*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó, trong phòng huấn luyện của đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Tiêu Tư Kính dứt khoát nói: “Trận tiếp theo với Long Ngâm sẽ do Lưu Xuyên chỉ huy, chúng ta dựa vào trận của bọn họ với Hoa Hạ để xem đánh thế nào. Sân nhà của Long Ngâm chắc chắn sẽ chọn bản đồ rất xảo quyệt, mọi người phải chuẩn bị tâm lý đánh dài hơi.”
Tô Thế Luân quay đầu nhìn hắn nói: “Anh chắc chắn là Lưu Xuyên sẽ chỉ huy sao? Tại sao không phải là Lam Vị Nhiên?”
Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Lam Vị Nhiên rất lười, Lưu Xuyên lại rất vô liêm sỉ, hai người đó thay phiên nhau ra trận mới hợp lẽ thường.”
Tô Thế Luân: “…”
Mọi người trong Thất Tinh Thảo: “…”
Tiêu đội tổng kết một câu bình thiên hạ, giải thích lý do khiến người ta không thể phản bác.
Lam Vị Nhiên rất lười, chỉ huy một trận xong chắc chắn sẽ đòi nghỉ ngơi; Lưu Xuyên lại rất lưu manh, quá nhiều người hận hắn. Lần trước đánh Lạc Hoa Từ Lưu Xuyên cố ý ngồi ghế dự bị khiến người xem sợ ngây người. Trận này đánh Thất Tinh Thảo, hẳn là không định ngồi ghế dự bị dọa người nữa phải không?
Tô Thế Luân nhịn không được nở nụ cười nói: “Vẫn là anh hiểu Lưu Xuyên, vậy chúng ta cùng kết hợp nhắm vào đấu pháp của Lưu Xuyên, nhưng cũng vẫn nên phòng bị, nhỡ đâu đầu óc Lưu Xuyên chập mạch để Tứ Lam chỉ huy, chúng ta không thể không có chuẩn bị gì được.”
Tiêu Tư Kính gật đầu, quay qua các đội viên nói: “Tiểu Tiết, Tiểu Bắc, hai người tiếp tục đấu lôi đài có vấn đề gì không?”
Tiết Khắc bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề.”
Trần Tiểu Bắc ngẩng đầu mở to mắt nhìn sư phụ nói: “Tôi cũng không có vấn đề.”
Tiêu Tư Kính nói: “Tốt lắm! Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên đều là đối thủ cũ, trận này chúng ta cùng cân nhắc xem nên đánh thế nào.”
– đều là đối thủ cũ, năm ấy cũng từng giao thủ với nhau vô số lần. Nhưng đừng có nghĩ hai người tụ lại với nhau thì bọn tôi sẽ sợ hãi!
– Tiêu Tư Kính từ trước tới nay chưa từng e ngại bất cứ kẻ nào.
Tô Thế Luân nhìn ánh mắt tự tin và kiên định của người con trai trước mặt, khẽ cười nói: “Chiều nay vừa thi đấu xong, tôi nghĩ mọi người cũng mệt rồi. Thôi thì giờ về ngủ một giấc cho ngon, sáng mai họp tiếp được không?”
Cái gọi là “Mọi người mệt mỏi” của Tô Thế Luân thực ra chỉ là lấy cớ. Trên thực tế, anh lo cho Tiêu Tư Kính là chính.
Buổi chiều ác chiến với Đồng Tước, giằng co đến tận một tiếng đồng hồ, thi đấu xong Tiêu đội có chút mỏi mệt tinh thần, vì thế Tô Thế Luân mới muốn cho người con trai quần quật cả ngày này thả lỏng một chút, nghỉ ngơi cho tốt một đêm.
Nhìn ánh mắt ôn hòa của Tô Thế Luân, Tiêu Tư Kính lập tức gật đầu đáp ứng: “Được, vậy cứ theo lời đội phó, mọi người đi ngủ một giấc đi. Lấy lại tinh thần xong sáng mai tới phòng huấn luyện chuẩn bị.”
Mọi người nghe vậy liền lập tức ùa ra ngoài như chim vỡ tổ, trong nháy mắt trong phòng chẳng còn ai.
Lúc này Tô Thế Luân mới đi đến trước mặt Tiêu Tư Kính, vuốt lại góc áo bị nhăn cho hắn, nói: “Anh xem anh đi, mồ hôi thấm cả ra quần áo rồi. Mau về tắm đề phòng cảm lạnh.”
Tiêu Tư Kính nhìn người con trai trước mặt đang cúi đầu giúp mình sửa sang lại quần áo, khóe miệng không khỏi nhếch lên, thấp giọng nói: “Được, nghe cậu hết.”
Trước mặt các đội viên, Tiêu Tư Kính mãi mãi là đội trưởng của Thất Tinh Thảo, bình tĩnh khí phách khiến người ta tâm phục khẩu phục, nhưng ở trước mặt Tô Thê Luân, đôi lúc hắn cũng thể hiện mặt ôn nhu của mình.
Tiêu Tư Kính mệt mỏi bóp huyệt thái dương nói: “Đúng là hơi mệt thật, đi thôi, về ngủ.”
Dứt lời liền ôm chặt bả vai Tô Thế Luân, sóng vai cùng anh đi về ký túc xá.
Đi tới hành lang vừa lúc nghe được Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đang bàn nhau buổi tối PK vài trận, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, chiều nay khi thi đấu, hai tiểu đồ đệ phát huy rất xuất sắc, vậy mà đến bây giờ còn không mệt, muốn tiếp tục luyện tập PK lôi đài.
Nhìn hai thiếu niên nghiêm túc cố gắng này, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân liếc nhau, cùng vui mừng mỉm cười.
***
11 giờ đêm đội tuyển Long Ngâm mới về đến tổng bộ tại Trường Sa.
Giờ đã muộn, Lưu Xuyên bảo mọi người về ký túc xá ngủ. Lấy chìa khóa mở cửa tầng ba, bật đèn lên lại bị giật mình – chỉ thấy một con chó lớn đột nhiên xông tới phía hắn, thiếu chút nữa đè ngã Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên vội vàng chống tay vào vách tường ổn định lại, vỗ vỗ con chó nói: “Vồ nhầm người rồi, bố ngươi ở bên này.”
Lúc này Jojo mới buông Lưu Xuyên ra, vẫy đuôi đi tới trước mặt Từ Sách, ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn chủ nhân nhà mình.
Từ Sách: “…”
Khóe miệng Từ Sách run rẩy một chút, Giang Thiếu Khuynh lại thấy ánh mắt rơm rớm của chú chó, nhất thời mềm lòng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa đầu nó, ôn nhu hỏi: “Sao thế Jojo? Nhìn như thể vừa bị ức hiếp thế này?”
Jojo ra sức cọ đầu vào người Giang Thiếu Khuynh, kêu ư ử, đuôi vẫy không ngừng.
Ngô Trạch Văn nâng kính, nhìn quanh phòng một chút nói: “Có phải nó đói bụng rồi không? Bát cơm của nó bị liếm sạch sẽ rồi.”
Giang Thiếu Khuynh quay đầu nói: “Từ Sách, hôm qua lúc đi Thượng Hải cậu không để đồ ăn cho nó à?”
Từ Sách buồn bực gục đầu xuống, có chút áy náy nói: “Tôi… Lúc đi vội quá, hình như là quên mất.”
Jojo cũng đang ủy khuất cúi đầu, cả chủ cả chó khi ủ rũ giống nhau như đúc ra từ một khuôn.
Thấy Từ Sách cúi đầu nhận sai, Giang Thiếu Khuynh cũng không muốn nói hắn nữa, xoay người đi vào mở tủ lạnh tìm chút xương thừa đặt vào bát cho Jojo ăn, lúc này Jojo mới vui vẻ trở lại.
Hình như nó đói đến hỏng cả người rồi, cảm giác như muốn nuốt hết cả xương.
Lưu Xuyên nhìn cảnh này, nhịn không được nói: “Chúng ta thường xuyên phải ra ngoài thi đấu, để Jojo một mình ở đội cũng không phải cách hay. Hay là thế này, sau này khi chúng ta đi ra ngoài thi đấu thì gọi dì Tôn qua chăm nó một chút.”
Trước đây khi ra ngoài thi đấu Lưu Xuyên sẽ cho dì Tôn nghỉ, không để bà qua nấu cơm nữa. Nhưng dì Tôn lâu lâu cũng sẽ qua quét tước giúp mọi người một chút. Lần này trong nhà bà đang có chuyện nên không qua được, Từ Sách lại quên để thức ăn cho Jojo, Jojo tội nghiệp bị nhốt trong đội với cái bụng đói cả một ngày, ủy khuất muốn khóc.
Lúc này được gặm xương thơm ngon Giang Thiếu Khuynh cho, tâm tình nó mới dễ chịu hơn một chút.
Sau khi ăn no, Jojo thỏa mãn liếm mép, chạy tới bên cạnh Giang Thiếu Khuynh rúc vào tay cậu, bỏ mặc chủ nhân Từ Sách ở một bên.
Từ Sách nhíu mày nói: “Mày đừng có rúc nữa, Thiếu Khuynh dính đầy lông của mày rồi.”
Jojo không thèm nghe hắn, lại còn vẫy đuôi ra vẻ.
Lưu Xuyên buồn cười nói: “Thân làm bố mà không cho con ăn cơm, con cậu muốn làm phản, rõ ràng nó thích xương của Giang Thiếu Khuynh hơn rồi.”
Mặt Giang Thiếu Khuynh đỏ lên nói: “Xuyên đội đừng đùa vậy, nó chỉ đói bụng nên mới làm loạn đòi ăn thôi.”
Từ Sách đột nhiên nói: “Nó thích cậu như vậy, hay tôi tặng nó cho cậu luôn.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nói: “Chuyện này… Cậu nuôi nó bao năm như vậy rồi, sao có thể cho đi tùy tiện thế chứ?”
Từ Sách nói: “Không sao, cậu cẩn thận như vậy, để cậu chăm nó tôi còn yên tâm hơn. Jojo nhà chúng ta cũng thích Thiếu Khuynh đúng không nhỉ?”
Jojo lập tức phối hợp với chủ gật đầu.
Từ Sách mỉm cười sờ đầu nó, nhìn nó với ánh mắt “mày thật thông minh”, nói: “Vậy từ giờ trở đi, mày đổi thành họ Giang đi.”
Jojo khoái trá sủa gâu gâu hai tiếng, thuận tiện xoay người cắn ống quần Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Thực sự muốn đổi sang họ Giang đấy à?
Đêm đó sau khi tắm xong, group wechat của đội tuyển Long Ngâm đột nhiên hiện thông báo, hóa ra là đội trưởng gửi tin nhắn cho cả đội tuyên bố tin tức quan trọng: “Hỡi 500 anh em, linh vật Jojo của đội tuyển chúng ta sửa họ rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ mang họ Giang.”
Lam Vị Nhiên nhắn lại: “Người này đã ngủ, có chuyện xin hãy hóa vàng.”
Lưu Xuyên gửi lại icon thắp hương, Lam Vị Nhiên liền cầm điện thoại ném qua một bên, sau đó yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Tần Dạ nhíu mày nói: “Linh vật cũng sửa họ? Lưu Xuyên, cậu lại bày trò gì đấy?”
Lưu Xuyên nói: “Không liên quan tới tôi, là bố Jojo không cần nó nữa, đưa nó cho Giang Thiếu Khuynh rồi.”
Lúc ấy Lý Tưởng đang massage vai cho Tần Dạ, thấy đoạn tin nhắn này trong điện thoại anh, tay không cẩn thận dùng lực niết mạnh hơn, bả vai Tần Dạ lập tức in dấu ngón tay của cậu. Tần Dạ đau liền kêu “A” một tiếng, quay đầu nhìn cậu một cái.
Lý Tưởng cuống quýt thò tay xoa xoa vai anh nói: “Vừa rồi không cẩn thận lỡ tay… đau không?”
Tần Dạ quay đầu đi, vừa xem điện thoại vừa lạnh lùng nói: “Còn dám lỡ tay thì tôi băm nát tay cậu.”
“…” Lý Tưởng không sợ anh dọa, nhẹ nhàng bóp vai cho anh, cười nói: “Anh nỡ sao?”
Tần Dạ không nói chuyện.
Băm đôi tay của Ngốc Tưởng này quả thực có chút luyến tiếc. Dù gì thì khả năng massage của tên này càng ngày càng lên tay.
Lý Tưởng cười giúp anh massage vai cùng với cơ lưng, động tác ngón tay lại càng nhẹ nhàng, thấy Tần Dạ thoải mái híp mắt lại, trong lòng Lý Tưởng cũng rất vui vẻ. Cậu biết Tần Dạ là kiểu ngoài lạnh trong nóng, tuy không hòa nhã với cậu, nhưng sự thật là anh vẫn rất quan tâm cậu.
Group wechat vẫn đang náo loạn, Tần Dạ nhàm chán liền mở ra xem kịch hay.
Lâm Đồng nghi hoặc gửi tin nhắn nói: “Jojo muốn sửa họ sao?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Từ Sách nói đùa đấy, mọi người đừng để ý đến cậu ta.”
Từ Sách: “Không đùa, đã nói cho cậu tức là cho cậu.”
Dư Hướng Dương cảm thán nói: “Quả nhiên là nhà giàu, chó Alaska thuần chủng mà nói cho liền cho! Thiếu Khuynh anh nhận không?”
Giang Tuyết cũng gửi tin góp vui nói: “Vậy sau này không thể gọi Từ Sách là bố Jojo nữa sao?”
Lưu Xuyên đề nghị: “Sửa tên thành Quỷ hút máu đi, chẳng phải fan Từ Sách toàn gọi thế sao?”
Từ Sách: “…”
Giang Thiếu Khuynh nằm trong chăn nhìn group nói chuyện, đáy lòng rất hoang mang. Từ Sách đột nhiên tặng cho cậu thú cưng đã nuôi bao nhiêu năm là có ý gì?
Đúng lúc này điện thoại Giang Thiếu Khuynh vang lên, là tin nhắn của Từ Sách: “Cậu thích Jojo, nó cũng thích cậu, sau này hai chúng ta cùng nuôi nó nhé? Cậu tinh tế hơn tôi, ít nhất sẽ không bỏ đói nó.”
Hôm nay bộ dạng Jojo nhào tới nước mắt rơm rớm thực sự khiến người ta đau lòng, đôi khi Từ Sách bận rộn sẽ quên mất chú chó này, hai người cùng chăm sóc thì sẽ đảm bảo hơn. Giang Thiếu Khuynh nghĩ nghĩ, nhắn lại: “Vậy tôi giúp cậu chăm nó, về sau chuyện cho nó ăn tôi sẽ lo.”
Từ Sách lập tức vui mừng tống Jojo cho Giang Thiếu Khuynh bảo vào phòng tắm, lấy cớ muốn tắm cho Jojo. Jojo đáng thương bị chủ nhân tắm cho phát mệt, đứng trên nền nhà hận không thể ngủ luôn tại chỗ. Nhưng chủ nhân lại nhất định muốn lấy nó làm phương tiện để ở bên Giang Thiếu Khuynh lâu hơn một chút, tắm cho nó đến tận ba lần, tắm đến mức sạch sẽ thơm tho không dính một hạt bụi.
Khi ấy Giang Thiếu Khuynh hoàn toàn không nghĩ tới, cậu đã nhảy vào một cái hố to tướng do Từ Sách đào sẵn. Về sau nếu muốn tách ra, nhất định cậu sẽ luyến tiếc chú chó to lớn ngoại hình thì uy vũ nhưng lại rất đáng yêu luôn vẫy đuôi rúc vào tay mình này.
Từ Sách đang vô thanh vô tức dần dần đi vào cuộc sống của cậu.
Nếu một ngày cậu phát hiện ra việc này, có lẽ khi đó cũng đã chẳng thể quay đầu.Hết chương 291.
Phải cưới người vợ như Luân thần! Phải cưới người vợ như Luân thần! Phải cưới người vợ như Luân thần!
8 chương tiếp theo là trận đấu với Thất Tinh Thảo, thế nên là lại chờ mình ra một lượt nha hehe.
Jojo và bố nó: “Này Giang Thiếu Khuynh, nhận nuôi chó Alaska sẽ được tặng kèm Husky giỏi việc nước đảm việc nhà, ra trận dũng mãnh, vào bếp chân chó. Mua 1 tặng 1 có mua hay không? Không mua cũng phải mua. Xong! Hàng đã bán, mua rồi miễn đổi trả!”