*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận đấu tiếp tục, tuyển thủ vương bài ra sân thứ hai của Long Ngâm hiện tại còn khoảng 30% máu, còn Thất Tinh Thảo lại bắt buộc phải phái tuyển thủ cuối cùng lên sân. Rõ ràng nhờ Trạch Văn và Tứ Lam mà đội tuyển Long Ngâm đã tạo ra ưu thế rất lớn.
Khán giả nhịn không được chờ mong.
– đại tướng của Thất Tinh Thảo sẽ là ai?
– Tứ Lam có thể trực tiếp double kill không?
– Tiêu đội và Luân thần có lên không?
Trên đầu mọi người hiện lên hàng loạt dấu hỏi, thực ra khán giả đều muốn thấy Luân thần ra trận, vì Tô Thế Luân rất nổi tiếng, trình độ thì cao, lại còn là tuyển thủ đồng kỳ với Lam Vị Nhiên, hai người quyết đấu nhất định sẽ rất phấn khích.
Đáng tiếc mọi người lại phải thất vọng, tên của tuyển thủ đánh cuối của Thất Tinh Thảo lại là – Diệp Chu.
Phía đội tuyển Long Ngâm, Ngô Trạch Văn cũng có chút nghi hoặc: “Tại sao Luân thần và Tiêu đội không lên lôi đài?”
Lưu Xuyên cười nói: “Thì Tần Dạ bên này cũng có lên đâu.”
Ngô Trạch Văn lập tức hiểu ra: “À, tôi hiểu rồi, bọn họ muốn chuyên tâm chuẩn bị cho đoàn chiến phải không? Nếu lên lôi đài thì sau đó sẽ không thể đảm bảo tốc độ tay.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cũng là tuyển thủ lớn tuổi rồi, không thể liều mạng như thiếu niên 17 18 tuổi, chịu không nổi tiêu hao tốc độ tay. Chắc chắn Tiêu Tư Kính phải cân nhắc cả hai trận đấu, nếu Luân thần lên lôi đài đánh cuối, đánh xong nghỉ năm phút lại đoàn chiến, nếu điều chỉnh trạng thái không kịp sẽ rất có khả năng ảnh hưởng xấu tới tiết tấu đoàn chiến.”
Cũng chính vì lý do này, từ khi bắt đầu mùa giải thứ 13 tới nay, Tần Dạ chỉ lên võ đài đúng trận khai mạc nhắm vào Dương Kiếm, Lam Vị Nhiên cũng sẽ chọn hoặc lôi đài hoặc đoàn chiến chứ không đánh cả hai, còn Lưu Xuyên đến giờ còn chưa thèm lên lôi đài. Ba vị đại thần của Long Ngâm là như vậy, thì chắc chắn Luân thần và Tiêu đội của Thất Tinh Thảo cũng sẽ không ra sân liên tục hai trận đấu.
Đối với đại thần lớn tuổi mà nói, chỉ khi chuyên tâm vào một trận đấu thì bọn họ mới có thể ở trong trạng thái tốt nhất, khả năng phát huy sẽ ổn định hơn.
Có lẽ đến giai đoạn vòng sau bọn họ sẽ liều mạng để chiến thắng, nhưng hiện tại thì chưa nhất thiết phải làm như vậy.
Thực ra Lưu Xuyên cũng đoán được việc Diệp Chu sẽ ra sân, mấy trận gần đây Thất Tinh Thảo đều không để Tô Thế Luân đánh lôi đài, rõ ràng lão Tiêu muốn cho Luân thần nghỉ ngơi nhiều một chút, điều chỉnh trạng thái cho thật tốt chuẩn bị cho vòng sau.
Trước mắt thì điểm số của Thất Tinh Thảo đang đứng hạng nhất, chỉ cần lượt về không tìm chết phát sinh sai lầm lớn, chuyện Thất Tinh Thảo vào vòng sau là câu chuyện ván đã đóng thuyền. Vương bài như Tô Thế Luân không nhất thiết phải ra mặt trong vòng bảng, nghỉ ngơi thật tốt, tĩnh dưỡng tinh thần, đợi vào vòng sau sẽ phát huy uy thế – rõ ràng Tiêu Tư Kính đã suy xét chuyện lâu dài.
Trận đấu này hắn phái Tiết Khắc, Trần Tiểu Bắc và Diệp Chu lên lôi đài cũng là vì muốn luyện tập cho người mới.
Diệp Chu là tuyển thủ đánh lôi đài rất mạnh, trước khi Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc trưởng thành thì cậu vẫn luôn là chủ lực lôi đài của Thất Tinh Thảo. Trong lưu phái Võ Đang Kiếm tông, trình độ của Diệp Chu không hề kém Dương Kiếm, kinh nghiệm võ đài lại phong phú, người này là kiểu tuyển thủ không bao giờ đánh đoàn chiến, chỉ PK lôi đài.
Lam Vị Nhiên không biết tuyển thủ này, chỉ biết cậu ra mắt vào mùa giải thứ sáu, muộn hơn tổ hợp Thiệu Lộc. Được khai quật khi mới 17 tuổi, đến giờ đã thi đấu được bốn năm, hiện tại bước vào độ tuổi 21, là thời kỳ phong độ đỉnh cao của tuyển thủ chuyên nghiệp, Tiêu Tư Kính phái cậu lên rõ ràng rất tin tưởng người này.
Vì không hiểu rõ đối thủ, Lam Vị Nhiên đương nhiên sẽ không chủ quan khinh địch.
Nhân vật của đối phương vừa F5 xuất hiện, Lam Vị Nhiên liền lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt, phòng thủ tại chỗ. Hôm nay Lưu Xuyên chọn bản đồ này cũng có ý muốn đấu võ thuần túy, không có chỗ để mai phục hay ẩn mình, dùng khoảng đất trống trải làm lôi đài vì thế giảm đi rất nhiều phiền phức khi hai tuyển thủ tìm nhau.
Diệp Chu nhanh chóng tới trước mặt Lam Vị Nhiên, dùng một chiêu Thê vân tung vững vàng đáp đất. Đạo bào màu xanh trắng theo động tác bay lên, đạo trưởng Võ Đang tay cầm trường kiếm tư thế khinh công như đại bàng giương cánh khí thế vô cùng.
Cùng là tuyển thủ lưu phái Kiếm tông, nếu Dương Kiếm bạo lực kích động thì tuyển thủ này bình tĩnh hơn nhiều. Nhìn thấy Lam Vị Nhiên cũng không vội vàng xông tới, rõ ràng đã biết đối phương còn kỹ năng khống chế, tùy tiện xông tới không chừng sẽ bị đối thủ khống trụ. Vì vậy cậu kéo dãn cự ly trước, kiên nhẫn tìm kiếm cơ hội…
Diệp Chu phải lấy một chọi hai, áp lực rất lớn, đương nhiên phải tính toán tỉ mỉ mới có khả năng chiến thắng.
Lam Vị Nhiên biết suy nghĩ của đối phương, đương nhiên cũng sẽ không chờ lâu, anh và Trạch Văn đã tạo lợi thế rất lớn trước đó, giờ chỉ cần tung toàn bộ kỹ năng ra đánh cho Diệp Chu tàn phế cho Từ Sách lên kết thúc là được.
Thấy đối phương khống chế cự ly tìm kiếm cơ hội, Lam Vị Nhiên tiến công chủ động hơn, dùng “Tiêu dao du” trực tiếp xông tới trước mặt đối thủ, cây quạt trong tay tung chiêu “Chiết mai phiến” nhắm ngay vào mặt!
Lam Vị Nhiên đã hăng lên thì sẽ không dông dài lề mề, Diệp Chu bị bức bất đắc dĩ đành tiếp chiêu, hai người nhanh chóng bắt đầu giao đấu, lợi kiếm của Võ Đang và quạt của Tiêu Dao va chạm liên tục tạo ra tiếng vang bén nhọn.
Tốc độ tấn công của Lam Vị Nhiên rất nhanh, Diệp Chu phải cố hết sức để đối phó, lại còn phải tiết kiệm không lãng phí chiêu thức, vì sau Tứ Lam cậu còn một đối thủ nữa, mỗi giọt mana tiết kiệm được sẽ là cơ sở cho đợt phản kích về sau.
Suy nghĩ của Diệp Chu không sai, chỉ tiếc khoảng cách giữa tưởng tượng và hiện thực rất lớn.
– ý tưởng hoàn mỹ, hiện thực tàn nhẫn.
Rõ ràng Tứ Lam hiểu rõ tâm lý của cậu như lòng bàn tay, biết Diệp Chu muốn đánh bại mình bằng ít mana nhất có thể để còn đối phó với Từ Sách, vì thế anh lại càng đánh tới vừa nhanh vừa mạnh, không nói lời vô nghĩa, lấy nhanh đánh nhanh, không khách khí trực tiếp đánh cho Diệp Chu thấp máu.
Cái gọi là “Đầu trọc không sợ bị nắm tóc”, ngươi có áp lực còn ta đây thì không, Lam Vị Nhiên thoải mái đánh đã nghiền, còn chưa hồi chiêu anh đã ấn mở, đánh đến đâu thì đánh.
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, Lam Vị Nhiên liền đánh hết mana của mình! Có thể thấy đợt bùng nổ vừa rồi mạnh mẽ đến thế nào!
Tuy Diệp Chu tận lực tránh né, đáng tiếc vẫn trúng phải rất nhiều chiêu của Lam Vị Nhiên, còn xui xẻo trúng bạo kích hai lần, cuối cùng khi giết được Lam Vị Nhiên, máu của cậu cũng chỉ còn 65%.
Sau khi Lam Vị Nhiên ngã xuống, khán giả hiện trường liền nhiệt liệt vỗ tay!
Sở dĩ hôm nay Thất Tinh Thảo thua đoàn chiến rõ ràng vì không ngờ đội tuyển Long Ngâm sẽ phái Tứ Lam lên. Nếu người đánh thứ hai là Lâm Đồng, Trần Tiểu Bắc đánh Lâm Đồng vẫn có phần thắng, chỉ cần Tiểu Bắc giết được Lâm Đồng, Diệp Chu và Từ Sách đầy máu liều mạng vẫn sẽ có phần thắng rất lớn.
Chẳng ngờ đội tuyển Long Ngâm lại thay đổi chiến thuật, người ra sân là đội phó Lam Vị Nhiên, đánh cho Thất Tinh Thảo trở tay không kịp. Tứ Lam đánh chết Trần Tiểu Bắc thì thôi đi, lại còn rút được 35% máu của Diệp Chu, phát huy trên lôi đài như vậy có thể coi như hoàn mỹ!
Đại tướng Từ Sách của đội tuyển Long Ngâm đầy máu đầy mana sẽ đánh với Diệp Chu thấp máu của Thất Tinh Thảo, mọi người tin tưởng tuyệt đối vào Từ Sách. Rất nhiều người còn giơ bảng “Quỷ hút máu cố lên” hò hét cổ vũ cho Từ Sách. Đương nhiên Từ Sách sẽ không khiến các fan thất vọng.
Tính cách Từ Sách không lo tính toán tỉ mỉ giống Diệp Chu, hắn vừa lên sân đã hùng hổ xông tới liều mạng với đối phương, riêng về khí thế đã đè bẹp người kia.
Bạt đao trảm, Ngân nguyệt trảm, Minh nguyệt trảm!
Loan đao trắng như tuyết trong tay vung lên động tác liên hoàn, chém thẳng, chém ngang, bổ chéo vô cùng lưu loát!
Càng đáng ghét hơn chính là đặc thù vừa công kích vừa hút máu của Minh Giáo Huyết tế, thực sự mạnh đến vô lý. Diệp Chu vất vả tiêu diệt được một điểm máu của đối phương lại bị Từ Sách công kích bạo lực hút ngược về!
Rõ ràng khi cận chiến đánh cận chiến, Minh Giáo hút máu sẽ lợi hơn, chưa kể đồng đội trước đó còn tạo ưu thế rút đi không ít máu của đối thủ.
Từ Sách liên tục tấn công rồi lại hút máu, khiến Diệp Chu đánh rất bất đắc dĩ.
Trận này dù là đệ nhất Kiếm tông Dương Kiếm cũng sẽ không tạo nên thay đổi gì lớn, dù sao Võ Đang Kiếm tông là loại môn phái bùng nổ cận chiến tương tự như Minh Giáo Huyết tế, hai tuyển thủ đồng dạng cùng đánh thì người kém 35% máu lấy đâu ra phần thắng đây?
Trừ phi là thế cục cao thủ ngược gà mới có thể tạo thành kỳ tích, nhưng trên sân thi đấu giải chuyên nghiệp, trình độ mọi người không chênh nhau nhiều, nếu là newbie thì đội trưởng đã không để cho đánh ở vị trí “đại tướng” thế này.
Mọi người Thất Tinh Thảo hiểu rất rõ. Tình huống này trừ phi là Tô Thế Luân đích thân ra trận, Luân thần 65% máu dựa vào khống chế tầm xa đối với đối thủ thì mới có khả năng thắng. Diệp Chu là Võ Đang Kiếm tông cận chiến, khi công kích Từ Sách cũng sẽ đồng thời bị Từ Sách tấn công, khả năng phát huy bị hạn chế, về cơ bản đây là trận đấu một chiều.
Quả nhiên, trên màn hình nhanh chóng hiện ra dòng thông báo –
[Sách Mã Giang Hồ] kích sát [Nhất Diệp Biển Chu]!
Từ Sách mở chiêu cuối của Minh Giáo, đồng thời phân thân thành chín ảo ảnh, dựa vào hiệu ứng tính sát thương gia tăng liền bùng nổ miểu sát Diệp Chu, trận đấu không quá một phút! Tốc độ giết người trong nháy mắt của Từ Sách vốn đã nhanh, lại thêm đấu pháp nhiệt huyết công kích rất đẹp mắt, khiến khán giả kích động hò hét vỗ tay cho hắn!
Khi Từ Sách đi xuống, biểu tình lại rất bình tĩnh.
Trải qua nhiều trận đấu như vậy, dù thắng hay thua hắn đã có thể bình tĩnh thản nhiên đón nhận kết quả. Không giống như lúc trước, thua thì ủ rũ, thắng thì hưng phấn vui vẻ. Trận lôi đài hôm nay Trạch Văn và Tứ Lam đã tạo tiền đề quá tốt cho hắn, hắn chỉ cần lên sân giết Diệp Chu thu dọn tàn cuộc, công lao chiến thắng lần này cũng không phải nhờ hắn, chỉ cần không để đồng đội thất vọng là được rồi.
Giang Thiếu Khuynh thấy Từ Sách đi xuống, nhịn không được nhẹ giọng mở miệng cổ vũ nói: “Cậu đánh tốt lắm.”
Từ Sách được Thiếu Khuynh khen ngợi trong lòng rất vui vẻ, ngoài mặt lại giả vờ lạnh lùng “Ừ” một tiếng.
Lưu Xuyên nhìn sắc mặt bình tĩnh của hắn cũng cảm thấy vui mừng – ngựa hoang khó phục tùng nhất trong đội đã dần dần có phong cách của đại tướng rồi, lần trước khi thua Lạc Hoa Từ, người này cũng không thể hiện cảm xúc tiêu cực, trận này thuận lợi chiến thắng cũng không kiêu ngạo đắc ý. Rõ ràng sự tiến bộ của Từ Sách không chỉ nằm ở việc nắm chắc cục diện trận đấu mà còn nằm ở tính tình thay đổi.
Thong dong đối mặt với thắng thua, đây mới là điều mà một tuyển thủ ưu tú nên làm.
Dù gió có thổi xuôi chiều hay ngược chiều, dù có ưu thế hay rơi vào cục diện bị động vẫn có thể bình tĩnh xuất chiến, có như vậy thì Lưu Xuyên tôi mới yên tâm giao vị trí trọng yếu “đại tướng” vào trong tay của cậu!
Từ Sách cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại vừa lúc thấy ánh mắt mỉm cười của Lưu Xuyên, đây là lần đầu tiên đội trưởng nhìn mình ôn nhu như thế, Từ Sách nhất thời nổi da gà toàn thân, mặt đầy gượng gạo nói: “… Đừng nhìn tôi như thế được không? Tôi không phải Jojo!”
Lưu Xuyên cười nói: “Tính tình cũng như nhau.”
Từ Sách lập tức nhíu mày nói: “Anh có ý gì? Tôi và một con chó tính tình như nhau?!”
Vì tiếng nói quá to, mọi người Long Ngâm đều quay đầu nhìn hắn.
Bị đồng đội nhìn chằm chằm, Từ Sách xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, các đội hữu lại thầm cười trộm – chẳng phải giống lắm hay sao? Khi tức giận liền nhe răng nhếch miệng dọa người, ngẩng cao đầu ngạo mạn coi khinh nhân loại, biểu tình “mặc kệ các người”. Khi vui thì giống như lúc Jojo được vuốt lông, ngồi một chỗ mặt thích thú thả lỏng.
Tuy Jojo đã sửa thành họ Giang, nhưng dù sao Từ Sách mới là cha đẻ, ở chung nhiều năm như thế, tính cách của chủ nhân và thú cưng cũng trở nên giống nhau.
Bị đồng đội bao vây, Từ Sách xấu hổ đứng dậy đi WC, than thở nói: “Dù sao đoàn chiến cũng không phải việc của tôi, tôi đi toilet rửa mặt.”
Chờ sau khi hắn đi khuất, Lưu Xuyên mới cười cười nói: “Nào, mọi người chuẩn bị đoàn chiến thôi!”
Thời gian nghỉ giữa giờ rất ngắn, chiến thuật cũng phải bố trí từ trước, vì thế Lưu Xuyên gọi những người tham gia đoàn chiến lại nói thêm vài câu giúp mọi người thả lỏng, điều chỉnh tinh thần thật tốt.
Đoàn chiến nhanh chóng bắt đầu, danh sách tuyển thủ hai bên cũng hiện lên màn hình lớn.
Đúng như Lưu Xuyên suy đoán, quả nhiên đội hình Thất Tinh Thảo gồm hai thầy trò Tiêu Tư Kính, Trần Tiểu Bắc cùng với sư đồ Tô Thế Luân, Tiết Khắc cùng ra sân, lại thêm phụ trợ Tống Tư Viễn và buff Hà Phương. Như vậy thì đội hình sẽ gồm hai Thiếu Lâm tank, hai Ngũ Độc phía sau, thêm phụ trợ và buff tạo thành chỉnh thể ổn định, đặc biệt là hàng trước rất khó đột phá.
Còn về phía Long Ngâm cũng dùng đội hình thường thấy nhất, dmg Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn phối hợp với nhau, Tần Dạ phụ trách đột kích tiến công.
Đội hình của cả hai đội đều là đội hình thông thường, không hề khiến khán giả bất ngờ.
Trung tâm của hai đội cũng rất rõ ràng – chỉ huy Long Ngâm là Xuyên đội, chỉ huy Thất Tinh Thảo là Tiêu đội.
Bước vào giai đoạn chọn bản đồ, Lưu Xuyên mở giao diện kho bản đồ ra, không vội vã lựa chọn mà lại đánh chữ nói: “Tôi chọn bản đồ nào để đánh đoàn chiến cậu có đoán được không?”
Tiêu Tư Kính nói: “Một trong bốn cái: Phù Dung sơn trang, Vô tận chi hải, Tam chỉ nham, Cửu Thiên mê thành.”
Con chuột của Lưu Xuyên phối hợp theo lời Tiêu Tư Kính lướt qua lần lượt từng tấm bản đồ Phù Dung sơn trang, Vô tận chi hải, Tam chỉ nham, Cửu Thiên mê thành. Sau đó ấn xác định vào tấm bản đồ cuối cùng, tủm tỉm cười nói: “Được rồi, nghe lời cậu, chọn Cửu Thiên mê thành nhé?”
Tiêu Tư Kính mỉm cười: “Tốt.”
Người xem tại hiện trường phát điên: Mấy người có đang thi đấu không thế hả? Thương lượng chọn bản đồ là cái thể thống má gì?!
Trên thực tế, chỉ có các tuyển thủ của Thất Tinh Thảo và Long Ngâm mới biết được, Tiêu đội đã đoán trúng bản đồ, cũng giống như Xuyên đội tiên đoán được đội hình của Thất Tinh Thảo vậy. Hai người hiểu đối phương rất rõ, vừa rồi chỉ là nhàm chán nói đùa với Lưu Xuyên mà thôi, tấm bản đồ này tạo lợi thế rất lớn cho đội tuyển Long Ngâm, đương nhiên không thể vì Tiêu Tư Kính đoán được mà Lưu Xuyên sẽ bỏ qua.
– đoán được là một chuyện, ứng phó được hay không lại là chuyện khác!Hết chương 297.