển tập thể đến phía sau Giang Thiếu Khuynh nên sẽ đứng gần Giang Thiếu Khuynh nhất, hơn nữa phụ trợ lại máu mỏng. Buff của Long Ngâm đang bị đóng băng không thể bơm máu, nhân cơ hội này giết phụ trợ là có thể tạo ưu thế trong giai đoạn tiếp theo.
Mọi người của Lạc Hoa Từ hiểu ý, bốn người Tống Thành, Lê Quân, Tưởng Tiểu Thiên và Diệp Thần Hi liên thủ nhanh chóng giết chết Giang Thiếu Khuynh, đương nhiên điểm hạ gục sẽ nhường cho dmg chính là Diệp đội.
– [Thẩm Khê] kích sát [Thanh Phong Đạo Trưởng]!
Cuối cùng hiệu quả đóng băng cũng kết thúc, nhưng Thiếu Khuynh đã bị giết chết, không còn phụ trợ, đội tuyển Long Ngâm lập tức rơi vào thế bị động.
Lâm Vũ Phàm bắt đầu dùng đủ mọi loại trận pháp quấy nhiễu Long Ngâm, tuy Tiểu Dư có thể giải một số trạng thái debuff, nhưng cậu chỉ có thể bơm máu chứ không thể lo hết được, không thể chú ý đến Lâm Vũ Phàm đang bày trận nữa.
Ngô Trạch Văn dùng chiêu cuối của Ngũ Độc Cổ trùng cuồng bạo mạnh mẽ giải trừ trận định thân, nhưng thời gian hồi chiêu của skill này quá lâu, chỉ có thể dùng được một lần, không có cách nào giải quyết những trận khống chế tiếp theo của Lâm Vũ Phàm.
– [Lam Lam Lam Lam] kích sát [Quân Tử Phiến]!
Rốt cuộc Lam Vị Nhiên và Tần Dạ cũng giết được Lê Quân, đáng tiếc là vô ích, Lâm Vũ Phàm không bị phụ trợ Võ Đang quấy nhiễu như cá gặp nước, tung ra đủ loại trận pháp Tiêu Dao khiến người ta phát phiền. Lại thêm Diệp Thần Hi hợp kích với Tưởng Tiểu Thiên, kỹ năng tấn công trên diện rộng tung ra khiến áp lực buff của Tiểu Dư tăng gấp mấy lần.
Diệp Thần Hi dần dần kéo trận đấu đi theo tiết tấu của Lạc Hoa Từ.
– [Thẩm Khê] kích sát [Lý Tưởng Đại Sư], song sát!
– [Thẩm Khê] kích sát [Ngư Nhi Thủy Trung Du], tam sát!
Toàn bộ đội tuyển Long Ngâm bị hợp kích “Lạc tuyết vô ngân” bào cho thấp máu tập thể, Diệp Thần Hi nhanh chóng lấy điểm hạ gục, một hơi lấy được năm mạng, chỉ cần giết thêm một người nữa là lục sát siêu thần, có điều, người hiện tại đang đứng trước mặt hắn lại là Lam Vị Nhiên.
Một khắc ấy, người xem đều hồi hộp nhìn màn hình, liệu tiểu đồ đệ ngày xưa có giết sư phụ để siêu thần hay không? Hay vẫn sẽ nghĩ tới tình thầy trò ngày xưa mà bỏ qua sư phụ?
Diệp Thần Hi nhìn đối thủ chỉ còn lại một mình Lam Lam Lam Lam sống sót, cũng không khỏi mềm lòng, tuy siêu thần thì ngầu lắm, nhưng vẫn chẳng đành lòng giết chết sư phụ mà hắn yêu thương nhất.
Dù sao cũng đã nắm chắc chiến thắng, Diệp Thần Hi quyết định bỏ qua Lam Vị Nhiên, ngọc tiêu trong tay cũng thu lại.
Lam Vị Nhiên giật mình, rõ ràng Tiểu Diệp có thể giết anh siêu thần, tại sao đến cuối lại dừng tay…
Hiện tại Lạc Hoa Từ vẫn còn bốn người sống sót gồm hai dmg là Diệp Thần Hi và Tưởng Tiểu Thiên cùng phụ trợ Lâm Vũ Phàm và buff Lưu Tùng Lâm. Việc lấy cờ đen hoàn toàn không phải vấn đề, một mình Tứ Lam còn sống cũng không thể làm được gì, tuy có xông tới quấy nhiễu vài lần, nhưng Diệp Thần Hi hoàn toàn mặc kệ anh, coi quấy nhiễu của sư phụ như đang đùa giỡn, Diệp Thần Hi chỉ để ý đến việc đánh cờ của bản thân.
Có năm điểm hạ gục tăng 25% lực đánh khiến sát thương của Diệp Thần Hi cực kỳ khủng bố, cờ đen nhanh chóng ngã xuống.
Màn hình lớn hiện ra điểm số cuối cùng 7:2.
Giang Thiếu Khuynh rất áy náy gục đầu xuống nói: “Xin lỗi…”
Lam Vị Nhiên mỉm cười vỗ vai cậu: “Không phải lỗi của cậu, là do tôi quá coi thường Diệp Thần Hi, cậu ta đang đánh đột nhiên truyền tống quá xảo diệu, tôi nhất thời sơ ý xem nhẹ sự tồn tại của cậu ta, là do tôi chỉ huy sai lầm.”
Tuy thua, nhưng biểu tình của Lam Vị Nhiên lại khá thoải mái, thấy Diệp Thần Hi đưa đội qua bắt tay, Lam Vị Nhiên liền đứng dậy.
Diệp Thần Hi đi đến trước mặt anh, mỉm cười lên tiếng: “Sư phụ.”
Hôm nay dường như Diệp Thần Hi có gì đó khang khác, hắn thành công bảo vệ cờ lệnh lôi đài, đến khi đoàn chiến lại quyết đoán bỏ cờ đường dưới để lên đường trên. Đến đợt giao tranh tổng thứ ba lại truyền tống bất ngờ cùng kèm theo hợp kích chuẩn xác đánh cho Long Ngâm trở tay không kịp… Biểu hiện như vậy thực sự quá xuất sắc.
Lam Vị Nhiên nhìn người con trai trước mặt, đến tận lúc này anh mới phát hiện ra đồ đệ đã trưởng thành hơn anh nghĩ quá nhiều. Có lẽ trước giờ vẫn coi Diệp Thần Hi như tiểu đồ đệ, trong tiềm thức đã xem nhẹ sự mạnh mẽ của Diệp Thần Hi, anh không nên coi thường Diệp Thần Hi.
Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát, vỗ vai hắn nói: “Đánh tốt lắm.”
Diệp Thần Hi đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm Lam Vị Nhiên vào lòng, ghé vào tai anh mà nói: “Sư phụ, tôi chỉ muốn chứng minh cho anh thấy… tôi đã sớm không còn là tiểu đồ đệ năm ấy trong trí nhớ của anh. Hiện tại tôi có đủ khả năng để sóng vai bên anh, là đối thủ mạnh nhất của anh.”
Lam Vị Nhiên giật mình, không ngờ Tiểu Diệp lại nói những lời như vậy.
– đúng thế, trận đấu hôm nay anh thực sự đã được thể nghiệm sự đáng sợ của Diệp Thần Hi. Lúc trước ở sân nhà Thượng Hải, vì Diệp Thần Hi quá mức khiếp sợ không theo kịp nhịp độ, đấu pháp của Lạc Hoa Từ căn bản không phát huy nổi 30%, hôm nay hắn có chuẩn bị mà tới, Lạc Hoa Từ như thế mới chính là đội mạnh hàng đầu trong liên minh mà Diệp Thần Hi dẫn dắt!
Ý niệm về Tiêu Dao truyền tống vốn là đề xuất của Lam Vị Nhiên, Diệp Thần Hi bảo trì suy nghĩ ấy, hơn nữa sau khi Lam Vị Nhiên giải nghệ còn đa dạng hóa và cách tân, lý thuyết năm đó đã được mở mang vô hạn. Diệp Thần Hi đã sáng tạo ra rất nhiều cách đánh đa dạng linh hoạt, lại càng thêm thần bí khó lường.
– đây mới là Tiêu Dao truyền tống trận, đây mới là sự truyền thừa chân chính lý thuyết của sư phụ.
Tâm tình Lam Vị Nhiên rất phức tạp, anh có chút cảm động khi có người nghiêm túc nghiên cứu đề xuất của chính mình, lại kinh ngạc với sự trưởng thành và thay đổi của Diệp Thần Hi trong những năm gần đây…
Theo như lời Diệp Thần Hi, hiện tại hắn đã có đủ tư cách trở thành đối thủ mạnh nhất của anh.
Một lúc lâu sau, Lam Vị Nhiên vỗ nhẹ lên lưng đồ đệ, nói: “Thần Hi, cậu trưởng thành rồi.”
Tay Diệp Thần Hi đột nhiên siết chặt.
Hắn đã đợi lời này quá nhiều năm, Lam Vị Nhiên không còn gọi hắn là Tiểu Diệp nữa, mà là Thần Hi, Diệp Thần Hi.
– đúng vậy, Thần Hi, anh hãy gọi thẳng tên tôi như thế, đừng gọi Diệp đội hay Tiểu Diệp Tử nữa. Hôm nay, rốt cuộc anh có thể nhìn tôi bằng ánh mắt bình đẳng, chứ không còn coi tôi là vãn bối, là đồ đệ nữa rồi.
– vậy là đủ.
Lam Vị Nhiên bị hắn ôm có chút xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy đẩy, Diệp Thần Hi liền tự giác buông tay, ôn nhu nói: “Cố gắng vào vòng sau đi, có lẽ thầy trò chúng ta vẫn còn cơ hội giao thủ.”
Lam Vị Nhiên gật đầu: “Ừ.”
Diệp Thần Hi xoay người định đi, Lam Vị Nhiên đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao cuối cùng cậu không giết tôi? Giết tôi là cậu siêu thần rồi.”
Diệp Thần Hi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu: “Xuống tay với sư phụ không hay ho gì.”
– thực ra là chẳng đành lòng.
– tuy ở trên sân đấu hắn luôn quyết đoán, nhưng không ở trong tình huống bắt buộc, hắn sẽ vẫn không bao giờ đành lòng tự tay giết chết Lam Lam Lam Lam.Hết chương 320.
Khiếp chương này hay quá câu nào cũng muốn quote lại. Diệp đội dại trai 10 điểm cho chất lượng u mê. Diệp đội 6666666!