Buổi sáng thi đấu lúc tám giờ, chín giờ kết thúc, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm ai cũng hưng phấn, khi về khách sạn liền tụ lại một chỗ mở máy tính đọc đánh giá trên mạng.
Trận đấu này lời khen vô số, không chỉ có màn chỉ huy của Tứ Lam nhận được sự khẳng định của mọi người, biểu hiện của những người mới trong Long Ngâm cũng khiến nhiều người giơ ngón cái like. Đồng thời, với việc đánh bại Lạc Hoa Từ 6:3, cách biệt điểm số giữa đội tuyển Long Ngâm và đội tuyển Thịnh Đường ở vị trí thứ sáu nhiều hơn, đồng thời tiến gần tới số điểm của Lạc Hoa Từ đang ở vị trí thứ tư trên bảng tổng sắp, đối với chuyện vào vòng sau càng trở nên chắc chắn.
Chỉ trong một giờ, số người follow weibo Tứ Lam tăng vài vạn, nếu không phải đã xem trận đấu này, chắc chắn nhiều người sẽ cho rằng anh lén mua followers.
Chẳng qua chuyện các fan của Diệp Thần Hi cứ chạy vào weibo của Tứ Lam act cute, xếp hàng vỗ tay bái sư phụ khiến Lam Vị Nhiên có chút sửng sốt, không ngờ Diệp Thần Hi lạnh lùng như vậy mà fan lại rất vui tính, khác biệt quá lớn.
Đến giờ ăn trưa, mọi người cùng nhau tới nhà hàng mới mở do Giang Tuyết đặt, hôm nay thắng rất sảng khoái, nhưng vì còn đang trong mùa giải, không muốn ảnh hưởng tới trạng thái của đội viên, Lưu Xuyên hạ lệnh cấm rượu toàn đội, mọi người chỉ có thể lấy mỗi người một lon coca cụng ly chúc mừng.
Cả đội thưởng thức đồ ăn Thượng Hải chính tông đến là vui vẻ rồi mới về khách sạn.
Dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, tám giờ tối đội tuyển Long Ngâm sẽ ra sân bay về Trường Sa, buổi chiều trống thời gian, ai muốn làm gì thì làm.
Chiều nay vừa vặn có trận đấu của Đồng Tước quyết chiến Thất Tinh Thảo lúc bốn giờ, tiến hành tại sân nhà Thanh Đảo của Thất Tinh Thảo. Mọi người nhàn rỗi liền ghé vào cùng nhau xem trực tiếp – vì đối thủ tiếp theo của đội tuyển Long Ngâm chính là Thất Tinh Thảo do Tiêu đội và Luân thần dẫn dắt!
Hiện tại trên bảng tổng sắp, Đồng Tước và Thất Tinh Thảo đang đứng hạng nhất và hạng hai, trận đấu này có lẽ sẽ gay cấn như những trận của vòng sau.
Dù Thiệu Trạch Hàng có thể bố trí chiến thuật có mục đích, nhưng không thể coi thường năng lực của Tiêu đội. Sân nhà của Thất Tinh Thảo cũng khó lấy điểm như sân nhà của Lạc Hoa Từ. Tổ hợp bạo lực cận chiến của Tiểu Lộc và Thiệu đội cũng không chiếm được ưu thế dưới tay Luân thần, lại thêm đồ đệ chân truyền của Luân thần là Tiết Khắc cũng ngày càng thành thục, hai Ngũ Độc liên thủ PK tổ hợp Thiệu Lộc, đoàn chiến đánh đến hoa mắt, vô cùng phấn khích!
Cuối cùng Đồng Tước 2:7 Thất Tinh Thảo, trên bảng tổng sắp Thất Tinh Thảo vượt lên dẫn đầu.
Mọi người xem trận đấu xong càng bội phục trình độ của hai đội mạnh này.
Tiểu Dư hiếu kỳ nói: “Hình như ai ở Thất Tinh Thảo cũng giỏi cả, đồ đệ của Tiêu đội và Luân thần càng ngày càng mạnh, trận tới đấu với Thất Tinh Thảo chúng ta liệu có thắng được không?”
Lưu Xuyên mỉm cười xoa đầu cậu: “Không biết được, Lão Tiêu cũng không dễ đối phó, khi nào về sẽ nghiên cứu nên đánh thế nào.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lam Vị Nhiên đổ chuông, Lam Vị Nhiên bắt máy nói: “Tiểu Diệp à? Ừ, giờ tôi xuống đây, cậu đợi một chút.”
Lưu Xuyên quay đầu hỏi: “Diệp Thần Hi tìm cậu làm gì?”
Lam Vị Nhiên nói: “Tôi hẹn cậu ấy ăn cơm chiều, lát nữa mọi người không cần đợi tôi, cơm nước xong xuôi tôi tự ra sân bay.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Được, vậy ăn xong thì đi luôn nhé, tám rưỡi bay rồi, đừng đến muộn.”
Lam Vị Nhiên: “Biết rồi.”
Khi xuống lầu, quả nhiên Diệp Thần Hi đã chờ ở đó, người con trai trẻ tuổi anh tuấn mặc sơ mi quần tây chỉnh tề, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt mỉm cười đứng cạnh chiếc Audi mới coóng, tựa như thân sĩ nho nhã lễ độ, hấp dẫn ánh nhìn của rất nhiều người qua đường.
Thấy Lam Vị Nhiên đi ra, Diệp Thần Hi liền chu đáo mở cửa xe cho sư phụ.
Lam Vị Nhiên ngắm nhìn hắn nói: “Cố ý trang điểm à?”
Diệp Thần Hi nói: “Phải, thi đấu thua trận, muốn lên tinh thần một chút, không thể mang cái mặt bi phẫn đến gặp anh đúng không?”
Lam Vị Nhiên bị hắn trêu liền nở nụ cười.
Diệp Thần Hi đã cắt tóc, thanh niên tóc ngắn không ôn hòa như lúc trước, nhưng nhìn lại trưởng thành hơn rất nhiều. Đội trưởng trẻ nhất trong liên minh lại có gương mặt anh tuấn thế này, người yêu thích nhiều như vậy cũng dễ hiểu.
Lam Vị Nhiên xoay người ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn hắn nói: “Fan của Lạc Hoa Từ có thái độ rất tốt với tôi, cảm ơn cậu đã công khai mở lời vì tôi.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Khách sáo với cả tôi hay sao?”
Lam Vị Nhiên nói: “Muốn ăn cái gì thì cậu chọn đi, hôm nay tôi mời.”
Diệp Thần Hi nói: “Vậy tôi sẽ không khách khí.”
Mấy lần trước đi ăn đều là Diệp Thần Hi mời khách trả tiền, Lam Vị Nhiên mời lại cũng là hợp tình hợp lý, chỉ không ngờ vậy mà Diệp Thần Hi lại đưa anh đến một nhà hàng cơm Tây cao cấp, không gian bên trong rất ưu nhã, tầng một có hòn giả sơn, cây xanh và suối phun khiến không khí trở nên rất tươi mát, tầng hai có các phòng riêng trang hoàng độc đáo, hiệu quả cách âm rất tốt, còn cắm hoa tươi lịch sự tao nhã, mùi hoa nhàn nhạt thấm vào ruột gan.
Lam Vị Nhiên nhìn quanh, nhịn không được nói: “Hình như trước đây tôi từng đến nơi này rồi đúng không?”
Diệp Thần Hi nói: “Đây là nhà hàng đồ Tây anh thích nhất hồi trước, năm ấy khi còn ở Thượng Hải, anh đã mời tôi tới nơi này ăn cơm.”
Phục vụ mỉm cười mang thực đơn tới, Diệp Thần Hi rất thuần thục chọn bít-tết tiêu đen mà Lam Vị Nhiên thích nhất, gọi thêm cà phê latte cùng với salad hoa quả. Hắn chọn cho bản thân một phần bít-tết và một phần mì Ý. Bít-tết đương nhiên là gọi cho Lam Vị Nhiên, vì sức ăn của anh lớn, một phần thì không đủ no.
Nhìn khung cảnh quen thuộc này, trong chốc lát Lam Vị Nhiên nhớ lại – nhà hàng này đúng là trước đây anh thường đến, nhưng đó đã là chuyện của bốn năm trước rồi. Sau này khi anh rời Thượng Hải ra nước ngoài du học đã sớm quên nhà hàng đồ Tây này, vậy mà Diệp Thần Hi vẫn còn nhớ rõ.
Thấy Diệp Thần Hi gọi những món mình thích ăn nhất trôi chảy như vậy, tâm tình Lam Vị Nhiên nhất thời có chút phức tạp.
Anh nhịn không được mà nhớ lại thời điểm khai mạc mùa giải thứ 13, khi Diệp Thần Hi hát bài “Đã lâu không gặp” tại quán karaoke, lúc ấy có chút hoài nghi kỳ quái, hình như tình cảm của tiểu đồ đệ đối với mình vượt qua giới hạn bình thường.
Lam Vị Nhiên không thích để suy nghĩ trong lòng, vì thế khi trở lại khách sạn, tại hành lang liền chủ động chặn hắn lại, hỏi hắn có bạn gái hay chưa. Lúc ấy Diệp Thần Hi không hề trả lời, lại nói bản thân là đội trưởng không có thời gian yêu đương.
Lam Vị Nhiên cũng không nghĩ nhiều, sau đó thi đấu bận rộn cũng đã quên béng chuyện này.
Nhưng lúc này, ngồi trong nhà hàng đồ Tây nhiều năm trước, nghe những món ăn quen thuộc được gọi lên, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Diệp Thần Hi, đáy lòng Lam Vị Nhiên lại một lần nữa sinh ra cảm giác kỳ quái – hình như Tiểu Diệp quan tâm anh hơi quá?
Theo lý thuyết, thầy trò có tình cảm tốt, đồ đệ nhớ rõ sở thích của sư phụ cũng là chuyện bình thường. Nhưng kiểu săn sóc ôn nhu của Diệp Thần Hi khiến Lam Vị Nhiên có cảm giác sai sai – nhìn Lưu Xuyên và Lộc Tường, lão Tiêu và Trần Tiểu Bắc đều là quan hệ sư đồ, nhưng lúc nào cũng là sư phụ bận tâm chăm sóc đồ đệ, làm gì có chuyện ngược đời đồ đệ săn sóc chiếu cố sư phụ thế này?
Hôm nay Lam Vị Nhiên cũng xem phỏng vấn sau trận đấu, Diệp Thần Hi nói đỡ cho anh công khai trước mặt phóng viên, khiến người làm sư phụ như anh rất cảm động. Thế nhưng một câu “Tứ Lam mãi mãi là người mà tôi thưởng thức và tôn kính nhất” kia lại khiến đáy lòng anh có chút rung động!
Tôn kính sư phụ là chuyện nên làm, nhưng hai chữ “thưởng thức” trước tôn kính kia thì là gì? Là sự kính phục đơn thuần đối với tiền bối trong giới chuyên nghiệp, hay là còn mang ý nghĩa gì khác?
Lam Vị Nhiên càng nghĩ càng đau đầu, rốt cuộc Diệp Thần Hi có ý gì, anh thực sự không thể đoán được.
Thấy Lam Vị Nhiên đăm chiêu quấy cà phê, Diệp Thần Hi nhịn không được mỉm cười nói: “Sư phụ, sao thế?”
Lam Vị Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Thần Hi nói: “Tiểu Diệp, tôi cả gan hỏi cậu một vấn đề, cậu thành thật trả lời cho tôi được không?”
Diệp Thần Hi nói: “Vấn đề gì?”
Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát mới nói: “Tôi biết cậu vẫn luôn cảm kích tôi năm đó khai quật được cậu từ trong trại huấn luyện, ảnh hưởng của tôi lên cậu khi đó rất lớn, nên cậu mới đối tốt với tôi như vậy, bởi vì tôi là sư phụ mà cậu tôn kính nhất, cậu đối với tôi chỉ là tình cảm thầy trò… Tôi nói đúng không?”
Diệp Thần Hi không trả lời, khẽ cười cười, cầm tách cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm.
Lam Vị Nhiên gặng hỏi: “Đúng không?”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ đột nhiên mang bít-tết thơm ngào ngạt tới, Diệp Thần Hi liền mỉm cười đẩy đĩa bít-tết mà Lam Vị Nhiên thích nhất tới trước mặt anh, ôn nhu nói: “Đói chưa? Ăn trước đi đã. Món bít-tết mà anh thích nhất, cả hai phần đều là của anh cả.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Thái độ trốn tránh vấn đề khá rõ ràng, Lam Vị Nhiên cũng không ngốc, Diệp Thần Hi không trực tiếp trả lời vấn đề này, cũng có nghĩa đáp án khác với những gì anh nói – không đơn thuần là tình thầy trò, lại càng không đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ tôn kính!
Nhìn thấy ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu của người con trai trước mặt, tim của Lam Vị Nhiên nhất thời đập loạn.
– chẳng lẽ thực sự đoán đúng?! Người này thực sự có suy nghĩ khác với sư phụ?!
Lam Vị Nhiên sắc mặt phức tạp nhìn đối phương, thật lâu sau mới xấu hổ nói: “Tiểu Diệp, suy nghĩ của cậu, có phải rất là…”
Diệp Thần Hi cười cắt ngang: “Rất cái gì?”
Lam Vị Nhiên: “…” Anh nên nói thế nào cho đúng đây?!
Diệp Thần Hi thu lại nụ cười, thấp giọng nói: “Một ngày nào đó anh sẽ hiểu, chúng ta có thể tạm thời không nói đến chuyện này được không?”
Lam Vị Nhiên hơi nhíu mày.
Diệp Thần Hi bình tĩnh nói: “Dù tôi có suy nghĩ gì, việc biết sự thật không có ích lợi gì với anh cả. Dù sao chúng ta cũng không ở gần nhau, anh ở Trường Sa, tôi ở Thượng Hải cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau. Kế tiếp còn rất nhiều trận đấu gian nan, anh hay tôi cũng đều phải phụ trách đội tuyển của mình, những chuyện này đợi mùa giải kết thúc rồi nói, có được không?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Diệp Thần Hi trong một khắc kia, không còn là tiểu đồ đệ sắc mặt tái nhợt, tính cách quái gở trong quá khứ nữa, ngược lại đã trở thành người con trai thành thục ổn trọng và rất có trách nhiệm. Là đội trưởng đương nhiệm của Lạc Hoa Từ, lời này hắn nói khiến Lam Vị Nhiên không thể phản bác.
Đúng vậy, tiếp sau đây còn rất nhiều trận đấu gian nan, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp nói chuyện tình cảm, Diệp Thần Hi lựa chọn để chuyện này nói sau cũng tốt cho Lam Vị Nhiên, ít nhất sẽ không cần đối mặt với vấn đề khiến anh cảm thấy đau đầu và áp lực này.
Lam Vị Nhiên nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, đành cười cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cái đã.”
Dù Diệp Thần Hi có suy nghĩ gì với mình, Lam Vị Nhiên biết – Diệp Thần Hi không hề có ác ý với anh.
Có lẽ là thích nhỉ? Dù sao mình là người có ảnh hưởng rất lớn đối với thời kỳ thiếu niên của cậu ta, nhưng cụ thể là thích như thế nào, là yêu thích đối với sư phụ, hay là cảm xúc hỗn loạn gì khác, dù sao ngay lúc này cũng không biết được, nói sau vậy.
Bản thân Lam Vị Nhiên là người cầm được thì buông được, không nghĩ ra thì sẽ lười nghĩ, nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, híp mắt cầm lấy dao dĩa, hưởng thụ đại tiệc bít-tết mà anh thích nhất.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thỏa mãn của người kia, không biết rằng khiến người khác động tâm đến thế nào.
Diệp Thần Hi ôn nhu chăm chú nhìn anh một lát, lúc này mới nói sang chuyện khác: “Đối thủ tiếp theo là Thất Tinh Thảo, anh vẫn chỉ huy à?”
Lam Vị Nhiên lắc đầu: “Chắc chắn là Lưu Xuyên sẽ chỉ huy trận với Thất Tinh Thảo, cậu ta đánh lão Tiêu sẽ nắm chắc phần thắng hơn tôi. Còn trận với Thương Lan tôi sẽ chỉ huy.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Đội tuyển các anh cũng xa xỉ quá rồi, chỉ huy cũng đổi qua đổi lại được. Có lẽ về sau các đội trưởng sẽ đau đầu chết mất, gặp phải đội tuyển Long Ngâm, không những phải nghiên cứu chiến thuật còn phải đoán xem chỉ huy là ai.”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Đúng vậy, cứ để cho bọn họ đau đầu đi, dù sao tôi thoải mái là được. Trận sau tôi không lên, tôi và Lưu Xuyên sẽ thay phiên nhau nghỉ ngơi, nhân cơ hội tôi luyện mấy người mới kia.”
Diệp Thần Hi nhìn biểu tình thoải mái trên mặt sư phụ, nhịn không được nói: “Hiện tại anh ở Long Ngâm chắc là rất vui vẻ phải không?”
Lam Vị Nhiên không hề do dự nói: “Ừ, không khí ở Long Ngâm rất tốt.”
Diệp Thần Hi nói: “Vậy là tốt rồi. Dựa theo sắp xếp chia bảng, hai tuần nữa chúng ta lại giao thủ tại Trường Sa, đến lúc đó nếu anh vẫn chỉ huy, tôi sẽ không thất thủ như hôm nay, sư phụ đừng chủ quan.”
Lam Vị Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là kỹ thuật dùng từ đúng không? Tiện thể thăm dò chỉ huy trận tiếp theo là ai à?”
Diệp Thần Hi nhếch môi: “Vậy mà cũng bị anh phát hiện?”
Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục cúi đầu ăn tối.
Thực ra, rất nhiều lời chẳng cần phải nói ra, ở chung với nhau sẽ càng thêm thoải mái.
Diệp Thần Hi cũng chẳng phải người nhút nhát không dám thổ lộ, một khắc kia thậm chí hắn xúc động muốn nói ra ba chữ “Tôi thích anh”, nhưng tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, hắn vẫn tiếc nuối không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp khó có được này.
Lam Vị Nhiên vẫn coi hắn là Tiểu Diệp Tử năm đó, không hề phòng bị với hắn, nguyện ý tâm sự hết những gì trong lòng với đồ đệ, sự ăn ý và thân mật giữa bọn họ so ra thì hơn đứt bất luận kẻ nào – vậy là đủ rồi.
Còn chuyện tương lai… Diệp Thần Hi nghĩ, có lẽ đợi sư phụ thi đấu xong rồi nói, đến lúc đó cũng không cần lo mình sẽ ảnh hưởng tới anh ấy.
Là người đơn phương anh, hắn luôn nghĩ đến cảm nhận của anh đầu tiên, Lam Vị Nhiên đã rất vất vả mới có thể trở về, chưa từng nhận được lời khen ngợi nào, nhân cơ hội hiếm có này để chứng minh bản thân. Giờ mà lại đi ảnh hưởng cảm xúc của anh thì thực có lỗi.
Dù sao cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi, nóng vội cũng không làm được gì. Diệp Thần Hi nguyện ý tiếp tục chờ.
Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ đợi đến lúc Lam Vị Nhiên khi quay đầu lại liền nhìn thấy mình, thậm chí tiếp nhận mình. Khi ấy, bọn họ không cần nghĩ tới bất cứ áp lực thi đấu hay đánh giá của người ngoài nữa, không còn khúc mắc, thoải mái khoái trá mà ở bên nhau.
Đó là giấc mơ hạnh phúc nhất của Diệp Thần Hi.